Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 784: CHỒNG VÓ LÊN TRỜI
“Lý Phàm, không ngờ rằng cậu giỏi thật đấy. Tôi có lòng tốt tìm việc cho cậu, cậu lại không cần” Anh Long thấy Lý Phàm không mắc bẫy thì tức khắc cảm thấy khó chịu.
Đàn em của anh ta quái gở nói: “Anh Long, anh đừng tức giận với tên đần độn này. Nó là cái thá gì, nó hoàn toàn không so được với anh. Rõ ràng là đã nể mặt mà lại không cần!”
Anh Long nghe vậy mới nguôi giận hơn. Có người mắng Lý Phàm lời khó nghe, trong lòng anh ta lại càng vui vě.
“Lý Phàm, không biết có phải não mày úng nước thật hay không, anh Long nhà tạo cho mày cơ hội tốt như vậy mày lại từ chối.”
“Cần gì phải vậy, đây là một cơ hội tốt đấy. Có khi dựa vào năng lực của mày, làm mấy năm có thể trở thành đội trưởng đội bảo vệ đấy?
“Đúng là không biết điều”
Mọi người không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Nếu Lý Phàm đồng ý thì bọn họ có thể cười nhạo anh đủ kiểu, mà nếu anh không đồng ý thì bọn họ sẽ cho rằng anh không biết xấu hổ.
Lý Phàm không muốn so đo cùng mấy người này, dù anh có đồng ý hay không thì những người này vẫn cái tính đó thôi.
“Lý Phàm, tôi nghe nói cậu ở rể, cậu cũng may mắn thật đấy” Anh Long lại lái sang chuyện khác chọc ngoáy anh, lời nói hay giọng điệu đều vô cùng giả dối.
Kiều Diễm Diễm chép miệng: “Lý Phàm, không ngờ đó, anh lại là người thích ăn cơm mềm”
“Tao lại quên mất, không phải nó là tên ở rể nổi tiếng ở Hán Thành sao. Haizz, làm bạn học của nó tạo thấy mất mặt quá” Đám người xung quanh mặt mày khinh thường, ai nấy đều coi thường Lý Phàm.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi không phải bạn học của mấy người, mấy người cũng chẳng coi tôi là bạn học”
Lời anh nói đều là thật. Kể từ cấp hai, rõ ràng là mấy người này đều có tiền nhưng cứ phải mượn thẻ ăn của anh. Hơn nữa động cái là trêu chọc anh, gần như không hề ra dáng một bạn học nên có. Nói khó nghe
thì suýt thì thành kẻ thù.
Khi anh nghe thấy mấy người này nói xem anh là bạn học, tức đến bật cười. Đấy chẳng phải đám người này đang trợn mắt nói dối sao?
Anh Long cười lạnh: “Làm sao? Cậu giận rồi? Vậy chỉ có thể trách khi xưa cậu sống chẳng ra gì, không cùng đường với bọn này”
“Anh Long, anh đừng nói, em còn hơi hâm mộ Lý Phàm đây này. Hình như nó ở rể nhà họ Cố, Cố Hoa Y đẹp như vậy, nó nhìn còn chảy nước dãi đầy đất. Nhất là vóc người đó, khiến người khác thèm thuồng. Nếu như có cơ hội thật, em sẽ…”
Gã trẻ tuổi dung tục đó cười dâm dê.
Lý Phàm nhăn mày, rồng có vảy ngược, anh cũng có vảy ngược. Vảy ngược của anh là Cổ Họa Y, đối phương lại dám có ý dâm dê vợ anh trước mặt anh, rõ ràng là đang giẫm đạp tôn nghiêm của anh.
Anh nhẹ nhàng bắn ra một điếu thuốc, cái ghế gã dung tục đó ngồi đột nhiên vang lên ken két rồi gãy mất chân ghế. Gã hét thảm, cả người ngã ngược về phía sau.
“Sao chất lượng cái ghế này lại kém như vậy, hỏng nhanh quá!” Gã dung tục đó đau đến mức nhe răng
trợn mắt, bò dậy hùng hổ nói.
Sau đó gã gọi phục vụ đổi cái ghế khác. Lý Phàm lại tiếp tục bắn ra một cái đầu lọc, gã vừa mới đặt mông xuống ghế thì cái ghế lại gãy, lần này gã ngã chống bốn vó lên trời.
Tất cả người có mặt đều không đoán được là do Lý Phàm làm, bọn họ đều cho rằng gã kia quá xui xẻo, hai lần đều ngồi phải ghế hỏng.
