Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1671
Chương 1671
Triệu Khương Lan chỉ đành nói: “Hay là như này đi, các người các ngươi lùi một bước, một người trong số các ngươi dẫn quận chúa đi về phía trước. Ta cũng đi qua, lấy một đổi một, thế nào?”
Đối phương thảo luận một hồi, liền có một người gật đầu, một mình dẫn quận chúa Minh Châu đi về phía trước mười mấy bước.
Triệu Khương Lan cũng từ từ đi đến bên cạnh hắn, trong quá trình này, những người trốn trong bóng tối cũng không dám manh động.
Bởi vì con dao găm của hắn luôn để trên cổ quận chúa Minh Châu, nhỡ mà có bất kì động tĩnh gì, chỉ e là cái mạng nhỏ của nàng ta cũng khó mà giữ.
Quận chúa Minh Châu sau đó bước từng bước dài về trước, không dám quay đầu.
Lập tức có binh lính không kiềm chế được nữa, liền xông ra ngoài, bảo vệ sau lưng quận chúa Minh Châu.
Đối phương lạnh lùng cười nói: “Sao vậy, ngươi rốt cuộc cũng dẫn theo người không phải sao?”
Triệu Khương Lan vẻ mặt thờ ơ nói: “Dù sao bây giờ ta cũng đã ở trong tay của các ngươi, như điều mà các ngươi muốn rồi.”
“Bảo bọn chúng lui xuống hết, không được tới gần, nếu không ngươi cũng đừng hòng giữ được mạng sống.”
Có nhiều binh lính do dự không biết có nên xông lên hay không.
Suy cho cùng thì trong lòng bọn họ, có bắt hết đám người này, cho dù Triệu Khương Lan có bị thương hay không giữ được mạng, thì bọn họ cũng không có việc gì phải gấp.
Nhưng mà Mai Hương lập tức lên tiếng quát tháo: “Ai dám? Nếu công tử nhà chúng ta bị thương, điện hạ nhất định sẽ bắt các ngươi đền mạng.”
Quả nhiên, những người đó lập tức dừng bước, không dám bước lên.
Mai Hương nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Khương Lan, nhưng Triệu Khương Lan bây giờ đã bị bọn chúng bắt, đang lùi từng bước từng bước về sau.
Bên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ, xem ra sớm đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Triệu Khương Lan bị người ta ném vào trong, những người đứng bên ngoài tay cầm cung tên, đề phòng người mà Triệu Khương Lan dẫn đến đây xông vào.
Mai Hương chết lặng mím mím môi, sợ bản thân sẽ không kìm được mà khóc.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chủ tử của nàng ấy phải chịu uất ức như vậy chứ, nàng ấy không cam tâm a!
Trong hoàn cảnh này, Triệu Khương Lan vốn nghĩ bản thân sẽ có chút sợ sệt.
Nhưng thật sự đến lúc này, nàng ngược lại có chút thản nhiên.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cùng lắm là, nàng sẽ về doanh trại của địch làm nội ứng.
Nàng không tin rằng, Liên Tư Thành phí công phí sức như vậy chỉ để tìm bản thân, là vì muốn giết nàng.
Ngoài sông gió lớn, thuyền đi rất nhanh.
Không còn cách nào khác, vì để bọn chúng không làm tổn thương đến Triệu Khương Lan, Mai Hương chỉ có thể mở to mắt nhìn Triệu Khương Lan bị đưa đi.
Nàng ấy căm phẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào quận chúa Minh Châu.
“Sao người lúc làm việc không thể cẩn thận một chút? Rõ ràng là do người lúc ở ngoài không chú ý nên bị người ta bắt cóc, lại muốn cho công tử nhà ta thay người dọn dẹp mớ hỗn độn này. Ta nói cho người biết, ta không cần biết người là công chúa hay quận chúa, nếu như mà công tử nhà ta xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta cũng không tha thứ cho người!”
