Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 538: GẠT NGƯỜI Bị
Trần Hiểu Đồng quấy rầy như vậy, Cố Họa Y xấu hổ không dám đặt câu hỏi nữa, đành phải đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Cố Họa Y hơi than thở: “Hiểu Đồng, sao em lại có thể nói như vậy ở trước mặt phương trượng? Đó là nơi cửa Phật thanh tịnh.”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi: “Chị Họa Y, chị thật sự tin lời hòa thượng kia nói. Em nghĩ ông ta đang nói dối người ta để lừa tiền người khác thôi, không khác gì mấy ông thầy bói xem phong thủy.”
“Anh Lý Phàm lợi hại như vậy. Không có gì có thể làm khó được anh ấy, chị đừng nghe ông hòa thượng kia nói linh tinh. Kiếp nạn gì chứ, hừ! Nếu không nói cho nghiêm trọng một chút thì ông ta cũng không lừa được tiền của chúng ta.”
Trần Hiểu Đồng cho rằng hòa thượng Pháp Trí là một kẻ dối trá, trong những năm gần đây có không ít những hòa thượng đi lừa đảo. Kể cả những hòa thượng trong chùa cũng chưa chắc đã là những hòa thượng thực sự.
Cố Họa Y nhìn Trần Hiểu Đồng bất lực, cô thật muốn lấy cái gì đó bịt miệng cô ta lại, “Thôi, không nói nhiều với em nữa, chúng ta về thôi.”
Cố Họa Y lắc đầu, trong lòng nghĩ nếu theo ý của hòa thượng Pháp Trí, khi nào có khó khăn sẽ lại tới gặp ông ấy. Vậy đợi khi nào có chuyện xảy ra, cô sẽ lại tới chùa Linh Sơn một chuyến.
Trần Hiểu Đồng nắm tay của Cố Họa Y, cười hóp mắt nói: “Ây da, chị Họa Y, đừng lo lắng như vậy. Chẳng lẽ chị tin những lời nói vô căn cứ của ông hòa thượng kia mà không tin vào năng lực của anh Lý Phàm sao?”
“Đương nhiên là chị tin anh ấy, nhưng câu “thịnh cực tất suy” cũng không phải là không có lý. Những chuyện xảy ra gần đây thực sự làm chị thấy rất đột ngột. Có cảm giác không chân thật, trong lòng luôn cảm thấy rối bời.”
Trần Hiểu Đồng nhìn Cố Họa Y đầy kinh ngạc, cảm giác áp lực của tâm lý của Cố Họa Y cũng hơi nặng nề.
Nếu đổi lại, Lý Phàm mua cho cô ta một căn biệt thự, tặng mình một tập đoàn trị giá hàng tỷ đô thì cô ta đã vui bay lên tận trời chứ đừng nói là lo lắng này kia.
Hai người phụ nữ mỗi người có một tâm sự của riêng mình nhưng cùng bước ra khỏi chùa Linh Sơn.
Cùng lúc đó, Long Hậu bước ra từ tấm bình phong phía sau.
Hòa thượng Pháp Trí nở nụ cười nịnh nọt, cúi đầu nói: “Thí chủ, thí chủ thấy bần tăng thể hiện thế nào?”
“Cũng được, ông già ông đúng là có bản lĩnh lừa người. Về sau ông chỉ cần làm việc theo những gì tôi dặn dò thì ông sẽ không thiếu phần đâu.” Long Hậu nhàn nhạt nói.
“Bần tăng hiểu rõ, bần tăng sẽ tuyệt đối làm theo những gì thí chủ dặn dò, lừa con bé kia là chuyện quá đơn giản.”
Khuôn mặt hòa thượng Pháp Trí xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
Trong số những phụ nữ giàu có và quyền quý, hòa thượng Pháp Trí đâu phải chỉ lừa được mấy người lên giường, thậm chí ông ta còn có những úy nghĩ bất lương với Cố Họa Y.