Gã đàn ông dung tục kia vô cùng hậm hực, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui xuống.
Anh Long cười hài hước: “Lý Phàm, cậu may mắn thật đấy. Không thể không nói, kẻ ngu có phúc của kẻ ngu, lời này nói không sai”
Những người xung quanh đều nhất trí gật đầu, tán thành lời nói của anh Long. Anh Long đốt một điếu xì gà, kiêu ngạo nói: “Liễu Gia Lạc, cậu ta có cho cậu vay 1,5 triệu không? “Anh ấy nói sẽ cho vay” Liễu Gia Lạc liếc Lý Phàm rồi nói.
Anh Long cười lạnh: “Nhìn cậu ta như vậy nào có tiền cho mày vay. Tao cho mày một cơ hội, mày uống hết rượu trên bàn, tao sẽ cho mày vay số tiền đó”
Liễu Gia Lạc liếc nhìn chai rượu trên bàn theo bản năng. Cậu ta nuốt nước miếng, chai rượu kia có nồng độ cồn rất cao, hơn nữa phải uống một hơi cạn sạch, sao có thể làm được.
Người xung quanh đều dùng ánh mắt khôi hài nhìn về phía Liễu Gia Lạc, bọn họ không nhịn được thầm than trong lòng, vẫn là anh Long biết cách chơi.
“Đừng uống” Lý Phàm hơi cau mày, ngăn cản.
Nếu là anh, uống hết chai này cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng nếu là người khác thì uống xong nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, có khi còn gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Là bạn của Liễu Gia Lạc, đương nhiên là anh không thể để bạn mình bị sỉ nhục như vậy.
“Anh Lý, em muốn cược một lần” Trước mắt, Liễu Gia Lạc chỉ có thể gửi nhờ hi vọng lên người anh Long. Tuy rằng Lý Phàm sẽ cho cậu ta vay tiền, nhưng cậu ta không muốn nợ anh.
Lý Phàm im lặng không nói. Anh không nói gì, Liễu Gia Lạc dứt khoát cầm chai rượu bia lên uống. Còn chưa uống được nửa chai cậu ta đã không uống nổi nữa, cả mặt đỏ bừng lên.
“Haizz, cho mày cơ hội mày còn không biết nắm bắt” Anh Long đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy. Anh ta cảm thấy dày vò đối phương như vậy, trong lòng anh ta rất vui vẻ.
Lý Phàm thật sự không hiểu vì sao Liễu Gia Lạc lại phải làm chuyện vô nghĩa như vậy. Anh cũng nhìn ra rõ ràng anh Long không muốn giúp cậu ta, chỉ đùa bỡn cậu ta mà thôi.
Lý Phàm đen mặt, anh không thể để bạn bè của anh bị bắt nạt như vậy được. Anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đặt vào tay Liễu Gia Lạc nói: “Trong thẻ có vài tỷ, không tin cậu có thể cầm máy POS kiểm tra”
“Lý Phàm, đây hẳn là tiền tiết kiệm ngân hàng của cậu nhỉ? Anh Long cười giễu cợt nói. Lý Phàm vô cảm nói: “Liên quan gì đến anh?”
Bị chặn họng câu này, vẻ mặt anh Long trở nên không mấy dễ nhìn. Ánh mắt anh ta dần dần bùng lên lửa giận, anh ta ghét nhất có người nói chuyện với anh ta bằng thái độ này.
Anh ta quyết định phải thu phục Lý Phàm, khiến anh phục anh ta sát đất mới được.
“Bọn mày chuốc rượu, chuốc đến mức nó không uống nổi nữa thì thôi” Anh Long nói với đám bạn lông bông của anh ta.
Đám bạn xấu của anh ta nghe vậy đều hiểu ngay ý anh ta, bắt đầu rối rít chuốc rượu Lý Phàm. Liễu Gia Lạc cảm động nói: “Anh Lý, cảm ơn anh, em sẽ nghĩ cách trả cho anh.”
“Anh em với nhau, còn nói những lời này làm gì, anh tin chú” Lý Phàm cười nói. Đám bạn xấu anh Long sai khiến đều không uống nổi nữa, nhưng Lý Phàm lại như không bị gì hết. Anh Long đen mặt, chuyện gì thế này, chuyện này hơi khác với những gì anh ta tưởng tượng.
“Lý Phàm, không ngờ rằng cậu lại uống rượu giỏi như vậy? Dù anh Long đang khen ngợi nhưng giọng nói lại rất lạnh lẽo.