Triệu Khương Lan chỉ đành nói: “Hay là như này đi, các người các ngươi lùi một bước, một người trong số các ngươi dẫn quận chúa đi về phía trước. Ta cũng đi qua, lấy một đổi một, thế nào?”
Đối phương thảo luận một hồi, liền có một người gật đầu, một mình dẫn quận chúa Minh Châu đi về phía trước mười mấy bước.
Triệu Khương Lan cũng từ từ đi đến bên cạnh hắn, trong quá trình này, những người trốn trong bóng tối cũng không dám manh động.
Bởi vì con dao găm của hắn luôn để trên cổ quận chúa Minh Châu, nhỡ mà có bất kì động tĩnh gì, chỉ e là cái mạng nhỏ của nàng ta cũng khó mà giữ.
Quận chúa Minh Châu sau đó bước từng bước dài về trước, không dám quay đầu.
Lập tức có binh lính không kiềm chế được nữa, liền xông ra ngoài, bảo vệ sau lưng quận chúa Minh Châu.
Đối phương lạnh lùng cười nói: “Sao vậy, ngươi rốt cuộc cũng dẫn theo người không phải sao?”
Triệu Khương Lan vẻ mặt thờ ơ nói: “Dù sao bây giờ ta cũng đã ở trong tay của các ngươi, như điều mà các ngươi muốn rồi.”
“Bảo bọn chúng lui xuống hết, không được tới gần, nếu không ngươi cũng đừng hòng giữ được mạng sống.”
Có nhiều binh lính do dự không biết có nên xông lên hay không.
Suy cho cùng thì trong lòng bọn họ, có bắt hết đám người này, cho dù Triệu Khương Lan có bị thương hay không giữ được mạng, thì bọn họ cũng không có việc gì phải gấp.
Nhưng mà Mai Hương lập tức lên tiếng quát tháo: “Ai dám? Nếu công tử nhà chúng ta bị thương, điện hạ nhất định sẽ bắt các ngươi đền mạng.”
Quả nhiên, những người đó lập tức dừng bước, không dám bước lên.
Mai Hương nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Khương Lan, nhưng Triệu Khương Lan bây giờ đã bị bọn chúng bắt, đang lùi từng bước từng bước về sau.
Bên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ, xem ra sớm đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Triệu Khương Lan bị người ta ném vào trong, những người đứng bên ngoài tay cầm cung tên, đề phòng người mà Triệu Khương Lan dẫn đến đây xông vào.
Mai Hương chết lặng mím mím môi, sợ bản thân sẽ không kìm được mà khóc.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chủ tử của nàng ấy phải chịu uất ức như vậy chứ, nàng ấy không cam tâm a!
Trong hoàn cảnh này, Triệu Khương Lan vốn nghĩ bản thân sẽ có chút sợ sệt.
Nhưng thật sự đến lúc này, nàng ngược lại có chút thản nhiên.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cùng lắm là, nàng sẽ về doanh trại của địch làm nội ứng.
Nàng không tin rằng, Liên Tư Thành phí công phí sức như vậy chỉ để tìm bản thân, là vì muốn giết nàng.
Ngoài sông gió lớn, thuyền đi rất nhanh.
Không còn cách nào khác, vì để bọn chúng không làm tổn thương đến Triệu Khương Lan, Mai Hương chỉ có thể mở to mắt nhìn Triệu Khương Lan bị đưa đi.
Nàng ấy căm phẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào quận chúa Minh Châu.
“Sao người lúc làm việc không thể cẩn thận một chút? Rõ ràng là do người lúc ở ngoài không chú ý nên bị người ta bắt cóc, lại muốn cho công tử nhà ta thay người dọn dẹp mớ hỗn độn này. Ta nói cho người biết, ta không cần biết người là công chúa hay quận chúa, nếu như mà công tử nhà ta xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta cũng không tha thứ cho người!”