Vừa nãy khi nhìn thấy Cố Họa Y và Trân Hiểu Đồng máu nóng trong người ông ta đã bốc lên.
Nếu là trước đây, chỉ sợ hòa thượng Pháp Trí đã dùng cái lưỡi ba tấc của mình để lừa Cố Họa Y cầu phúc để vượt qua cái gọi là đại nạn.
Long Hậu liếc mắt nhìn hòa thượng Pháp Trí, ɖu͙ƈ vọng trong mắt ông ta làm bà ta không khỏi cười nhạt.
“Ha ha, xem ra ông là hòa thượng mà lục căn cũng không thanh tịnh. Chỉ cần ông làm xong chuyện của tôi thì hai người phụ nữ kia đều là của ông.”
Trong lòng hòa thượng Pháp Trí vui mừng khôn xiết, ông ta vội vàng nói: “Cám ơn thí chủ, bần tăng nhất định sẽ dốc hết sức vì thí chủ.”
Long Hậu khẽ mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vẫy tay với Trương Đức Võ: “Đức Võ, ông đi ra đi, để tôi và phương trượng trò chuyện với nhau.”
Mí mắt Trương Đức Võ giật giật, ông ta nhìn sâu về phía hòa thượng Pháp Trí, trong ánh mắt ngập tràn cảm giác thù địch.
Trương Đức Võ không biết Long Hậu và hòa thượng Pháp Trí có xảy ra chuyện gì không nhưng Long Hậu ở riêng một chỗ với hòa thượng Pháp Trí làm ông ta cảm thấy không yên tâm.
Trương Đức Võ hiểu rằng mình không phải là người không thể thiếu, chỉ cần Long Hậu muốn, có thể lập tức thay một quản gia khác, tất cả chuyện này chỉ cần Long Hậu nói ra là xong.
Nói trắng ra, Trương Đức Võ chỉ dựa vào chuyện sống tốt, biết nói ngọt để lên chức, ông ta chỉ là một công cụ để lấy lòng Hậu Long.
Nếu Long Hậu cảm thấy chán ông ta, hoặc muốn thay đổi khẩu vị thì Trương Đức Võ sẽ quay lại trạng thái không có gì trước đây.
Hòa thượng Pháp Trí thấy máu nóng cả người đều dồn lên đầu, trong đầu hiện ra một thần tượng mà ông ta luôn sùng bái, đó là hòa thượng Biện Cơ.
Hòa thượng Biện Cơ là đệ tử của Đường Huyền Trang và còn người trong có quan hệ rất thân thiết với công chúa Cao Dương.
Hòa thượng Pháp Trí vô cùng ngưỡng mộ cuộc đời của hòa thượng Biện Cơ.
Hòa thượng Pháp Trí phớt lờ sự đe dọa trong mắt Trương Đức Võ và nhìn thẳng vào Long Hậu vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
“Bần tăng nguyện làm trâu ngựa cho thú chủ, thí chủ muốn nói chuyện gì với bần tăng cũng được.”
“Hừ!”
Trương Đức Võ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi một cách không cam tâm.
Sau khi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Trương Đức Võ dựa vào khung cửa, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở gấp mà Trương Đức Võ vô cùng quen thuộc.
Trương Đức Võ cáu kỉnh ném tàn thuốc đi rồi sải chân bước ra xa, giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng tiếng thở dốc của Hậu Long vẫn quanh quẩn trong tâm trí Trương Đức Võ, giống như một âm thanh ma thuật.
“Ông đây đúng là tự cầm đá đập chân mình? Tự nhiên lại biến ra thêm một đối thủ, rõ ràng là Long Hậu muốn tìm một người đối trọng với mình.”
Trương Đức Võ đã hiểu được ý của Long Hậu, có lẽ gần đây ông ta làm việc không thuận lợi lắm khihến Long Hậu không hài lòng, muốn đổi một quản gia mới.
