Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
CHƯƠNG 683: CƯỢC
Lý Phàm vỗ vai Trần Thanh Mai, vừa cười vừa nói: “Được rồi, không đùa với cô nữa, không đùa thì chơi không vui, hãy nhìn kỹ xem tôi thắng Khoái Thủ Vương như thế nào nhé.”
Trần Thanh Mai ôm mặt, thầm than thở trong lòng.
Sao tên này lại như thế này, anh thật có thể thắng sao? Cô luôn cảm giác anh không hề đáng tin cậy, thôi bỏ đi, dù sao cũng là chuyện bị người uy hiếp gây ra, chỉ cần mang Lý Phàm đến coi như hoàn thành hứa hẹn rồi.
Trần Thanh Mai bước nhanh đuổi theo Lý Phàm, giữ chặt cánh tay Lý Phàm nói: “Đừng đi lung tung ở chỗ này.”
Trần Thanh Mai dẫn Lý Phàm đi tới phòng tổng thống cuối hành lang.
“Bọn họ mời một số nhân vật giang hồ làm chứng, nên những người kia đều khá thiên vị Khoái Thủ Vương, vì vậy lát nữa anh nhất định phải chú ý quy củ một chút, cũng đừng trêu chọc phải bọn họ.”
Lý Phàm thoải mái nói: “Tất cả nghe theo cô, cô nói là cái gì chính là cái đó.”
Trần Thanh Mai gõ cửa phòng tổng thống.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, hai vệ sĩ mặc vest đen xuất hiện, ánh mắt như chim ưng đánh giá Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, không vui nói: “Thế nào, định không cho chúng tôi vào sao?”
“Cần soát người kiểm tra, xin ngài thứ lỗi.”
Hai vệ sĩ, một người lấy ra dụng cụ kiểm tra quét qua hai người một lần, một người lục soát túi áo và eo Lý Phàm một lần, sau đó tránh ra, để hai người tiến vào.
“Bảo vệ rất nghiêm, xem ra cũng là kẻ sợ chết.”
Trần Thanh Mai trừng Lý Phàm, giật ống tay áo của anh hai lần, giọng dịu dàng nói: “Bên trong đều là nhân vật cấp đại ca, anh nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng vô duyên vô cớ chọc ra tai họa.”
“Ha ha, được.”
Nhìn thấy Trần Thanh Mai đi vào, một đám đại ca đang phì phèo khói thuốc nói chuyện say sưa, tất cả đều đứng dậy đi tới, ánh mắt dò xét đánh giá Lý Phàm.
“Đây chính là cao thủ cô mời tới sao? Nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, không hề giống cao thủ chút nào.”
“Ha ha ha, sợ là người mà cháu gái Trần mời tới là tình nhân của cô ấy đi, nhưng xem ra lần này Khoái Thủ Vương lại chắc thắng rồi: “
“Có ai hứng thú cược một chút không? Chúng ta không thể chỉ xem mà không động thủ, cũng đặt cược đi, vui vẻ một chút.”
Có đại ca đề xuất đặt cược, mấy người còn lại đều nhất trí.
“Đó là ý kiến hay, tôi đặt ba mươi tỷ, cược Khoái Thủ Vương thắng.”
“Tôi cũng cược Khoái Thủ Vương, bốn mươi lăm tỷ.”
“Tôi cũng cược… Đệt, mẹ kiếp chúng ta đều cược Khoái Thủ Vương thắng, vậy còn cược cái chết tiệt gì.”
Ánh mắt các vị đại ca đều dồn về phía Trần Thanh Mai.
Không đợi Trần Thanh Mai mở miệng, Lý Phàm liền vừa cười vừa nói: “Vậy để tôi cược cùng các vị nhé, các vị cược Khoái Thủ Vương thắng bao nhiêu thì tôi sẽ mua chính tôi thắng chừng đó.”
Mấy vị đại ca lập tức bật cười lớn, nhìn Lý Phàm như nhìn công tử Bạc Liêu.
