Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Thỏa hiệp
Khi bị con chồn này nhìn chằm chằm thì tôi bỗng bất giác toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cứ như lúc này trước mặt tôi không phải là chồn yêu mà là một con sói ác hay hổ dữ vậy.
Thần kinh tôi căng như dây đàn, tập trung cao độ nhìn nhất cử nhất động của con chồn.
Nói là đàm phán nhưng thực ra chỉ có tôi nói nó mà thôi, sau đó đợi nói đưa ra cho tôi kết quả.
Trước đó đã nói rồi, con chồn yêu này định dụ người nói ra nhưng không có nghĩa là nó thật sự biết nói tiếng người.
Ngoài câu ‘cậu có thấy tôi giống người không’ ra thì bọn chúng căn bản không biết nói gì khác.
Nghĩ kỹ lại, một con vật bé nhỏ, bỏ ra hàng trăm năm để học thành công một câu nói thì có thể nói là đã vô cùng lợi hại rồi.
Thế nên tôi cứ nhìn chăm chăm vào từng cử động của con chồn như sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ ám hiệu nào của nó.
Nhưng con chồn này ngoài thời gian nhìn tôi chăm chăm ra thì chẳng không có ý biểu hiện ra điều gì.
Trời mỗi lúc một tối, ánh trăng lưỡi liềm chiếu xuống vạt rừng chẳng thể nhìn rõ ràng, ngoài ánh lửa trên tay tôi ra thì chỉ còn ánh sáng của đôi mắt đỏ ngầu kia.
Tôi không ngờ con chồn yêu này lại chơi trò trường kỳ kháng chiến với mình. Hơn nữa, không nói tới việc tay tôi cầm con chồn đang giãy giụa tới nỗi mỏi rã rời thì đến cả ngọn lửa trên tay tôi cũng cháy tới mức khiến tôi bỏng cả tay.
Mặc dù khuôn mặt tôi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực tế thì tôi đang nghiến răng cầm cự, hai tay có phần run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập.
May mà dù tôi đã như nỏ hết đạn thì con chồn nhỏ trên tay tôi cũng sắp không chịu được nữa.
Nó vốn đã bị dọa sợ, giờ còn bị treo ngược như vậy, đầu thì suýt chảy máu, bị lửa đốt lâu như vậy nên đột nhiên nổi điên.
Nó quay trái quay phải thấy không cắn được tôi thì tự cắn vào móng phải của mình.
Có lẽ nó tưởng đó là tay tôi nên cũng không cảm thấy đau mà cắn cho bằng được. Một tiếng kêu thảm thiết ớn lạnh tới tận xương tủy vang lên xé tan sự tĩnh mịch.
Lần này, con chồn già kia đã không thể ngồi yên được nữa.
Đôi mắt nó hung hăng nhìn tôi và nhe nanh dọa dẫm.
Nhìn là biết nó đang cảnh cáo tôi.
Tôi cũng không sợ, dứt khoát bóp con chồn nhỏ để nó cắn vuốt mình bị thương. Tôi bóp mạnh.
Con chồn nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy, âm thanh chẳng khác gì như từ địa ngục trỗi lên, khiến tôi cảm thấy run rẩy.
Nhưng chuyện này liên quan tới mấy mạng người rồi lại tới mức này nên tôi đành phải dùng thủ đoạn hạ sách này thôi.
Lần này, con chồn già kia đã có phản ứng, nó chậm rãi đứng dậy.
Điều kỳ lạ là, đôi mắt đỏ như máu và vô cùng hung ác kia càng lúc càng được đưa lên cao và tới ngang tầm mắt của tôi.
Thật không ngờ nó đứng thẳng lại cao gần bằng tôi như thế.
Nhất thời, cổ họng tôi khô rát giống như bị người ta siết yết hầu và không thể thở nổi.
Vào khoảnh khắc này tôi đột nhiên có ý định muốn bỏ chạy.
Nhưng tôi biết lúc này mình tuyệt đối không được sợ hãi.
Cái thứ kia tinh quái như vậy, một khi nó phát hiện ra tôi mạnh bên ngoài yếu bên trong thì không những không thể cứu được nhà Tào Thần mà tôi cũng sẽ bị chết thảm ở đây.
Tôi lại dùng lực bóp mạnh con chồn nhỏ. Cố gắng không chế bản thân không run lên. Tôi hất cằm, ép mình đi tới trước hai cái luồng sáng đỏ như máu kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tôi có cảm giác thế gian thật khó sống.
