Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
Chương 260
Triệu Khương Lan nhìn dáng vẻ của bọn họ, bỗng nhiên bật cười: "Hai người đều muốn anh cả ngồi vào vị trí này cho nên cổ nghĩ ra biện pháp đi. Không nhất thiết phải tự mình ra tay động thủ, dùng người khác làm việc đó vào thời điểm hiện tại không phải là tốt hơn sao, nhưng lo lắng nhất chính là người sốt ruột không phải hai người mà là người khác".
Hai người đều quay đầu nhìn về phía nàng.
Triệu Khương Lan vẫn cười không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải có chút trêu chọc: "Phụ hoàng lo lắng cho lão ngũ như vậy, còn không phải bởi vì cảm thấy được hắn cùng trữ quốc công sẽ kết cấu mà dùng những thủ đoạn không quang minh chính đại để làm loạn. Nhất là trong cuộc săn bán đợt trước lão ngũ đã bị ám sát, nhưng mọi chuyện đều tính lên đầu lão ngũ. Nhưng ngày hôm sau về lão ngũ lại mang vật tế đến cho Nhị ca, huynh nói xem, nếu hẳn đã biết thì liệu có thể buông tha cho Nhị ca sao?"
Mấu chốt của vấn đề chính là Lão ngũ là người kém nhất, sao có thể nhìn Mộ Dung Bắc Hiền dẫm lên mình để ngồi lên chức vị kia.
Mộ Dung Bắc Hải vừa nhìn đã biết nàng lại có ý đồ xấu, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng: "Có chuyện gì nói thẳng đi." | "Vương gia gần đây không có đến phòng của trắc phi, không bằng đêm nay đến phòng của trắc phi tâm sự một chút, nếu như trắc phi đã biết, còn sợ gì Ngũ Vương gia không biết?".
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, hai người không một tiếng động mà ngầm hiểu ý nhau. Mộ Dung Bắc Hải có chút kinh ngạc, hiện tại Trầm Nguyệt Nhi có quan hệ gì với lão Ngũ sao? Nhưng mà chuyện này không nên hỏi ra khỏi miệng, chính vì vậy mà không hỏi.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang suy nghĩ chuyện gì, ngồi đánh cờ nhưng cả hai lại không để tâm đến ván cờ. | Mộ Dung Bắc Hải không nói gì, chỉ ngồi yên lặng sắp đặt một vòng vây chờ hắn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Mộ Dung Bắc Uyên quả nhiên sửng sốt một chút, nhất thời không biết phải đánh thế nào.
Triệu Khương Lan lấy quân cờ đen trong lòng bàn tay của Mộ Dung Bắc Uyên rồi đặt nó vào một chỗ an toàn, đúng là nước đi hay.
Sau khi ăn vài quân cờ giữ vị trí then chốt của Mộ Dung Bắc Hải, đáy mắt hẳn lóe lên: "Tam ca, huynh thua rồi." Mộ Dung Bắc Uyên cuối cùng cũng thoải mái, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, nói đắc thắc: "Quả nhiên vẫn là phu nhân lợi hại" Nàng dùng tay véo lên vai hắn: "Vậy huynh nói xem, ta có phải là tiểu thư khuê các không" "Vương phi đúng là tài năng xuất trúng, nổi tiếng khắp kinh thành!" Triệu Khương Lan nghe được liền sảng khoái, lúc này mới trả lại chén trà cho hắn. Mộ Dung Bắc hải nhìn bàn cờ với những quân trắng đen, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Kỹ năng đánh cờ của hắn cùng Mộ Dung Bắc Uyên được các bậc thầy trong cung chỉ dạy, trong thành An Thịnh vương triều này, ít ai có thể đánh bại.
Vậy rồi mà ván vừa rồi, nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hóa giải thế cờ. | Cho dù có nhìn thấy cũng khó có thể phá được nước cờ, người bình thường tuyệt đối không thể quyết định được thắng thua của ván cờ.
Nhưng mà Triệu Khương Lan lại lại phá được thế cờ, còn dùng một bước để phân thắng bại. Người có năng lực như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới. Càng thân thiết với nàng, hắn càng cảm nhận được Triệu Khương Lan cất giấu rất nhiều bí mật. Giống như tưởng rằng vớt được con cá ở dưới ao, ai ngờ nó lại đến từ đại dương mênh mông. Sau khi hai người đánh cờ trở về. Cùng Triệu Khương Lan ở cùng một chỗ, Mộ Dung Bắc Uyên thu hồi dáng vẻ thoải mái vừa rồi.
hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt khó hiểu: "Từ khi nào mà Vương phi phát hiện ra Trầm Nguyệt Nhi có quan hệ không rõ ràng với lão Ngũ"
"Vương gia còn nhớ rõ người có ý định giết người, Liên Hương không" | Mộ Dung Bắc Uyển không nhớ rõ, nàng khẽ nhắc nhở nói: "Lúc đó ta đang tuyển cung nữ ở trong cung, một trong số đó có Liên Hương, rồi sau đó phát hiện phụ thân nàng ta mắc bệnh nặng, còn tận tâm đưa ông ấy đi khám bệnh, kết quả ông lão kia bị người khác hại chết, nhưng lại giá họa cho ta
Lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên mới có chút ấn tượng: "Thì ra lúc đó nàng đã nhìn ra nha hoàn đó" Nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của hắn, có vẻ như hắn đã biết hai người đó không có chút liên quan, không khỏi nhếch miệng.
