Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 889
Cần biết rõ thời gian mà Lê Vương đi thủy quân Đông Nam còn không dài.
Lâm Dật Chu lại có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Mộ Dung Bắc Yến, có thể thấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Vì vậy, khi nhìn lại toàn bộ cuộc tạo phản qua bức thư này, sẽ cảm thấy nó vô cùng hoang đường. Đây là cuộc tạo phản của Lê Vương, hay là nhà họ Liên phụ giúp hắn ta tạo phản.
Mặc dù tham vọng và lòng tham của chính Lê Vương là nguồn gốc của tội ác, nhưng không phải tất cả ngọn nguồn đều có thể chạy suôn sẻ.
Sự trợ giúp từ bên ngoài đôi khi còn quan trọng hơn nguồn gốc. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những người liên quan đến toàn bộ sự việc đều là những tên đao phủ độc ác.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm đoạn cuối cùng, đau lòng siết chặt ngón tay.
"Huynh trưởng và trưởng tẩu đều không muốn chết, nhưng Liên Tư Thành bắt họ phải tự sát, muốn quét sạch tất cả những người trong cuộc. Đây cũng là lý do, ma ma kia cũng tự nhiên bị người khác đột ngột giết chết. Ta nghĩ, lý do nhà họ Liên không động tay với hai đứa trẻ là vì họ cảm thấy bọn trẻ còn quá nhỏ để hiểu được những khúc mắc phía sau, không đủ để sợ hãi. Ngoài ra nếu cả gia đình chết, nhìn vào sẽ giống như cố ý, phụ hoàng khó tránh khỏi phải nghi ngờ, nếu không hai đứa nhỏ này hiện tại chắc đã chết rồi. ".
Triệu Khương Lan hung hăng VỖ xuống bàn:" Chết tiệt! Chuyện này thật sự quá ghê tởm rồi."
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm: “Chuyện này, ta vẫn muốn thông báo cho phụ hoàng biết. Tuy nhiên hiện tại tình thể bắt buộc, phụ hoàng cũng sẽ không bạc đãi nhà họ Liên. Nhưng, dưới cơn tức giận của hắn, huynh trưởng và trưởng tẩu thậm chí không thể an táng trong Hoàng Lăng, sau khi chết cũng không được thu xếp đàng hoàng, thật sự là tàn nhẫn".
Triệu Khương Lan gật đầu:" Được rồi, ngày mai chàng vào cung. Bất kể chàng quyết định như thế nào, thiếp đều sẵn sàng ủng hộ."
Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng nhìn nàng: "Khương Lan, nhận nuôi con không phải là việc dễ dàng, chúng ta không có kinh nghiệm gì cả, hơn nữa chúng có thân phận đặc biệt, nếu không cẩn thận sẽ mắc sai lầm. Cảm ơn nàng nguyện ý đứng ra trợ giúp, nàng thật tốt bụng. "
Triệu Khương Lan xấu hổ vì những gì hắn nói: "Ôi chao, tiện tay giúp một chút thôi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn chúng đi tiểu cung ư? Nếu chúng bị đuổi ra ngoài, có lẽ cả đời này của chúng đều bị hủy hoại rồi”
“Đúng vậy, ta chỉ có thể hy vọng rằng sau khi phụ hoàng biết được toàn bộ câu chuyện, sự oán giận của ông đối với phu thê Lê Vương có thể giảm bớt một ít. Trong tương lai, các hài tử có thể vẫn còn cơ hội có được một chỗ ngồi".
“Sẽ được, mọi thứ đều sẽ đi qua thôi” Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Uyên vào cung mang theo một bức thư. Chiêu Vũ Đế ban đêm có lẽ ngủ rất không yên giấc, tinh thần ngày hôm nay rất sa sút.
Trong triều, nhiều quan lại tranh cãi về việc có nên xóa bỏ tước hiệu của Lê Vương trong triều đình và cũng cấm được chôn cất trong lăng tẩm hay không.
Chiêu Vũ Đế cúi mặt xuống, để lại đám đông đang xôn xao.
Mặc dù hắn không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng quản lĩnh cữu và mai táng cần được thu xếp càng sớm càng tốt.
Đã nhiều ngày kể từ khi quan tài được đưa về trong thành, nếu còn tiếp tục chậm trễ nữa thì cực kì khủng khiếp.
Mộ Dung Bắc Quý vốn là muốn thổi một chút gió bên tai Chiêu Vũ Đế, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến điều này nên đã tìm lý do ràng buộc hắn ta.
Hắn đến gặp Chiêu Vũ Đế một mình, lấy ra tờ giấy viết thư tìm được hôm qua và giao cho ông: "Phụ hoàng, cuộc phản loạn của Lê Vương phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta đã thấy. Đây là ở trong chỗ hai đứa trẻ, tờ giấy giấu giữa quần áo chúng vô tình bị Khương Lan phát hiện, xin người hãy tự mình xem xét một chút."
Chiêu Vũ Đế nghe xong lời này không khỏi cau mày, cầm lấy rồi ngồi ngay ngắn xem. Càng về phía sau lại càng không thể tin được, khóe miệng cũng bắt đầu run lên.
