Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 965
Chương 965
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới đồng ý: “Được, để cho Tiểu Dương cùng chúng ta đi. Thế nhưng nàng không thể gặp Lý Mặc, nàng có thể cùng ta đi Vinh Dương, nhưng đừng gặp hắn ta”
"Thiếp...”
“Thiếp không được phép gặp sao”
Hắn cũng bướng bỉnh nói: “Nàng đã thay đổi thân phận rồi, vậy mà Lý Mặc vẫn có thể nhận ra nàng, ta cũng không hiểu, làm thế nào mà ánh mắt của hắn lại tinh tường như vậy!” .
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: "Bởi vì thiếp đã quen biết hắn ta quá nhiều năm, cộng thêm bản thân hắn ta cũng là một người rất nhạy bén”
Nàng vừa nói vừa nhắc nhở, "Nếu chàng đã thay đổi gương mặt rồi thì vẫn phải cẩn thận hơn, đừng để cho hắn ta nhìn thấy. Hắn ta đã gặp chàng, lại biết chàng là phu quân đời này của thiếp, nhất định sẽ đặc biệt chú ý tới chàng, nếu hắn ta không nhận ra thì chúng ta cũng không cần lộ diện”
Chỉ là Triệu Khương Lan lại lo lắng.
Mộ Dung Bắc Uyên trong thời điểm tỉnh táo, nàng sẽ không lo lắng.
Nhưng chỉ sợ lúc hắn say rượu đụng phải Lý Mặc, lỡ như...
Để cho Mộ Dung Bắc Uyên đi Vinh Dương mà trong lòng hắn không ghét bỏ, nàng cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc hắn: “Cho dù thế nào, thiếp đều ở bên chàng. Chúng ta sẽ mãi mãi yêu thương nhau đến khi đầu bạc răng nong”
Hắn vừa định nói chuyện, ngực lại giật giật.
Sắc mặt Triệu Khương Lan biến đổi: “Có đau không?”
Nàng chạy ra bàn rót cho hắn cốc rượu: “Chàng mau uống nó!”
Mộ Dung Bắc Uyên uống hết một ngụm rượu trong tay nàng, sau khi uống phải lại hơi say, hắn không còn sức lực tựa vào trên người nàng.
Triệu Khương Lan hôn nhẹ lên môi hắn, mới cẩn thận buông hẳn xuống: “Ngủ đi, ngủ một giấc là được rồi.”
Sau khi trời tối hoàn toàn, người của Đông Cung mang quan tài lên.
Chu Khiết thấp giọng thông báo cho Triệu Khương Lan: “Vương phi, Thái tử thật sự đưa Thẩm Hi Nguyệt tới”.
Triệu Khương Lan cười lạnh: “Hắn đương nhiên phải đưa tới. Chẳng lẽ hắn dám mang thi thể về Đông Cung sao? Chỉ sợ không chỉ Triệu An Linh muốn làm lớn chuyện, có khi cả hoàng cung cũng chấn động. Huống chi hắn là người vô cùng lạnh lùng, không có tâm, người chết là người phụ nữ trong lòng hắn, để xem hắn có thể đau lòng bao nhiêu?”
“Sau đó, theo những gì Vương phi nói, để lại quan tài ở đó. Chờ ngài cùng Vương gia đi rồi, thuộc hạ sẽ tìm một nơi hẻo lánh một chút, sau đó chôn Thẩm Hi Nguyệt”
Triệu Khương Lan gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Ở Đông Cung, Mộ Dung Bắc Quý như người mất hồn trở lại trong cung, không để ý đến hành lễ của một đám người hầu, bước đi cũng không ổn định.
Triệu An Linh giật mình, cả gương mặt biến sắc lui về phía sau: “Ngươi điên rồi, ngươi nhất định là điên rồi. Vậy mà lại vì một tiện nhân như vậy xuống tay với ta, đây chính là ở trong cung, truyền ra ngoài người ta sẽ coi người như một vị thái tử thất đức, thật sự không để ý sao?”
“Đừng để bổn cung nghe thấy người nói nàng ấy là tiện nhân một lần nào nữa. Nàng ấy so với người còn hơn một ngàn lần, một vạn lần, Triệu An Linh, nếu như người còn muốn giữ lại cái mạng này, thì hãy thành thật yên phận cho bổn cung một chút, đừng gây chuyện nữa. Bồn cung đối với người, đã nhịn đến giới hạn rồi”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới đồng ý: “Được, để cho Tiểu Dương cùng chúng ta đi. Thế nhưng nàng không thể gặp Lý Mặc, nàng có thể cùng ta đi Vinh Dương, nhưng đừng gặp hắn ta”
"Thiếp...”
