Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-116.txt
Chương 116: ĐỒNG QUY VU TẬN (4)
Lúc đó An Hồng Minh nghiệm mặt lại, bất lực nói, “Con à, nếu như có một ngày ba rời xa con, con phải làm sao đây?”
Năm ấy lúc An Hồng Minh mất, An Noãn mới thật sự cảm nhận được thế giới mà mắt thấy được không phải là thật, nhưng cô thà tin con người và mọi việc trên thế giới đều là tốt đẹp còn hơn.
An Noãn bận rộn trong quán cà phê cả ngày, hẹn Ngải Lợi đi2ăn cơm rồi cô mới về nhà. Trong phòng khách không có bóng người nào, nhà cửa yên ắng, An Noãn nắm lấy một người giúp việc hỏi, “Mạc Trọng Huy đến bệnh viện rồi sao?”
“Không, ngài Mạc không chịu đến bệnh viện, bác sĩ Thẩm đang khám bệnh cho ngài ấy ở trên lầu.” An Noãn đi lên lầu, Mạc Trọng Huy đang nằm trong phòng của cô, Hà Tư Kỳ ngồi ở đầu giường, dùng khăn lau mồ hôi cho8hắn, lại cúi người xuống hôn lên trán hắn.
Cảnh tượng ấm áp này làm An Noãn thật sự cảm động. Trương Húc tinh mắt nhìn thấy cô, liền giải thích, “Cô An, cô Hà...”
“An Noãn, cô về đúng lúc lắm, tôi đang muốn tính sổ với cô, cô chăm sóc anh ấy kiểu gì vậy hả? Anh ấy bệnh đến vậy mà cô còn có tâm trạng ra ngoài chơi, cô có còn là người nữa không? Uổng công anh ấy đối6xử với cô tốt như vậy, tặng cho cô biệt thự, xe đua, quán cà phê, cô báo đáp anh ấy như thế sao?”
An Noãn lạnh nhạt cười đi tới, châm chọc hỏi, “Sao hả, anh ta chết rồi sao?”
“An Noãn, cô... cô đừng quá đáng như vậy!” “Tôi quá đáng thể nào, tôi biết ba cô à hay hại cô ngồi tù?” Hà Tư Kỳ tức giận, buột miệng gào lên, “Cô cướp mất người đàn ông của tôi!” Trương Húc3và Thẩm Cầm Phong nín thở. An Noãn bật cười, nói: “Vậy giờ tôi trả lại cho cô đấy, cô mang người về đi.” Hà Tư Kỳ như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên muốn đánh An Noãn.
Trương Húc chạy đến trước mặt An Noãn, chặn Hà Tư Kỳ đang phát điên lại. Mạc Trọng Huy bị tiếng ồn làm tỉnh, mở mắt ra ngồi dậy. Khi nhìn thấy Hà Tư Kỳ, hắn liền nhăn mày, lạnh nhạt nói: “Sao5em lại ở đây?” Hà Tư Kỳ quay trở lại giường, nhào tới ôm lấy eo Mạc Trọng Huy, nghẹn ngào nói, “Trợ lý Trương gọi điện thoại cho em, nói anh bị bệnh nên em đến thăm anh. Con khốn An Noãn này, anh đối xử với cô ta tốt như vậy thế mà anh bị bệnh, cô ta lại chẳng đoái hoài gì tới anh, nói không chừng chiều nay còn đi tìm Thường Tử Phi nữa ấy.”
Mạc Trọng Huy nhăn mày rồi lại nhìn An Noãn. Hắn khẽ đẩy Hà Tư Kỳ ra, vô cảm nói, “Anh không sao, em về đi.”
Hà Tư Kỳ nổi giận cực độ, hét lên, “Em ở đây chăm sóc anh cả ngày, vậy mà An Noãn vừa về một cái anh đã đuổi em đi như thế sao!”
“Chú ý lời nói của em. Em đi đi.”
Thấy mặt Mạc Trọng Huy đanh lại, Hà Tư Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, hét lên một câu “tôi ghét anh” rồi lập tức chạy mất.
Sau khi Hà Tư Kỳ rời khỏi, Mạc Trọng Huy thở dài, nói với An Noãn đang đứng cách đó không xa: “Qua đây ngồi đi.”
