Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Mai không nói.
Không phải nàng không giải thích nguyên nhân, mà là do hôm nay Lâm Linh Nhi đã tỏ rõ thái độ.
€ó lẽ từ ngày mình vào phủ Lâm Linh Nhi đã có suy nghĩ muốn hạ thủ với bản thân mình.
Cho nên ngày đó nàng thà chấp nhận phá hư quy củ cũng phải tháo khăn đội đầu ra nhìn nàng ta mấy lần.
Thật vất vả mới chờ đến lúc Mộ Dung Bắc.
Hải không có ở trong phủ. Hôm nay trong phủ này Lâm Linh Nhi chính là người lớn nhất.
Nàng muốn xử trí một người hầu như thế nào tất nhiên đều là do nàng quyết định. Cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nha hoàn kia thấy Hồng Mai không lên tiếng thì đắc ý nhếch môi.
“Trắc phi, nha hoàn bất kính với chủ tử như vậy, vẫn nên dạy dỗ một trận mới được”
Dựa theo lòng dạ nhẫn tâm của Lâm Linh Nhi, ngay cả thân muội muội cũng có thể giết, thì hà cớ gì nàng ta thương tiếc một cái mạng của Hồng Mai.
Hiện tại nàng ta còn hận không thể lập tức đem Hồng Mai đi thiên đao vạn quả mới phải.
Chẳng qua nếu như Hồng Mai thật sự mất đi tính mạng, thì sợ rằng lúc Mộ Dung Bắc Hải trở lại nhất định sẽ phát sinh một trận lôi đình.
Nàng có ngốc mới làm như vậy.
Nhưng tất nhiên cũng không thể thiếu một chút trừng phạt nho nhỏ.
Lâm Linh Nhi làm ra vẻ đồng tình nói: “Ta thấy nàng ta chẳng qua là nhất thời động chút tâm tư mới có thế hạ thủ. Cuối cùng thì vẫn là một cô nương trẻ tuổi không kiên nhẫn. Ta không muốn làm nàng ta bị thương, những nhất định không thế để nàng ta có cơ hội tổn thương ta một lần nào nữa. Như vậy đi, cứ rút gân tay phải, để cho nàng ta không còn sức lực để hại người khác nữa.
Hồng Mai mím môi nhìn chằm chằm nàng Cho dù nàng không hiểu đạo lý nhưng trong lòng cũng rõ ràng, một khi cắt đi gâi gân thì coi như cái tay này hoàn toàn phế rồi.
Nhưng mà nàng còn chưa có lập gia đình, sau này nàng còn muốn cùng Dịch Chân rời khỏi phủ cùng nhau sống một cuộc sống bình thường.
Không có tay phải, nàng lấy cái gì để nấu cho Dịch Chân những món ăn ngon, bầu bạn bên cạnh hắn đây.
nàng ta. Dù sao thì nàng ta ở trong phủ cũng sẽ không chịu bạc đãi, trừng phạt này cũng không tính là nặng quá đi”
Quản sự đầu đầy mồ hôi: “Cái này, Trắc phi có chỗ không biết, Hồng Mai cô nương không phải là nha hoàn mà Sơn vương phủ chúng ta mua vào mà là người mà Thần vương phi cho điện hạ mượn dùng, theo lý thì phải xử trí ở Thần vương phủ. Nếu tùy tiện động nàng sợ rằng Thần vương phi sẽ mất hứng”
Trên cõi đời này Lâm Linh Nhi ghét nhất là loại người như Triệu Khương Lan.
Nếu Triệu Khương Lan mất hứng, thì nàng sẽ xem đến cao hứng.
“Nhưng mà bổng lộc mà mỗi tháng Hồng Mai nhận không phải là do Sơn vương phủ chỉ sao. Nếu như đã cầm tiền của Sơn vương phủ thì đều đã là người của Sơn vương phủ.
