Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1497
Chương 1497
Nếu không phải Nghiêm Chính lo lắng tâm trạng của nàng ấy sẽ buồn rầu, cố tình đến nhà họ Triệu an ủi nàng ấy thì Triệu An Linh còn không biết.
Nghe Nghiêm Chính mở miệng nói, bảo nàng ấy nghĩ thoảng một chút, kiên cường thêm một chút. Triệu An Linh ngây ngẩn hỏi có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Chính mới giật mình nói cho nàng ta nghe.
Chuyện này là sao!
Triệu An Linh lập tức hỏi Triệu Đường và Thích phu nhân, hai người ấp a ấp úng, vốn dĩ chẳng hỏi được gì.
Nàng ấy đành phải chạy đến Thần Vương phủ, ban đầu còn tưởng rằng trong chuyện này có hiểu làm gì đó.
Nào ngờ vừa vào đến cửa đã thấy bài vị của Triệu Khương Lan và một cỗ quan tài kín mít, suýt chút nữa thì khiến Triệu An Linh ngất đi.
Trong chớp mắt Triệu An Linh không nhịn được mà khóc răng lên, khóc một trận kinh thiên động địa, người bên cạnh muốn kéo cũng không kéo được.
Hơn nữa nàng ấy nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thân là trượng phu vậy mà lại không túc trực ở lĩnh đường thì càng cảm thấy phần uất hơn. Cái tên nam nhân chó má này đã làm chuyện gì, người hắn yêu đến chết đi sống lại đang nằm ở đó mà.
Lúc này tỷ tỷ nàng ấy vừa mới qua đời, Mộ Dung Bắc Uyên kia đã thành kiểu người đi đã mất tình mất nghĩa sao?
Vậy nên nàng ấy bảo Chu khiết tìm Mộ Dung Bắc Uyên ra đây, dự tính muốn thay Triệu Khương Lan đòi lại công bang!
Mộ Dung Bắc Uyên mới đổi thuốc xong tiện tay thay một bộ quần áo.
Hãn vừa lộ diện, Triệu An Linh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp gọn gàng của hắn thì càng tức giận đến độ không có chỗ xả ra.
“Mộ Dung Bắc Uyên, cuối cùng chuyện này là như thế nào! Vi sao tỷ tỷ của ta đột nhiên qua đời. Cuối cùng thì người đã chăm sóc tỷ ấy thế nào hả? Tỷ ấy cũng là đại phu, chẳng lẽ bản thân đổ bệnh mà cũng không biết sao?”
Triệu An Linh liên tiếp chất vấn đến mức khàn cả giọng.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa muốn mở miệng, Triệu An Linh đã chỉ vào quần áo của hắn rồi nói: “Người mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển là tính làm chuyện gì hả? Đây là tang thể tử ngươi, ngay cả một bộ quần áo trắng người cũng không muốn mặc vì tỷ ấy sao, dưới suối vàng Triệu Khương Lan chắc chắn sẽ thất vọng đau khổ vì người không ngờ trước mặt người ta thì là Thần Vương điện hạ thích làm ra vẻ thâm tình, còn sau lưng thì lại có ý chỉ sắt đá như vậy.”
Nói ra những lời này, Triệu An Linh thật sự hận không thế đem mấy chữ nam nhân cặn bã khắc lên mặt người này.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Bắc Uyên bị mắng thể này, chỉ thẳng vào mặt mà mắng, vậy nên thoáng có chút xấu hổ.
Triệu An Linh dùng sức lau nước mắt. Chờ đến khi khóc mệt rồi mới nhìn hắn với hai mắt đãm lệ “Ngươi nói một hai câu đi xem nào!”
“An Linh, ra đây nói chuyện một lát.”
“Vì sao không thể nói ở đây, có phải người đang chột dạ hay không? Cuối cùng Triệu Khương Lan chết như thế nào, người mau nói rõ ràng đi!”
Triệu Khương Lan không yên tâm, đeo mạng che mặt lên lén lút chạy đến đằng trước nghe trộm.
Nghe thấy Triệu An Linh nói, đầu tiên là cười mãi không không ngừng.
Nhưng sau đó thấy Triệu An Linh khóc lóc thương tâm như vậy, nàng cũng thấy đau lòng và cảm động theo.
Đồ ngốc này nhất định là rất khó chịu đây mà.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hạ thấp giọng xuống nói với nàng: “Thật sự là hiểu lầm. Tỷ tỷ của muội vẫn tốt, đi theo ta, ta dẫn muội đi ra đằng sau gặp nàng ấy
Triệu An Linh trợn tròn mắt, mang theo khuôn mặt mù mờ đi theo Mộ Dung Bắc Uyên đến viện sau.
Vừa đi đến của Tịch Chiếu các, nàng liền bị Triệu Khương Lan kéo vào trong ngực.
Triệu An Linh không dám tin nhìn nàng, đưa tay sờ sở mặt Triệu Khương Lan: Tỷ, còn sống sao?”
“Ừ, còn sống sờ sờ đây này.
“Vậy người chết là ai?”
“Người chết là Thần Vương phi, cũng là công chúa Nhã Lan. Còn người sống là Triệu Khương Lan.
Nghe đến đây, Triệu An Linh đột nhiên hiểu ra.
