Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1552
Lý Mặc âm trẫm nhìn nàng: “Để phòng ngừa nàng quên lời của ta, lần này chỉ là nhắc nhở. Trẫm sẽ để lại một mạng cho nàng ta, cũng là lần cuối cùng chừa lại chút tình cảm cho nàng, nếu như có lần sau…
Hắn chậm rãi tới gần, giọng đầy cảnh cáo.
“Lần trước ta có nói, đây không phải trò đùa. Nàng cảm thấy, hai vị nô tỳ của nàng, có mấy cái mạng để nàng giày vò?”
Triệu Khương Lan mím chặt môi, đôi mắt đầy ý hận.
Tuy nhiên, Lý Mặc dần thu lại, buông kiếm xuống rồi đến gần nàng, giúp nàng vén sợi tóc vướng trên mặt xuống “Đừng tưởng trẫm không biết vì sao nàng lại tự tổn thương bản thân, chẳng phải nàng muốn kéo dài thời gian để Mộ Dung Bắc Uyên tới ứng phó sao. Có thể, để trẫm giúp nàng, cho nàng thời gian nhiều nhất một tháng. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thực sự có gan tới, trẫm nhất định sẽ để hắn một đi không trở về, chết không có chỗ chôn!”
Lông mi Triệu Khương Lan khẽ run, Lý Mặc buông cô ra. Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Mạc và Cần Thư một cái: “Chăm sóc hoàng hậu cho tốt, nếu như chuyện ngày hôm nay lại xảy ra một lần nữa, các ngươi cứ cẩn thận cái đầu mình”
Cả hai cúi đầu không dám nói nhiều.
Chờ hẳn rời đi, Triệu Khương Lan mới khó khăn mở miệng gọi một tiếng: “Vũ Mạc.”
Vũ Mạc buông bàn tay chặn vết thương ra, bàn tay lúc này bê bết máu. Cần Thư vội vàng gọi đại phu đến, tuy Vũ Mạc rất đau, nhưng vẫn không quên an ủi Triệu Khương Lan.
“Chủ thượng không cần lo lắng cho chúng ta, mạng sống của thuộc hạ cùng Cần Thư từ trước tới giờ chỉ là của người, chỉ cần người có thể thoải mái, chúng ta chết cũng không hối tiếc.
“Thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới chuyện này, khục khục… Triệu Khương Lan không kìm được nước mắt: “Người khổ rồi.”
“Người đừng cảm thấy áy náy, thuộc hạ không đau đầu. Phượng Vệ chúng ta da dày thịt béo, không sợ vết thương còn con này đâu.”
Đại phu nhanh chóng tới băng bó vết thương cho Vũ Mạc, Triệu Khương Lan hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Vào phút này, nàng không thể không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên.
Bắc Uyên, nhiều ngày như thế, chàng đã nhận được tin tức hay chưa?
Chàng có tức giận hay thất vọng, cảm thấy ta phá hủy lời thề ước đôi bên, bỏ chàng để đến Vinh Dương, Lý Mặc nói đúng, trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng. Nếu như lần này nàng chậm trễ thời gian để tranh thủ cho Mộ Dung Bắc Uyên, liệu chàng có vượt trăm sông nghìn núi để tìm nàng hay không?
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể đưa ra những yêu cầu xa vời như vậy.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có một mình, nếu như hắn tới, tương đương với việc đối mặt nguy hiểm to lớn.
Nhưng bọn họ chưa có thời gian để nói lời tạm biệt, chẳng lẽ bọn họ không bao giờ được gặp lại nhau nữa sao?
Nàng không cam lòng.
“Cha, cha!”
Lợi dụng trời tối, một đội ngũ vội vã tiến vào biên giới phía Nam.
Mộ Dung Bắc Uyên và đoàn tùy tùng của mình hóa thân thành thương đội, sau một chặng đường mệt mỏi kiệt sức, bọn họ đã đến Vinh Dương.
Chỉ cần bước qua biên giới phía Nam, bọn họ đã đến lãnh thổ của Vinh Dương.
Tiểu Dương dựa theo lời nhắn nhủ của Hồng Vân, dẫn đoàn người đến một nhà trọ tên là “Vong Ưu.
Bà chủ nhà trọ mặc một bộ y phục màu tím, trên đầu treo trang sức hình con rắn lững lờ vòng quanh, đầy vẻ quyến rũ.
