Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131: Hành thi vườn trường
Tam Thanh đột nhiên bỏ đi, không những khiến Vương Cường sững sờ mà đến ngay cả tôi cũng ngây cả ra.
“Sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tam Thanh vội vàng thì tôi càng cảm thấy bất an hơn.
“Tiến hành hiến tế ở đây thì e rằng mục đích là vì muốn có được thứ gì đó từ dưới lòng đất”.
Tam Thanh vừa nói vừa chỉ về phía góc hướng Đông Bắc.
“Hiến tế và cống phẩm khá khác nhau. Hiến tế giống như một sự giao dịch, hai bên trao đổi cho nhau những thứ mà họ muốn. Vì vậy tôi đoán rằng, dưới chỗ này chắc chắn là chôn loại thần vật ghê gớm nào đó".
Sau khi nghe sự suy đoán của Tam Thanh thì tôi bỗng giật mình.
Trước đó đã từng nói, tà vật sẽ có tà khí, linh vật thì đương nhiên sẽ có linh khí.
Những thứ đã được khai quang thì sẽ mang linh khí, còn sự mạnh yếu của linh khí ngoài việc liên quan tới đạo hạnh của người khai quan ra thì còn liên quan tới linh tính của vật đó nữa. Có những vật do cơ duyên trùng hợp nên từ lúc nó xuất hiện thì đã mang theo linh khí không hề tầm thường.
Giống như thanh kiếm Ngô Đồng mà ông Tôn đưa cho tôi đây.
Còn tòa ký túc xá này từ lúc tôi nhìn thấy lần đầu đã phát hiện ra ngoài một luồng sát khí nặng nề thì còn có thêm một luồng ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài. Lúc trước tôi còn cảm thấy khó hiểu.
Giờ nghe lời phân tích của Tam Thanh thì tôi đã biết nguyên nhân xuất hiện ánh sáng vàng đó rồi.
Nhìn từ góc độ luồng sát khí thì nơi đây vốn là vùng đất hung sát, nhưng không biết đã được ai đó thiết kế thần vật trấn nhiếp.
Dùng chính áp tà, vì vậy nơi này mới được bình an như vậy.
Giờ có người lại phá hỏng sự cân bằng đó, dùng người sống hiến tế, người chết cung phụng, rõ ràng là muốn nuôi dưỡng trở lại vùng đất hung sát này.
Sát khí càng thịnh, thần vật sẽ không thể trấn áp được. Đương nhiên sẽ bị trấn áp ngược lại.
Như vậy, kẻ phá vỡ bố cục sẽ có thể nhân cơ hội đó và lấy đi thần vật.
Nghĩ tới đây tôi lại ngẩng đầu nhìn lên hồn thể tàn khuyết trên đỉnh đầu.
Chẳng trách hồn thể này lại bị mất dần tứ chi, hóa ra là do bị vùng đất hung sát này gặm nhấm hết.
Cô gái này cũng thật đáng thương, mắc bệnh trầm cảm đã đủ thảm thương rồi, giờ còn bị đưa vào làm cống phẩm một cách vô tội, thậm chí đến cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có.
“Sư thúc, sát địa này đã khởi động thì chúng ta còn ngây ra làm gì nữa, mau vào trong xem xem thần vật có còn hay không?”
Khi đã thông suốt được huyền cơ thì tôi không nhẫn nại được nữa, chỉ muốn vào trong xem rốt cuộc đó là thứ gì.
Thế nhưng Tam Thanh đưa tay ra giữ tôi lại.
“Chán sống rồi sao? Giờ vào trong, chúng ta chẳng khác gì tế phẩm! Bị thần vật trấn áp lâu như vậy, giờ sự cân bằng bị phá vỡ, tà khí bên trong chắc chắn đang cực thịnh, vào chỉ có chết, lẽ nào cậu nghĩ thần vật vẫn còn ở đây đợi cậu sao?”