“Anh bạn nhỏ rất can đảm, quả nhiên là vì mỹ nhân, cái gì cũng dám làm, vậy chúng ta hãy đánh cược lớn một chút, mấy chúng ta cùng cược trước với cậu ba trăm tỷ đi, không biết cậu có nhiều tiền như vậy hay không?”
Trần Thanh Mai kéo cánh tay Lý Phàm, vẻ mặt tươi cười nói: “Các vị, chúng tôi không đặt cược, vẫn cứ theo ước định bắt đầu đi.”
Một đại ca nhíu mày, cười khẩy nói: “Chúng tôi đâu có chơi với cháu gái đâu, chúng tôi chơi với anh bạn nhỏ này, đúng không anh bạn nhỏ?”
Lý Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và các vị chơi, nhưng nào có ai lúc nào cũng mang theo ba trăm tỷ chứ, bà xã tôi là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, tôi tin thân phận tôi đáng giá ba trăm tỷ.”
Các vị đại ca liếc nhau, nở nụ cười u ám.
“Thì ra là cậu Lý, thất kính thất kính, đã như vậy, tất nhiên chúng tôi tin cậu Lý có năng lực bỏ ra ba trăm tỷ, vậy chúng ta lập tức đánh cược, chờ cậu Lý và Khoái Thủ Vương so tài xong, thì đánh cược của chúng ta cũng coi như có kết quả: “
Lý Phàm khẽ cười nói: “Tôi đã chứng minh có khả năng bỏ ra ba trăm tỷ, vậy các vị thì sao, có phải cũng nên đặt trước ba trăm tỷ chuyển đến tài khoản bên thứ ba hay không, bằng không nếu các vị quyt nợ thì làm thế nào?”
“Thằng nhóc này, cậu mà cũng dám chất vấn chúng tôi hả?” Một đại ca mày rậm mắt to mặt đỏ, tính tình nóng nảy, lập tức bị Lý Phàm chọc tức.
“Không phải tôi chất vấn các vị, mà là đang nhắc nhở các vị hãy tỉnh táo, chắc chắn các vị sẽ thua, khuyên các vị sớm chuẩn bị tiền ổn thỏa, đừng đề đến lúc đó không có tiền bỏ ra, khi đó tôi sẽ đòi mạng đấy.”
Một đám mặc vest đen vây quanh phòng, từng người nhìn chằm chằm Lý Phàm, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ vây đánh Lý Phàm.
Trần Thanh Mai hoang mang, muốn mở miệng giải thích mấy câu, lại bị Lý Phàm ngăn lại.
Vị đại ca có tiếng nói nhất cười khẩy một tiếng, móc ra một thẻ đen đặt ở trên bàn.
“Thẻ đen không giới hạn, tiền bên trong vượt xa ba trăm tỷ, nếu anh bạn nhỏ không tin có thể tra một chút.”
Lý Phàm nhìn lướt qua thẻ đen, khẽ cười nói: “Tôi chỉ nhắc nhở mọi người mà thôi, Khoái Thủ Vương đâu, mau bảo ông ta ra đánh bạc cùng tôi đi, tôi vẫn đang chờ lấy tiền thắng cược đấy.”
Cửa phòng tổng thống bị đẩy ra, lúc này trong phòng đã bày một chiếu bạc chuyên nghiệp, Khoái Thủ Vương mặc vest đi giày da ngồi ở vị trí chính giữa.
Nhìn Lý Phàm bên cạnh Trần Thanh Mai, Khoái Thủ Vương vẻ mặt bí hiểm nói: “Ngón tay thon dài, khớp nối ngang bằng, Trần Thanh Mai, người mà cô tìm đến chỉ là một con gà còi, căn bản không phải người theo nghề này của chúng tôi.”
