Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1890
Chương 1890
Mộ Dung Bắc Uyên hiểu rõ trong lòng nàng ta đang nghĩ gì: “Ngươi muốn làm Thần vương phi có phải vì cảm thấy bổn vương là người có hi vọng kế thừa ngôi vị nhất triều hay không? Chỉ cần ngươi gả vào Thần vương phủ, sau này chắc chắn sẽ ngồi ổn cái ghế nữ tử tôn quý nhất Thịnh Khang kia… vậy đêm nay bổn vương nói cho ngươi biết, tuyệt đối không thể!”
Nửa bên mặt của hắn được chiếu sáng dưới ánh lửa lung lay vui sướng, lại như có một vẻ đẹp quỷ dị như yêu như ma.
“Đời này của bổn vương không có ý với ngôi vị hoàng đế, chờ đến khi vị trí thái tử được xác lập thì sẽ rời khỏi Kinh Thành, không dính vào bất cứ chuyện gì trong triều đình.”
Quận chúa Minh Châu cắn chặt môi, vốn muốn bày tỏ là nàng ta yêu hắn thật lòng.
Nhưng khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói như thế nàng lại bác lại theo bản năng: “Huynh đừng hòng gạt muội! Người ở trên đời này có ai lại không thích quyền lực, nếu như huynh muốn dùng cái lý do này để muội buông tay thì muội sẽ không tin đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên cười khinh thường, hắn chậm rãi thu lại vẻ mặt của mình: “Ngươi có biết vì sao lúc trước tam hoàng tử rời khỏi vị trí Thái tử để trở thành Sơn Vương không?”
Quận chúa Minh Châu rầu rĩ đáp: “Bởi vì Sơn vương đột nhiên mắc phải bệnh lạ, có tật ở chân. Mà Thịnh Khang có quy tắc, hễ có hoàng tử bị tật thì không được làm thái tử.”
Mộ Dung Bắc Uyên dùng giọng nói trầm thấp lập lại câu cuối cùng của nàng ta một lần nữa: “Không sai, phàm là hoàng tử có tật thì không được làm thái tử…”
Hắn nói xong lại nhìn ngón tay của mình.
Dưới ánh sáng chập chờn quận chúa như si như dại mà nhìn kỹ, lại càng dùng sức bẻ ngón út của mình một cái.
Chỉ nghe một tiếng xương bị gãy vang lên, quận chúa Minh Châu sợ đến lùi về sau một bước, làm như gặp ma mà chỉ vào hắn.
“Điện hạ, huynh, huynh sao có thể tự bẻ gãy ngón út của mình!”
Sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đổ đầy mồ lạnh vì quá đau, nhưng giờ phút này vẫn nhếch môi cười, nụ cười kiêu ngạo.
Dáng vẻ này, giống y như là những cô hồn bên ngoài nhân gian làm lòng người run sợ.
“Bây giờ, bổn vương cũng tàn phế. Lúc này bổn vương có thể tự bẻ một ngón tay thì vẫn có thể có cách làm cho nó không thể nào khôi phục lại được. Mà Sơn Vương, chân của ca ấy rất nhanh thôi sẽ khôi phục lại như bình thường, ngươi cảm thấy ai mới có tư cách làm thái tử hơn?”
Quận chúa Minh Châu sợ đến run rẩy: “Huynh điên rồi, vì một Triệu Minh, mà làm được đến mức này, hắn dựa vào cái gì, đến cùng là dựa vào cái gì!”
Mộ Dung Bắc Uyên kiềm chế âm thanh run rẩy ở trong lòng, đôi mắt nhìn thẳng vào quận chúa Minh Châu.
“Ngươi nói sai rồi. Tay của bổn vương là vì không muốn cưới ngươi mới tự bẻ. Món nợ này, cũng không thể tính lên đầu Triệu Minh được, mà là nên tính lên trên đầu của ngươi. Là ngươi làm hại bổn vương phải bẻ gãy một ngón tay, làm hại bổn vương phải chịu khuyết tật, ngươi mới chính là kẻ cầm đầu đó quận chúa Minh Châu!”
“Không, không phải muội, không phải là do muội ép!”
Quận chúa Minh Châu sụp đổ ngã ngồi xuống đất, Mộ Dung Bắc Uyên lại nhịn cơn đau xuống tiếp tục nói.
