Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Con tàu Nô-ê
Mắt âm dương của tôi đột ngột biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện trở lại. Nếu như là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.
Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.
Linh khí này rất đặc biệt.
Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt. Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.
Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.
Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.
Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.
Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.
Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt!
Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy. Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.
Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều!
Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.
Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ mãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.
Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.
Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa.
Có điều lần này còn nghiêm ngặt hơn cả lần trước.
Tôi đứng ngoài dải phân cách nhìn những người đang đóng trong khu vực đó.
Mặc dù họ đều mặc đồng phục cảnh sát thông thường nhưng tôi đều nhìn thấy một chút linh khí đang chuyển động xung quanh họ.
Những người này xem ra là những người được việc mà bên trên phái tới xử lý vụ việc này!
Trước kia, những việc kỳ dị xảy ra tại cao ốc Phương Viên đã khiến dư luận sôi sục, giờ lại còn đột nhiên phong tỏa cả con phố xung quanh nên mọi người lại càng quan tâm hơn.
"Nơi này đúng là không thể cho người ở được nữa rồi, cả nhà chúng tôi đang định chuyển đi".
"Hừ, chuyển đi cũng chẳng tác dụng gì đâu. Ông sinh ra ở đây thì nơi đây chính là gốc rễ của ông, nếu chết thì ông cũng sẽ thành ma ở đây".
Bên cạnh tôi có mấy ông bà cụ cũng tới xem.
Có lẽ khi người ta sống tới một độ tuổi nào đó thì kinh nghiệm sống sẽ nhiều hơn, cho nên cũng gan dạ hơn một chút.
Mặc dù cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện quỷ dị như vậy nhưng mấy người họ vẫn chẳng hề sợ hãi mà mang mấy chiếc ghế xếp ra ngồi dưới gốc cây hòe già vừa sưởi nắng vừa tám chuyện.
"Nói cho mọi người biết, trên cầu có một ông thầy xem mệnh chuẩn không cần chỉnh. Trước đây con dâu tôi mãi không có bầu, cũng chính nhờ thầy cho bùa giải hạn mà giờ tôi mới có đứa cháu trai mập mạp ai nhìn cũng yêu kia đấy".
Một ông lão tóc đã bạc nửa đầu thần thần bí bí kể chuyện.
"Tôi biết, thầy bói đó tôi cũng từng nghe danh. Người ta bảo ông ấy dự đoán sự việc sắp xảy ra linh lắm, đến cả việc cao ốc Phương Viên sụp đổ mà ông ấy còn đoán trước được nữa kìa".
Vừa nghe ông cụ kia nhắc tới thầy bói trên cầu, mấy người bên cạnh lập tức phụ họa theo.
Họ nói qua nói lại, ai nấy đều ca ngợi vị thầy này cao thâm khó đoán, xem bói siêu chuẩn, vô cùng linh nghiệm.
Tôi nghe những lời đó xong thì cũng không để tâm lắm, cũng không định nghe ngóng thêm. Có điều, lời tiếp theo mà họ nói lại thu hút sự chú ý của tôi.
"Tôi nghe vị đại sư đó nói hình như những hiện tượng kỳ dị ở cao ốc Phương Viên này là do có người đã sớm tính toán, sắp xếp sẵn để hoàn thành một việc lớn gì đó!"
"Việc lớn? Việc lớn gì?"
Người bên cạnh nghe thấy vậy cũng vội vã chụm đầu vào.
Người ban nãy thấy mình phát biểu một câu đã thu hút được sự chú ý của mọi người nên khá đắc ý. Người đó hắng giọng một cái sau đó ra dáng vỗ đùi một cái rồi một lúc sau mới nói tiếp.
"Mặc dù quan hệ của tôi và Hoàng đại tiên không tệ, nhưng việc tiết lộ thiên cơ thế này cũng không thể tùy tiện được. Có điều ông ấy đã nhắc nhở tôi, các ông có biết con tàu Nô-ê không?", người này thần bí chỉ tay lên trời.
"Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê. Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"
Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh.
"Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"
Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.
Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.
Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.
Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.
Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng. Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt.
"Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi. Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó. Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".
Ông Lý kia càng nói càng đắc ý. Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo.
"Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm. Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"
Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ. Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.
Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.
Trên cầu, Hoàng đại tiên.
Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.
Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.
Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.
Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.
Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối.
Sau khi suy nghĩ một lát, tôi dứt khoát đi về phía cây cầu.