Lâm Dật Chu lại có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Mộ Dung Bắc Yến, có thể thấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Vì vậy, khi nhìn lại toàn bộ cuộc tạo phản qua bức thư này, sẽ cảm thấy nó vô cùng hoang đường. Đây là cuộc tạo phản của Lê Vương, hay là nhà họ Liên phụ giúp hắn ta tạo phản.
Mặc dù tham vọng và lòng tham của chính Lê Vương là nguồn gốc của tội ác, nhưng không phải tất cả ngọn nguồn đều có thể chạy suôn sẻ.
Sự trợ giúp từ bên ngoài đôi khi còn quan trọng hơn nguồn gốc. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những người liên quan đến toàn bộ sự việc đều là những tên đao phủ độc ác.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm đoạn cuối cùng, đau lòng siết chặt ngón tay.
"Huynh trưởng và trưởng tẩu đều không muốn chết, nhưng Liên Tư Thành bắt họ phải tự sát, muốn quét sạch tất cả những người trong cuộc. Đây cũng là lý do, ma ma kia cũng tự nhiên bị người khác đột ngột giết chết. Ta nghĩ, lý do nhà họ Liên không động tay với hai đứa trẻ là vì họ cảm thấy bọn trẻ còn quá nhỏ để hiểu được những khúc mắc phía sau, không đủ để sợ hãi. Ngoài ra nếu cả gia đình chết, nhìn vào sẽ giống như cố ý, phụ hoàng khó tránh khỏi phải nghi ngờ, nếu không hai đứa nhỏ này hiện tại chắc đã chết rồi. ".
Triệu Khương Lan hung hăng VỖ xuống bàn:" Chết tiệt! Chuyện này thật sự quá ghê tởm rồi."
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm: “Chuyện này, ta vẫn muốn thông báo cho phụ hoàng biết. Tuy nhiên hiện tại tình thể bắt buộc, phụ hoàng cũng sẽ không bạc đãi nhà họ Liên. Nhưng, dưới cơn tức giận của hắn, huynh trưởng và trưởng tẩu thậm chí không thể an táng trong Hoàng Lăng, sau khi chết cũng không được thu xếp đàng hoàng, thật sự là tàn nhẫn".
Triệu Khương Lan gật đầu:" Được rồi, ngày mai chàng vào cung. Bất kể chàng quyết định như thế nào, thiếp đều sẵn sàng ủng hộ."
Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng nhìn nàng: "Khương Lan, nhận nuôi con không phải là việc dễ dàng, chúng ta không có kinh nghiệm gì cả, hơn nữa chúng có thân phận đặc biệt, nếu không cẩn thận sẽ mắc sai lầm. Cảm ơn nàng nguyện ý đứng ra trợ giúp, nàng thật tốt bụng. "
Triệu Khương Lan xấu hổ vì những gì hắn nói: "Ôi chao, tiện tay giúp một chút thôi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn chúng đi tiểu cung ư? Nếu chúng bị đuổi ra ngoài, có lẽ cả đời này của chúng đều bị hủy hoại rồi”
“Đúng vậy, ta chỉ có thể hy vọng rằng sau khi phụ hoàng biết được toàn bộ câu chuyện, sự oán giận của ông đối với phu thê Lê Vương có thể giảm bớt một ít. Trong tương lai, các hài tử có thể vẫn còn cơ hội có được một chỗ ngồi".
“Sẽ được, mọi thứ đều sẽ đi qua thôi” Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Uyên vào cung mang theo một bức thư. Chiêu Vũ Đế ban đêm có lẽ ngủ rất không yên giấc, tinh thần ngày hôm nay rất sa sút.
Trong triều, nhiều quan lại tranh cãi về việc có nên xóa bỏ tước hiệu của Lê Vương trong triều đình và cũng cấm được chôn cất trong lăng tẩm hay không.
Chiêu Vũ Đế cúi mặt xuống, để lại đám đông đang xôn xao.
Mặc dù hắn không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng quản lĩnh cữu và mai táng cần được thu xếp càng sớm càng tốt.
Đã nhiều ngày kể từ khi quan tài được đưa về trong thành, nếu còn tiếp tục chậm trễ nữa thì cực kì khủng khiếp.
Mộ Dung Bắc Quý vốn là muốn thổi một chút gió bên tai Chiêu Vũ Đế, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến điều này nên đã tìm lý do ràng buộc hắn ta.
Hắn đến gặp Chiêu Vũ Đế một mình, lấy ra tờ giấy viết thư tìm được hôm qua và giao cho ông: "Phụ hoàng, cuộc phản loạn của Lê Vương phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta đã thấy. Đây là ở trong chỗ hai đứa trẻ, tờ giấy giấu giữa quần áo chúng vô tình bị Khương Lan phát hiện, xin người hãy tự mình xem xét một chút."
Chiêu Vũ Đế nghe xong lời này không khỏi cau mày, cầm lấy rồi ngồi ngay ngắn xem. Càng về phía sau lại càng không thể tin được, khóe miệng cũng bắt đầu run lên.