Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 702
CHƯƠNG 702: BẠN CHƠI CHUNG TỪ BÉ
Một ngày mới lại bắt đầu.
Trần Hiểu Đồng lo lắng sốt ruột chạy vào văn phòng.
Lý Phàm ngước nhìn Trần Hiểu Đồng, vỗ cái ghế bên cạnh nói: “Lại đây ngồi, xem cô lo lắng như thế, có phải có việc gì rồi không? Có việc gì thì nói, không có chuyện gì mà tôi không giải quyết được cả, cô có thể xem tôi là siêu nhân.”
Trần Hiểu Đồng ráng gượng cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Phàm, cúi đầu yếu đuối nói: “Có phải em là sao chổi không, toàn mang đến chuyện không tốt.”
“Sao cô lại nghĩ như thế, cuộc đời luôn có lúc lên lúc xuống, phải làm một người vui vẻ luôn tích cực hướng về phía trước, hướng mặt về phía biển khơi xuân về hoa nở.”
Lý Phàm vừa khuyên bảo Trần Hiểu Đồng đang chán chường, vừa xoa đầu Trần Hiểu Đồng.
Dưới sự an ủi của Lý Phàm, cuối cùng tâm trạng Trần Hiểu Đồng cũng thả lỏng lại, lấy điện thoại mở đoạn lịch sử trò chuyện với Triệu Minh Dương cho Lý Phàm xem.
“Đây là lịch sử trò chuyện của em và Triệu Minh Dương, Triệu Minh Dương và em… coi như là bạn chơi chung từ bé, nhưng sau đó em lại bị Trương Đức Võ dẫn đi, mà anh ta bị Trương Đức Võ đưa đến một căn cứ huấn luyện, nghe nói đó là nơi huấn luyện kỹ năng giết người, bây giờ Trương Đức Võ tiết lộ tin tức của em cho Triệu Minh Dương, Triệu Minh Dương tuyên bố muốn đến giết anh.”
Trần Hiểu Đồng cảm thầy mọi chuyện đều vì cô mà ra, cho nên cô chính là nguyên nhân của mọi sai lầm, là người mang đến tai họa xui xẻo.
Lý Phàm nhanh chóng xem xong lịch sử trò chuyện, cười nói: “Cô buồn vì chuyện này à, nào, cười cho tôi xem nào, chuyện nhỏ này xử lý dễ dàng thôi, cô không cần lo.”
“Sao lại không lo, nghe nói người trong căn cứ huấn luyện kia thường xuyên tham gia chiến đấu, sống chết chỉ trong nháy mắt, Triệu Minh Dương có thể sống sót quay về, có nghĩa anh ta có tài năng không nhỏ.” Trần Hiểu Đồng càng thêm lo lắng.
Tuy từng thấy thân thủ của Lý Phàm, biết Lý Phàm cũng rất giỏi, nhưng lúc này Trần Hiểu Đồng đã gánh hết mọi trách nhiệm, trong lòng đã rối loạn.
“Cho dù anh ta có giỏi cách máy thì cũng chỉ là con khỉ, tôi là Phật Tổ Như Lai đây, yên tâm đi, tôi nhúc nhích tay là có thể bóp chết anh ta, anh ta không cùng một cấp bậc với tôi.” Lý Phàm vô cùng tự tin nói.
Trần Hiểu Đồng thầy Lý Phàm không hề để tâm, hơi phát điên nói: “Anh nghiêm túc một chút được không, chuyện không đơn giản như thế, em lại cho anh xem thêm một thứ nữa.”
Lấy điện thoại lại, Trần Hiểu Đồng mở trang cá nhân của Triệu Minh Dương lên, bảo Lý Phàm xem.
Có ảnh Triệu Minh Dương xuống máy bay, trên hình là ảnh chụp chung của Triệu Minh Dương và ba người khác, ba người kia mặt đầy sát khí, vừa nhìn là biết ngay không phải người tốt.
Còn có ảnh Triệu Minh Dương dẫn ba người vào núi săn thú, trong đó săn được hai con sói, thợ săn thời nay cũng không có bao nhiêu người săn được sói.
