Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-296
Chương 296
Khi đó công chúa La Tước không để lộ bụng bầu vào thời điểm đó, thai nhi không an toàn lắm, nên đã nhờ đại phu đến kê cho một đơn thuốc an thai.
Lúc đó đương nhiên bị người mà La Tước bí mật sắp xếp trông chừng nàng ta biết được, và điều này khiến La Tước nảy sinh nghi ngờ.
Sau đó, quân Du Bắc phát hiện ra thân phận của nàng ta, lập tức đưa nàng ta quay về.
Người tìm thấy và đưa nàng ta đi là thân vệ của Lý Mặc, hắn ta hỏi ai là phụ thân của đứa bé trong bụng La Tước, La Tước liền nói chắc nịnh đó là Phú Sơn.
Gia đình thu nhận và giúp đỡ La Tước cũng nói, nàng ta đến đây cùng trượng phu, sau đó trượng phu có chuyện nên đi trước, nên nàng ta đành phải ở lại đây.
Đó là lý do vì sao La Tước lại tin rằng Phú Sơn là phụ thân của đứa bé.
Lúc đó Triệu Khương Lan không có ở đó, nhưng nàng có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ công chúa La Tước thề thốt nói dối, không chừng còn chỉ tay lên trời thề thốt nữa.
Vì cứu đứa bé trong bụng mình, nên nàng ta mới bịa ra chuyện với Phú Sơn, nói là sau khi gặp lại người trong lòng của mình thì đã bỏ trốn cùng hắn.
Nhưng dù La Tước bịa đặt thế nào cũng là vô ích, nàng ta nhanh chóng được đưa về Du Bắc, bị Lý Mặc bắt uống một bát thuốc phá thai.
Bát thuốc đó do Triệu Khương Lan đun, ban đầu là vì muốn giảm bớt đau khổ cho nàng ta, không muốn nàng ta giữ lại mầm tại hoạ.
Nhưng chính vì Triệu Khương Lan tự mình làm thuốc phá thai, nên La Tước mới hận nàng đến chết. Nói cách khác, là hận Lý Hâm – nàng của kiếp trước đến chết.
Triệu Khương Lan làm sao có thể nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, Phú Sơn – người đi theo nàng lại là người nam nhân năm đó.
Đường dài của vận mệnh quay ngược trở lại, cuối cùng lại trói mọi người lại với nhau.
Kể cả kiếp trước hay kiếp này của nàng, cũng đều dây dưa vào nhau.
Triệu Khương Lan nở một nụ cười gượng gạo, cầm ly rượu của mình lên và uống một hơi hết sạch.
Nàng nghe thấy tiếng của chính mình: “La tướng quân, ngươi có bao giờ tự hỏi tị sao công chúa cành vàng lá ngọc kia lại trốn khỏi hoàng cung từ bỏ vinh hoa phú quý, tại sao lại sẵn sàng đóng giả thành phu thế với một người qua đường không. Nàng ta cố tình che giấu thân phận, nhưng tại sao lại nói tình hình của vị phó tướng kia cho ngươi biết, mà nêu vị phó tướng kia của ngươi thật sự có quan hệ tình cảm với nàng ta, thì hắn phải đưa nàng ta đi cùng thay vì bỏ mặc nàng ta ở lại chứ. Mặc dù kẻ hèn này không phải là đương sự, nhưng có thể đoán ra được sơ sơ mọi chuyện” La Tước thấy nàng đong đưa cái lỵ, cười như không cười.
Trên mặt của nàng hiện ra một chút vẻ bị thương và bất lực: “Cái gọi là tư tình và cốt nhục, e rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
“Còn vị phó tưởng kia của ngài, vì sự hiểu lầm này, đã bị buộc tội phản bội và phải ngồi tù. Nếu đặt tình huống này lên bất cứ ai, thì cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua được.”