Bất luận tôi đoán đúng hay sai thì tới tận nơi xem xét cũng chẳng mất gì.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.
Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.
Linh khí này rất đặc biệt.
Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt. Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.
Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.
Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.
Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.
Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.
Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt!
Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy. Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.
Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều!
Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.
Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ mãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.
Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.
Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa.
Có điều lần này còn nghiêm ngặt hơn cả lần trước.
Tôi đứng ngoài dải phân cách nhìn những người đang đóng trong khu vực đó.
Mặc dù họ đều mặc đồng phục cảnh sát thông thường nhưng tôi đều nhìn thấy một chút linh khí đang chuyển động xung quanh họ.
Những người này xem ra là những người được việc mà bên trên phái tới xử lý vụ việc này!
Trước kia, những việc kỳ dị xảy ra tại cao ốc Phương Viên đã khiến dư luận sôi sục, giờ lại còn đột nhiên phong tỏa cả con phố xung quanh nên mọi người lại càng quan tâm hơn.
"Nơi này đúng là không thể cho người ở được nữa rồi, cả nhà chúng tôi đang định chuyển đi".
"Hừ, chuyển đi cũng chẳng tác dụng gì đâu. Ông sinh ra ở đây thì nơi đây chính là gốc rễ của ông, nếu chết thì ông cũng sẽ thành ma ở đây".
Bên cạnh tôi có mấy ông bà cụ cũng tới xem.
Có lẽ khi người ta sống tới một độ tuổi nào đó thì kinh nghiệm sống sẽ nhiều hơn, cho nên cũng gan dạ hơn một chút.
Mặc dù cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện quỷ dị như vậy nhưng mấy người họ vẫn chẳng hề sợ hãi mà mang mấy chiếc ghế xếp ra ngồi dưới gốc cây hòe già vừa sưởi nắng vừa tám chuyện.
"Nói cho mọi người biết, trên cầu có một ông thầy xem mệnh chuẩn không cần chỉnh. Trước đây con dâu tôi mãi không có bầu, cũng chính nhờ thầy cho bùa giải hạn mà giờ tôi mới có đứa cháu trai mập mạp ai nhìn cũng yêu kia đấy".
Một ông lão tóc đã bạc nửa đầu thần thần bí bí kể chuyện.
"Tôi biết, thầy bói đó tôi cũng từng nghe danh. Người ta bảo ông ấy dự đoán sự việc sắp xảy ra linh lắm, đến cả việc cao ốc Phương Viên sụp đổ mà ông ấy còn đoán trước được nữa kìa".
Vừa nghe ông cụ kia nhắc tới thầy bói trên cầu, mấy người bên cạnh lập tức phụ họa theo.
Họ nói qua nói lại, ai nấy đều ca ngợi vị thầy này cao thâm khó đoán, xem bói siêu chuẩn, vô cùng linh nghiệm.
Tôi nghe những lời đó xong thì cũng không để tâm lắm, cũng không định nghe ngóng thêm. Có điều, lời tiếp theo mà họ nói lại thu hút sự chú ý của tôi.
"Tôi nghe vị đại sư đó nói hình như những hiện tượng kỳ dị ở cao ốc Phương Viên này là do có người đã sớm tính toán, sắp xếp sẵn để hoàn thành một việc lớn gì đó!"
"Việc lớn? Việc lớn gì?"
Người bên cạnh nghe thấy vậy cũng vội vã chụm đầu vào.
Người ban nãy thấy mình phát biểu một câu đã thu hút được sự chú ý của mọi người nên khá đắc ý. Người đó hắng giọng một cái sau đó ra dáng vỗ đùi một cái rồi một lúc sau mới nói tiếp.
"Mặc dù quan hệ của tôi và Hoàng đại tiên không tệ, nhưng việc tiết lộ thiên cơ thế này cũng không thể tùy tiện được. Có điều ông ấy đã nhắc nhở tôi, các ông có biết con tàu Nô-ê không?", người này thần bí chỉ tay lên trời.
"Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê. Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"
Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh.
"Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"
Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.
Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.
Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.
Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.
Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng. Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt.
"Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi. Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó. Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".
Ông Lý kia càng nói càng đắc ý. Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo.
"Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm. Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"
Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ. Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.
Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.
Trên cầu, Hoàng đại tiên.
Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.
Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.
Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.
Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.
Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối.
Sau khi suy nghĩ một lát, tôi dứt khoát đi về phía cây cầu.
Bất luận tôi đoán đúng hay sai thì tới tận nơi xem xét cũng chẳng mất gì.