Trương Đức Võ cảm nhận được sự khủng hoảng, trong lòng càng hoảng sợ hơn, ông ta càng phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để lấy lại được vị trí của mình.
…
Điện thoại của Lý Phàm rung lên hai lần.
Anh cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Trần Hiểu Đồng, nói với Lý Phàm rằng bọn họ đã rời khỏi chùa Linh Sơn và cả rất nhiều điều không hay về hòa thượng Pháp Trí.
Đọc xong, Lý Phàm cau mày, anh lờ mờ cảm thấy theo những gì Trần Hiểu Đồng miêu tả, gã hòa thượng Pháp Trí này có gì đó không đúng lắm.
Nhưng Lý Phàm không thể nói rõ là chuyện gì không đúng lắm, dù sao không ở trực tiếp hiện trường, những lời miêu tả của Trần Hiểu Đồng mang theo cả thành kiến khiến anh cũng không thể nghĩ ra cảnh tượng lúc đó là như thế nào.
Nhưng ngay lập tức Lý Phàm không suy nghĩ về những chuyện này nữa, vì đố với anh, sự an toàn của Cố Họa Y mới là quan trọng nhất.
“Văn Hân, lái xe về thôi.”
Lý Phàm bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Khang Văn Hân khởi động xe, rồi nói: “Sư phụ, sư mẫu thắp hương xong chưa?”
“Ừm, thắp hương xong rồi, xem ra tôi cũng lo lắng quá mức.”
Lý Phàm mỉm cười.
“Ha ha, sư phụ làm vậy là do lo lắng cho sư mẫu quá thôi, hiện giờ trật tự trị an rất tốt. Đúng rồi, chuyện giải đua ngầm toàn cầu vừa nãy mà tôi nhắc đến, sư phụ có thấy hứng thú không?”
Khang Văn Hân vẫn đang nghĩ đến việc để Lý Phàm tham gia thi đấu, nếu Lý Phàm giành được chức vô địch thì đây sẽ là cơ hội rất tốt để quảng cáo cho câu lạc bộ xe sắp tới.”
Sau khi ra khỏi phòng, Cố Họa Y hơi than thở: “Hiểu Đồng, sao em lại có thể nói như vậy ở trước mặt phương trượng? Đó là nơi cửa Phật thanh tịnh.”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi: “Chị Họa Y, chị thật sự tin lời hòa thượng kia nói. Em nghĩ ông ta đang nói dối người ta để lừa tiền người khác thôi, không khác gì mấy ông thầy bói xem phong thủy.”
“Anh Lý Phàm lợi hại như vậy. Không có gì có thể làm khó được anh ấy, chị đừng nghe ông hòa thượng kia nói linh tinh. Kiếp nạn gì chứ, hừ! Nếu không nói cho nghiêm trọng một chút thì ông ta cũng không lừa được tiền của chúng ta.”
Trần Hiểu Đồng cho rằng hòa thượng Pháp Trí là một kẻ dối trá, trong những năm gần đây có không ít những hòa thượng đi lừa đảo. Kể cả những hòa thượng trong chùa cũng chưa chắc đã là những hòa thượng thực sự.
Cố Họa Y nhìn Trần Hiểu Đồng bất lực, cô thật muốn lấy cái gì đó bịt miệng cô ta lại, “Thôi, không nói nhiều với em nữa, chúng ta về thôi.”
Cố Họa Y lắc đầu, trong lòng nghĩ nếu theo ý của hòa thượng Pháp Trí, khi nào có khó khăn sẽ lại tới gặp ông ấy. Vậy đợi khi nào có chuyện xảy ra, cô sẽ lại tới chùa Linh Sơn một chuyến.
Trần Hiểu Đồng nắm tay của Cố Họa Y, cười hóp mắt nói: “Ây da, chị Họa Y, đừng lo lắng như vậy. Chẳng lẽ chị tin những lời nói vô căn cứ của ông hòa thượng kia mà không tin vào năng lực của anh Lý Phàm sao?”