Nàng ta nhìn thấy khách đến, yểu điệu tiến tới.
Hắn chậm rãi tới gần, giọng đầy cảnh cáo.
“Lần trước ta có nói, đây không phải trò đùa. Nàng cảm thấy, hai vị nô tỳ của nàng, có mấy cái mạng để nàng giày vò?”
Triệu Khương Lan mím chặt môi, đôi mắt đầy ý hận.
Tuy nhiên, Lý Mặc dần thu lại, buông kiếm xuống rồi đến gần nàng, giúp nàng vén sợi tóc vướng trên mặt xuống “Đừng tưởng trẫm không biết vì sao nàng lại tự tổn thương bản thân, chẳng phải nàng muốn kéo dài thời gian để Mộ Dung Bắc Uyên tới ứng phó sao. Có thể, để trẫm giúp nàng, cho nàng thời gian nhiều nhất một tháng. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thực sự có gan tới, trẫm nhất định sẽ để hắn một đi không trở về, chết không có chỗ chôn!”
Lông mi Triệu Khương Lan khẽ run, Lý Mặc buông cô ra. Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Mạc và Cần Thư một cái: “Chăm sóc hoàng hậu cho tốt, nếu như chuyện ngày hôm nay lại xảy ra một lần nữa, các ngươi cứ cẩn thận cái đầu mình”
Cả hai cúi đầu không dám nói nhiều.
Chờ hẳn rời đi, Triệu Khương Lan mới khó khăn mở miệng gọi một tiếng: “Vũ Mạc.”
Vũ Mạc buông bàn tay chặn vết thương ra, bàn tay lúc này bê bết máu. Cần Thư vội vàng gọi đại phu đến, tuy Vũ Mạc rất đau, nhưng vẫn không quên an ủi Triệu Khương Lan.
“Chủ thượng không cần lo lắng cho chúng ta, mạng sống của thuộc hạ cùng Cần Thư từ trước tới giờ chỉ là của người, chỉ cần người có thể thoải mái, chúng ta chết cũng không hối tiếc.
“Thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới chuyện này, khục khục… Triệu Khương Lan không kìm được nước mắt: “Người khổ rồi.”
“Người đừng cảm thấy áy náy, thuộc hạ không đau đầu. Phượng Vệ chúng ta da dày thịt béo, không sợ vết thương còn con này đâu.”
Đại phu nhanh chóng tới băng bó vết thương cho Vũ Mạc, Triệu Khương Lan hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Vào phút này, nàng không thể không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên.
Bắc Uyên, nhiều ngày như thế, chàng đã nhận được tin tức hay chưa?
Chàng có tức giận hay thất vọng, cảm thấy ta phá hủy lời thề ước đôi bên, bỏ chàng để đến Vinh Dương, Lý Mặc nói đúng, trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng. Nếu như lần này nàng chậm trễ thời gian để tranh thủ cho Mộ Dung Bắc Uyên, liệu chàng có vượt trăm sông nghìn núi để tìm nàng hay không?
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể đưa ra những yêu cầu xa vời như vậy.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có một mình, nếu như hắn tới, tương đương với việc đối mặt nguy hiểm to lớn.
Nhưng bọn họ chưa có thời gian để nói lời tạm biệt, chẳng lẽ bọn họ không bao giờ được gặp lại nhau nữa sao?
Nàng không cam lòng.
“Cha, cha!”
Lợi dụng trời tối, một đội ngũ vội vã tiến vào biên giới phía Nam.
Mộ Dung Bắc Uyên và đoàn tùy tùng của mình hóa thân thành thương đội, sau một chặng đường mệt mỏi kiệt sức, bọn họ đã đến Vinh Dương.
Chỉ cần bước qua biên giới phía Nam, bọn họ đã đến lãnh thổ của Vinh Dương.
Tiểu Dương dựa theo lời nhắn nhủ của Hồng Vân, dẫn đoàn người đến một nhà trọ tên là “Vong Ưu.
Bà chủ nhà trọ mặc một bộ y phục màu tím, trên đầu treo trang sức hình con rắn lững lờ vòng quanh, đầy vẻ quyến rũ.
Nàng ta nhìn thấy khách đến, yểu điệu tiến tới.