Thấy tôi xốc nổi, Tam Thanh trợn ngược mắt.
Giờ tôi mới biết tại sao Tam Thanh lại lo lắng như vậy.
Tam Thanh đang đợi một cơ hội có thể vào được sát địa, rõ ràng là đối phương cũng đang chờ đợi.
Chỉ cần tính sai một bước hoặc là chậm hơn đối phương một phân thì thần vật kia sẽ rơi vào tay họ.
“Sư thúc, sư thúc nói xem đây toàn bộ là do nhà họ Uy làm sao?”
Lúc này tôi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Không biết nữa. Nhưng từ thủ đoạn hiến tế của đối phương thì chắc chắn là chẳng có ý tốt đẹp gì. Hơn nữa tôi đoán, những xác chết nổi bên sông cũng là được chuẩn bị cho buổi hiến tế. Vì vậy đợi đến tối chúng ta tới xem. Tới khi đó sẽ biết là xảy ra chuyện gì”.
Có lẽ là do Vương Cường vẫn còn ở bên cạnh nên Tam Thanh không nói hết ra.
Thế nhưng dù Tam Thanh không nói thì tôi cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ tối nay chúng tôi có thể nhìn thấy những thi thể đuối nước nổi trong sông.
Quyết định buổi tối sẽ lại tới thì giờ chúng tôi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, Tam Thanh nói còn phải cần chuẩn bị một vài thứ mà buổi tối có thể cần phải dùng tới. Trước khi rời đi, Tam Thanh vẫn không yên tâm, còn dặn đi dặn lại Vương Cường.
“Nếu như toàn bộ các cô gái trong tòa nhà này đều chết hết thì chúng ta buông, không quản nữa. Dù sao thì khi phải bồi thường do xảy ra án mạng cũng sẽ không liên quan tới chúng ta, có phải không?”
Nói xong một câu dằn mặt, Tam Thanh bèn quay đầu bỏ đi.
Rõ ràng là Vương Cường đã bị câu nói của Tam Thanh dọa không nhẹ nên đã kéo áo tôi, sợ hãi hỏi tôi.
“Đại sư, những gì mọi người nói là thật sao? Nơi này tà ma đến vậy cơ à? Đừng có lừa tôi nhé!”
Nhìn bộ dạng căng thẳng của ông ta, tôi biết ngay là ông ta đang nghĩ gì. Ông ta sợ hai người chúng tôi cấu kết lừa gạt ông ta. Nếu như nơi này không có chuyện gì thì trường học sẽ tìm tới ông ta gây sự.
“Ông yên tâm, làm theo những gì sư thúc của tôi nói đi. Tới khi đó khéo ông lại được thăng chức đấy” .
Sau khi trở về khách sạn, thì Tam Thanh đã chuẩn bị đủ cả, có chu sa, bùa vàng, máu chó đen, giấy đỏ, sợi dây máu gà, vân vân. Nhưng điều khiến tôi không hiểu là Tam Thanh còn chuẩn bị cả một sợi dây thô ráp cực lớn.
“Sợi dây này dùng để làm màu à?”
Tôi tò mò cầm sợi dây lên, nó không hề có linh khí, cũng không được gắn thêm thứ gì đặc biệt, chỉ là khá thô và to, nếu mà bỏ vào túi thì sẽ nặng lắm.
Thường thì nếu chúng tôi muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm, đương nhiên phải mang theo đồ càng nhẹ càng tốt. Vì dù sao thì có khả năng chúng tôi sẽ phải đối mặt với những tà vật hiếm gặp, cổ quái. Nếu như gặp phải thứ gì lợi hại thật thì đến chạy cũng tốn sức chứ đứng nói tới việc vác theo vòng dây nặng thế này.
“Vác theo là được, tối nay chắc chắn dùng tới”.
Tam Thanh lúc nào nói chuyện cũng giữ lại một phần.
