Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1017
Chương 1017
Một tháng sau, kinh thành Thịnh Khang.
Đã vào cuối thu, lá của hàng cây bên đường đã bắt đầu ngả vàng, vài chiếc lá nhẹ nhàng phất phơ rơi xuống nền đất.
Dù rằng đã tới thời điểm mà Cổ vương nói rồi, nhưng Mộ Dung Bắc.
Uyên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Hôm qua Triệu Khương Lan nhịn không được mở quan tài băng ra kiểm tra mạch đập của Mộ Dung Bắc Uyên, phát hiện ra mạch vẫn đập bình thường, còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, chỉ là vẫn chưa có ý thức.
Nhưng tính toán số ngày, cũng sắp tới ngày hắn tỉnh dậy rồi.
Bọn họ về vương phủ trước, Chu Khiết đã vội vã cung cẩn đứng chờ rồi.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan, Chu Khiết vội vàng hành lễ: “Vương phi, vương gia thế nào rồi ạ?”
“Đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả”
Triệu Khương Lan chỉ thị mọi người cẩn thận nâng quan tài vào trong: “Trước khi tỉnh lại, vương gia bắt buộc phải năm trong quan tài băng, sắp xếp cho chàng ở Tịch Chiếu Các là được rồi, đợi lúc chàng tỉnh lại, bổn cung có thể là người đầu tiên phát hiện ra”
Chu Khiết thở dài một tiếng, quả nhiên nhìn thấy trên xe ngựa đẩy ra một chiếc quan tài.
“Vậy cổ độc của vương gia có thể giải hoàn toàn không ạ?”
“Đã giải xong rồi, đợi chàng tỉnh lại sẽ không khác gì với người bình thường cả”
Đến đây Chu Khiết mới yên tâm.
Tịnh Sở nghe thấy bọn họ quay lại, vội vội vàng vàng đem theo hai đứa trẻ tới đón.
Dung Nhật và Dung Sương gặp được Triệu Khương Lan bèn nhào.
vào lồng ngực nàng: “Thẩm thẩm, thẩm thẩm. Cuối cùng thẩm cũng chịu về rồi”
Triệu Khương Lan nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa nhỏ: “Ây dà, lại gặp lại mấy đứa nhóc đáng yêu của bổn cung rồi. Thế nào, bổn cung không có ở đây, các con có nghe lời của Tịnh Sở cô cô không”
Dung Sương gật đầu lia lịa: “Chúng con nghe lời lắm”
Dung Nhật bổ sung thêm: “Muội muội đi ngủ cũng không đá chăn nữa rồi ạ”
“Ngoan vậy sao, về nhà rồi thẩm thẩm thưởng cho các con nhé, đưa các con đi ăn những thứ ngon thật ngon có được không nè?”
Hai đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay không ngớt.
Rất lâu không ở trong phủ, Triệu Khương Lan vốn muốn sắp xếp lại một chút, thu xếp gọn gàng hành lý các thứ.
Ai ngờ còn chưa kịp ngồi nóng mông, thánh chỉ trong cung đã tới.
Lưu công công bên cạnh Chiêu Vũ Đế chầm chậm chạy vào, lớn tiếng nói: “Thần vương phi có ở đây không?”
Triệu Khương Lan thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới tới: “Sao Lưu công công lại tới đây thế?”
“Sáng sớm nay bệ hạ nghe tin hôm nay người cùng điện hạ quay về, đã trông ngóng từ sáng tới giờ rồi ạ. Tiếc là điện hạ vẫn chưa tỉnh, cần phải nghỉ ngơi, không thể diện thánh. Chỉ có thể mời vương phi tiến cung một chuyến, hoàng thượng người muốn gặp vương phi”
Một chuyến đi đi về về này, xa cách nhiều tháng, tất nhiên phải tiến cung thỉnh an.
Chỉ là Triệu Khương Lan nhớ tới lời của Lý Mặc, trong lòng có chút lo lắng, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Bổn cung biết rồi, bây giờ ta tiến cung ngay”
Tịnh Sở thấy sắc mặt của Triệu Khương Lan có chút buồn bực, nghi ngờ hỏi: “Vương phi sao thế ạ, giống như người không muốn tiến cung vậy”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Không có gì, chuẩn bị xe đi”
Một tháng sau, kinh thành Thịnh Khang.
