Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, cổ họng của Tố Ninh đã được chữa khỏi.
Mỗi ngày uống mấy chén thuốc, cuối cùng đã có thể phát ra một vài tiếng khàn khàn.
Mặc dù giọng nói này không hay bằng giọng nói trong trẻo lúc trước, nhưng so với không phát ra tiếng thì tốt hơn nhiều lắm.
Tố Ninh nghìn ân vạn tạ với Triệu Khương Lan, còn nói nếu như không phải mình cái gì cũng không nhìn thấy, hãn ta thật sự muốn ở lại bên cạnh Triệu Khương Lan hầu hạ nàng.
Mắt hắn ta không tốt, Triệu Khương Lan làm sao có thể để hắn làm việc.
Nàng cho hẳn ta một túi bạc: “Ngươi còn nhớ người nhà trước đây của mình ở đâu không, bổn cung cho người đưa ngươi đi, bên cạnh có người quen giúp đỡ suy cho cùng vẫn tốt hơn một mình”
Tố Ninh nói chỗ ở của huynh trưởng, Tiểu Dương liền đánh ngựa đưa đi.
Không lâu sau, thì đến ngày xử trảm nhà họ Lâm.
Vốn dĩ Chiêu Vũ Đế có chút băn khoăn, cảm thấy án nhà họ Lâm là vụ bê bối của Hoàng gia, hơn nữa lo lắng Mộ Dung Bắc Hải sẽ không thoải mái, nên không muốn rêu rao.
Nhưng nếu đã muốn xử trảm người cả Lâm phủ, không có lí do đầy đủ, gián quan của Ngự Sử đài làm sao đồng ý.
Mộ Dung Bắc Hải liền đưa hành vi phạm tội của nhà họ Lâm chiêu cáo thiên hạ, nhưng mà không đưa ra chuyện đứa nhỏ, chỉ nói bọn họ mưu sát con gái nhỏ, để cho Lâm Gia Uyển mạo danh thế thân thân phận của Lâm Linh Nhi tái giá, có thể nói là đức hạnh bại hoại.
Cho dù chỉ là những tội danh này, đã đủ để người trong thiên hạ nhục mạ rồi.
Ðem một đứa con đang sống sờ sờ giết chết, lót đường cho một đứa con khác, chuyện mất trí như vậy, người bình thường đều sẽ không tiếp nhận.
Cho nên lúc đưa tội phạm nhà họ Lâm diễu phố, dân chúng đều chỉ trích khinh thường.
Từ lúc Lâm thái úy ngồi tù đã hối hận xanh ruột, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ông ta không nên vì lợi ích che mờ mắt hại chết Lâm Linh Nhi, nghe theo lời của đứa con gái độc ác Lâm Gia Uyển kia.
Kết quả không chỉ danh lợi không đạt được, mạng cũng không giữ được, ngay cả sau khi chết cũng phải đeo ô danh tày trời trên lưng.
Lâm Gia Uyển từ sau khi đầu lưỡi bị cắt, đã không nói ra được một chữ.
Ánh mắt nàng ta dại ra đứng trong cũi giam, lỗ tai nghe tiếng chửi rủa nhục mạ từ bốn phương tám hướng, chỉ cảm thấy đây là một cơn ác mộng vô tận.
Nàng ta hi vọng ác mộng có thể sớm một chút kết thúc, tỉnh lại toàn bộ vẫn là dáng vẻ như ban đầu.
Cho dù nàng ta vẫn quay về lúc ở Liên phủ, cho dù là phải gả cho Liên Khuê Nghiêm, nàng ta cũng chấp nhận Người ngoài đều nói Mộ Dung Bắc Hải ôn nhuận, tính tình tốt, tính cách tốt.
Chỉ có nàng ta mới biết, người đàn ông đó lúc tàn nhẫn lên có bao nhiêu bất cận nhân tình.
Những thủ đoạn đó của Liên Khuê Nghiêm cùng với khi Mộ Dung Bắc Hải xuất ra, chính là tiểu vu gặp đại vu, là nàng ta tính sai rồi.
Lâm Gia Uyển đang nghĩ đến Liên Khuê Nghiêm, ai ngờ Liên Khuê Nghiêm thật sự đứng ở trong đám người.
Chỉ thấy hắn ta dẫn theo mấy người hầu, cầm một cái giỏ xông tới bên cạnh cũi giam, lớn tiếng hô: “Lâm Gia Uyển!”
Lâm Gia Uyển kinh ngạc quay đầu, im lặng đối diện với Liên Khuê Nghiêm Không nghĩ đến Liên Khuê Nghiêm bỗng nhiên từ trong giỏ lấy ra mấy quả trứng gà thối, bạch bạch ném lên trên mặt Lâm Gia Uyển.
Người đằng sau hắn ta cũng ném lên người nàng ta lá rau hư thối và những vật dơ bẩn khác.
Lâm Gia Uyển ảo não trừng hắn ta, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Lâm Gia Uyển thống khổ nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu, đoàn người bọn họ bị áp giải lên pháp trường.
Tất cả mọi người nhà họ Lâm song song quỳ gối trên đài hành hình, ngoài Lâm phu nhân, những người còn lại của nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Gia Uyển đều phun nước miếng vào nàng ta.