Lý Phàm đi vào nhà vệ sinh, Kiều Diễm Diễm nói nhỏ bên tai anh Long điều gì đó. Anh Long mở cờ trong lòng, rất tán thưởng ý tưởng này của Kiều Diễm Diễm.
Đàn em của anh ta quái gở nói: “Anh Long, anh đừng tức giận với tên đần độn này. Nó là cái thá gì, nó hoàn toàn không so được với anh. Rõ ràng là đã nể mặt mà lại không cần!”
Anh Long nghe vậy mới nguôi giận hơn. Có người mắng Lý Phàm lời khó nghe, trong lòng anh ta lại càng vui vě.
“Lý Phàm, không biết có phải não mày úng nước thật hay không, anh Long nhà tạo cho mày cơ hội tốt như vậy mày lại từ chối.”
“Cần gì phải vậy, đây là một cơ hội tốt đấy. Có khi dựa vào năng lực của mày, làm mấy năm có thể trở thành đội trưởng đội bảo vệ đấy?
“Đúng là không biết điều”
Mọi người không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Nếu Lý Phàm đồng ý thì bọn họ có thể cười nhạo anh đủ kiểu, mà nếu anh không đồng ý thì bọn họ sẽ cho rằng anh không biết xấu hổ.
Lý Phàm không muốn so đo cùng mấy người này, dù anh có đồng ý hay không thì những người này vẫn cái tính đó thôi.
“Lý Phàm, tôi nghe nói cậu ở rể, cậu cũng may mắn thật đấy” Anh Long lại lái sang chuyện khác chọc ngoáy anh, lời nói hay giọng điệu đều vô cùng giả dối.
Kiều Diễm Diễm chép miệng: “Lý Phàm, không ngờ đó, anh lại là người thích ăn cơm mềm”
“Tao lại quên mất, không phải nó là tên ở rể nổi tiếng ở Hán Thành sao. Haizz, làm bạn học của nó tạo thấy mất mặt quá” Đám người xung quanh mặt mày khinh thường, ai nấy đều coi thường Lý Phàm.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi không phải bạn học của mấy người, mấy người cũng chẳng coi tôi là bạn học”
Lời anh nói đều là thật. Kể từ cấp hai, rõ ràng là mấy người này đều có tiền nhưng cứ phải mượn thẻ ăn của anh. Hơn nữa động cái là trêu chọc anh, gần như không hề ra dáng một bạn học nên có. Nói khó nghe
thì suýt thì thành kẻ thù.
Khi anh nghe thấy mấy người này nói xem anh là bạn học, tức đến bật cười. Đấy chẳng phải đám người này đang trợn mắt nói dối sao?
Anh Long cười lạnh: “Làm sao? Cậu giận rồi? Vậy chỉ có thể trách khi xưa cậu sống chẳng ra gì, không cùng đường với bọn này”
“Anh Long, anh đừng nói, em còn hơi hâm mộ Lý Phàm đây này. Hình như nó ở rể nhà họ Cố, Cố Hoa Y đẹp như vậy, nó nhìn còn chảy nước dãi đầy đất. Nhất là vóc người đó, khiến người khác thèm thuồng. Nếu như có cơ hội thật, em sẽ…”
Gã trẻ tuổi dung tục đó cười dâm dê.
Lý Phàm nhăn mày, rồng có vảy ngược, anh cũng có vảy ngược. Vảy ngược của anh là Cổ Họa Y, đối phương lại dám có ý dâm dê vợ anh trước mặt anh, rõ ràng là đang giẫm đạp tôn nghiêm của anh.
Anh nhẹ nhàng bắn ra một điếu thuốc, cái ghế gã dung tục đó ngồi đột nhiên vang lên ken két rồi gãy mất chân ghế. Gã hét thảm, cả người ngã ngược về phía sau.
“Sao chất lượng cái ghế này lại kém như vậy, hỏng nhanh quá!” Gã dung tục đó đau đến mức nhe răng
trợn mắt, bò dậy hùng hổ nói.
Sau đó gã gọi phục vụ đổi cái ghế khác. Lý Phàm lại tiếp tục bắn ra một cái đầu lọc, gã vừa mới đặt mông xuống ghế thì cái ghế lại gãy, lần này gã ngã chống bốn vó lên trời.
Tất cả người có mặt đều không đoán được là do Lý Phàm làm, bọn họ đều cho rằng gã kia quá xui xẻo, hai lần đều ngồi phải ghế hỏng.
Gã đàn ông dung tục kia vô cùng hậm hực, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui xuống.