An Noãn bặm môi, hứ một tiếng rồi nói, “Tôi sợ bẩn”
Mạc Trọng Huy sững người.
Trương Húc liền giải thích, “Ngài Mạc, chuyện là thế này, lúc nãy cô An vừa về, nhìn thấy cô Hà lau mồ hôi cho ngài, còn hôn ngài.”
Mạc Trọng Huy có chút đau đầu xoa vào thái dương.
“Cô An suýt chút nữa bị cô Hà đánh, may mà anh tỉnh dậy, không thì cả tôi và bác sĩ Thẩm cũng không ngăn nổi. Còn nữa, tôi không hề gọi điện thoại cho cô Hà, là cô ấy tự chạy đến đây.” Thầm Cẩm Phong ngồi trên ghế sofa, khóe môi giật giật, nằm không cũng trúng đạn, rốt cuộc tên Trương Húc này ghét Hà Tự Nhiên đến mức nào cơ chứ.
Mạc Trọng Huy hất chăn ra đi xuống giường.
Thẩm Cầm Phong chạy đến đỡ hắn, “Cậu Mạc, cậu sốt đến 39.5 độ, tốt nhất là nên nằm xuống nghỉ ngơi, đừng đi lung tung.” Mạc Trọng Huy mặc kệ anh ta, đi thẳng đến trước mặt An Noãn, gằn giọng, “Thay hết đồ trong gian phòng này đi, tạm thời em qua phòng anh.”
An Noãn trợn tròn mắt, tưởng là mình nghe lầm. Mạc Trọng Huy nói lại một lần nữa với Trương Húc, lúc này An Noãn mới tin vào tai mình.
Mạc Trọng Huy trở về phòng của mình, đồng thời kéo An Noãn theo.
Bỏ lại Trương Húc và Thẩm Cẩm Phong.
Thẩm Cầm Phong khoa trương nói, “Trương Húc, có phải Mạc Trọng Huy bị khùng rồi không? Toàn bộ đống vật dụng này đều được chuyển từ Ý về, hàng nhập khẩu cả đấy, sao mà lãng phí vậy?”
Trương Húc nghiêm túc nói, “Sao lại lãng phí chứ không phải còn hai chúng ta sao, người xem có phần, bác sĩ Thẩm, không thì anh chọn trước đi.”
“Trời ạ, tôi muốn ôm hết về luôn ấy, nhưng cái giường này...”
Trương Húc biết Thẩm Cầm Phong ưa sạch sẽ, tỏ ra nham hiểm nói: “Thể thì tiếc thật, ngài Mạc là người phong phú lắm, trên xe còn làm được thì tôi nghĩ mọi ngóc ngách trong căn phòng này hai người họ đều làm hết cả rồi, nào là giường này, sofa này, bàn trang điểm này...”
“Đủ rồi!” Thẩm Cầm Phong ngắt lời cậu ta, “Cậu lấy hết đi, tôi không cần gì hết.” “Thế thì tôi không khách khí nữa nhé, để tôi gọi người tới chuyển đồ luôn.”
Trương Húc gọi điện thoại xong liền xuống nhà sắp xếp. Thấy Hà Tư Kỳ vẫn đứng ở bên ngoài, cậu ta đi qua đó hỏi, “Cô Hà, cô còn chuyện gì sao?” “Tôi không lái xe tới đây, trợ lý Trương, anh lái xe đưa tôi về đi.”
Trương Húc nghiêm túc nói, “Xin lỗi cô, ngài Mạc bảo tôi đi làm việc khác rồi.” “Việc gì?” Hà Tư Kỳ nổi giận hỏi. Trương Húc nói toàn bộ cho cô ta nghe, Hà Tư Kỳ tức đến nỗi mắt đỏ hoe.
“An Noãn, chúng ta cứ chờ đó mà xem!” Sau khi la hét xong, Hà Tư Kỳ liền vừa khóc vừa chạy đi.
