Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1717
Chương 1717
Mộ Dung Bắc Uyên không chịu làm một cuộc giao dịch như vậy với nàng ta, chỉ là vì không muốn cái tên Triệu Minh này phải tủi thân!
Nàng cũng không tiếp tục ở lại đây nữa, khóc lóc chạy ra ngoài.
Thảo Như không dám động đậy, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Triệu Khương Lan từ trên cao liếc xuống nhìn nàng ta một cái nói: “Còn không đi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mất cái mạng nhỏ sao?”
Thảo Như nghe thế vội vã lui ra.
Các nàng vừa đi, Triệu Khương Lan cũng dở khóc dở cười.
“Quận chúa Minh Châu chắc là không thể ngờ tới chàng sẽ tin tưởng thiếp đến mức thế này, nàng ta vốn tính toán để cho chàng tới tính sổ với thiếp, dưới cơn nóng giận giết luôn thiếp mới tốt.”
Mộ Dung Bắc Uyên không vui giúp nàng thu dọn quần áo: “Lát nữa ta cho nàng ta rời đi. Nữ tử này lòng nhiều mưu mô, thiệt cho ta trước đây còn cho rằng nàng ta là người hiền lành.”
Triệu Khương Lan cố ý hỏi: “Nàng ta nói muốn gả cho chàng, che giấu giúp chúng ta, chàng cũng không đồng ý sao?”
“Không muốn!”
“Vậy nếu phụ hoàng sau này buộc chàng cưới thêm người khác thì sao đây?”
“Nàng hãy nghe cho kỹ. Cho dù là ai, ta cũng sẽ không cho nàng ta bước vào Thần vương phủ. Thiên hạ này sẽ không có vị Thần vương phi thứ hai, giả bộ cũng không được, tái hôn cũng không được, trừ nàng ra thì dù là ai cũng không được!”
Bởi vì có mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc Uyên, quận chúa Minh Châu không thể không thu dọn đồ đạc lập tức rời đi.
Thảo Như thấp thỏm theo sát bên cạnh nàng ta, lại bị nàng ta đá một cái bay ra ngoài.
“Quận chúa, nô tỳ không cố ý bán đứng người, nhưng Điện hạ muốn giết nô tỳ, nô tỳ không dám không nói ra sự thật!”
“Chờ sau khi trở lại đất phong, ta lại cẩn thận trừng trị ngươi!”
“Không ngờ tới, cái tên Triệu Minh kia lại là người yêu của Thần vương điện hạ. Nhưng bọn họ đều là nam tử, chuyện này thật hoang đường trái với đạo lý.”
Quận chúa Minh Châu nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ đã liều mạng, ngươi không nghe sao? Ngài ấy thậm chí cắt đứt ý muốn tái hôn, vậy ta nên làm gì đây, ta thật sự rất thích ngài ấy mà!”
Thảo Như lo lắng quận chúa Minh Châu sẽ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người mình, vội vã đề nghị nói: “Nô tỳ thì có một kế sách, có thể giúp người bước vào Thần vương phủ.”
“Cái gì?”
“Cũng như điện hạ từng nói, dẹp yên thủy quân Đông Nam là chuyện sớm hay muộn. Chờ sau khi cuộc chiến lắng xuống, hoàng thượng chắc chắn sẽ theo công mà ban thưởng, vương gia nhà chúng ta là người cho mượn binh nhiều nhất, chắc chắn là sẽ có công hạng nhất trong tất cả các phiên vương. Nếu vương gia có thể giúp người xin lệnh, gả người cho Thần vương, người còn lo lắng hoàng thượng sẽ không đồng ý à.”
Lời này ngược lại cũng có chút đúng…
“Tuy rằng điện hạ nói sẽ không tái hôn, nhưng từ xưa đến nay chuyện thành thân đều làm theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai. Người trong hoàng gia, càng không thể vi phạm thánh ý. Điện hạ cũng không thể làm trái ý của hoàng thượng không phải sao?”
“Vậy nếu ngài ấy căm ghét bổn quận chúa thì làm sao đây?”
“Bây giờ mặc dù ngài ấy đang bị Triệu Minh mê hoặc, chẳng qua là thấy Triệu Minh tuổi trẻ, đẹp trai, nhưng qua thêm vài năm vẻ ngoài già đi, Điện hạ chắc chắn sẽ mất hứng thú với hắn. Mà người lại trẻ hơn Điện hạ vài tuổi, đúng là lúc xinh đẹp như hoa, còn lo ngài ấy không nhìn người sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên không chịu làm một cuộc giao dịch như vậy với nàng ta, chỉ là vì không muốn cái tên Triệu Minh này phải tủi thân!