Các vị đại ca lập tức cười vang, ồn ào nói: “Cậu không biết rồi, người này dũng khí rất lớn, vậy mà đã đặt cược bản thân với chúng tôi ba trăm tỷ, Khoái Thủ Vương, cậu phải thắng cậu ta nhanh chóng gọn nhẹ, để chúng tôi kiếm thêm ít thu nhập đáy.”
Lý Phàm không quan tâm đến những lời châm chọc khiêu khích đó, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Khoái Thủ Vương.
“Ông đến xem tướng hay là đến đánh bạc? Nếu muốn đánh bạc thì mau bắt đầu đi, một tiếng xúc xắc vang lên giá vạn lượng hoàng kim, tôi đã không thể chờ nổi nữa muốn thắng tiền của các ông rồi.”
Khoái Thủ Vương cười lạnh một tiếng, phất tay, đàn em cầm xúc xắc và chung xúc xắc hoàn toàn mới đặt trước mặt hai người.
“Không cần sốt ruột như vậy, trước tiên chúng ta hãy nói về quy củ một chút đi, ba ván thắng hai, ván đầu tiên so ai lớn hơn, ván thứ hai so ai nhỏ hơn, ván thứ ba, so ai nhiều điểm hơn, điểm số nhiều hơn có nghĩa là có thể lắc vỡ xúc xắc, mặt trước của ai hướng lên càng nhiều, người đó là bên thắng.”
Sau khi Khoái Thủ Vương nói ra quy tắc, Trần Thanh Mai kinh hãi hít sâu một hơi, còn các vị đại ca đều hưng phần reo hò ầm ï.
“Khoái Thủ Vương lại muốn ra tuyệt chiêu, anh bạn nhỏ, cậu đã từng nghe đến cách so sánh này chứ, đã có vô số cao thủ đã phải nuốt hận vì chiêu này của Khoái Thủ Vương đấy.”
“Nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, không phải cậu ta yêu cầu mau tỷ thí hả, vậy bây giờ hãy bắt đầu tỷ thí đi, có người đưa tiền chúng phải hết sức vui vẻ nhận lấy, lần này sẽ tán tài giúp cậu Lý.
Lý Phàm vỗ vai Trần Thanh Mai, vừa cười vừa nói: “Được rồi, không đùa với cô nữa, không đùa thì chơi không vui, hãy nhìn kỹ xem tôi thắng Khoái Thủ Vương như thế nào nhé.”
Trần Thanh Mai ôm mặt, thầm than thở trong lòng.
Sao tên này lại như thế này, anh thật có thể thắng sao? Cô luôn cảm giác anh không hề đáng tin cậy, thôi bỏ đi, dù sao cũng là chuyện bị người uy hiếp gây ra, chỉ cần mang Lý Phàm đến coi như hoàn thành hứa hẹn rồi.
Trần Thanh Mai bước nhanh đuổi theo Lý Phàm, giữ chặt cánh tay Lý Phàm nói: “Đừng đi lung tung ở chỗ này.”
Trần Thanh Mai dẫn Lý Phàm đi tới phòng tổng thống cuối hành lang.
“Bọn họ mời một số nhân vật giang hồ làm chứng, nên những người kia đều khá thiên vị Khoái Thủ Vương, vì vậy lát nữa anh nhất định phải chú ý quy củ một chút, cũng đừng trêu chọc phải bọn họ.”
Lý Phàm thoải mái nói: “Tất cả nghe theo cô, cô nói là cái gì chính là cái đó.”
Trần Thanh Mai gõ cửa phòng tổng thống.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, hai vệ sĩ mặc vest đen xuất hiện, ánh mắt như chim ưng đánh giá Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, không vui nói: “Thế nào, định không cho chúng tôi vào sao?”
“Cần soát người kiểm tra, xin ngài thứ lỗi.”
Hai vệ sĩ, một người lấy ra dụng cụ kiểm tra quét qua hai người một lần, một người lục soát túi áo và eo Lý Phàm một lần, sau đó tránh ra, để hai người tiến vào.
“Bảo vệ rất nghiêm, xem ra cũng là kẻ sợ chết.”
