Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1838
Chương 1838
Qua hỏi thăm mới biết được người nọ là chủ một cửa tiệm có tên “Lan Tâm”.
Nghe nói cửa tiệm có rất được các quý nữ trong kinh yêu thích, vang bóng một thời.
Có thể thấy Triệu Minh này là một người có đầu óc buôn bán, không ngờ người này còn là một đại phu giỏi y thuật.
Càng không biết hắn có quan hệ thế nào với Mộ Dung Bắc Uyên, dựa vào lời quan viên bẩm báo, quan hệ giữa Thần Vương và Triệu Minh khá sâu, vô cùng thân thiết.
Vì vậy, Chiêu Vũ Đế không tránh được chú ý đến người này, cố ý chờ bọn họ về triều rồi gặp một lần.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, nếu như người này có y thuật cao siêu thật sự, ngay cả bệnh dịch hạch ác liệt như bệnh tả cũng dẹp được, chi bằng tìm cách để hắn tới Thái Y Viện.
Lão viện phán trước đó tuổi tác đã cao, tuy rằng các thái y trẻ tuổi đọc nhiều y thuật nhưng kinh nghiệm không phong phú.
Hiện giờ Thái Y Viện hơi thiếu người tài.
Nếu Triệu Ngọc cực kỳ xuất chúng, thậm chí Chiêu Vũ Đế không tiếc giao trách nhiệm quan trọng cho hắn, ngồi thẳng lên vị trí viện phán.
Vào cuối thu, cuối cùng đại quân cũng tầng tầng lớp lớp về kinh.
Ban đầu La Tước lãnh đạo đội quân Thiết Ngô cũng lập công, theo lý thì nên về kinh nhận phong thưởng.
Chỉ là trước đó hắn thả Mặc Tuyền chạy mất, lại để Liên Tư Thành tự sát trong ngục, cảm thấy cực kỳ tự trách.
Tuy nhiên trong thư trả lời của Chiêu Vũ Đế không tính toán gì nhiều, cho nên La Tước dứt khoát dẫn theo Hồng Vân trở về biên cảnh.
Dù sao biên cảnh không có chủ soái thì không thể nào yên tâm được.
Mộ Dung Bắc Uyên mặc một thân nhung trang, phóng ngựa đi đầu đội ngũ.
Triệu Khương Lan lại không muốn khoe nhoang, giấu mình trong đám người.
Việc này đúng là hời cho quận chúa Minh Châu.
Vất vả lắm mới vào địa giới kinh thành, nhất định là Triệu Minh kia biết mình không ra hồn, vì vậy không quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên nữa.
Nàng ta là con gái của Hạ Chiêu Vương nên cố ý đi bên cạnh Hạ Chiêu Vương, theo Mộ Dung Bắc Uyên một trước một sau đi tới.
Nghe nói Thần Vương dẫn binh đại thắng trở về, gần như toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều ra đường nghênh đón.
Nhất là nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên tuấn tú mạnh mẽ, gương mặt thiên thần như gió mát trăng thanh, bên trên có rất nhiều người nhìn đến mê mẩn.
Quận chúa Minh Châu thoáng nghe thấy có người trong đoàn người hỏi về nàng ta.
“Vị nữ tử sau lưng Thần Vương là ai? Nhìn rõ là kiêu ngạo. Không phải là Thần Vương phi đấy chứ?”
Lập tức có người phản bác: “Thần vương phi đã mất lâu rồi, sao các ngươi lại quên thế! Vị kia là nữ nhi của Hạ Chiêu Vương – quận chúa Minh Châu, nhìn dáng vẻ cũng giống như tiên nữ ấy.”
“Vậy thì xem ra vị quận chúa này rất xứng với điện hạ chúng ta. Không biết quận chúa đã thành hôn chưa nữa, đúng lúc Thần Vương điện hạ mất đi vương phi, trong phủ còn thiếu một chính thê, nếu hai người có thể thành một đôi thì cũng coi như là duyên trời tác hợp.”
Nghe nói vậy, quận không Minh Châu không kiềm chế được cong khóe miệng.
Nàng ta hài lòng vênh mặt lên, vô thức phóng tầm mắt nhìn về phía bóng lưng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Qua hỏi thăm mới biết được người nọ là chủ một cửa tiệm có tên “Lan Tâm”.