Mộ Dung Bắc Uyên hiểu rõ trong lòng nàng ta đang nghĩ gì: “Ngươi muốn làm Thần vương phi có phải vì cảm thấy bổn vương là người có hi vọng kế thừa ngôi vị nhất triều hay không? Chỉ cần ngươi gả vào Thần vương phủ, sau này chắc chắn sẽ ngồi ổn cái ghế nữ tử tôn quý nhất Thịnh Khang kia… vậy đêm nay bổn vương nói cho ngươi biết, tuyệt đối không thể!”
Nửa bên mặt của hắn được chiếu sáng dưới ánh lửa lung lay vui sướng, lại như có một vẻ đẹp quỷ dị như yêu như ma.
“Đời này của bổn vương không có ý với ngôi vị hoàng đế, chờ đến khi vị trí thái tử được xác lập thì sẽ rời khỏi Kinh Thành, không dính vào bất cứ chuyện gì trong triều đình.”
Quận chúa Minh Châu cắn chặt môi, vốn muốn bày tỏ là nàng ta yêu hắn thật lòng.
Nhưng khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói như thế nàng lại bác lại theo bản năng: “Huynh đừng hòng gạt muội! Người ở trên đời này có ai lại không thích quyền lực, nếu như huynh muốn dùng cái lý do này để muội buông tay thì muội sẽ không tin đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên cười khinh thường, hắn chậm rãi thu lại vẻ mặt của mình: “Ngươi có biết vì sao lúc trước tam hoàng tử rời khỏi vị trí Thái tử để trở thành Sơn Vương không?”
Quận chúa Minh Châu rầu rĩ đáp: “Bởi vì Sơn vương đột nhiên mắc phải bệnh lạ, có tật ở chân. Mà Thịnh Khang có quy tắc, hễ có hoàng tử bị tật thì không được làm thái tử.”
Mộ Dung Bắc Uyên dùng giọng nói trầm thấp lập lại câu cuối cùng của nàng ta một lần nữa: “Không sai, phàm là hoàng tử có tật thì không được làm thái tử…”
Hắn nói xong lại nhìn ngón tay của mình.
Dưới ánh sáng chập chờn quận chúa như si như dại mà nhìn kỹ, lại càng dùng sức bẻ ngón út của mình một cái.
Chỉ nghe một tiếng xương bị gãy vang lên, quận chúa Minh Châu sợ đến lùi về sau một bước, làm như gặp ma mà chỉ vào hắn.
“Điện hạ, huynh, huynh sao có thể tự bẻ gãy ngón út của mình!”
Sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đổ đầy mồ lạnh vì quá đau, nhưng giờ phút này vẫn nhếch môi cười, nụ cười kiêu ngạo.
Dáng vẻ này, giống y như là những cô hồn bên ngoài nhân gian làm lòng người run sợ.
“Bây giờ, bổn vương cũng tàn phế. Lúc này bổn vương có thể tự bẻ một ngón tay thì vẫn có thể có cách làm cho nó không thể nào khôi phục lại được. Mà Sơn Vương, chân của ca ấy rất nhanh thôi sẽ khôi phục lại như bình thường, ngươi cảm thấy ai mới có tư cách làm thái tử hơn?”
Quận chúa Minh Châu sợ đến run rẩy: “Huynh điên rồi, vì một Triệu Minh, mà làm được đến mức này, hắn dựa vào cái gì, đến cùng là dựa vào cái gì!”
Mộ Dung Bắc Uyên kiềm chế âm thanh run rẩy ở trong lòng, đôi mắt nhìn thẳng vào quận chúa Minh Châu.
“Ngươi nói sai rồi. Tay của bổn vương là vì không muốn cưới ngươi mới tự bẻ. Món nợ này, cũng không thể tính lên đầu Triệu Minh được, mà là nên tính lên trên đầu của ngươi. Là ngươi làm hại bổn vương phải bẻ gãy một ngón tay, làm hại bổn vương phải chịu khuyết tật, ngươi mới chính là kẻ cầm đầu đó quận chúa Minh Châu!”
“Không, không phải muội, không phải là do muội ép!”
Quận chúa Minh Châu sụp đổ ngã ngồi xuống đất, Mộ Dung Bắc Uyên lại nhịn cơn đau xuống tiếp tục nói.