Xuống chút nữa là ảnh ăn nhậu chơi bời của Triệu Minh Dương và ba người kia, bài đăng mới nhất trên trang cá nhân là Triệu Minh Dương dẫn theo ba người đến sân bắn bắn bia, caption là, ăn uống no đủ chời bời xong, đã đến giờ trả thù, chờ chết đi.
“Anh có thấy chưa, Triệu Minh Dương chắc chắn là có ý đồ xấu, anh ta chắc chắn sẽ kiếm chuyện với anh, anh ta kiếm thêm ba tên đồng bọn, bốn người đánh một mình anh! Hơn nữa hình như ba của Triệu Minh Dương nhận chức ở Hán Thành, không biết có phải là Trương Đức Võ cố ý sắp xếp hay không, nghe nói ba của anh ta là cảnh sát trưởng, quản lý cả sở điều tra!”
Trần Hiểu Đồng dùng ánh mắt đầy lo lắng mang theo chút áy náy nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm buông điện thoại xuống, tự tin cười nói: “Cô cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của tôi sao? Vậy là cô vẫn chưa hiểu tôi, muốn xử lý bọn họ thật sự là so easy, yên tâm đi.”
Trần Hiểu Đồng không nói gì, mà lại nhìn ra ngoài cửa số bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Tới rồi, đám Triệu Minh Dương đến rồi, anh, anh mau đứng lên trốn đi, để em đối phó với Triệu Minh Dương.”
Trần Hiểu Đồng hoảng loạn đảo mắt khắp văn phòng, định tìm một chỗ có thể để Lý Phàm trốn được.
Lý Phàm kéo tay Trần Hiểu Đồng, khẽ nhéo: “Đừng căng thẳng, đừng kích động, chỉ là việc nhỏ, cô cứ yên tâm ngồi xuống xem tôi biểu diễn đi.”
“Anh… Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó, nếu anh xảy ra chuyện thì em làm sao bây giờ, nửa đời sau của em cũng không thể an tâm được.”
Trần Hiểu Đồng đỏ mắt, đột nhiên vươn tay ôm chặt Lý Phàm.
Cửa văn phòng bị mở mạnh ra, Triệu Minh Dương nhìn Trần Hiểu Đồng đang ôm chặt Lý Phàm, tức muốn nỗ phổi, cảm thầy tai mắt mũi miệng đã giận đến có thể phun lửa.
“Tốt lắm! Hai đứa đê tiện này đều ở đây, hôm nay tôi phải lấy mạng chúng mày!” Triệu Minh Dương vô cùng ác độc nói.
“Triệu Minh Dương, anh định làm gì, không được làm chuyện vi phạm pháp luật!” Trần Hiểu Đồng căng thẳng nói.
“Ha ha, không có việc này, làm xong vụ này tôi sẽ ra nước ngoài! Sau này sẽ không bao giờ quay về nơi đau lòng này nữa! Tắt cả đều vì cô, hôm nay tôi muốn cô phải hưởng thụ cho đã, sau đó lại tiễn cô lên đường, coi như là một câu trả lời cho một thời sỉ tình của tôi.”
Triệu Minh Dương nở nụ cười đầy tà mị, cơ thể tràn ngập hơi thở quỷ dị.
“Ha ha, Dương Minh chẳng trách anh không chịu nhận lời của bông hoa ăn thịt người, thì ra là vì cô em này à, nhưng mà đầu anh mọc đầy sừng rồi.”
“Hà Húc Minh, anh bớt nói nhảm lại đi, tôi tìm anh đến để giúp đỡ chứ không phải để anh chế giễu, trên đầu ông đây không có cái sừng nào hết, ông luôn yêu đơn phương.” Triệu Minh Dương nghe đồng đội nói mà không biết xử lý thế nào, trong lòng càng thêm giận.