“Thiếp không được phép gặp sao”
Hắn cũng bướng bỉnh nói: “Nàng đã thay đổi thân phận rồi, vậy mà Lý Mặc vẫn có thể nhận ra nàng, ta cũng không hiểu, làm thế nào mà ánh mắt của hắn lại tinh tường như vậy!” .
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: "Bởi vì thiếp đã quen biết hắn ta quá nhiều năm, cộng thêm bản thân hắn ta cũng là một người rất nhạy bén”
Nàng vừa nói vừa nhắc nhở, "Nếu chàng đã thay đổi gương mặt rồi thì vẫn phải cẩn thận hơn, đừng để cho hắn ta nhìn thấy. Hắn ta đã gặp chàng, lại biết chàng là phu quân đời này của thiếp, nhất định sẽ đặc biệt chú ý tới chàng, nếu hắn ta không nhận ra thì chúng ta cũng không cần lộ diện”
Chỉ là Triệu Khương Lan lại lo lắng.
Mộ Dung Bắc Uyên trong thời điểm tỉnh táo, nàng sẽ không lo lắng.
Nhưng chỉ sợ lúc hắn say rượu đụng phải Lý Mặc, lỡ như...
Để cho Mộ Dung Bắc Uyên đi Vinh Dương mà trong lòng hắn không ghét bỏ, nàng cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc hắn: “Cho dù thế nào, thiếp đều ở bên chàng. Chúng ta sẽ mãi mãi yêu thương nhau đến khi đầu bạc răng nong”
Hắn vừa định nói chuyện, ngực lại giật giật.
Sắc mặt Triệu Khương Lan biến đổi: “Có đau không?”
Nàng chạy ra bàn rót cho hắn cốc rượu: “Chàng mau uống nó!”
Mộ Dung Bắc Uyên uống hết một ngụm rượu trong tay nàng, sau khi uống phải lại hơi say, hắn không còn sức lực tựa vào trên người nàng.
Triệu Khương Lan hôn nhẹ lên môi hắn, mới cẩn thận buông hẳn xuống: “Ngủ đi, ngủ một giấc là được rồi.”
Sau khi trời tối hoàn toàn, người của Đông Cung mang quan tài lên.
Chu Khiết thấp giọng thông báo cho Triệu Khương Lan: “Vương phi, Thái tử thật sự đưa Thẩm Hi Nguyệt tới”.
Triệu Khương Lan cười lạnh: “Hắn đương nhiên phải đưa tới. Chẳng lẽ hắn dám mang thi thể về Đông Cung sao? Chỉ sợ không chỉ Triệu An Linh muốn làm lớn chuyện, có khi cả hoàng cung cũng chấn động. Huống chi hắn là người vô cùng lạnh lùng, không có tâm, người chết là người phụ nữ trong lòng hắn, để xem hắn có thể đau lòng bao nhiêu?”
“Sau đó, theo những gì Vương phi nói, để lại quan tài ở đó. Chờ ngài cùng Vương gia đi rồi, thuộc hạ sẽ tìm một nơi hẻo lánh một chút, sau đó chôn Thẩm Hi Nguyệt”
Triệu Khương Lan gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Ở Đông Cung, Mộ Dung Bắc Quý như người mất hồn trở lại trong cung, không để ý đến hành lễ của một đám người hầu, bước đi cũng không ổn định.
Triệu An Linh giật mình, cả gương mặt biến sắc lui về phía sau: “Ngươi điên rồi, ngươi nhất định là điên rồi. Vậy mà lại vì một tiện nhân như vậy xuống tay với ta, đây chính là ở trong cung, truyền ra ngoài người ta sẽ coi người như một vị thái tử thất đức, thật sự không để ý sao?”
“Đừng để bổn cung nghe thấy người nói nàng ấy là tiện nhân một lần nào nữa. Nàng ấy so với người còn hơn một ngàn lần, một vạn lần, Triệu An Linh, nếu như người còn muốn giữ lại cái mạng này, thì hãy thành thật yên phận cho bổn cung một chút, đừng gây chuyện nữa. Bồn cung đối với người, đã nhịn đến giới hạn rồi”