Nàng cũng không tiếp tục ở lại đây nữa, khóc lóc chạy ra ngoài.
Thảo Như không dám động đậy, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Triệu Khương Lan từ trên cao liếc xuống nhìn nàng ta một cái nói: “Còn không đi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mất cái mạng nhỏ sao?”
Thảo Như nghe thế vội vã lui ra.
Các nàng vừa đi, Triệu Khương Lan cũng dở khóc dở cười.
“Quận chúa Minh Châu chắc là không thể ngờ tới chàng sẽ tin tưởng thiếp đến mức thế này, nàng ta vốn tính toán để cho chàng tới tính sổ với thiếp, dưới cơn nóng giận giết luôn thiếp mới tốt.”
Mộ Dung Bắc Uyên không vui giúp nàng thu dọn quần áo: “Lát nữa ta cho nàng ta rời đi. Nữ tử này lòng nhiều mưu mô, thiệt cho ta trước đây còn cho rằng nàng ta là người hiền lành.”
Triệu Khương Lan cố ý hỏi: “Nàng ta nói muốn gả cho chàng, che giấu giúp chúng ta, chàng cũng không đồng ý sao?”
“Không muốn!”
“Vậy nếu phụ hoàng sau này buộc chàng cưới thêm người khác thì sao đây?”
“Nàng hãy nghe cho kỹ. Cho dù là ai, ta cũng sẽ không cho nàng ta bước vào Thần vương phủ. Thiên hạ này sẽ không có vị Thần vương phi thứ hai, giả bộ cũng không được, tái hôn cũng không được, trừ nàng ra thì dù là ai cũng không được!”
Bởi vì có mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc Uyên, quận chúa Minh Châu không thể không thu dọn đồ đạc lập tức rời đi.
Thảo Như thấp thỏm theo sát bên cạnh nàng ta, lại bị nàng ta đá một cái bay ra ngoài.
“Quận chúa, nô tỳ không cố ý bán đứng người, nhưng Điện hạ muốn giết nô tỳ, nô tỳ không dám không nói ra sự thật!”
“Chờ sau khi trở lại đất phong, ta lại cẩn thận trừng trị ngươi!”
“Không ngờ tới, cái tên Triệu Minh kia lại là người yêu của Thần vương điện hạ. Nhưng bọn họ đều là nam tử, chuyện này thật hoang đường trái với đạo lý.”
Quận chúa Minh Châu nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ đã liều mạng, ngươi không nghe sao? Ngài ấy thậm chí cắt đứt ý muốn tái hôn, vậy ta nên làm gì đây, ta thật sự rất thích ngài ấy mà!”
Thảo Như lo lắng quận chúa Minh Châu sẽ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người mình, vội vã đề nghị nói: “Nô tỳ thì có một kế sách, có thể giúp người bước vào Thần vương phủ.”
“Cái gì?”
“Cũng như điện hạ từng nói, dẹp yên thủy quân Đông Nam là chuyện sớm hay muộn. Chờ sau khi cuộc chiến lắng xuống, hoàng thượng chắc chắn sẽ theo công mà ban thưởng, vương gia nhà chúng ta là người cho mượn binh nhiều nhất, chắc chắn là sẽ có công hạng nhất trong tất cả các phiên vương. Nếu vương gia có thể giúp người xin lệnh, gả người cho Thần vương, người còn lo lắng hoàng thượng sẽ không đồng ý à.”
Lời này ngược lại cũng có chút đúng…
“Tuy rằng điện hạ nói sẽ không tái hôn, nhưng từ xưa đến nay chuyện thành thân đều làm theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai. Người trong hoàng gia, càng không thể vi phạm thánh ý. Điện hạ cũng không thể làm trái ý của hoàng thượng không phải sao?”
“Vậy nếu ngài ấy căm ghét bổn quận chúa thì làm sao đây?”
“Bây giờ mặc dù ngài ấy đang bị Triệu Minh mê hoặc, chẳng qua là thấy Triệu Minh tuổi trẻ, đẹp trai, nhưng qua thêm vài năm vẻ ngoài già đi, Điện hạ chắc chắn sẽ mất hứng thú với hắn. Mà người lại trẻ hơn Điện hạ vài tuổi, đúng là lúc xinh đẹp như hoa, còn lo ngài ấy không nhìn người sao?”