Huống chỉ nàng có có chủ ý muốn gây bất lợi cho tiểu thế tử. Hoàng hậu nương nương đã từng nói bất kể đối phương là ai, dám can đảm khiến đứa nhỏ này bị thương thì đều không thể tha thứ một cách dễ dàng được. Nếu như Thần vương phi có than phiền thì có thể đến nói với hoàng hậu.”
Nói xong, Lâm Linh Nhi liền nháy mắt với thị vệ bên cạnh.
Nữ thị vệ liền tiến lên một bước, cầm tay Lâm Linh Nhi lên, lấy từ trong túi áo ra một cây chủy thủ.
Hồng Mai bị dọa sợ đến sắc mặt tái xanh: “Lâm Trắc phi, ngươi với ta không thù không oán, vì sao ngươi phải cố ý hại ta! Dầu gì ngươi cũng sắp làm mẹ. Ngươi không sợ ngươi quá nhiều chuyện xấu sẽ lấy đi hết phúc phận của đứa nhỏ sao!”
“Nghe thử mấy lời hỗn xược này đi. Ta cũng coi như chủ tử dạy dỗ một đứa nha hoàn còn không được sao. Hồng Mai, vì sao ngươi lại phải nhìn chăm chăm vào hài tử của ta không tha cơ chứ. Sự tồn tại của đứa nhỏ này khiến cho ngươi để ý lắm sao. Hôm nay ta càng muốn để cho ngươi biết một người mẹ muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình có bao nhiêu đáng sợ. Mau, cắt đứt gân tay nàng cho ta, ta sẽ không cho nàng ta thẻ bất kỳ cơ hội nào hại con tai”
Ngày thường mặc dù Hồng Mai chỉ làm chút chuyện vặt vãng. Triệu Khương Lan cũng tốt, Mộ Dung Bắc Hải cũng được, ai cũng không để cho nàng làm công việc nặng nhọc.
Cộng với việc tuổi còn nhỏ, vì thế nàng có một đôi tay trắng ngần mềm mịn như tuyết.
Hồng Mai không nói.
Không phải nàng không giải thích nguyên nhân, mà là do hôm nay Lâm Linh Nhi đã tỏ rõ thái độ.
€ó lẽ từ ngày mình vào phủ Lâm Linh Nhi đã có suy nghĩ muốn hạ thủ với bản thân mình.
Cho nên ngày đó nàng thà chấp nhận phá hư quy củ cũng phải tháo khăn đội đầu ra nhìn nàng ta mấy lần.
Thật vất vả mới chờ đến lúc Mộ Dung Bắc.
Hải không có ở trong phủ. Hôm nay trong phủ này Lâm Linh Nhi chính là người lớn nhất.
Nàng muốn xử trí một người hầu như thế nào tất nhiên đều là do nàng quyết định. Cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nha hoàn kia thấy Hồng Mai không lên tiếng thì đắc ý nhếch môi.
“Trắc phi, nha hoàn bất kính với chủ tử như vậy, vẫn nên dạy dỗ một trận mới được”
Dựa theo lòng dạ nhẫn tâm của Lâm Linh Nhi, ngay cả thân muội muội cũng có thể giết, thì hà cớ gì nàng ta thương tiếc một cái mạng của Hồng Mai.
Hiện tại nàng ta còn hận không thể lập tức đem Hồng Mai đi thiên đao vạn quả mới phải.
Chẳng qua nếu như Hồng Mai thật sự mất đi tính mạng, thì sợ rằng lúc Mộ Dung Bắc Hải trở lại nhất định sẽ phát sinh một trận lôi đình.
Nàng có ngốc mới làm như vậy.
Nhưng tất nhiên cũng không thể thiếu một chút trừng phạt nho nhỏ.