Rất nhanh, cổ họng của Tố Ninh đã được chữa khỏi.
Mỗi ngày uống mấy chén thuốc, cuối cùng đã có thể phát ra một vài tiếng khàn khàn.
Mặc dù giọng nói này không hay bằng giọng nói trong trẻo lúc trước, nhưng so với không phát ra tiếng thì tốt hơn nhiều lắm.
Tố Ninh nghìn ân vạn tạ với Triệu Khương Lan, còn nói nếu như không phải mình cái gì cũng không nhìn thấy, hãn ta thật sự muốn ở lại bên cạnh Triệu Khương Lan hầu hạ nàng.
Mắt hắn ta không tốt, Triệu Khương Lan làm sao có thể để hắn làm việc.
Nàng cho hẳn ta một túi bạc: “Ngươi còn nhớ người nhà trước đây của mình ở đâu không, bổn cung cho người đưa ngươi đi, bên cạnh có người quen giúp đỡ suy cho cùng vẫn tốt hơn một mình”
Tố Ninh nói chỗ ở của huynh trưởng, Tiểu Dương liền đánh ngựa đưa đi.
Không lâu sau, thì đến ngày xử trảm nhà họ Lâm.
Vốn dĩ Chiêu Vũ Đế có chút băn khoăn, cảm thấy án nhà họ Lâm là vụ bê bối của Hoàng gia, hơn nữa lo lắng Mộ Dung Bắc Hải sẽ không thoải mái, nên không muốn rêu rao.
Nhưng nếu đã muốn xử trảm người cả Lâm phủ, không có lí do đầy đủ, gián quan của Ngự Sử đài làm sao đồng ý.
Mộ Dung Bắc Hải liền đưa hành vi phạm tội của nhà họ Lâm chiêu cáo thiên hạ, nhưng mà không đưa ra chuyện đứa nhỏ, chỉ nói bọn họ mưu sát con gái nhỏ, để cho Lâm Gia Uyển mạo danh thế thân thân phận của Lâm Linh Nhi tái giá, có thể nói là đức hạnh bại hoại.
Cho dù chỉ là những tội danh này, đã đủ để người trong thiên hạ nhục mạ rồi.
Ðem một đứa con đang sống sờ sờ giết chết, lót đường cho một đứa con khác, chuyện mất trí như vậy, người bình thường đều sẽ không tiếp nhận.
Cho nên lúc đưa tội phạm nhà họ Lâm diễu phố, dân chúng đều chỉ trích khinh thường.
Từ lúc Lâm thái úy ngồi tù đã hối hận xanh ruột, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ông ta không nên vì lợi ích che mờ mắt hại chết Lâm Linh Nhi, nghe theo lời của đứa con gái độc ác Lâm Gia Uyển kia.
Kết quả không chỉ danh lợi không đạt được, mạng cũng không giữ được, ngay cả sau khi chết cũng phải đeo ô danh tày trời trên lưng.
Lâm Gia Uyển từ sau khi đầu lưỡi bị cắt, đã không nói ra được một chữ.
Ánh mắt nàng ta dại ra đứng trong cũi giam, lỗ tai nghe tiếng chửi rủa nhục mạ từ bốn phương tám hướng, chỉ cảm thấy đây là một cơn ác mộng vô tận.
Nàng ta hi vọng ác mộng có thể sớm một chút kết thúc, tỉnh lại toàn bộ vẫn là dáng vẻ như ban đầu.
Cho dù nàng ta vẫn quay về lúc ở Liên phủ, cho dù là phải gả cho Liên Khuê Nghiêm, nàng ta cũng chấp nhận Người ngoài đều nói Mộ Dung Bắc Hải ôn nhuận, tính tình tốt, tính cách tốt.
Chỉ có nàng ta mới biết, người đàn ông đó lúc tàn nhẫn lên có bao nhiêu bất cận nhân tình.
Những thủ đoạn đó của Liên Khuê Nghiêm cùng với khi Mộ Dung Bắc Hải xuất ra, chính là tiểu vu gặp đại vu, là nàng ta tính sai rồi.
Lâm Gia Uyển đang nghĩ đến Liên Khuê Nghiêm, ai ngờ Liên Khuê Nghiêm thật sự đứng ở trong đám người.
Chỉ thấy hắn ta dẫn theo mấy người hầu, cầm một cái giỏ xông tới bên cạnh cũi giam, lớn tiếng hô: “Lâm Gia Uyển!”
Lâm Gia Uyển kinh ngạc quay đầu, im lặng đối diện với Liên Khuê Nghiêm Không nghĩ đến Liên Khuê Nghiêm bỗng nhiên từ trong giỏ lấy ra mấy quả trứng gà thối, bạch bạch ném lên trên mặt Lâm Gia Uyển.
Người đằng sau hắn ta cũng ném lên người nàng ta lá rau hư thối và những vật dơ bẩn khác.
Lâm Gia Uyển ảo não trừng hắn ta, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Lâm Gia Uyển thống khổ nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu, đoàn người bọn họ bị áp giải lên pháp trường.
Tất cả mọi người nhà họ Lâm song song quỳ gối trên đài hành hình, ngoài Lâm phu nhân, những người còn lại của nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Gia Uyển đều phun nước miếng vào nàng ta.