Chuẩn bị xong, tới tối, tôi vác theo sợi dây, Tam Thanh kéo theo cái đệm, lần thứ ba chúng tôi đi vào vườn trường.
Tôi vốn tưởng rằng trong vườn trường sẽ im lặng lắm.Đọc nhanh tại Vietwriter
Thế nhưng tôi đã sai rồi. Rõ ràng giờ đã là mười giờ tối nhưng vẫn có người đi lại trong trường, vô cùng náo nhiệt.
“Học sinh của trường qúy tộc này buổi tối không ngủ sao?”
Tôi vác cuộn dây, nhìn những học sinh đi ra đi vào trong trường. Đông người như vậy, lát nữa mà đánh động thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn?”
Tam Thanh thì không cảm thấy kỳ lạ với cảnh tượng này.
“Mười giờ tối đối với học sinh thì lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà thôi”.
“Vậy lát nữa ra tay thế nào?”, tôi vẫn vác sợi dây và vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Cần làm thế nào thì làm thế ấy, càng đông người thì càng phải nhìn kỹ, nhất là nhìn xem họ có gì kỳ lạ không”.
Thần kinh Tam Thanh căng như dây đàn, rõ ràng là Tam Thanh đang rất căng thẳng.
Bị Tam Thanh lôi kéo, tôi cũng lập tức trở nên căng thẳng và bắt đầu lưu ý tới những học sinh đi lướt qua bên cạnh.
Thật đúng là vừa để ý thì ngay phía trước Tam Thanh có một người đang đứng quay lưng lại. Nhìn là biết đó là một cô nhóc.
Thế nhưng lại không giống tôi, trên vai không hề có ba ngọn dương hỏa.
“Sư thúc, không phải, phía trước dường như có hành thi.
Tôi vội vàng nói nhỏ nhắc nhở Tam Thanh.
Được tôi nhắc nhở, Tam Thanh bỗng đi chậm lại.
“Hành thi? Đâu?”
Tôi khẽ giơ tay, chỉ về bóng lưng cô gái trước mặt.
Nhưng tôi vừa chỉ xong thì lại phát hiện ra điểm không ổn.
“Sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tam Thanh vội vàng thì tôi càng cảm thấy bất an hơn.
“Tiến hành hiến tế ở đây thì e rằng mục đích là vì muốn có được thứ gì đó từ dưới lòng đất”.
Tam Thanh vừa nói vừa chỉ về phía góc hướng Đông Bắc.
“Hiến tế và cống phẩm khá khác nhau. Hiến tế giống như một sự giao dịch, hai bên trao đổi cho nhau những thứ mà họ muốn. Vì vậy tôi đoán rằng, dưới chỗ này chắc chắn là chôn loại thần vật ghê gớm nào đó".
Sau khi nghe sự suy đoán của Tam Thanh thì tôi bỗng giật mình.
Trước đó đã từng nói, tà vật sẽ có tà khí, linh vật thì đương nhiên sẽ có linh khí.
Những thứ đã được khai quang thì sẽ mang linh khí, còn sự mạnh yếu của linh khí ngoài việc liên quan tới đạo hạnh của người khai quan ra thì còn liên quan tới linh tính của vật đó nữa. Có những vật do cơ duyên trùng hợp nên từ lúc nó xuất hiện thì đã mang theo linh khí không hề tầm thường.
Giống như thanh kiếm Ngô Đồng mà ông Tôn đưa cho tôi đây.
Còn tòa ký túc xá này từ lúc tôi nhìn thấy lần đầu đã phát hiện ra ngoài một luồng sát khí nặng nề thì còn có thêm một luồng ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài. Lúc trước tôi còn cảm thấy khó hiểu.
Giờ nghe lời phân tích của Tam Thanh thì tôi đã biết nguyên nhân xuất hiện ánh sáng vàng đó rồi.
Nhìn từ góc độ luồng sát khí thì nơi đây vốn là vùng đất hung sát, nhưng không biết đã được ai đó thiết kế thần vật trấn nhiếp.
