Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1515
Chương 1515
Triệu Khương Lan hít sâu một hơi: “Ta có thể đồng ý các người viết thư, nhưng ta vẫn luôn ở trong cái phòng này, tâm trạng có chút ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Đối phương kỳ quái bật cười: “Hít thở không khí, Vương phi không phải là lén lút đánh chủ ý gì đó ở trong lòng rồi đúng chứ, muốn nhân cơ hội chạy trốn? Ta khuyên người đừng có phí sức nữa, đây là vùng thôn quê hoang vu, trốn cũng trốn không thoát đâu.”
“Ta không phải muốn chạy trốn, nếu như người không yên tâm, đi theo ta bất cứ lúc nào là được rồi. Ta bị các người ám toán, bây giờ thân thể mềm nhũn không có sức, căn bản là không có sức chạy đi chạy lại. Chẳng qua ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí tươi mát trong lành mà thôi, chẳng lẽ thế cũng không được?” Nghe thấy nàng nói như thế, đối phương cũng cảm thấy có lý.
Dù sao bọn họ đều biết Triệu Khương Lan không biết võ công, sức của một nữ nhân tay trói gà còn không chặt thì có thể gây sức ép được đến đầu chứ?
Huống hồ người của bọn họ đi theo nàng một tấc cũng không rời, nàng còn có thể biến mất trước mắt bọn được sao.
“Vậy được, Vương phi, mời!”
Triệu Khương Lan liền đi ra ngoài.
Nàng nhìn bốn phía, quả nhiên là trang viên.
Trước mặt trồng đầy cây ăn quả, bây giờ vừa hết năm, thời tiết vẫn còn lạnh, trên cây không có quả, đều là một mảng trơ trụi.
Phía sau là một mảnh đất canh tác, bây giờ cũng trống không, xung quanh không có vật gì đặc biệt để có thể nhìn cái là tìm thấy luôn cả
Trong lòng triệu Khương Lan có chút lo lắng.
Nếu như miêu tả như thế trong thư thì cho dù Lý Mặc tài cán ngút trời cũng không thể phát hiện ra nàng ở đâu.
Hơn nữa đến cả bản thân nàng đang ở chỗ nào nàng cũng không rõ, nên ra hiệu cho Lý Mặc như thế nào đây?
Đúng lúc đang buồn phiền thì đột nhiên cô nhìn thấy một cái vật to đùng cách đó không xa đang lay động. Tập trung nhìn, vậy mà là một con bò già.
Triệu Khương Lan mở to hai mắt, bước chân nhanh qua đó.
Người bên cạnh lập tức chạy theo nàng: “Ai ai, người muốn đi đâu?”
“Con bò này ta rất thích, ta có thể đem nó đến đây bầu bạn được không?”
Người canh giữ nàng hai mặt nhìn nhau: “Bọn ta không nghe nhầm chứ, ngươi muốn con bò này làm bạn với ngươi? Đây lại không phải con mèo con chó gì, có thể nuôi như sủng vật, đây là một con bò già đấy!”
“Ta biết, ta chính là thích bò, muốn để nó bên cạnh giải sầu, thế cũng không được sao? Chẳng lẽ để ta buồn chết rồi thì các ngươi có thể ăn nói với chủ nhân các ngươi?” Bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nhưng lại không chỉ ra sai ở đâu.
Dù sao Triệu Khương Lan cũng chỉ là để một con già ở bên cạnh, việc làm này tuy có chút kỳ lạ nhưng không coi là kỳ lạ.
Nếu đến cả yêu cầu nho nhỏ như thế cũng không đồng ý thì nhỡ đâu Triệu Khương Lan làm loạn lên không chịu viết thư thì phiền phức rồi.
Cho nên người canh giữ nàng không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Ây ya, tuỳ ngươi, ngươi dắt con bò đó qua đây, buộc ở cạnh cửa của ngươi, muốn thế nào cũng được.
Triệu Khương Lan lập tức dắt con bò qua đó.
Không để ý ánh mắt khác thường của người khác, nàng ôm lấy con bò, kêu rên lên: “Bò già ơi bò già, số của ta khổ thật, bị người ta đưa đến cái nơi quái quỷ này, cũng không biết đây là đâu nữa, sao thì mới có thể để người khác tìm được ta đây?”
