Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1844
Chương 1844
Để giúp cho Triệu Khương Lan cảm thấy thoải mái hơn, suốt dọc đường đi Mộ Dung Bắc Uyên luôn chọc cười nàng.
Có hắn ở bên cạnh tâm trạng của Triệu Khương Lan cũng dịu đi phần nào.
Họ gặp cha con Hạ Chiêu Vương ở cổng cung điện.
Minh Châu quận chúa chưa nói với Hạ Chiêu Vương về tình cảm của Mộ Dung Bắc Uyên dành cho Triệu Minh.
Nàng luôn cảm thấy rất khó để nói ra những chuyện như vậy, nếu Chiêu Vương đến biết chuyện, chắc chắn sẽ không hài lòng với Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Hạ Chiêu Vương cũng có thể nhìn ra rằng con gái của ông ta cực kì không thích Triệu Minh.
Ông ta cũng như con gái mình, cũng không ưa Triệu Minh chút nào.
Hạ Chiêu Vương nhìn thấy Triệu Minh ăn mặc chỉnh tề đứng nép phía sau Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù đã vào cung, nhưng hai người vẫn hình với bóng không thể tách rời.
Trong lòng có cảm giác kỳ lạ đến khó tả, ông ta ngạc nhiên và hỏi: “Hôm nay là ngày ban thưởng cho các triều thần, tại sao Triệu công tử lại đến đây?”
Triệu Khương Lan thờ ơ nói: “Thánh thượng đã mở lời, muốn tại hạ đến tham dự yến tiệc, nếu không tại hạ không dám đến.”
Quận chúa Minh Châu nắm chặt các ngón tay trong tay áo.
Rõ ràng nàng ta mới là đại phu nổi danh khắp Giang Nam này, nhưng thật đáng tiếc khi có sự tồn tại của Triệu Minh và nàng đã lấy đi tất cả ánh sáng vốn dĩ thuộc về nàng ta.
Không phải chỉ là khống chế lại dịch thôi sao? Nếu như đổi lại là nàng ta, chắc chắn nàng ta cũng có thể làm tốt như vậy, vậy thì nàng ta có gì là giỏi giang đâu chứ.
Hoàng thượng bây giờ cho phép hắn vào cung, còn không phải là vì chưa biết chuyện xấu của hắn với Mộ Dung Bắc Uyên sao?
Nếu như đã nghe được chuyện này, e rằng hoàng thượng sẽ không mời hắn vào cung dự yến tiệc như vậy, mà là đem thân thể hắn xé tan thành nhiều mảnh.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của quận chúa Minh Châu trở nên đầy sự ác ý.
Hơn nữa, một lát nữa, phụ vương của nàng ta sẽ cầu xin hoàng đế trước công chúng…
Triệu Khương Lan vô tình bắt gặp ánh mắt của quận chúa Minh Châu, sau đó nàng ta nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt đó của nàng ta.
Trong lòng nàng bỗng cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao lại tự nhiên cảm thấy bất an như vậy. Nàng hy vọng rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Khi vào trong cung điện, Triệu Khương Lan không thể ngồi cùng với Mộ Dung Bắc Uyên.
Mặc dù nàng đã có nhiều đóng góp nhưng thân phận của nàng hôm nay chỉ là một thương gia, nàng chỉ có thể ngồi ghế sau của bữa tiệc.
Mộ Dung Bắc Uyên càng lo lắng hơn và liên tục nhìn về phía nàng, Triệu Khương Lan sợ hắn phân tâm, nên nhìn hắn với một ánh mắt an tâm, rồi ngồi xuống vị trí dành cho các cung nữ.
Khi Mộ Dung Bắc Hải từ cửa bước vào, hắn cũng đi ngang qua nàng.
Triệu Khương Lan gật đầu với hắn biểu thị chào hỏi, nhưng Mộ Dung Bắc Hải chỉ mỉm cười nhẹ chứ không nói gì cả.
Chiêu Vũ đế đợi cho đến khi mọi người đều đến đông đủ mới cùng Viên hoàng hậu giá đáo.
Vốn dĩ Chiêu Vũ đế đến muốn mời Hoa quý phi cùng đến để chúc mừng thành công của Mộ Dung Bắc Uyên.