Triệu Khương Lan nhìn dáng vẻ của bọn họ, bỗng nhiên bật cười: "Hai người đều muốn anh cả ngồi vào vị trí này cho nên cổ nghĩ ra biện pháp đi. Không nhất thiết phải tự mình ra tay động thủ, dùng người khác làm việc đó vào thời điểm hiện tại không phải là tốt hơn sao, nhưng lo lắng nhất chính là người sốt ruột không phải hai người mà là người khác".
Hai người đều quay đầu nhìn về phía nàng.
Triệu Khương Lan vẫn cười không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải có chút trêu chọc: "Phụ hoàng lo lắng cho lão ngũ như vậy, còn không phải bởi vì cảm thấy được hắn cùng trữ quốc công sẽ kết cấu mà dùng những thủ đoạn không quang minh chính đại để làm loạn. Nhất là trong cuộc săn bán đợt trước lão ngũ đã bị ám sát, nhưng mọi chuyện đều tính lên đầu lão ngũ. Nhưng ngày hôm sau về lão ngũ lại mang vật tế đến cho Nhị ca, huynh nói xem, nếu hẳn đã biết thì liệu có thể buông tha cho Nhị ca sao?"
Mấu chốt của vấn đề chính là Lão ngũ là người kém nhất, sao có thể nhìn Mộ Dung Bắc Hiền dẫm lên mình để ngồi lên chức vị kia.
Mộ Dung Bắc Hải vừa nhìn đã biết nàng lại có ý đồ xấu, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng: "Có chuyện gì nói thẳng đi." | "Vương gia gần đây không có đến phòng của trắc phi, không bằng đêm nay đến phòng của trắc phi tâm sự một chút, nếu như trắc phi đã biết, còn sợ gì Ngũ Vương gia không biết?".
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, hai người không một tiếng động mà ngầm hiểu ý nhau. Mộ Dung Bắc Hải có chút kinh ngạc, hiện tại Trầm Nguyệt Nhi có quan hệ gì với lão Ngũ sao? Nhưng mà chuyện này không nên hỏi ra khỏi miệng, chính vì vậy mà không hỏi.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang suy nghĩ chuyện gì, ngồi đánh cờ nhưng cả hai lại không để tâm đến ván cờ. | Mộ Dung Bắc Hải không nói gì, chỉ ngồi yên lặng sắp đặt một vòng vây chờ hắn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Mộ Dung Bắc Uyên quả nhiên sửng sốt một chút, nhất thời không biết phải đánh thế nào.
Triệu Khương Lan lấy quân cờ đen trong lòng bàn tay của Mộ Dung Bắc Uyên rồi đặt nó vào một chỗ an toàn, đúng là nước đi hay.
Sau khi ăn vài quân cờ giữ vị trí then chốt của Mộ Dung Bắc Hải, đáy mắt hẳn lóe lên: "Tam ca, huynh thua rồi." Mộ Dung Bắc Uyên cuối cùng cũng thoải mái, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, nói đắc thắc: "Quả nhiên vẫn là phu nhân lợi hại" Nàng dùng tay véo lên vai hắn: "Vậy huynh nói xem, ta có phải là tiểu thư khuê các không" "Vương phi đúng là tài năng xuất trúng, nổi tiếng khắp kinh thành!" Triệu Khương Lan nghe được liền sảng khoái, lúc này mới trả lại chén trà cho hắn. Mộ Dung Bắc hải nhìn bàn cờ với những quân trắng đen, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Kỹ năng đánh cờ của hắn cùng Mộ Dung Bắc Uyên được các bậc thầy trong cung chỉ dạy, trong thành An Thịnh vương triều này, ít ai có thể đánh bại.
Vậy rồi mà ván vừa rồi, nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hóa giải thế cờ. | Cho dù có nhìn thấy cũng khó có thể phá được nước cờ, người bình thường tuyệt đối không thể quyết định được thắng thua của ván cờ.
Nhưng mà Triệu Khương Lan lại lại phá được thế cờ, còn dùng một bước để phân thắng bại. Người có năng lực như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới. Càng thân thiết với nàng, hắn càng cảm nhận được Triệu Khương Lan cất giấu rất nhiều bí mật. Giống như tưởng rằng vớt được con cá ở dưới ao, ai ngờ nó lại đến từ đại dương mênh mông. Sau khi hai người đánh cờ trở về. Cùng Triệu Khương Lan ở cùng một chỗ, Mộ Dung Bắc Uyên thu hồi dáng vẻ thoải mái vừa rồi.
hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt khó hiểu: "Từ khi nào mà Vương phi phát hiện ra Trầm Nguyệt Nhi có quan hệ không rõ ràng với lão Ngũ"
"Vương gia còn nhớ rõ người có ý định giết người, Liên Hương không" | Mộ Dung Bắc Uyển không nhớ rõ, nàng khẽ nhắc nhở nói: "Lúc đó ta đang tuyển cung nữ ở trong cung, một trong số đó có Liên Hương, rồi sau đó phát hiện phụ thân nàng ta mắc bệnh nặng, còn tận tâm đưa ông ấy đi khám bệnh, kết quả ông lão kia bị người khác hại chết, nhưng lại giá họa cho ta
Lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên mới có chút ấn tượng: "Thì ra lúc đó nàng đã nhìn ra nha hoàn đó" Nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của hắn, có vẻ như hắn đã biết hai người đó không có chút liên quan, không khỏi nhếch miệng.