Cuối cùng thì con chồn kia cũng phải thỏa hiệp. Dường như nó đã vứt cái gì ra đất, sau đó nhặt một cành cây lên và bẻ làm hai vứt xuống, sau đó quay người bỏ đi.
Con chồn vừa bỏ đi thì lập tức từ bốn phương tám hướng có mười mấy con chồn chạy ra và lao về phía tôi nhe nanh nhưng không dám lại gần mà chỉ rời đi cùng con chồn kia.
Ý tứ của con chồn đã quá rõ ràng, nó không định động vào nhà Tào Thần nữa và chuyện này cũng coi như bỏ qua.
Thấy cảnh tượng đó tôi mới thở phào, nếu nó còn so găng với tôi một lúc nữa thì e rằng người bỏ chạy có lẽ là chính tôi mất.
Thế nhưng tôi vẫn không dám khinh suất, chỉ chậm rãi đi về phía trước.
Đó là mấy tờ tiền.
Tôi bỗng chột dạ, nhặt tiền lên, số tiền không nhiều không ít, vừa vặn một nghìn tệ.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Cái thứ đó cuối cùng cũng đã trả lại tiền mua mạng cho tôi rồi.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là cái mạng của tôi nó đã nhận.
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng phải. Tôi hành sự âm dương, nó muốn mạng của tôi cũng là điều bình thường. Thực ra trước khi đào hố thì tôi đã nghĩ tới điều này rồi.
“Thôi bỏ đi, dù sao những người muốn mạng của tao cũng đầy ra, cũng chẳng phải chỉ có mình mày!”
Nói xong, tôi quay người cầm cuốc chim nới rộng cái hố coi như là mở thêm miệng và tạo ra một con đường sống.
Ba bóng hình màu đen lập tức từ trong hố chui ra và chạy thẳng về phía một cái cây không dám quay đầu lại.
Tôi nheo mắt nhìn theo, quả nhiên ở đó có một con chồn khá to đang đợi đón những con chồn nhỏ.
Thế nhưng tôi không có ý định thả con chồn trong tay mình vào lúc này.
“Chúng mày muốn mạng của tao nhưng giờ tao phải sống, con này coi như là con tin. Yên tâm, tao sẽ phục vụ nó ăn ngon uống ngon”.
Không cần biết nó có hiểu hay không, sau khi nói xong thì tôi mới đi về thôn.
Trên đường đi tôi không hề quay đầu lại nhưng tôi biết sau lưng tôi nhất định có một con chồn bám theo.
Quay trở về nhà họ Tào, người thân họ hàng nhà họ vẫn chưa ngủ, nhìn thấy tôi xách một con chồn bước vào thì tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Trương đại sư, con trai tôi nói, chính là thứ này đã hại chết lão Tào sao? Đưa nó cho tôi, tôi sẽ bắt nó phải đền mạng cho lão Tào!”
Mẹ Tào Thần nhìn thấy con chồn trong tay tôi thì lập tức bật khóc. Bà ấy tưởng tôi đang giúp bà ấy báo thù nên bước tới định giành con chồn trong tay tôi.
Tôi giật bắn người, vội vàng giấu con chồn ra phía sau.
Đùa nhau chắc, mạng của tôi liên quan tới con này đấy. Nếu mà nó chết thì có lẽ tôi còn chết thảm hơn cả lão Tào nữa.
“Chị gái ơi, con chồn này tạm thời không thể chết được, cháu trai bà còn chưa ra đời kia kìa, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì tôi còn lấy ra để đàm phán điều kiện được chứ”.
Tôi nói dối, cố tình lấy danh nghĩa con trai Tào Thần ra để nói chuyện.
Trong chuyện này tôi không tin một ai cả ngoài chính mình.
Tôi chắc chắn rằng nếu như tôi nói cho bọn họ biết rằng con chồn này chết thì tôi cũng chết thì có lẽ là con chồn này sẽ không sống nổi qua đêm nay mất.
Bởi vì bọn họ đâu lo lắng cho sự an nguy của tôi, thứ duy nhất bọn họ quan tâm chính là con chồn này có mang đến tai họa hoặc sự uy hiếp cho bọn họ hay không.
Đây chính là nhân tính, vào lúc mấu chốt liên quan tới mạng sống thì lợi ích của bản thân sẽ quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Quả nhiên, nghe thấy tôi nhắc tới con trai Tào Thần thì mẹ Tào Thần trở nên do dự.
Sau khi suy nghĩ, bà ấy không nói gì chỉ quay người đi vào căn phòng rách nát và lát sau lấy ra một cái lồng sắt.