“Dương Minh, anh đừng giận, nếu muốn cuộc sống được suôn sẻ thì trên đầu phải có mấy cái sừng, cô em này cũng không tệ, đợi lát nữa mấy anh em chúng ta cùng nhau nếm thử, bây giờ chúng tôi giúp anh xử lý tên vô dụng kia.” Mắt Hà Húc Minh vô cùng dâm dê, quan sát cơ thể Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng trốn sau lưng Lý Phàm, cảm thấy trong lòng lạnh căm, nếu như thật sự đi đến kết quả tệ nhất, cô thà tự tử cũng sẽ không để rơi vào tay bọn họ.
Lý Phàm ngồi bắt chéo chân, thản nhiên nhìn bốn người Triệu Minh Dương: “Mấy người đừng có ăn nói bậy bạ ở địa bàn của tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với mấy người.”
“Ha ha, còn không khách sáo với tôi, anh chỉ là một tên vô dụng nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của những con chỉm ưng hùng tráng bay lượn trên trời như bọn tôi, anh cứ hưởng thụ những đau đớn mà chúng tôi ban cho anh đi.” Hà Húc Minh lấy vòng tay gai ra đeo lên.
Gai ở vòng tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trên mũi nhọn còn dính vết máu, đấy là thứ vòng tay gai bình thường không có.
“Để tôi đến dạy dỗ anh trước, nghe Triệu Minh Dương nói anh có thân thủ không tầm thường, để tôi xem thử anh giỏi đến mức nào.” Hà Húc Minh lắc lắc cổ, nhảy bật vài cái tại chỗ, coi như vận động làm nóng người.
Triệu Minh Dương hơi nheo mắt lại nói: “Hà Húc Minh, nhất định đừng có khinh thường, tên vô dụng này thật sự rất giỏi, tôi đã điều tra hồ sơ của anh ta, sức chiến đấu rất mạnh.”
“Úi cha, tôi nghe thấy cái gì thế này, một tên vô dụng có sức chiến đấu rất mạnh? Anh nói đùa à, tôi chính là khắc tinh của tất cả những tên vô dụng, đề tôi cho anh xem tôi khống chế anh ta trong một chiêu thế nào, ha ha hal”
Một ngày mới lại bắt đầu.
Trần Hiểu Đồng lo lắng sốt ruột chạy vào văn phòng.
Lý Phàm ngước nhìn Trần Hiểu Đồng, vỗ cái ghế bên cạnh nói: “Lại đây ngồi, xem cô lo lắng như thế, có phải có việc gì rồi không? Có việc gì thì nói, không có chuyện gì mà tôi không giải quyết được cả, cô có thể xem tôi là siêu nhân.”
Trần Hiểu Đồng ráng gượng cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Phàm, cúi đầu yếu đuối nói: “Có phải em là sao chổi không, toàn mang đến chuyện không tốt.”
“Sao cô lại nghĩ như thế, cuộc đời luôn có lúc lên lúc xuống, phải làm một người vui vẻ luôn tích cực hướng về phía trước, hướng mặt về phía biển khơi xuân về hoa nở.”
Lý Phàm vừa khuyên bảo Trần Hiểu Đồng đang chán chường, vừa xoa đầu Trần Hiểu Đồng.
Dưới sự an ủi của Lý Phàm, cuối cùng tâm trạng Trần Hiểu Đồng cũng thả lỏng lại, lấy điện thoại mở đoạn lịch sử trò chuyện với Triệu Minh Dương cho Lý Phàm xem.
“Đây là lịch sử trò chuyện của em và Triệu Minh Dương, Triệu Minh Dương và em… coi như là bạn chơi chung từ bé, nhưng sau đó em lại bị Trương Đức Võ dẫn đi, mà anh ta bị Trương Đức Võ đưa đến một căn cứ huấn luyện, nghe nói đó là nơi huấn luyện kỹ năng giết người, bây giờ Trương Đức Võ tiết lộ tin tức của em cho Triệu Minh Dương, Triệu Minh Dương tuyên bố muốn đến giết anh.”
Trần Hiểu Đồng cảm thầy mọi chuyện đều vì cô mà ra, cho nên cô chính là nguyên nhân của mọi sai lầm, là người mang đến tai họa xui xẻo.