Trần Thanh Mai trừng Lý Phàm, giật ống tay áo của anh hai lần, giọng dịu dàng nói: “Bên trong đều là nhân vật cấp đại ca, anh nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng vô duyên vô cớ chọc ra tai họa.”
“Ha ha, được.”
Nhìn thấy Trần Thanh Mai đi vào, một đám đại ca đang phì phèo khói thuốc nói chuyện say sưa, tất cả đều đứng dậy đi tới, ánh mắt dò xét đánh giá Lý Phàm.
“Đây chính là cao thủ cô mời tới sao? Nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, không hề giống cao thủ chút nào.”
“Ha ha ha, sợ là người mà cháu gái Trần mời tới là tình nhân của cô ấy đi, nhưng xem ra lần này Khoái Thủ Vương lại chắc thắng rồi: “
“Có ai hứng thú cược một chút không? Chúng ta không thể chỉ xem mà không động thủ, cũng đặt cược đi, vui vẻ một chút.”
Có đại ca đề xuất đặt cược, mấy người còn lại đều nhất trí.
“Đó là ý kiến hay, tôi đặt ba mươi tỷ, cược Khoái Thủ Vương thắng.”
“Tôi cũng cược Khoái Thủ Vương, bốn mươi lăm tỷ.”
“Tôi cũng cược… Đệt, mẹ kiếp chúng ta đều cược Khoái Thủ Vương thắng, vậy còn cược cái chết tiệt gì.”
Ánh mắt các vị đại ca đều dồn về phía Trần Thanh Mai.
Không đợi Trần Thanh Mai mở miệng, Lý Phàm liền vừa cười vừa nói: “Vậy để tôi cược cùng các vị nhé, các vị cược Khoái Thủ Vương thắng bao nhiêu thì tôi sẽ mua chính tôi thắng chừng đó.”
Mấy vị đại ca lập tức bật cười lớn, nhìn Lý Phàm như nhìn công tử Bạc Liêu.
“Anh bạn nhỏ rất can đảm, quả nhiên là vì mỹ nhân, cái gì cũng dám làm, vậy chúng ta hãy đánh cược lớn một chút, mấy chúng ta cùng cược trước với cậu ba trăm tỷ đi, không biết cậu có nhiều tiền như vậy hay không?”
Trần Thanh Mai kéo cánh tay Lý Phàm, vẻ mặt tươi cười nói: “Các vị, chúng tôi không đặt cược, vẫn cứ theo ước định bắt đầu đi.”
Một đại ca nhíu mày, cười khẩy nói: “Chúng tôi đâu có chơi với cháu gái đâu, chúng tôi chơi với anh bạn nhỏ này, đúng không anh bạn nhỏ?”
Lý Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và các vị chơi, nhưng nào có ai lúc nào cũng mang theo ba trăm tỷ chứ, bà xã tôi là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, tôi tin thân phận tôi đáng giá ba trăm tỷ.”
Các vị đại ca liếc nhau, nở nụ cười u ám.
“Thì ra là cậu Lý, thất kính thất kính, đã như vậy, tất nhiên chúng tôi tin cậu Lý có năng lực bỏ ra ba trăm tỷ, vậy chúng ta lập tức đánh cược, chờ cậu Lý và Khoái Thủ Vương so tài xong, thì đánh cược của chúng ta cũng coi như có kết quả: “
Lý Phàm khẽ cười nói: “Tôi đã chứng minh có khả năng bỏ ra ba trăm tỷ, vậy các vị thì sao, có phải cũng nên đặt trước ba trăm tỷ chuyển đến tài khoản bên thứ ba hay không, bằng không nếu các vị quyt nợ thì làm thế nào?”
“Thằng nhóc này, cậu mà cũng dám chất vấn chúng tôi hả?” Một đại ca mày rậm mắt to mặt đỏ, tính tình nóng nảy, lập tức bị Lý Phàm chọc tức.