Cứ như lúc này trước mặt tôi không phải là chồn yêu mà là một con sói ác hay hổ dữ vậy.
Thần kinh tôi căng như dây đàn, tập trung cao độ nhìn nhất cử nhất động của con chồn.
Nói là đàm phán nhưng thực ra chỉ có tôi nói nó mà thôi, sau đó đợi nói đưa ra cho tôi kết quả.
Trước đó đã nói rồi, con chồn yêu này định dụ người nói ra nhưng không có nghĩa là nó thật sự biết nói tiếng người.
Ngoài câu ‘cậu có thấy tôi giống người không’ ra thì bọn chúng căn bản không biết nói gì khác.
Nghĩ kỹ lại, một con vật bé nhỏ, bỏ ra hàng trăm năm để học thành công một câu nói thì có thể nói là đã vô cùng lợi hại rồi.
Thế nên tôi cứ nhìn chăm chăm vào từng cử động của con chồn như sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ ám hiệu nào của nó.
Nhưng con chồn này ngoài thời gian nhìn tôi chăm chăm ra thì chẳng không có ý biểu hiện ra điều gì.
Trời mỗi lúc một tối, ánh trăng lưỡi liềm chiếu xuống vạt rừng chẳng thể nhìn rõ ràng, ngoài ánh lửa trên tay tôi ra thì chỉ còn ánh sáng của đôi mắt đỏ ngầu kia.
Tôi không ngờ con chồn yêu này lại chơi trò trường kỳ kháng chiến với mình. Hơn nữa, không nói tới việc tay tôi cầm con chồn đang giãy giụa tới nỗi mỏi rã rời thì đến cả ngọn lửa trên tay tôi cũng cháy tới mức khiến tôi bỏng cả tay.
Mặc dù khuôn mặt tôi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực tế thì tôi đang nghiến răng cầm cự, hai tay có phần run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập.
May mà dù tôi đã như nỏ hết đạn thì con chồn nhỏ trên tay tôi cũng sắp không chịu được nữa.
Nó vốn đã bị dọa sợ, giờ còn bị treo ngược như vậy, đầu thì suýt chảy máu, bị lửa đốt lâu như vậy nên đột nhiên nổi điên.
Nó quay trái quay phải thấy không cắn được tôi thì tự cắn vào móng phải của mình.
Có lẽ nó tưởng đó là tay tôi nên cũng không cảm thấy đau mà cắn cho bằng được. Một tiếng kêu thảm thiết ớn lạnh tới tận xương tủy vang lên xé tan sự tĩnh mịch.
Lần này, con chồn già kia đã không thể ngồi yên được nữa.
Đôi mắt nó hung hăng nhìn tôi và nhe nanh dọa dẫm.
Nhìn là biết nó đang cảnh cáo tôi.
Tôi cũng không sợ, dứt khoát bóp con chồn nhỏ để nó cắn vuốt mình bị thương. Tôi bóp mạnh.
Con chồn nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy, âm thanh chẳng khác gì như từ địa ngục trỗi lên, khiến tôi cảm thấy run rẩy.
Nhưng chuyện này liên quan tới mấy mạng người rồi lại tới mức này nên tôi đành phải dùng thủ đoạn hạ sách này thôi.
Lần này, con chồn già kia đã có phản ứng, nó chậm rãi đứng dậy.
Điều kỳ lạ là, đôi mắt đỏ như máu và vô cùng hung ác kia càng lúc càng được đưa lên cao và tới ngang tầm mắt của tôi.
Thật không ngờ nó đứng thẳng lại cao gần bằng tôi như thế.
Nhất thời, cổ họng tôi khô rát giống như bị người ta siết yết hầu và không thể thở nổi.
Vào khoảnh khắc này tôi đột nhiên có ý định muốn bỏ chạy.
Nhưng tôi biết lúc này mình tuyệt đối không được sợ hãi.
Cái thứ kia tinh quái như vậy, một khi nó phát hiện ra tôi mạnh bên ngoài yếu bên trong thì không những không thể cứu được nhà Tào Thần mà tôi cũng sẽ bị chết thảm ở đây.
Tôi lại dùng lực bóp mạnh con chồn nhỏ. Cố gắng không chế bản thân không run lên. Tôi hất cằm, ép mình đi tới trước hai cái luồng sáng đỏ như máu kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tôi có cảm giác thế gian thật khó sống.