Trương Húc nhìn bóng dáng ấm ức của cô ta, khẽ thở dài, một Hà Tư Kỳ từng được chiều chuộng nâng niu mà giờ lại trở nên chật vật như vậy. Đàn ông quả nhiên rất tàn nhẫn. Nhưng nếu đổi cách nghĩ khác thì đây cũng là do Hà Tư Kỳ tự mình chuốc lấy. Nếu như cô ta chịu ngoan ngoãn dưỡng thai trong biệt thự, sinh con ra, mẹ nhờ phúc con thì sao lại thành ra nông nỗi này được.
Hiện giờ Mạc Trọng Huy đau đầu đến phát điên, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị bệnh, leo tường leo cây ngã bị thương là chuyện thường thôi, nhưng cơn đau đó không phiền phức bất lực như đau đầu kiểu này. Hắn nói với An Noãn đang ngồi trên sofa, “Qua đây, rót cho anh cốc nước.”
Thật ra hắn chỉ muốn cô qua nói chuyện với mình thôi. Nhưng An Noãn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói, “Tôi sợ anh lây cho tôi, cho nên ngồi xa anh một chút, tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở sofa.”
Khoảnh khắc đó, Mạc Trọng Huy không thể nào hình dung nổi nỗi đau trong lòng, trái tim như bị cây rìu sắc bén chặt ra làm đôi vậy.
Hắn im lặng hồi lâu, vén chặn xuống giường, khẽ nói, “Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở phòng sách.” Lúc Mạc Trọng Huy ra ngoài, người Trương Húc gọi đến đang vận chuyển đồ trong phòng An Noãn, hắn nhăn mày dặn, “Ngày mai hãy dọn, giờ cô ấy phải nghỉ ngơi rồi.”
Lúc đó An Hồng Minh nghiệm mặt lại, bất lực nói, “Con à, nếu như có một ngày ba rời xa con, con phải làm sao đây?”
Năm ấy lúc An Hồng Minh mất, An Noãn mới thật sự cảm nhận được thế giới mà mắt thấy được không phải là thật, nhưng cô thà tin con người và mọi việc trên thế giới đều là tốt đẹp còn hơn.
An Noãn bận rộn trong quán cà phê cả ngày, hẹn Ngải Lợi đi2ăn cơm rồi cô mới về nhà. Trong phòng khách không có bóng người nào, nhà cửa yên ắng, An Noãn nắm lấy một người giúp việc hỏi, “Mạc Trọng Huy đến bệnh viện rồi sao?”
“Không, ngài Mạc không chịu đến bệnh viện, bác sĩ Thẩm đang khám bệnh cho ngài ấy ở trên lầu.” An Noãn đi lên lầu, Mạc Trọng Huy đang nằm trong phòng của cô, Hà Tư Kỳ ngồi ở đầu giường, dùng khăn lau mồ hôi cho8hắn, lại cúi người xuống hôn lên trán hắn.
Cảnh tượng ấm áp này làm An Noãn thật sự cảm động. Trương Húc tinh mắt nhìn thấy cô, liền giải thích, “Cô An, cô Hà...”
“An Noãn, cô về đúng lúc lắm, tôi đang muốn tính sổ với cô, cô chăm sóc anh ấy kiểu gì vậy hả? Anh ấy bệnh đến vậy mà cô còn có tâm trạng ra ngoài chơi, cô có còn là người nữa không? Uổng công anh ấy đối6xử với cô tốt như vậy, tặng cho cô biệt thự, xe đua, quán cà phê, cô báo đáp anh ấy như thế sao?”
An Noãn lạnh nhạt cười đi tới, châm chọc hỏi, “Sao hả, anh ta chết rồi sao?”
“An Noãn, cô... cô đừng quá đáng như vậy!” “Tôi quá đáng thể nào, tôi biết ba cô à hay hại cô ngồi tù?” Hà Tư Kỳ tức giận, buột miệng gào lên, “Cô cướp mất người đàn ông của tôi!” Trương Húc3và Thẩm Cầm Phong nín thở. An Noãn bật cười, nói: “Vậy giờ tôi trả lại cho cô đấy, cô mang người về đi.” Hà Tư Kỳ như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên muốn đánh An Noãn.