Đáy mắt của La Tước nóng lên, suýt nữa rơi lệ. “Ta muốn tìm hắn về, và giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn hiểu. Ta muốn hắn quay về Thiết Ngô Quân, và trả lại những gì hắn đã mất. Nhưng ta không biết, hắn có chịu cho ta cơ hội đó hay không.”
Hắn nhìn Phú Sơn: “Ta sai rồi, ngươi có thể quay trở về được không”
“Chắc La tướng quân uống say rồi, sao lại nói những lời này với một người ngoài như ta.” Phú Sơn đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại bị La Tước kéo tay lại. “Ngươi là hắn, ta không nhận sai đâu. Trên đời này không ai có thể sử dụng quân cờ đến mức xuất thần nhập hóa như ngươi, còn có ánh mắt, thần thái, giọng nói của người, tất cả đều chứng minh hai người là một Nếu người không phải là hắn, thì tại sao lại mất bình tĩnh đến mức lật úp ly rượu. Phú Sơn, ta đã thỉnh cầu hoàng thượng rửa sạch tội danh cho ngươi, chỉ cần người bằng lòng quay trở lại, thì ngươi sẽ được phục hồi chức vụ, ta sẽ cùng gánh vác hàng ngàn sai lầm với ngươi.”
Phú Sơn không nhìn hắn, chỉ muốn cố gắng bỏ tay han ra.
La Tước vẫn nằm chặt lấy tay hắn, dù thế nào cũng không chịu bỏ ra: “Chẳng lẽ người bằng lòng làm tuỳ tùng của một thương nhân bình thường sao? Ngươi là phó tưởng của trăm nghìn Thiết Ngô Quân! Từ nhỏ người đã chiến đấu đầm máu trên chiến trường, tư thế hào hùng, sao có thể… sa sút đến mức này, dành phần đời còn lại của mình làm một cái cây khô héo ở một cửa hàng phấn ở hoàng thành.”
Phú Sơn lạnh lùng quay đầu lại: “Ta ai, ta làm gì, thì có liên quan gì đến La tướng quân đầu?”
Khi đó công chúa La Tước không để lộ bụng bầu vào thời điểm đó, thai nhi không an toàn lắm, nên đã nhờ đại phu đến kê cho một đơn thuốc an thai.
Lúc đó đương nhiên bị người mà La Tước bí mật sắp xếp trông chừng nàng ta biết được, và điều này khiến La Tước nảy sinh nghi ngờ.
Sau đó, quân Du Bắc phát hiện ra thân phận của nàng ta, lập tức đưa nàng ta quay về.
Người tìm thấy và đưa nàng ta đi là thân vệ của Lý Mặc, hắn ta hỏi ai là phụ thân của đứa bé trong bụng La Tước, La Tước liền nói chắc nịnh đó là Phú Sơn.
Gia đình thu nhận và giúp đỡ La Tước cũng nói, nàng ta đến đây cùng trượng phu, sau đó trượng phu có chuyện nên đi trước, nên nàng ta đành phải ở lại đây.
Đó là lý do vì sao La Tước lại tin rằng Phú Sơn là phụ thân của đứa bé.
Lúc đó Triệu Khương Lan không có ở đó, nhưng nàng có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ công chúa La Tước thề thốt nói dối, không chừng còn chỉ tay lên trời thề thốt nữa.
Vì cứu đứa bé trong bụng mình, nên nàng ta mới bịa ra chuyện với Phú Sơn, nói là sau khi gặp lại người trong lòng của mình thì đã bỏ trốn cùng hắn.
Nhưng dù La Tước bịa đặt thế nào cũng là vô ích, nàng ta nhanh chóng được đưa về Du Bắc, bị Lý Mặc bắt uống một bát thuốc phá thai.
Bát thuốc đó do Triệu Khương Lan đun, ban đầu là vì muốn giảm bớt đau khổ cho nàng ta, không muốn nàng ta giữ lại mầm tại hoạ.
