Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 164
“Chuyện này không nên chậm trễ. Nếu như ta rời khỏi nhà quá lâu, vậy e rằng trong phủ sẽ đại loạn mất. Vậy nên các ngươi hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi các ngươi không còn là người của Ngự Phong trại nữa mà là đoàn thương nhân từ quê nhà Biền Thành lên kinh đô làm ăn. Biền thành xa xôi vạn dặm, là biên giới của Vinh Dương và Thịnh Khang, sẽ không có người cố ý đi thăm dò thân phận của các ngươi đâu.”
“Biền Thành có một trấn nhỏ tên là Lạc Gia trấn, người trong trấn đều mang họ Lạc, từ hôm nay đó chính là họ của các ngươi. Đó là một trấn nhuộm son có tiếng, người ở đó hầu hết đều là thương nhân, không thiếu người đi làm ăn xa nhà, tính lưu động rất lớn. Nếu thật sự có người truy cứu, các ngươi chỉ cần nói mình đến từ đâu, sẽ không có người nghi ngờ.
“Ta không phải là bị các ngươi cướp về, mà là trong lúc ta chạy thoát thân bị rơi xuống sườn núi được các ngươi đi ngang qua cứu được. Chậm trễ quay về là bởi vì trong núi có người bày binh bố trận, chúng ta bị nhốt trong đó nên không ra được.
“Khi đến kinh thành rồi, các ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta. Cho dù là Thần vương điện hạ cũng không thể sử dụng bất kỳ một người nào trong số các ngươi.”
Lời này của nàng khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Từ xưa đến nay nữ nhân xuất giá tòng phu, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được cách nói này.
Điều này có phải là có ý nghĩa rằng, quan hệ của vương phi và Thần vương thực ra không hề tốt? Nhưng lời này của nàng lại khiến bọn họ yên tâm. Thần vương này đối nhân xử thế ra sao vẫn còn chưa biết được.
Chỉ cần đi theo Triệu Khương Lan, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Những người này đều có tính cách kiên cường mạnh mẽ, nếu đã quyết định chủ ý rồi, hôm đó bọn họ liền thả hết người trong sơn trại đi.
Chỉ còn lại hơn mười người là đồng ý theo bọn họ vào kinh, những người còn lại đều cầm lấy ngân lượng đi đầu quân cho sơn trại khác.
Đêm hôm đó, bọn họ thả con sư tử về rừng, một đoàn người mang theo gia sản còn lại cùng nhau cưỡi ngựa xuống núi.
Triệu Khương Lan thay lại y phục mà nàng mặc lúc mới tới, dùng khăn lụa mỏng che mặt. Tuy rằng đã bị dính bụi bẩn, nhưng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Người trong sơn trại đều cắt tóc cạo râu, thay lên những bộ y phục tương đối vừa mắt. Nhìn qua thì sẽ không có ai nghĩ rằng bọn họ là một đám sơn tặc.
Nhân lúc đêm tối vào thành, phần lớn cũng là vì che giấu tại mắt.
Thị vệ giữ thành nhìn thấy một đoàn người ngựa như vậy tiến đến, đương nhiên sẽ nâng cao cảnh giác.
Nhưng Triệu Khương Lan lại đưa một miếng ngọc bội ra, trên đó khắc vài chữ “Thần vương phủ” vô cùng rõ ràng, thị vệ nhất thời biến sắc.
Tiểu Tửu tiến lên một bước, sắc mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Quan gia, chúng tôi là đội thương gia đến từ nơi khác, gia huynh và Thần vương điện hạ từng có duyên gặp mặt vài lần, có chút hợp ý. Hôm nay dự định vào kinh buôn bán, đương nhiên trước hết phải đến thăm hỏi điện hạ. Xin quan gia cho phép chúng ta đi qua.”