Lâm Linh Nhi làm ra vẻ đồng tình nói: “Ta thấy nàng ta chẳng qua là nhất thời động chút tâm tư mới có thế hạ thủ. Cuối cùng thì vẫn là một cô nương trẻ tuổi không kiên nhẫn. Ta không muốn làm nàng ta bị thương, những nhất định không thế để nàng ta có cơ hội tổn thương ta một lần nào nữa. Như vậy đi, cứ rút gân tay phải, để cho nàng ta không còn sức lực để hại người khác nữa.
Hồng Mai mím môi nhìn chằm chằm nàng Cho dù nàng không hiểu đạo lý nhưng trong lòng cũng rõ ràng, một khi cắt đi gâi gân thì coi như cái tay này hoàn toàn phế rồi.
Nhưng mà nàng còn chưa có lập gia đình, sau này nàng còn muốn cùng Dịch Chân rời khỏi phủ cùng nhau sống một cuộc sống bình thường.
Không có tay phải, nàng lấy cái gì để nấu cho Dịch Chân những món ăn ngon, bầu bạn bên cạnh hắn đây.
nàng ta. Dù sao thì nàng ta ở trong phủ cũng sẽ không chịu bạc đãi, trừng phạt này cũng không tính là nặng quá đi”
Quản sự đầu đầy mồ hôi: “Cái này, Trắc phi có chỗ không biết, Hồng Mai cô nương không phải là nha hoàn mà Sơn vương phủ chúng ta mua vào mà là người mà Thần vương phi cho điện hạ mượn dùng, theo lý thì phải xử trí ở Thần vương phủ. Nếu tùy tiện động nàng sợ rằng Thần vương phi sẽ mất hứng”
Trên cõi đời này Lâm Linh Nhi ghét nhất là loại người như Triệu Khương Lan.
Nếu Triệu Khương Lan mất hứng, thì nàng sẽ xem đến cao hứng.
“Nhưng mà bổng lộc mà mỗi tháng Hồng Mai nhận không phải là do Sơn vương phủ chỉ sao. Nếu như đã cầm tiền của Sơn vương phủ thì đều đã là người của Sơn vương phủ.
Huống chỉ nàng có có chủ ý muốn gây bất lợi cho tiểu thế tử. Hoàng hậu nương nương đã từng nói bất kể đối phương là ai, dám can đảm khiến đứa nhỏ này bị thương thì đều không thể tha thứ một cách dễ dàng được. Nếu như Thần vương phi có than phiền thì có thể đến nói với hoàng hậu.”
Nói xong, Lâm Linh Nhi liền nháy mắt với thị vệ bên cạnh.
Nữ thị vệ liền tiến lên một bước, cầm tay Lâm Linh Nhi lên, lấy từ trong túi áo ra một cây chủy thủ.
Hồng Mai bị dọa sợ đến sắc mặt tái xanh: “Lâm Trắc phi, ngươi với ta không thù không oán, vì sao ngươi phải cố ý hại ta! Dầu gì ngươi cũng sắp làm mẹ. Ngươi không sợ ngươi quá nhiều chuyện xấu sẽ lấy đi hết phúc phận của đứa nhỏ sao!”
“Nghe thử mấy lời hỗn xược này đi. Ta cũng coi như chủ tử dạy dỗ một đứa nha hoàn còn không được sao. Hồng Mai, vì sao ngươi lại phải nhìn chăm chăm vào hài tử của ta không tha cơ chứ. Sự tồn tại của đứa nhỏ này khiến cho ngươi để ý lắm sao. Hôm nay ta càng muốn để cho ngươi biết một người mẹ muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình có bao nhiêu đáng sợ. Mau, cắt đứt gân tay nàng cho ta, ta sẽ không cho nàng ta thẻ bất kỳ cơ hội nào hại con tai”
Ngày thường mặc dù Hồng Mai chỉ làm chút chuyện vặt vãng. Triệu Khương Lan cũng tốt, Mộ Dung Bắc Hải cũng được, ai cũng không để cho nàng làm công việc nặng nhọc.
Cộng với việc tuổi còn nhỏ, vì thế nàng có một đôi tay trắng ngần mềm mịn như tuyết.