“Không phải tôi chất vấn các vị, mà là đang nhắc nhở các vị hãy tỉnh táo, chắc chắn các vị sẽ thua, khuyên các vị sớm chuẩn bị tiền ổn thỏa, đừng đề đến lúc đó không có tiền bỏ ra, khi đó tôi sẽ đòi mạng đấy.”
Một đám mặc vest đen vây quanh phòng, từng người nhìn chằm chằm Lý Phàm, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ vây đánh Lý Phàm.
Trần Thanh Mai hoang mang, muốn mở miệng giải thích mấy câu, lại bị Lý Phàm ngăn lại.
Vị đại ca có tiếng nói nhất cười khẩy một tiếng, móc ra một thẻ đen đặt ở trên bàn.
“Thẻ đen không giới hạn, tiền bên trong vượt xa ba trăm tỷ, nếu anh bạn nhỏ không tin có thể tra một chút.”
Lý Phàm nhìn lướt qua thẻ đen, khẽ cười nói: “Tôi chỉ nhắc nhở mọi người mà thôi, Khoái Thủ Vương đâu, mau bảo ông ta ra đánh bạc cùng tôi đi, tôi vẫn đang chờ lấy tiền thắng cược đấy.”
Cửa phòng tổng thống bị đẩy ra, lúc này trong phòng đã bày một chiếu bạc chuyên nghiệp, Khoái Thủ Vương mặc vest đi giày da ngồi ở vị trí chính giữa.
Nhìn Lý Phàm bên cạnh Trần Thanh Mai, Khoái Thủ Vương vẻ mặt bí hiểm nói: “Ngón tay thon dài, khớp nối ngang bằng, Trần Thanh Mai, người mà cô tìm đến chỉ là một con gà còi, căn bản không phải người theo nghề này của chúng tôi.”
Các vị đại ca lập tức cười vang, ồn ào nói: “Cậu không biết rồi, người này dũng khí rất lớn, vậy mà đã đặt cược bản thân với chúng tôi ba trăm tỷ, Khoái Thủ Vương, cậu phải thắng cậu ta nhanh chóng gọn nhẹ, để chúng tôi kiếm thêm ít thu nhập đáy.”
Lý Phàm không quan tâm đến những lời châm chọc khiêu khích đó, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Khoái Thủ Vương.
“Ông đến xem tướng hay là đến đánh bạc? Nếu muốn đánh bạc thì mau bắt đầu đi, một tiếng xúc xắc vang lên giá vạn lượng hoàng kim, tôi đã không thể chờ nổi nữa muốn thắng tiền của các ông rồi.”
Khoái Thủ Vương cười lạnh một tiếng, phất tay, đàn em cầm xúc xắc và chung xúc xắc hoàn toàn mới đặt trước mặt hai người.
“Không cần sốt ruột như vậy, trước tiên chúng ta hãy nói về quy củ một chút đi, ba ván thắng hai, ván đầu tiên so ai lớn hơn, ván thứ hai so ai nhỏ hơn, ván thứ ba, so ai nhiều điểm hơn, điểm số nhiều hơn có nghĩa là có thể lắc vỡ xúc xắc, mặt trước của ai hướng lên càng nhiều, người đó là bên thắng.”
Sau khi Khoái Thủ Vương nói ra quy tắc, Trần Thanh Mai kinh hãi hít sâu một hơi, còn các vị đại ca đều hưng phần reo hò ầm ï.
“Khoái Thủ Vương lại muốn ra tuyệt chiêu, anh bạn nhỏ, cậu đã từng nghe đến cách so sánh này chứ, đã có vô số cao thủ đã phải nuốt hận vì chiêu này của Khoái Thủ Vương đấy.”
“Nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, không phải cậu ta yêu cầu mau tỷ thí hả, vậy bây giờ hãy bắt đầu tỷ thí đi, có người đưa tiền chúng phải hết sức vui vẻ nhận lấy, lần này sẽ tán tài giúp cậu Lý.