“Đương nhiên là chị tin anh ấy, nhưng câu “thịnh cực tất suy” cũng không phải là không có lý. Những chuyện xảy ra gần đây thực sự làm chị thấy rất đột ngột. Có cảm giác không chân thật, trong lòng luôn cảm thấy rối bời.”
Trần Hiểu Đồng nhìn Cố Họa Y đầy kinh ngạc, cảm giác áp lực của tâm lý của Cố Họa Y cũng hơi nặng nề.
Nếu đổi lại, Lý Phàm mua cho cô ta một căn biệt thự, tặng mình một tập đoàn trị giá hàng tỷ đô thì cô ta đã vui bay lên tận trời chứ đừng nói là lo lắng này kia.
Hai người phụ nữ mỗi người có một tâm sự của riêng mình nhưng cùng bước ra khỏi chùa Linh Sơn.
Cùng lúc đó, Long Hậu bước ra từ tấm bình phong phía sau.
Hòa thượng Pháp Trí nở nụ cười nịnh nọt, cúi đầu nói: “Thí chủ, thí chủ thấy bần tăng thể hiện thế nào?”
“Cũng được, ông già ông đúng là có bản lĩnh lừa người. Về sau ông chỉ cần làm việc theo những gì tôi dặn dò thì ông sẽ không thiếu phần đâu.” Long Hậu nhàn nhạt nói.
“Bần tăng hiểu rõ, bần tăng sẽ tuyệt đối làm theo những gì thí chủ dặn dò, lừa con bé kia là chuyện quá đơn giản.”
Khuôn mặt hòa thượng Pháp Trí xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
Trong số những phụ nữ giàu có và quyền quý, hòa thượng Pháp Trí đâu phải chỉ lừa được mấy người lên giường, thậm chí ông ta còn có những úy nghĩ bất lương với Cố Họa Y.
Vừa nãy khi nhìn thấy Cố Họa Y và Trân Hiểu Đồng máu nóng trong người ông ta đã bốc lên.
Nếu là trước đây, chỉ sợ hòa thượng Pháp Trí đã dùng cái lưỡi ba tấc của mình để lừa Cố Họa Y cầu phúc để vượt qua cái gọi là đại nạn.
Long Hậu liếc mắt nhìn hòa thượng Pháp Trí, ɖu͙ƈ vọng trong mắt ông ta làm bà ta không khỏi cười nhạt.
“Ha ha, xem ra ông là hòa thượng mà lục căn cũng không thanh tịnh. Chỉ cần ông làm xong chuyện của tôi thì hai người phụ nữ kia đều là của ông.”
Trong lòng hòa thượng Pháp Trí vui mừng khôn xiết, ông ta vội vàng nói: “Cám ơn thí chủ, bần tăng nhất định sẽ dốc hết sức vì thí chủ.”
Long Hậu khẽ mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vẫy tay với Trương Đức Võ: “Đức Võ, ông đi ra đi, để tôi và phương trượng trò chuyện với nhau.”
Mí mắt Trương Đức Võ giật giật, ông ta nhìn sâu về phía hòa thượng Pháp Trí, trong ánh mắt ngập tràn cảm giác thù địch.
Trương Đức Võ không biết Long Hậu và hòa thượng Pháp Trí có xảy ra chuyện gì không nhưng Long Hậu ở riêng một chỗ với hòa thượng Pháp Trí làm ông ta cảm thấy không yên tâm.
Trương Đức Võ hiểu rằng mình không phải là người không thể thiếu, chỉ cần Long Hậu muốn, có thể lập tức thay một quản gia khác, tất cả chuyện này chỉ cần Long Hậu nói ra là xong.
Nói trắng ra, Trương Đức Võ chỉ dựa vào chuyện sống tốt, biết nói ngọt để lên chức, ông ta chỉ là một công cụ để lấy lòng Hậu Long.