Triệu Khương Lan hít sâu một hơi: “Ta có thể đồng ý các người viết thư, nhưng ta vẫn luôn ở trong cái phòng này, tâm trạng có chút ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Đối phương kỳ quái bật cười: “Hít thở không khí, Vương phi không phải là lén lút đánh chủ ý gì đó ở trong lòng rồi đúng chứ, muốn nhân cơ hội chạy trốn? Ta khuyên người đừng có phí sức nữa, đây là vùng thôn quê hoang vu, trốn cũng trốn không thoát đâu.”
“Ta không phải muốn chạy trốn, nếu như người không yên tâm, đi theo ta bất cứ lúc nào là được rồi. Ta bị các người ám toán, bây giờ thân thể mềm nhũn không có sức, căn bản là không có sức chạy đi chạy lại. Chẳng qua ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí tươi mát trong lành mà thôi, chẳng lẽ thế cũng không được?” Nghe thấy nàng nói như thế, đối phương cũng cảm thấy có lý.
Dù sao bọn họ đều biết Triệu Khương Lan không biết võ công, sức của một nữ nhân tay trói gà còn không chặt thì có thể gây sức ép được đến đầu chứ?
Huống hồ người của bọn họ đi theo nàng một tấc cũng không rời, nàng còn có thể biến mất trước mắt bọn được sao.
“Vậy được, Vương phi, mời!”
Triệu Khương Lan liền đi ra ngoài.
Nàng nhìn bốn phía, quả nhiên là trang viên.
Trước mặt trồng đầy cây ăn quả, bây giờ vừa hết năm, thời tiết vẫn còn lạnh, trên cây không có quả, đều là một mảng trơ trụi.
Phía sau là một mảnh đất canh tác, bây giờ cũng trống không, xung quanh không có vật gì đặc biệt để có thể nhìn cái là tìm thấy luôn cả
Trong lòng triệu Khương Lan có chút lo lắng.
Nếu như miêu tả như thế trong thư thì cho dù Lý Mặc tài cán ngút trời cũng không thể phát hiện ra nàng ở đâu.
Hơn nữa đến cả bản thân nàng đang ở chỗ nào nàng cũng không rõ, nên ra hiệu cho Lý Mặc như thế nào đây?
Đúng lúc đang buồn phiền thì đột nhiên cô nhìn thấy một cái vật to đùng cách đó không xa đang lay động. Tập trung nhìn, vậy mà là một con bò già.
Triệu Khương Lan mở to hai mắt, bước chân nhanh qua đó.
Người bên cạnh lập tức chạy theo nàng: “Ai ai, người muốn đi đâu?”
“Con bò này ta rất thích, ta có thể đem nó đến đây bầu bạn được không?”
Người canh giữ nàng hai mặt nhìn nhau: “Bọn ta không nghe nhầm chứ, ngươi muốn con bò này làm bạn với ngươi? Đây lại không phải con mèo con chó gì, có thể nuôi như sủng vật, đây là một con bò già đấy!”
“Ta biết, ta chính là thích bò, muốn để nó bên cạnh giải sầu, thế cũng không được sao? Chẳng lẽ để ta buồn chết rồi thì các ngươi có thể ăn nói với chủ nhân các ngươi?” Bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nhưng lại không chỉ ra sai ở đâu.
Dù sao Triệu Khương Lan cũng chỉ là để một con già ở bên cạnh, việc làm này tuy có chút kỳ lạ nhưng không coi là kỳ lạ.
Nếu đến cả yêu cầu nho nhỏ như thế cũng không đồng ý thì nhỡ đâu Triệu Khương Lan làm loạn lên không chịu viết thư thì phiền phức rồi.
Cho nên người canh giữ nàng không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Ây ya, tuỳ ngươi, ngươi dắt con bò đó qua đây, buộc ở cạnh cửa của ngươi, muốn thế nào cũng được.
Triệu Khương Lan lập tức dắt con bò qua đó.
Không để ý ánh mắt khác thường của người khác, nàng ôm lấy con bò, kêu rên lên: “Bò già ơi bò già, số của ta khổ thật, bị người ta đưa đến cái nơi quái quỷ này, cũng không biết đây là đâu nữa, sao thì mới có thể để người khác tìm được ta đây?”