Những rương đồ mà bọn họ mang theo đều là vàng bạc châu báu, nói là đội thương nhân cũng không khiến người ta nghi ngờ, liền nhanh chóng được cho qua. Triệu Khương Lan không hề biết rằng, trong Thần vương phủ lúc này đang là một cảnh lo lắng bao trùm.
Binh lính trong phủ của Mộ Dung Bắc Uyên và Kinh triệu phủ đem tin tức Triệu Khương Lan mất tích che giấu kín kẽ không có một khe hở, thậm chí ngay cả trong cung cũng không có ai biết được.
Thẩm Hi Nguyệt không cam tâm đến bây giờ vẫn không có ai bàn luận chuyện này, lại sợ rằng một khi truyền ra bị người khác nói là tự dưng bịa chuyện. Nhất là trong cung, làm sao mới có thể khiến thái hậu và Chiêu Vũ để biết được Thần vương phi bị sơn tặc bắt đi, điều này khiến cho Thẩm Hi Nguyệt suy nghĩ cặn kẽ một hôi.
Nàng ta rất nhanh đã nảy ra một cách, liền len lén nói chuyện này cho Ninh Vân.
Vậy nên tối nay, trong cung vội vàng có người tới truyền lời, nói là Ninh Vân công chúa đột nhiên bị bệnh, người của thái y viện lại không tra ra được nguyên nhân.
Ninh Vân công chúa khẩn cầu Tứ vương phi nhanh chóng vào cung chẩn trị cho mình.
Sở dĩ cho gọi gấp vào đêm khuya là vì không để cho Mộ Dung Bắc Uyên có thời gian kiếm cớ.
Nếu triệu kiến vào ban ngày, không chừng hẳn sẽ lấy lí do vương phi ra ngoài không ở trong quý phủ làm lý do giấu diểm.
Nhưng nào có nữ tử đêm hôm không ở trong phủ, chắc chắn sẽ tổn hại đến đức hạnh.
Cứ như vậy thì cho dù là ai cũng không giấu được tin tức Triệu Khương Lan bị bắt đi.
“Chuyện này không nên chậm trễ. Nếu như ta rời khỏi nhà quá lâu, vậy e rằng trong phủ sẽ đại loạn mất. Vậy nên các ngươi hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi các ngươi không còn là người của Ngự Phong trại nữa mà là đoàn thương nhân từ quê nhà Biền Thành lên kinh đô làm ăn. Biền thành xa xôi vạn dặm, là biên giới của Vinh Dương và Thịnh Khang, sẽ không có người cố ý đi thăm dò thân phận của các ngươi đâu.”
“Biền Thành có một trấn nhỏ tên là Lạc Gia trấn, người trong trấn đều mang họ Lạc, từ hôm nay đó chính là họ của các ngươi. Đó là một trấn nhuộm son có tiếng, người ở đó hầu hết đều là thương nhân, không thiếu người đi làm ăn xa nhà, tính lưu động rất lớn. Nếu thật sự có người truy cứu, các ngươi chỉ cần nói mình đến từ đâu, sẽ không có người nghi ngờ.
“Ta không phải là bị các ngươi cướp về, mà là trong lúc ta chạy thoát thân bị rơi xuống sườn núi được các ngươi đi ngang qua cứu được. Chậm trễ quay về là bởi vì trong núi có người bày binh bố trận, chúng ta bị nhốt trong đó nên không ra được.
“Khi đến kinh thành rồi, các ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta. Cho dù là Thần vương điện hạ cũng không thể sử dụng bất kỳ một người nào trong số các ngươi.”
Lời này của nàng khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Từ xưa đến nay nữ nhân xuất giá tòng phu, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được cách nói này.
Điều này có phải là có ý nghĩa rằng, quan hệ của vương phi và Thần vương thực ra không hề tốt? Nhưng lời này của nàng lại khiến bọn họ yên tâm. Thần vương này đối nhân xử thế ra sao vẫn còn chưa biết được.