Nếu Long Hậu cảm thấy chán ông ta, hoặc muốn thay đổi khẩu vị thì Trương Đức Võ sẽ quay lại trạng thái không có gì trước đây.
Hòa thượng Pháp Trí thấy máu nóng cả người đều dồn lên đầu, trong đầu hiện ra một thần tượng mà ông ta luôn sùng bái, đó là hòa thượng Biện Cơ.
Hòa thượng Biện Cơ là đệ tử của Đường Huyền Trang và còn người trong có quan hệ rất thân thiết với công chúa Cao Dương.
Hòa thượng Pháp Trí vô cùng ngưỡng mộ cuộc đời của hòa thượng Biện Cơ.
Hòa thượng Pháp Trí phớt lờ sự đe dọa trong mắt Trương Đức Võ và nhìn thẳng vào Long Hậu vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
“Bần tăng nguyện làm trâu ngựa cho thú chủ, thí chủ muốn nói chuyện gì với bần tăng cũng được.”
“Hừ!”
Trương Đức Võ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi một cách không cam tâm.
Sau khi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Trương Đức Võ dựa vào khung cửa, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở gấp mà Trương Đức Võ vô cùng quen thuộc.
Trương Đức Võ cáu kỉnh ném tàn thuốc đi rồi sải chân bước ra xa, giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng tiếng thở dốc của Hậu Long vẫn quanh quẩn trong tâm trí Trương Đức Võ, giống như một âm thanh ma thuật.
“Ông đây đúng là tự cầm đá đập chân mình? Tự nhiên lại biến ra thêm một đối thủ, rõ ràng là Long Hậu muốn tìm một người đối trọng với mình.”
Trương Đức Võ đã hiểu được ý của Long Hậu, có lẽ gần đây ông ta làm việc không thuận lợi lắm khihến Long Hậu không hài lòng, muốn đổi một quản gia mới.
Trương Đức Võ cảm nhận được sự khủng hoảng, trong lòng càng hoảng sợ hơn, ông ta càng phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để lấy lại được vị trí của mình.
…
Điện thoại của Lý Phàm rung lên hai lần.
Anh cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Trần Hiểu Đồng, nói với Lý Phàm rằng bọn họ đã rời khỏi chùa Linh Sơn và cả rất nhiều điều không hay về hòa thượng Pháp Trí.
Đọc xong, Lý Phàm cau mày, anh lờ mờ cảm thấy theo những gì Trần Hiểu Đồng miêu tả, gã hòa thượng Pháp Trí này có gì đó không đúng lắm.
Nhưng Lý Phàm không thể nói rõ là chuyện gì không đúng lắm, dù sao không ở trực tiếp hiện trường, những lời miêu tả của Trần Hiểu Đồng mang theo cả thành kiến khiến anh cũng không thể nghĩ ra cảnh tượng lúc đó là như thế nào.
Nhưng ngay lập tức Lý Phàm không suy nghĩ về những chuyện này nữa, vì đố với anh, sự an toàn của Cố Họa Y mới là quan trọng nhất.
“Văn Hân, lái xe về thôi.”
Lý Phàm bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Khang Văn Hân khởi động xe, rồi nói: “Sư phụ, sư mẫu thắp hương xong chưa?”
“Ừm, thắp hương xong rồi, xem ra tôi cũng lo lắng quá mức.”
Lý Phàm mỉm cười.
“Ha ha, sư phụ làm vậy là do lo lắng cho sư mẫu quá thôi, hiện giờ trật tự trị an rất tốt. Đúng rồi, chuyện giải đua ngầm toàn cầu vừa nãy mà tôi nhắc đến, sư phụ có thấy hứng thú không?”
Khang Văn Hân vẫn đang nghĩ đến việc để Lý Phàm tham gia thi đấu, nếu Lý Phàm giành được chức vô địch thì đây sẽ là cơ hội rất tốt để quảng cáo cho câu lạc bộ xe sắp tới.”