Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 888
Triệu Khương Lan lấy chiếc áo choàng đường khâu có chút kỳ lạ ra rồi đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên xem: "Đây là bộ y phục mà ma ma đặc biệt dặn dò. Đây là bộ y phục mà Lê Vương phi đã đích thân may cho hài tử, bảo chúng phải giữ gìn thật cẩn thận. Nhưng ngài nhìn xem, đường kim mũi chỉ của bộ y phục này không giống như tay nghề của cùng một người. Phần nửa trước vô cùng chắc chắn, phần sau lại có vẻ lỏng lẻo."
Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy bộ y phục, nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy.
Chỉ là trong lòng cũng có chút hoài nghi: "Nhưng có lẽ không có ý gì khác đâu. Đây có thể là một trong số ít đồ vật mà Lê Vương phi làm cho bọn nhỏ. Ma ma bảo bọn nhỏ giữ lấy, cũng coi như là giữ lại vật kỷ niệm".
"Nhưng vị ma ma đó đã nói rằng, sau khi nhìn gặp được chúng ta, hài tử có thể để nó cho chúng ta giữ. Ngài không cảm thấy như vậy có dụ khác hay sao? Đó dường như đang ám chỉ điều gì đó".
Ánh mắt Triệu Khương Lan nhìn chăm chú vào bộ y phục trong tay: "Thần thiếp có ý này, không biết có thích hợp hay không?"
"Nàng muốn làm gì?" "Thần thiếp nghi ngờ trong bộ y phục này chứa bí mật có thể xoay chuyển càn khôn"
Mộ Dung Bắc Uyên ngừng lại giây lát: "Nàng chắc không phải muốn cắt cái áo choàng này ra đấy chứ. Tuy rằng ta rất khuyến khích sự nhạy cảm của nàng đối với những thứ này, nhưng đây là di vật đại tẩu để lại cho hài tử. Nếu như làm hỏng rồi thì không được hay"
Triệu Khương Lan khẽ vuốt tay trên bộ phục: "Tay nghề may vá của Sở Sở rất xuất sắc. Không thì thế này, thần thiếp sẽ rạch một lỗ rồi kiểm tra xem. Nếu không có gì bất thường, thần thiếp sẽ để Sở Sở khâu lại nguyên vẹn. Chắc không khó đâu"
Mộ Dung Bắc Uyên đối với chuyện thêu thùa của nữ nhân thì không hiểu lầm, vừa nghe thấy có thể khâu lại nguyên vẹn, liền nghe theo lời nàng.
Triệu Khương Lan lấy kéo ra, cẩn thận rạch một đường gọn gàng. Nàng đưa tay vào trong lớp vải tìm kiếm khắp xung quanh, vốn dĩ không tìm thấy gì cả. Nhưng khi chạm đến góc cuối cùng, trên tay đột nhiên sờ thấy có chút gì đó. Nàng nín chặt hơi thở, cẩn thận mọi đồ bên trong lớp vải ra.
Nhìn thấy động tác của nàng, sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm nghị hắn lại, trong lúc hai người đang sốt ruột tập trung ánh nhìn về thứ đằng sau lớp vải, một tờ giấy mỏng manh mềm mại được lôi ra vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Vẻ mặt Triệu Khương Lan lập tức thay đổi: "Cái này, là thư sao?"
"Mau mở ra xem xem!"
Dưới ánh nến, hai người từ từ mở bức thư ra. Mộ Dung Bắc Uyên vừa nhìn thấy nét chữ liền nói: "Đây là chữ viết của đại ca. Tuy rằng chữ viết không được ngay ngắn và chỉnh chu như thường lệ, nhưng ta không hề nhận nhầm được."
Hóa ra đây lại là thư của Mộ Dung Bắc Yến? Họ lặng lẽ đọc nội dung bức thư từ đầu đến cuối, trong lòng dấy lên những đợt sóng cuồn cuộn.
Làm sao có thể như vậy?
Ý của Mộ Dung Bắc Yến là muốn nói, ngay từ đầu tất cả các phó tướng dưới trướng của hắn đều không một lòng quy thuận hắn, bọn họ trước sau đều là người của Liên Tư Thành
Vả lại bọn họ ở bên cạnh không ngừng xúi giục Mộ Dung Bắc Yến tạo phản, còn cố tình nói những điều xuyên tạc sai trái, khiến Mộ Dung Bắc Yến dao động.
Lê Vương còn nhắc đến Lâm Dật Chu.
"Lâm Dật Chu? Người này là ai? Tại sao ta lại không có chút ấn tượng nào."
Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một lúc: "Ta nhớ rồi. Lâm Dật Chu này là con trai của Lâm tuần phủ đại nhân ngày trước. Có điều tên Lâm đại nhân này đã bị bắt vì tội tham ô rồi sau đó đã tự sát trong tù, Lâm Dật Chu do đó cũng bị liên lụy theo, bị mất tư cách tham gia kỳ thi khoa cử. Hắn ta vốn theo học ở thư viện Dụ Hòa, cũng coi là có chút danh tiếng. Trong kinh thành lúc bấy giờ có không ít lời đồn đại về hắn ta, nói rằng hắn ta là một kỳ tài rất có thiên phú, mưu trí vô song. Thật không ngờ rằng, hắn ta lại đến bên cạnh đại ca rồi trở thành phụ tá"
Triệu Khương Lan không ngờ lại còn có loại vướng víu như thế này, nàng không khỏi hỏi: "Nhìn những gì Lê Vương nói trong thư, tên Lâm Dật Chu này có lẽ cũng là người nhà họ Liên. Điều này có nghĩa là, từ đầu đến cuối, thực ra tất cả đều là cái bẫy?”
Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy bộ y phục, nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy.
Chỉ là trong lòng cũng có chút hoài nghi: "Nhưng có lẽ không có ý gì khác đâu. Đây có thể là một trong số ít đồ vật mà Lê Vương phi làm cho bọn nhỏ. Ma ma bảo bọn nhỏ giữ lấy, cũng coi như là giữ lại vật kỷ niệm".
"Nhưng vị ma ma đó đã nói rằng, sau khi nhìn gặp được chúng ta, hài tử có thể để nó cho chúng ta giữ. Ngài không cảm thấy như vậy có dụ khác hay sao? Đó dường như đang ám chỉ điều gì đó".
Ánh mắt Triệu Khương Lan nhìn chăm chú vào bộ y phục trong tay: "Thần thiếp có ý này, không biết có thích hợp hay không?"
"Nàng muốn làm gì?" "Thần thiếp nghi ngờ trong bộ y phục này chứa bí mật có thể xoay chuyển càn khôn"
Mộ Dung Bắc Uyên ngừng lại giây lát: "Nàng chắc không phải muốn cắt cái áo choàng này ra đấy chứ. Tuy rằng ta rất khuyến khích sự nhạy cảm của nàng đối với những thứ này, nhưng đây là di vật đại tẩu để lại cho hài tử. Nếu như làm hỏng rồi thì không được hay"
Triệu Khương Lan khẽ vuốt tay trên bộ phục: "Tay nghề may vá của Sở Sở rất xuất sắc. Không thì thế này, thần thiếp sẽ rạch một lỗ rồi kiểm tra xem. Nếu không có gì bất thường, thần thiếp sẽ để Sở Sở khâu lại nguyên vẹn. Chắc không khó đâu"
Mộ Dung Bắc Uyên đối với chuyện thêu thùa của nữ nhân thì không hiểu lầm, vừa nghe thấy có thể khâu lại nguyên vẹn, liền nghe theo lời nàng.
Triệu Khương Lan lấy kéo ra, cẩn thận rạch một đường gọn gàng. Nàng đưa tay vào trong lớp vải tìm kiếm khắp xung quanh, vốn dĩ không tìm thấy gì cả. Nhưng khi chạm đến góc cuối cùng, trên tay đột nhiên sờ thấy có chút gì đó. Nàng nín chặt hơi thở, cẩn thận mọi đồ bên trong lớp vải ra.
Nhìn thấy động tác của nàng, sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm nghị hắn lại, trong lúc hai người đang sốt ruột tập trung ánh nhìn về thứ đằng sau lớp vải, một tờ giấy mỏng manh mềm mại được lôi ra vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Vẻ mặt Triệu Khương Lan lập tức thay đổi: "Cái này, là thư sao?"
"Mau mở ra xem xem!"
Dưới ánh nến, hai người từ từ mở bức thư ra. Mộ Dung Bắc Uyên vừa nhìn thấy nét chữ liền nói: "Đây là chữ viết của đại ca. Tuy rằng chữ viết không được ngay ngắn và chỉnh chu như thường lệ, nhưng ta không hề nhận nhầm được."
Hóa ra đây lại là thư của Mộ Dung Bắc Yến? Họ lặng lẽ đọc nội dung bức thư từ đầu đến cuối, trong lòng dấy lên những đợt sóng cuồn cuộn.
Làm sao có thể như vậy?
Ý của Mộ Dung Bắc Yến là muốn nói, ngay từ đầu tất cả các phó tướng dưới trướng của hắn đều không một lòng quy thuận hắn, bọn họ trước sau đều là người của Liên Tư Thành
Vả lại bọn họ ở bên cạnh không ngừng xúi giục Mộ Dung Bắc Yến tạo phản, còn cố tình nói những điều xuyên tạc sai trái, khiến Mộ Dung Bắc Yến dao động.
Lê Vương còn nhắc đến Lâm Dật Chu.
"Lâm Dật Chu? Người này là ai? Tại sao ta lại không có chút ấn tượng nào."
Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một lúc: "Ta nhớ rồi. Lâm Dật Chu này là con trai của Lâm tuần phủ đại nhân ngày trước. Có điều tên Lâm đại nhân này đã bị bắt vì tội tham ô rồi sau đó đã tự sát trong tù, Lâm Dật Chu do đó cũng bị liên lụy theo, bị mất tư cách tham gia kỳ thi khoa cử. Hắn ta vốn theo học ở thư viện Dụ Hòa, cũng coi là có chút danh tiếng. Trong kinh thành lúc bấy giờ có không ít lời đồn đại về hắn ta, nói rằng hắn ta là một kỳ tài rất có thiên phú, mưu trí vô song. Thật không ngờ rằng, hắn ta lại đến bên cạnh đại ca rồi trở thành phụ tá"
Triệu Khương Lan không ngờ lại còn có loại vướng víu như thế này, nàng không khỏi hỏi: "Nhìn những gì Lê Vương nói trong thư, tên Lâm Dật Chu này có lẽ cũng là người nhà họ Liên. Điều này có nghĩa là, từ đầu đến cuối, thực ra tất cả đều là cái bẫy?”