Dùng chính áp tà, vì vậy nơi này mới được bình an như vậy.
Giờ có người lại phá hỏng sự cân bằng đó, dùng người sống hiến tế, người chết cung phụng, rõ ràng là muốn nuôi dưỡng trở lại vùng đất hung sát này.
Sát khí càng thịnh, thần vật sẽ không thể trấn áp được. Đương nhiên sẽ bị trấn áp ngược lại.
Như vậy, kẻ phá vỡ bố cục sẽ có thể nhân cơ hội đó và lấy đi thần vật.
Nghĩ tới đây tôi lại ngẩng đầu nhìn lên hồn thể tàn khuyết trên đỉnh đầu.
Chẳng trách hồn thể này lại bị mất dần tứ chi, hóa ra là do bị vùng đất hung sát này gặm nhấm hết.
Cô gái này cũng thật đáng thương, mắc bệnh trầm cảm đã đủ thảm thương rồi, giờ còn bị đưa vào làm cống phẩm một cách vô tội, thậm chí đến cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có.
“Sư thúc, sát địa này đã khởi động thì chúng ta còn ngây ra làm gì nữa, mau vào trong xem xem thần vật có còn hay không?”
Khi đã thông suốt được huyền cơ thì tôi không nhẫn nại được nữa, chỉ muốn vào trong xem rốt cuộc đó là thứ gì.
Thế nhưng Tam Thanh đưa tay ra giữ tôi lại.
“Chán sống rồi sao? Giờ vào trong, chúng ta chẳng khác gì tế phẩm! Bị thần vật trấn áp lâu như vậy, giờ sự cân bằng bị phá vỡ, tà khí bên trong chắc chắn đang cực thịnh, vào chỉ có chết, lẽ nào cậu nghĩ thần vật vẫn còn ở đây đợi cậu sao?”
Thấy tôi xốc nổi, Tam Thanh trợn ngược mắt.
Giờ tôi mới biết tại sao Tam Thanh lại lo lắng như vậy.
Tam Thanh đang đợi một cơ hội có thể vào được sát địa, rõ ràng là đối phương cũng đang chờ đợi.
Chỉ cần tính sai một bước hoặc là chậm hơn đối phương một phân thì thần vật kia sẽ rơi vào tay họ.
“Sư thúc, sư thúc nói xem đây toàn bộ là do nhà họ Uy làm sao?”
Lúc này tôi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Không biết nữa. Nhưng từ thủ đoạn hiến tế của đối phương thì chắc chắn là chẳng có ý tốt đẹp gì. Hơn nữa tôi đoán, những xác chết nổi bên sông cũng là được chuẩn bị cho buổi hiến tế. Vì vậy đợi đến tối chúng ta tới xem. Tới khi đó sẽ biết là xảy ra chuyện gì”.
Có lẽ là do Vương Cường vẫn còn ở bên cạnh nên Tam Thanh không nói hết ra.
Thế nhưng dù Tam Thanh không nói thì tôi cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ tối nay chúng tôi có thể nhìn thấy những thi thể đuối nước nổi trong sông.
Quyết định buổi tối sẽ lại tới thì giờ chúng tôi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, Tam Thanh nói còn phải cần chuẩn bị một vài thứ mà buổi tối có thể cần phải dùng tới. Trước khi rời đi, Tam Thanh vẫn không yên tâm, còn dặn đi dặn lại Vương Cường.
“Nếu như toàn bộ các cô gái trong tòa nhà này đều chết hết thì chúng ta buông, không quản nữa. Dù sao thì khi phải bồi thường do xảy ra án mạng cũng sẽ không liên quan tới chúng ta, có phải không?”
Nói xong một câu dằn mặt, Tam Thanh bèn quay đầu bỏ đi.
Rõ ràng là Vương Cường đã bị câu nói của Tam Thanh dọa không nhẹ nên đã kéo áo tôi, sợ hãi hỏi tôi.