Nghe nói cửa tiệm có rất được các quý nữ trong kinh yêu thích, vang bóng một thời.
Có thể thấy Triệu Minh này là một người có đầu óc buôn bán, không ngờ người này còn là một đại phu giỏi y thuật.
Càng không biết hắn có quan hệ thế nào với Mộ Dung Bắc Uyên, dựa vào lời quan viên bẩm báo, quan hệ giữa Thần Vương và Triệu Minh khá sâu, vô cùng thân thiết.
Vì vậy, Chiêu Vũ Đế không tránh được chú ý đến người này, cố ý chờ bọn họ về triều rồi gặp một lần.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, nếu như người này có y thuật cao siêu thật sự, ngay cả bệnh dịch hạch ác liệt như bệnh tả cũng dẹp được, chi bằng tìm cách để hắn tới Thái Y Viện.
Lão viện phán trước đó tuổi tác đã cao, tuy rằng các thái y trẻ tuổi đọc nhiều y thuật nhưng kinh nghiệm không phong phú.
Hiện giờ Thái Y Viện hơi thiếu người tài.
Nếu Triệu Ngọc cực kỳ xuất chúng, thậm chí Chiêu Vũ Đế không tiếc giao trách nhiệm quan trọng cho hắn, ngồi thẳng lên vị trí viện phán.
Vào cuối thu, cuối cùng đại quân cũng tầng tầng lớp lớp về kinh.
Ban đầu La Tước lãnh đạo đội quân Thiết Ngô cũng lập công, theo lý thì nên về kinh nhận phong thưởng.
Chỉ là trước đó hắn thả Mặc Tuyền chạy mất, lại để Liên Tư Thành tự sát trong ngục, cảm thấy cực kỳ tự trách.
Tuy nhiên trong thư trả lời của Chiêu Vũ Đế không tính toán gì nhiều, cho nên La Tước dứt khoát dẫn theo Hồng Vân trở về biên cảnh.
Dù sao biên cảnh không có chủ soái thì không thể nào yên tâm được.
Mộ Dung Bắc Uyên mặc một thân nhung trang, phóng ngựa đi đầu đội ngũ.
Triệu Khương Lan lại không muốn khoe nhoang, giấu mình trong đám người.
Việc này đúng là hời cho quận chúa Minh Châu.
Vất vả lắm mới vào địa giới kinh thành, nhất định là Triệu Minh kia biết mình không ra hồn, vì vậy không quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên nữa.
Nàng ta là con gái của Hạ Chiêu Vương nên cố ý đi bên cạnh Hạ Chiêu Vương, theo Mộ Dung Bắc Uyên một trước một sau đi tới.
Nghe nói Thần Vương dẫn binh đại thắng trở về, gần như toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều ra đường nghênh đón.
Nhất là nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên tuấn tú mạnh mẽ, gương mặt thiên thần như gió mát trăng thanh, bên trên có rất nhiều người nhìn đến mê mẩn.
Quận chúa Minh Châu thoáng nghe thấy có người trong đoàn người hỏi về nàng ta.
“Vị nữ tử sau lưng Thần Vương là ai? Nhìn rõ là kiêu ngạo. Không phải là Thần Vương phi đấy chứ?”
Lập tức có người phản bác: “Thần vương phi đã mất lâu rồi, sao các ngươi lại quên thế! Vị kia là nữ nhi của Hạ Chiêu Vương – quận chúa Minh Châu, nhìn dáng vẻ cũng giống như tiên nữ ấy.”
“Vậy thì xem ra vị quận chúa này rất xứng với điện hạ chúng ta. Không biết quận chúa đã thành hôn chưa nữa, đúng lúc Thần Vương điện hạ mất đi vương phi, trong phủ còn thiếu một chính thê, nếu hai người có thể thành một đôi thì cũng coi như là duyên trời tác hợp.”
Nghe nói vậy, quận không Minh Châu không kiềm chế được cong khóe miệng.
Nàng ta hài lòng vênh mặt lên, vô thức phóng tầm mắt nhìn về phía bóng lưng của Mộ Dung Bắc Uyên.