Anh Long cười hài hước: “Lý Phàm, cậu may mắn thật đấy. Không thể không nói, kẻ ngu có phúc của kẻ ngu, lời này nói không sai”
Những người xung quanh đều nhất trí gật đầu, tán thành lời nói của anh Long. Anh Long đốt một điếu xì gà, kiêu ngạo nói: “Liễu Gia Lạc, cậu ta có cho cậu vay 1,5 triệu không? “Anh ấy nói sẽ cho vay” Liễu Gia Lạc liếc Lý Phàm rồi nói.
Anh Long cười lạnh: “Nhìn cậu ta như vậy nào có tiền cho mày vay. Tao cho mày một cơ hội, mày uống hết rượu trên bàn, tao sẽ cho mày vay số tiền đó”
Liễu Gia Lạc liếc nhìn chai rượu trên bàn theo bản năng. Cậu ta nuốt nước miếng, chai rượu kia có nồng độ cồn rất cao, hơn nữa phải uống một hơi cạn sạch, sao có thể làm được.
Người xung quanh đều dùng ánh mắt khôi hài nhìn về phía Liễu Gia Lạc, bọn họ không nhịn được thầm than trong lòng, vẫn là anh Long biết cách chơi.
“Đừng uống” Lý Phàm hơi cau mày, ngăn cản.
Nếu là anh, uống hết chai này cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng nếu là người khác thì uống xong nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, có khi còn gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Là bạn của Liễu Gia Lạc, đương nhiên là anh không thể để bạn mình bị sỉ nhục như vậy.
“Anh Lý, em muốn cược một lần” Trước mắt, Liễu Gia Lạc chỉ có thể gửi nhờ hi vọng lên người anh Long. Tuy rằng Lý Phàm sẽ cho cậu ta vay tiền, nhưng cậu ta không muốn nợ anh.
Lý Phàm im lặng không nói. Anh không nói gì, Liễu Gia Lạc dứt khoát cầm chai rượu bia lên uống. Còn chưa uống được nửa chai cậu ta đã không uống nổi nữa, cả mặt đỏ bừng lên.
“Haizz, cho mày cơ hội mày còn không biết nắm bắt” Anh Long đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy. Anh ta cảm thấy dày vò đối phương như vậy, trong lòng anh ta rất vui vẻ.
Lý Phàm thật sự không hiểu vì sao Liễu Gia Lạc lại phải làm chuyện vô nghĩa như vậy. Anh cũng nhìn ra rõ ràng anh Long không muốn giúp cậu ta, chỉ đùa bỡn cậu ta mà thôi.
Lý Phàm đen mặt, anh không thể để bạn bè của anh bị bắt nạt như vậy được. Anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đặt vào tay Liễu Gia Lạc nói: “Trong thẻ có vài tỷ, không tin cậu có thể cầm máy POS kiểm tra”
“Lý Phàm, đây hẳn là tiền tiết kiệm ngân hàng của cậu nhỉ? Anh Long cười giễu cợt nói. Lý Phàm vô cảm nói: “Liên quan gì đến anh?”
Bị chặn họng câu này, vẻ mặt anh Long trở nên không mấy dễ nhìn. Ánh mắt anh ta dần dần bùng lên lửa giận, anh ta ghét nhất có người nói chuyện với anh ta bằng thái độ này.
Anh ta quyết định phải thu phục Lý Phàm, khiến anh phục anh ta sát đất mới được.
“Bọn mày chuốc rượu, chuốc đến mức nó không uống nổi nữa thì thôi” Anh Long nói với đám bạn lông bông của anh ta.
Đám bạn xấu của anh ta nghe vậy đều hiểu ngay ý anh ta, bắt đầu rối rít chuốc rượu Lý Phàm. Liễu Gia Lạc cảm động nói: “Anh Lý, cảm ơn anh, em sẽ nghĩ cách trả cho anh.”
“Anh em với nhau, còn nói những lời này làm gì, anh tin chú” Lý Phàm cười nói. Đám bạn xấu anh Long sai khiến đều không uống nổi nữa, nhưng Lý Phàm lại như không bị gì hết. Anh Long đen mặt, chuyện gì thế này, chuyện này hơi khác với những gì anh ta tưởng tượng.
“Lý Phàm, không ngờ rằng cậu lại uống rượu giỏi như vậy? Dù anh Long đang khen ngợi nhưng giọng nói lại rất lạnh lẽo.
Lý Phàm đi vào nhà vệ sinh, Kiều Diễm Diễm nói nhỏ bên tai anh Long điều gì đó. Anh Long mở cờ trong lòng, rất tán thưởng ý tưởng này của Kiều Diễm Diễm.