“Đại sư, những gì mọi người nói là thật sao? Nơi này tà ma đến vậy cơ à? Đừng có lừa tôi nhé!”
Nhìn bộ dạng căng thẳng của ông ta, tôi biết ngay là ông ta đang nghĩ gì. Ông ta sợ hai người chúng tôi cấu kết lừa gạt ông ta. Nếu như nơi này không có chuyện gì thì trường học sẽ tìm tới ông ta gây sự.
“Ông yên tâm, làm theo những gì sư thúc của tôi nói đi. Tới khi đó khéo ông lại được thăng chức đấy” .
Sau khi trở về khách sạn, thì Tam Thanh đã chuẩn bị đủ cả, có chu sa, bùa vàng, máu chó đen, giấy đỏ, sợi dây máu gà, vân vân. Nhưng điều khiến tôi không hiểu là Tam Thanh còn chuẩn bị cả một sợi dây thô ráp cực lớn.
“Sợi dây này dùng để làm màu à?”
Tôi tò mò cầm sợi dây lên, nó không hề có linh khí, cũng không được gắn thêm thứ gì đặc biệt, chỉ là khá thô và to, nếu mà bỏ vào túi thì sẽ nặng lắm.
Thường thì nếu chúng tôi muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm, đương nhiên phải mang theo đồ càng nhẹ càng tốt. Vì dù sao thì có khả năng chúng tôi sẽ phải đối mặt với những tà vật hiếm gặp, cổ quái. Nếu như gặp phải thứ gì lợi hại thật thì đến chạy cũng tốn sức chứ đứng nói tới việc vác theo vòng dây nặng thế này.
“Vác theo là được, tối nay chắc chắn dùng tới”.
Tam Thanh lúc nào nói chuyện cũng giữ lại một phần.
Chuẩn bị xong, tới tối, tôi vác theo sợi dây, Tam Thanh kéo theo cái đệm, lần thứ ba chúng tôi đi vào vườn trường.
Tôi vốn tưởng rằng trong vườn trường sẽ im lặng lắm.Đọc nhanh tại Vietwriter
Thế nhưng tôi đã sai rồi. Rõ ràng giờ đã là mười giờ tối nhưng vẫn có người đi lại trong trường, vô cùng náo nhiệt.
“Học sinh của trường qúy tộc này buổi tối không ngủ sao?”
Tôi vác cuộn dây, nhìn những học sinh đi ra đi vào trong trường. Đông người như vậy, lát nữa mà đánh động thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn?”
Tam Thanh thì không cảm thấy kỳ lạ với cảnh tượng này.
“Mười giờ tối đối với học sinh thì lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà thôi”.
“Vậy lát nữa ra tay thế nào?”, tôi vẫn vác sợi dây và vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Cần làm thế nào thì làm thế ấy, càng đông người thì càng phải nhìn kỹ, nhất là nhìn xem họ có gì kỳ lạ không”.
Thần kinh Tam Thanh căng như dây đàn, rõ ràng là Tam Thanh đang rất căng thẳng.
Bị Tam Thanh lôi kéo, tôi cũng lập tức trở nên căng thẳng và bắt đầu lưu ý tới những học sinh đi lướt qua bên cạnh.
Thật đúng là vừa để ý thì ngay phía trước Tam Thanh có một người đang đứng quay lưng lại. Nhìn là biết đó là một cô nhóc.
Thế nhưng lại không giống tôi, trên vai không hề có ba ngọn dương hỏa.
“Sư thúc, không phải, phía trước dường như có hành thi.
Tôi vội vàng nói nhỏ nhắc nhở Tam Thanh.
Được tôi nhắc nhở, Tam Thanh bỗng đi chậm lại.
“Hành thi? Đâu?”
Tôi khẽ giơ tay, chỉ về bóng lưng cô gái trước mặt.
Nhưng tôi vừa chỉ xong thì lại phát hiện ra điểm không ổn.