Lý Phàm nhanh chóng xem xong lịch sử trò chuyện, cười nói: “Cô buồn vì chuyện này à, nào, cười cho tôi xem nào, chuyện nhỏ này xử lý dễ dàng thôi, cô không cần lo.”
“Sao lại không lo, nghe nói người trong căn cứ huấn luyện kia thường xuyên tham gia chiến đấu, sống chết chỉ trong nháy mắt, Triệu Minh Dương có thể sống sót quay về, có nghĩa anh ta có tài năng không nhỏ.” Trần Hiểu Đồng càng thêm lo lắng.
Tuy từng thấy thân thủ của Lý Phàm, biết Lý Phàm cũng rất giỏi, nhưng lúc này Trần Hiểu Đồng đã gánh hết mọi trách nhiệm, trong lòng đã rối loạn.
“Cho dù anh ta có giỏi cách máy thì cũng chỉ là con khỉ, tôi là Phật Tổ Như Lai đây, yên tâm đi, tôi nhúc nhích tay là có thể bóp chết anh ta, anh ta không cùng một cấp bậc với tôi.” Lý Phàm vô cùng tự tin nói.
Trần Hiểu Đồng thầy Lý Phàm không hề để tâm, hơi phát điên nói: “Anh nghiêm túc một chút được không, chuyện không đơn giản như thế, em lại cho anh xem thêm một thứ nữa.”
Lấy điện thoại lại, Trần Hiểu Đồng mở trang cá nhân của Triệu Minh Dương lên, bảo Lý Phàm xem.
Có ảnh Triệu Minh Dương xuống máy bay, trên hình là ảnh chụp chung của Triệu Minh Dương và ba người khác, ba người kia mặt đầy sát khí, vừa nhìn là biết ngay không phải người tốt.
Còn có ảnh Triệu Minh Dương dẫn ba người vào núi săn thú, trong đó săn được hai con sói, thợ săn thời nay cũng không có bao nhiêu người săn được sói.
Xuống chút nữa là ảnh ăn nhậu chơi bời của Triệu Minh Dương và ba người kia, bài đăng mới nhất trên trang cá nhân là Triệu Minh Dương dẫn theo ba người đến sân bắn bắn bia, caption là, ăn uống no đủ chời bời xong, đã đến giờ trả thù, chờ chết đi.
“Anh có thấy chưa, Triệu Minh Dương chắc chắn là có ý đồ xấu, anh ta chắc chắn sẽ kiếm chuyện với anh, anh ta kiếm thêm ba tên đồng bọn, bốn người đánh một mình anh! Hơn nữa hình như ba của Triệu Minh Dương nhận chức ở Hán Thành, không biết có phải là Trương Đức Võ cố ý sắp xếp hay không, nghe nói ba của anh ta là cảnh sát trưởng, quản lý cả sở điều tra!”
Trần Hiểu Đồng dùng ánh mắt đầy lo lắng mang theo chút áy náy nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm buông điện thoại xuống, tự tin cười nói: “Cô cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của tôi sao? Vậy là cô vẫn chưa hiểu tôi, muốn xử lý bọn họ thật sự là so easy, yên tâm đi.”
Trần Hiểu Đồng không nói gì, mà lại nhìn ra ngoài cửa số bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Tới rồi, đám Triệu Minh Dương đến rồi, anh, anh mau đứng lên trốn đi, để em đối phó với Triệu Minh Dương.”
Trần Hiểu Đồng hoảng loạn đảo mắt khắp văn phòng, định tìm một chỗ có thể để Lý Phàm trốn được.
Lý Phàm kéo tay Trần Hiểu Đồng, khẽ nhéo: “Đừng căng thẳng, đừng kích động, chỉ là việc nhỏ, cô cứ yên tâm ngồi xuống xem tôi biểu diễn đi.”
“Anh… Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó, nếu anh xảy ra chuyện thì em làm sao bây giờ, nửa đời sau của em cũng không thể an tâm được.”