Để giúp cho Triệu Khương Lan cảm thấy thoải mái hơn, suốt dọc đường đi Mộ Dung Bắc Uyên luôn chọc cười nàng.
Có hắn ở bên cạnh tâm trạng của Triệu Khương Lan cũng dịu đi phần nào.
Họ gặp cha con Hạ Chiêu Vương ở cổng cung điện.
Minh Châu quận chúa chưa nói với Hạ Chiêu Vương về tình cảm của Mộ Dung Bắc Uyên dành cho Triệu Minh.
Nàng luôn cảm thấy rất khó để nói ra những chuyện như vậy, nếu Chiêu Vương đến biết chuyện, chắc chắn sẽ không hài lòng với Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Hạ Chiêu Vương cũng có thể nhìn ra rằng con gái của ông ta cực kì không thích Triệu Minh.
Ông ta cũng như con gái mình, cũng không ưa Triệu Minh chút nào.
Hạ Chiêu Vương nhìn thấy Triệu Minh ăn mặc chỉnh tề đứng nép phía sau Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù đã vào cung, nhưng hai người vẫn hình với bóng không thể tách rời.
Trong lòng có cảm giác kỳ lạ đến khó tả, ông ta ngạc nhiên và hỏi: “Hôm nay là ngày ban thưởng cho các triều thần, tại sao Triệu công tử lại đến đây?”
Triệu Khương Lan thờ ơ nói: “Thánh thượng đã mở lời, muốn tại hạ đến tham dự yến tiệc, nếu không tại hạ không dám đến.”
Quận chúa Minh Châu nắm chặt các ngón tay trong tay áo.
Rõ ràng nàng ta mới là đại phu nổi danh khắp Giang Nam này, nhưng thật đáng tiếc khi có sự tồn tại của Triệu Minh và nàng đã lấy đi tất cả ánh sáng vốn dĩ thuộc về nàng ta.
Không phải chỉ là khống chế lại dịch thôi sao? Nếu như đổi lại là nàng ta, chắc chắn nàng ta cũng có thể làm tốt như vậy, vậy thì nàng ta có gì là giỏi giang đâu chứ.
Hoàng thượng bây giờ cho phép hắn vào cung, còn không phải là vì chưa biết chuyện xấu của hắn với Mộ Dung Bắc Uyên sao?
Nếu như đã nghe được chuyện này, e rằng hoàng thượng sẽ không mời hắn vào cung dự yến tiệc như vậy, mà là đem thân thể hắn xé tan thành nhiều mảnh.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của quận chúa Minh Châu trở nên đầy sự ác ý.
Hơn nữa, một lát nữa, phụ vương của nàng ta sẽ cầu xin hoàng đế trước công chúng…
Triệu Khương Lan vô tình bắt gặp ánh mắt của quận chúa Minh Châu, sau đó nàng ta nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt đó của nàng ta.
Trong lòng nàng bỗng cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao lại tự nhiên cảm thấy bất an như vậy. Nàng hy vọng rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Khi vào trong cung điện, Triệu Khương Lan không thể ngồi cùng với Mộ Dung Bắc Uyên.
Mặc dù nàng đã có nhiều đóng góp nhưng thân phận của nàng hôm nay chỉ là một thương gia, nàng chỉ có thể ngồi ghế sau của bữa tiệc.
Mộ Dung Bắc Uyên càng lo lắng hơn và liên tục nhìn về phía nàng, Triệu Khương Lan sợ hắn phân tâm, nên nhìn hắn với một ánh mắt an tâm, rồi ngồi xuống vị trí dành cho các cung nữ.
Khi Mộ Dung Bắc Hải từ cửa bước vào, hắn cũng đi ngang qua nàng.
Triệu Khương Lan gật đầu với hắn biểu thị chào hỏi, nhưng Mộ Dung Bắc Hải chỉ mỉm cười nhẹ chứ không nói gì cả.
Chiêu Vũ đế đợi cho đến khi mọi người đều đến đông đủ mới cùng Viên hoàng hậu giá đáo.
Vốn dĩ Chiêu Vũ đế đến muốn mời Hoa quý phi cùng đến để chúc mừng thành công của Mộ Dung Bắc Uyên.