Cuối cùng thì con chồn kia cũng phải thỏa hiệp. Dường như nó đã vứt cái gì ra đất, sau đó nhặt một cành cây lên và bẻ làm hai vứt xuống, sau đó quay người bỏ đi.
Con chồn vừa bỏ đi thì lập tức từ bốn phương tám hướng có mười mấy con chồn chạy ra và lao về phía tôi nhe nanh nhưng không dám lại gần mà chỉ rời đi cùng con chồn kia.
Ý tứ của con chồn đã quá rõ ràng, nó không định động vào nhà Tào Thần nữa và chuyện này cũng coi như bỏ qua.
Thấy cảnh tượng đó tôi mới thở phào, nếu nó còn so găng với tôi một lúc nữa thì e rằng người bỏ chạy có lẽ là chính tôi mất.
Thế nhưng tôi vẫn không dám khinh suất, chỉ chậm rãi đi về phía trước.
Đó là mấy tờ tiền.
Tôi bỗng chột dạ, nhặt tiền lên, số tiền không nhiều không ít, vừa vặn một nghìn tệ.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Cái thứ đó cuối cùng cũng đã trả lại tiền mua mạng cho tôi rồi.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là cái mạng của tôi nó đã nhận.
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng phải. Tôi hành sự âm dương, nó muốn mạng của tôi cũng là điều bình thường. Thực ra trước khi đào hố thì tôi đã nghĩ tới điều này rồi.
“Thôi bỏ đi, dù sao những người muốn mạng của tao cũng đầy ra, cũng chẳng phải chỉ có mình mày!”
Nói xong, tôi quay người cầm cuốc chim nới rộng cái hố coi như là mở thêm miệng và tạo ra một con đường sống.
Ba bóng hình màu đen lập tức từ trong hố chui ra và chạy thẳng về phía một cái cây không dám quay đầu lại.
Tôi nheo mắt nhìn theo, quả nhiên ở đó có một con chồn khá to đang đợi đón những con chồn nhỏ.
Thế nhưng tôi không có ý định thả con chồn trong tay mình vào lúc này.
“Chúng mày muốn mạng của tao nhưng giờ tao phải sống, con này coi như là con tin. Yên tâm, tao sẽ phục vụ nó ăn ngon uống ngon”.
Không cần biết nó có hiểu hay không, sau khi nói xong thì tôi mới đi về thôn.
Trên đường đi tôi không hề quay đầu lại nhưng tôi biết sau lưng tôi nhất định có một con chồn bám theo.
Quay trở về nhà họ Tào, người thân họ hàng nhà họ vẫn chưa ngủ, nhìn thấy tôi xách một con chồn bước vào thì tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Trương đại sư, con trai tôi nói, chính là thứ này đã hại chết lão Tào sao? Đưa nó cho tôi, tôi sẽ bắt nó phải đền mạng cho lão Tào!”
Mẹ Tào Thần nhìn thấy con chồn trong tay tôi thì lập tức bật khóc. Bà ấy tưởng tôi đang giúp bà ấy báo thù nên bước tới định giành con chồn trong tay tôi.
Tôi giật bắn người, vội vàng giấu con chồn ra phía sau.
Đùa nhau chắc, mạng của tôi liên quan tới con này đấy. Nếu mà nó chết thì có lẽ tôi còn chết thảm hơn cả lão Tào nữa.
“Chị gái ơi, con chồn này tạm thời không thể chết được, cháu trai bà còn chưa ra đời kia kìa, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì tôi còn lấy ra để đàm phán điều kiện được chứ”.
Tôi nói dối, cố tình lấy danh nghĩa con trai Tào Thần ra để nói chuyện.
Trong chuyện này tôi không tin một ai cả ngoài chính mình.
Tôi chắc chắn rằng nếu như tôi nói cho bọn họ biết rằng con chồn này chết thì tôi cũng chết thì có lẽ là con chồn này sẽ không sống nổi qua đêm nay mất.
Bởi vì bọn họ đâu lo lắng cho sự an nguy của tôi, thứ duy nhất bọn họ quan tâm chính là con chồn này có mang đến tai họa hoặc sự uy hiếp cho bọn họ hay không.
Đây chính là nhân tính, vào lúc mấu chốt liên quan tới mạng sống thì lợi ích của bản thân sẽ quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Quả nhiên, nghe thấy tôi nhắc tới con trai Tào Thần thì mẹ Tào Thần trở nên do dự.
Sau khi suy nghĩ, bà ấy không nói gì chỉ quay người đi vào căn phòng rách nát và lát sau lấy ra một cái lồng sắt.