Nếu không phải Nghiêm Chính lo lắng tâm trạng của nàng ấy sẽ buồn rầu, cố tình đến nhà họ Triệu an ủi nàng ấy thì Triệu An Linh còn không biết.
Nghe Nghiêm Chính mở miệng nói, bảo nàng ấy nghĩ thoảng một chút, kiên cường thêm một chút. Triệu An Linh ngây ngẩn hỏi có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Chính mới giật mình nói cho nàng ta nghe.
Chuyện này là sao!
Triệu An Linh lập tức hỏi Triệu Đường và Thích phu nhân, hai người ấp a ấp úng, vốn dĩ chẳng hỏi được gì.
Nàng ấy đành phải chạy đến Thần Vương phủ, ban đầu còn tưởng rằng trong chuyện này có hiểu làm gì đó.
Nào ngờ vừa vào đến cửa đã thấy bài vị của Triệu Khương Lan và một cỗ quan tài kín mít, suýt chút nữa thì khiến Triệu An Linh ngất đi.
Trong chớp mắt Triệu An Linh không nhịn được mà khóc răng lên, khóc một trận kinh thiên động địa, người bên cạnh muốn kéo cũng không kéo được.
Hơn nữa nàng ấy nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thân là trượng phu vậy mà lại không túc trực ở lĩnh đường thì càng cảm thấy phần uất hơn. Cái tên nam nhân chó má này đã làm chuyện gì, người hắn yêu đến chết đi sống lại đang nằm ở đó mà.
Lúc này tỷ tỷ nàng ấy vừa mới qua đời, Mộ Dung Bắc Uyên kia đã thành kiểu người đi đã mất tình mất nghĩa sao?
Vậy nên nàng ấy bảo Chu khiết tìm Mộ Dung Bắc Uyên ra đây, dự tính muốn thay Triệu Khương Lan đòi lại công bang!
Mộ Dung Bắc Uyên mới đổi thuốc xong tiện tay thay một bộ quần áo.
Hãn vừa lộ diện, Triệu An Linh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp gọn gàng của hắn thì càng tức giận đến độ không có chỗ xả ra.
“Mộ Dung Bắc Uyên, cuối cùng chuyện này là như thế nào! Vi sao tỷ tỷ của ta đột nhiên qua đời. Cuối cùng thì người đã chăm sóc tỷ ấy thế nào hả? Tỷ ấy cũng là đại phu, chẳng lẽ bản thân đổ bệnh mà cũng không biết sao?”
Triệu An Linh liên tiếp chất vấn đến mức khàn cả giọng.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa muốn mở miệng, Triệu An Linh đã chỉ vào quần áo của hắn rồi nói: “Người mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển là tính làm chuyện gì hả? Đây là tang thể tử ngươi, ngay cả một bộ quần áo trắng người cũng không muốn mặc vì tỷ ấy sao, dưới suối vàng Triệu Khương Lan chắc chắn sẽ thất vọng đau khổ vì người không ngờ trước mặt người ta thì là Thần Vương điện hạ thích làm ra vẻ thâm tình, còn sau lưng thì lại có ý chỉ sắt đá như vậy.”
Nói ra những lời này, Triệu An Linh thật sự hận không thế đem mấy chữ nam nhân cặn bã khắc lên mặt người này.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Bắc Uyên bị mắng thể này, chỉ thẳng vào mặt mà mắng, vậy nên thoáng có chút xấu hổ.
Triệu An Linh dùng sức lau nước mắt. Chờ đến khi khóc mệt rồi mới nhìn hắn với hai mắt đãm lệ “Ngươi nói một hai câu đi xem nào!”
“An Linh, ra đây nói chuyện một lát.”
“Vì sao không thể nói ở đây, có phải người đang chột dạ hay không? Cuối cùng Triệu Khương Lan chết như thế nào, người mau nói rõ ràng đi!”
Triệu Khương Lan không yên tâm, đeo mạng che mặt lên lén lút chạy đến đằng trước nghe trộm.
Nghe thấy Triệu An Linh nói, đầu tiên là cười mãi không không ngừng.
Nhưng sau đó thấy Triệu An Linh khóc lóc thương tâm như vậy, nàng cũng thấy đau lòng và cảm động theo.
Đồ ngốc này nhất định là rất khó chịu đây mà.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hạ thấp giọng xuống nói với nàng: “Thật sự là hiểu lầm. Tỷ tỷ của muội vẫn tốt, đi theo ta, ta dẫn muội đi ra đằng sau gặp nàng ấy
Triệu An Linh trợn tròn mắt, mang theo khuôn mặt mù mờ đi theo Mộ Dung Bắc Uyên đến viện sau.
Vừa đi đến của Tịch Chiếu các, nàng liền bị Triệu Khương Lan kéo vào trong ngực.
Triệu An Linh không dám tin nhìn nàng, đưa tay sờ sở mặt Triệu Khương Lan: Tỷ, còn sống sao?”
“Ừ, còn sống sờ sờ đây này.
“Vậy người chết là ai?”
“Người chết là Thần Vương phi, cũng là công chúa Nhã Lan. Còn người sống là Triệu Khương Lan.
Nghe đến đây, Triệu An Linh đột nhiên hiểu ra.