Chỉ cần đi theo Triệu Khương Lan, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Những người này đều có tính cách kiên cường mạnh mẽ, nếu đã quyết định chủ ý rồi, hôm đó bọn họ liền thả hết người trong sơn trại đi.
Chỉ còn lại hơn mười người là đồng ý theo bọn họ vào kinh, những người còn lại đều cầm lấy ngân lượng đi đầu quân cho sơn trại khác.
Đêm hôm đó, bọn họ thả con sư tử về rừng, một đoàn người mang theo gia sản còn lại cùng nhau cưỡi ngựa xuống núi.
Triệu Khương Lan thay lại y phục mà nàng mặc lúc mới tới, dùng khăn lụa mỏng che mặt. Tuy rằng đã bị dính bụi bẩn, nhưng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Người trong sơn trại đều cắt tóc cạo râu, thay lên những bộ y phục tương đối vừa mắt. Nhìn qua thì sẽ không có ai nghĩ rằng bọn họ là một đám sơn tặc.
Nhân lúc đêm tối vào thành, phần lớn cũng là vì che giấu tại mắt.
Thị vệ giữ thành nhìn thấy một đoàn người ngựa như vậy tiến đến, đương nhiên sẽ nâng cao cảnh giác.
Nhưng Triệu Khương Lan lại đưa một miếng ngọc bội ra, trên đó khắc vài chữ “Thần vương phủ” vô cùng rõ ràng, thị vệ nhất thời biến sắc.
Tiểu Tửu tiến lên một bước, sắc mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Quan gia, chúng tôi là đội thương gia đến từ nơi khác, gia huynh và Thần vương điện hạ từng có duyên gặp mặt vài lần, có chút hợp ý. Hôm nay dự định vào kinh buôn bán, đương nhiên trước hết phải đến thăm hỏi điện hạ. Xin quan gia cho phép chúng ta đi qua.”
Những rương đồ mà bọn họ mang theo đều là vàng bạc châu báu, nói là đội thương nhân cũng không khiến người ta nghi ngờ, liền nhanh chóng được cho qua. Triệu Khương Lan không hề biết rằng, trong Thần vương phủ lúc này đang là một cảnh lo lắng bao trùm.
Binh lính trong phủ của Mộ Dung Bắc Uyên và Kinh triệu phủ đem tin tức Triệu Khương Lan mất tích che giấu kín kẽ không có một khe hở, thậm chí ngay cả trong cung cũng không có ai biết được.
Thẩm Hi Nguyệt không cam tâm đến bây giờ vẫn không có ai bàn luận chuyện này, lại sợ rằng một khi truyền ra bị người khác nói là tự dưng bịa chuyện. Nhất là trong cung, làm sao mới có thể khiến thái hậu và Chiêu Vũ để biết được Thần vương phi bị sơn tặc bắt đi, điều này khiến cho Thẩm Hi Nguyệt suy nghĩ cặn kẽ một hôi.
Nàng ta rất nhanh đã nảy ra một cách, liền len lén nói chuyện này cho Ninh Vân.
Vậy nên tối nay, trong cung vội vàng có người tới truyền lời, nói là Ninh Vân công chúa đột nhiên bị bệnh, người của thái y viện lại không tra ra được nguyên nhân.
Ninh Vân công chúa khẩn cầu Tứ vương phi nhanh chóng vào cung chẩn trị cho mình.
Sở dĩ cho gọi gấp vào đêm khuya là vì không để cho Mộ Dung Bắc Uyên có thời gian kiếm cớ.
Nếu triệu kiến vào ban ngày, không chừng hẳn sẽ lấy lí do vương phi ra ngoài không ở trong quý phủ làm lý do giấu diểm.
Nhưng nào có nữ tử đêm hôm không ở trong phủ, chắc chắn sẽ tổn hại đến đức hạnh.
Cứ như vậy thì cho dù là ai cũng không giấu được tin tức Triệu Khương Lan bị bắt đi.