Nhưng chính vì Triệu Khương Lan tự mình làm thuốc phá thai, nên La Tước mới hận nàng đến chết. Nói cách khác, là hận Lý Hâm – nàng của kiếp trước đến chết.
Triệu Khương Lan làm sao có thể nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, Phú Sơn – người đi theo nàng lại là người nam nhân năm đó.
Đường dài của vận mệnh quay ngược trở lại, cuối cùng lại trói mọi người lại với nhau.
Kể cả kiếp trước hay kiếp này của nàng, cũng đều dây dưa vào nhau.
Triệu Khương Lan nở một nụ cười gượng gạo, cầm ly rượu của mình lên và uống một hơi hết sạch.
Nàng nghe thấy tiếng của chính mình: “La tướng quân, ngươi có bao giờ tự hỏi tị sao công chúa cành vàng lá ngọc kia lại trốn khỏi hoàng cung từ bỏ vinh hoa phú quý, tại sao lại sẵn sàng đóng giả thành phu thế với một người qua đường không. Nàng ta cố tình che giấu thân phận, nhưng tại sao lại nói tình hình của vị phó tướng kia cho ngươi biết, mà nêu vị phó tướng kia của ngươi thật sự có quan hệ tình cảm với nàng ta, thì hắn phải đưa nàng ta đi cùng thay vì bỏ mặc nàng ta ở lại chứ. Mặc dù kẻ hèn này không phải là đương sự, nhưng có thể đoán ra được sơ sơ mọi chuyện” La Tước thấy nàng đong đưa cái lỵ, cười như không cười.
Trên mặt của nàng hiện ra một chút vẻ bị thương và bất lực: “Cái gọi là tư tình và cốt nhục, e rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
“Còn vị phó tưởng kia của ngài, vì sự hiểu lầm này, đã bị buộc tội phản bội và phải ngồi tù. Nếu đặt tình huống này lên bất cứ ai, thì cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua được.”
Đáy mắt của La Tước nóng lên, suýt nữa rơi lệ. “Ta muốn tìm hắn về, và giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn hiểu. Ta muốn hắn quay về Thiết Ngô Quân, và trả lại những gì hắn đã mất. Nhưng ta không biết, hắn có chịu cho ta cơ hội đó hay không.”
Hắn nhìn Phú Sơn: “Ta sai rồi, ngươi có thể quay trở về được không”
“Chắc La tướng quân uống say rồi, sao lại nói những lời này với một người ngoài như ta.” Phú Sơn đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại bị La Tước kéo tay lại. “Ngươi là hắn, ta không nhận sai đâu. Trên đời này không ai có thể sử dụng quân cờ đến mức xuất thần nhập hóa như ngươi, còn có ánh mắt, thần thái, giọng nói của người, tất cả đều chứng minh hai người là một Nếu người không phải là hắn, thì tại sao lại mất bình tĩnh đến mức lật úp ly rượu. Phú Sơn, ta đã thỉnh cầu hoàng thượng rửa sạch tội danh cho ngươi, chỉ cần người bằng lòng quay trở lại, thì ngươi sẽ được phục hồi chức vụ, ta sẽ cùng gánh vác hàng ngàn sai lầm với ngươi.”
Phú Sơn không nhìn hắn, chỉ muốn cố gắng bỏ tay han ra.
La Tước vẫn nằm chặt lấy tay hắn, dù thế nào cũng không chịu bỏ ra: “Chẳng lẽ người bằng lòng làm tuỳ tùng của một thương nhân bình thường sao? Ngươi là phó tưởng của trăm nghìn Thiết Ngô Quân! Từ nhỏ người đã chiến đấu đầm máu trên chiến trường, tư thế hào hùng, sao có thể… sa sút đến mức này, dành phần đời còn lại của mình làm một cái cây khô héo ở một cửa hàng phấn ở hoàng thành.”
Phú Sơn lạnh lùng quay đầu lại: “Ta ai, ta làm gì, thì có liên quan gì đến La tướng quân đầu?”