Đã vào cuối thu, lá của hàng cây bên đường đã bắt đầu ngả vàng, vài chiếc lá nhẹ nhàng phất phơ rơi xuống nền đất.
Dù rằng đã tới thời điểm mà Cổ vương nói rồi, nhưng Mộ Dung Bắc.
Uyên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Hôm qua Triệu Khương Lan nhịn không được mở quan tài băng ra kiểm tra mạch đập của Mộ Dung Bắc Uyên, phát hiện ra mạch vẫn đập bình thường, còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, chỉ là vẫn chưa có ý thức.
Nhưng tính toán số ngày, cũng sắp tới ngày hắn tỉnh dậy rồi.
Bọn họ về vương phủ trước, Chu Khiết đã vội vã cung cẩn đứng chờ rồi.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan, Chu Khiết vội vàng hành lễ: “Vương phi, vương gia thế nào rồi ạ?”
“Đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả”
Triệu Khương Lan chỉ thị mọi người cẩn thận nâng quan tài vào trong: “Trước khi tỉnh lại, vương gia bắt buộc phải năm trong quan tài băng, sắp xếp cho chàng ở Tịch Chiếu Các là được rồi, đợi lúc chàng tỉnh lại, bổn cung có thể là người đầu tiên phát hiện ra”
Chu Khiết thở dài một tiếng, quả nhiên nhìn thấy trên xe ngựa đẩy ra một chiếc quan tài.
“Vậy cổ độc của vương gia có thể giải hoàn toàn không ạ?”
“Đã giải xong rồi, đợi chàng tỉnh lại sẽ không khác gì với người bình thường cả”
Đến đây Chu Khiết mới yên tâm.
Tịnh Sở nghe thấy bọn họ quay lại, vội vội vàng vàng đem theo hai đứa trẻ tới đón.
Dung Nhật và Dung Sương gặp được Triệu Khương Lan bèn nhào.
vào lồng ngực nàng: “Thẩm thẩm, thẩm thẩm. Cuối cùng thẩm cũng chịu về rồi”
Triệu Khương Lan nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa nhỏ: “Ây dà, lại gặp lại mấy đứa nhóc đáng yêu của bổn cung rồi. Thế nào, bổn cung không có ở đây, các con có nghe lời của Tịnh Sở cô cô không”
Dung Sương gật đầu lia lịa: “Chúng con nghe lời lắm”
Dung Nhật bổ sung thêm: “Muội muội đi ngủ cũng không đá chăn nữa rồi ạ”
“Ngoan vậy sao, về nhà rồi thẩm thẩm thưởng cho các con nhé, đưa các con đi ăn những thứ ngon thật ngon có được không nè?”
Hai đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay không ngớt.
Rất lâu không ở trong phủ, Triệu Khương Lan vốn muốn sắp xếp lại một chút, thu xếp gọn gàng hành lý các thứ.
Ai ngờ còn chưa kịp ngồi nóng mông, thánh chỉ trong cung đã tới.
Lưu công công bên cạnh Chiêu Vũ Đế chầm chậm chạy vào, lớn tiếng nói: “Thần vương phi có ở đây không?”
Triệu Khương Lan thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới tới: “Sao Lưu công công lại tới đây thế?”
“Sáng sớm nay bệ hạ nghe tin hôm nay người cùng điện hạ quay về, đã trông ngóng từ sáng tới giờ rồi ạ. Tiếc là điện hạ vẫn chưa tỉnh, cần phải nghỉ ngơi, không thể diện thánh. Chỉ có thể mời vương phi tiến cung một chuyến, hoàng thượng người muốn gặp vương phi”
Một chuyến đi đi về về này, xa cách nhiều tháng, tất nhiên phải tiến cung thỉnh an.
Chỉ là Triệu Khương Lan nhớ tới lời của Lý Mặc, trong lòng có chút lo lắng, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Bổn cung biết rồi, bây giờ ta tiến cung ngay”
Tịnh Sở thấy sắc mặt của Triệu Khương Lan có chút buồn bực, nghi ngờ hỏi: “Vương phi sao thế ạ, giống như người không muốn tiến cung vậy”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Không có gì, chuẩn bị xe đi”