Trần Hiểu Đồng đỏ mắt, đột nhiên vươn tay ôm chặt Lý Phàm.
Cửa văn phòng bị mở mạnh ra, Triệu Minh Dương nhìn Trần Hiểu Đồng đang ôm chặt Lý Phàm, tức muốn nỗ phổi, cảm thầy tai mắt mũi miệng đã giận đến có thể phun lửa.
“Tốt lắm! Hai đứa đê tiện này đều ở đây, hôm nay tôi phải lấy mạng chúng mày!” Triệu Minh Dương vô cùng ác độc nói.
“Triệu Minh Dương, anh định làm gì, không được làm chuyện vi phạm pháp luật!” Trần Hiểu Đồng căng thẳng nói.
“Ha ha, không có việc này, làm xong vụ này tôi sẽ ra nước ngoài! Sau này sẽ không bao giờ quay về nơi đau lòng này nữa! Tắt cả đều vì cô, hôm nay tôi muốn cô phải hưởng thụ cho đã, sau đó lại tiễn cô lên đường, coi như là một câu trả lời cho một thời sỉ tình của tôi.”
Triệu Minh Dương nở nụ cười đầy tà mị, cơ thể tràn ngập hơi thở quỷ dị.
“Ha ha, Dương Minh chẳng trách anh không chịu nhận lời của bông hoa ăn thịt người, thì ra là vì cô em này à, nhưng mà đầu anh mọc đầy sừng rồi.”
“Hà Húc Minh, anh bớt nói nhảm lại đi, tôi tìm anh đến để giúp đỡ chứ không phải để anh chế giễu, trên đầu ông đây không có cái sừng nào hết, ông luôn yêu đơn phương.” Triệu Minh Dương nghe đồng đội nói mà không biết xử lý thế nào, trong lòng càng thêm giận.
“Dương Minh, anh đừng giận, nếu muốn cuộc sống được suôn sẻ thì trên đầu phải có mấy cái sừng, cô em này cũng không tệ, đợi lát nữa mấy anh em chúng ta cùng nhau nếm thử, bây giờ chúng tôi giúp anh xử lý tên vô dụng kia.” Mắt Hà Húc Minh vô cùng dâm dê, quan sát cơ thể Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng trốn sau lưng Lý Phàm, cảm thấy trong lòng lạnh căm, nếu như thật sự đi đến kết quả tệ nhất, cô thà tự tử cũng sẽ không để rơi vào tay bọn họ.
Lý Phàm ngồi bắt chéo chân, thản nhiên nhìn bốn người Triệu Minh Dương: “Mấy người đừng có ăn nói bậy bạ ở địa bàn của tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với mấy người.”
“Ha ha, còn không khách sáo với tôi, anh chỉ là một tên vô dụng nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của những con chỉm ưng hùng tráng bay lượn trên trời như bọn tôi, anh cứ hưởng thụ những đau đớn mà chúng tôi ban cho anh đi.” Hà Húc Minh lấy vòng tay gai ra đeo lên.
Gai ở vòng tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trên mũi nhọn còn dính vết máu, đấy là thứ vòng tay gai bình thường không có.
“Để tôi đến dạy dỗ anh trước, nghe Triệu Minh Dương nói anh có thân thủ không tầm thường, để tôi xem thử anh giỏi đến mức nào.” Hà Húc Minh lắc lắc cổ, nhảy bật vài cái tại chỗ, coi như vận động làm nóng người.
Triệu Minh Dương hơi nheo mắt lại nói: “Hà Húc Minh, nhất định đừng có khinh thường, tên vô dụng này thật sự rất giỏi, tôi đã điều tra hồ sơ của anh ta, sức chiến đấu rất mạnh.”
“Úi cha, tôi nghe thấy cái gì thế này, một tên vô dụng có sức chiến đấu rất mạnh? Anh nói đùa à, tôi chính là khắc tinh của tất cả những tên vô dụng, đề tôi cho anh xem tôi khống chế anh ta trong một chiêu thế nào, ha ha hal”