Trương Húc chạy đến trước mặt An Noãn, chặn Hà Tư Kỳ đang phát điên lại. Mạc Trọng Huy bị tiếng ồn làm tỉnh, mở mắt ra ngồi dậy. Khi nhìn thấy Hà Tư Kỳ, hắn liền nhăn mày, lạnh nhạt nói: “Sao5em lại ở đây?” Hà Tư Kỳ quay trở lại giường, nhào tới ôm lấy eo Mạc Trọng Huy, nghẹn ngào nói, “Trợ lý Trương gọi điện thoại cho em, nói anh bị bệnh nên em đến thăm anh. Con khốn An Noãn này, anh đối xử với cô ta tốt như vậy thế mà anh bị bệnh, cô ta lại chẳng đoái hoài gì tới anh, nói không chừng chiều nay còn đi tìm Thường Tử Phi nữa ấy.”
Mạc Trọng Huy nhăn mày rồi lại nhìn An Noãn. Hắn khẽ đẩy Hà Tư Kỳ ra, vô cảm nói, “Anh không sao, em về đi.”
Hà Tư Kỳ nổi giận cực độ, hét lên, “Em ở đây chăm sóc anh cả ngày, vậy mà An Noãn vừa về một cái anh đã đuổi em đi như thế sao!”
“Chú ý lời nói của em. Em đi đi.”
Thấy mặt Mạc Trọng Huy đanh lại, Hà Tư Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, hét lên một câu “tôi ghét anh” rồi lập tức chạy mất.
Sau khi Hà Tư Kỳ rời khỏi, Mạc Trọng Huy thở dài, nói với An Noãn đang đứng cách đó không xa: “Qua đây ngồi đi.”
An Noãn bặm môi, hứ một tiếng rồi nói, “Tôi sợ bẩn”
Mạc Trọng Huy sững người.
Trương Húc liền giải thích, “Ngài Mạc, chuyện là thế này, lúc nãy cô An vừa về, nhìn thấy cô Hà lau mồ hôi cho ngài, còn hôn ngài.”
Mạc Trọng Huy có chút đau đầu xoa vào thái dương.
“Cô An suýt chút nữa bị cô Hà đánh, may mà anh tỉnh dậy, không thì cả tôi và bác sĩ Thẩm cũng không ngăn nổi. Còn nữa, tôi không hề gọi điện thoại cho cô Hà, là cô ấy tự chạy đến đây.” Thầm Cẩm Phong ngồi trên ghế sofa, khóe môi giật giật, nằm không cũng trúng đạn, rốt cuộc tên Trương Húc này ghét Hà Tự Nhiên đến mức nào cơ chứ.
Mạc Trọng Huy hất chăn ra đi xuống giường.
Thẩm Cầm Phong chạy đến đỡ hắn, “Cậu Mạc, cậu sốt đến 39.5 độ, tốt nhất là nên nằm xuống nghỉ ngơi, đừng đi lung tung.” Mạc Trọng Huy mặc kệ anh ta, đi thẳng đến trước mặt An Noãn, gằn giọng, “Thay hết đồ trong gian phòng này đi, tạm thời em qua phòng anh.”
An Noãn trợn tròn mắt, tưởng là mình nghe lầm. Mạc Trọng Huy nói lại một lần nữa với Trương Húc, lúc này An Noãn mới tin vào tai mình.
Mạc Trọng Huy trở về phòng của mình, đồng thời kéo An Noãn theo.
Bỏ lại Trương Húc và Thẩm Cẩm Phong.
Thẩm Cầm Phong khoa trương nói, “Trương Húc, có phải Mạc Trọng Huy bị khùng rồi không? Toàn bộ đống vật dụng này đều được chuyển từ Ý về, hàng nhập khẩu cả đấy, sao mà lãng phí vậy?”
Trương Húc nghiêm túc nói, “Sao lại lãng phí chứ không phải còn hai chúng ta sao, người xem có phần, bác sĩ Thẩm, không thì anh chọn trước đi.”
“Trời ạ, tôi muốn ôm hết về luôn ấy, nhưng cái giường này...”
Trương Húc biết Thẩm Cầm Phong ưa sạch sẽ, tỏ ra nham hiểm nói: “Thể thì tiếc thật, ngài Mạc là người phong phú lắm, trên xe còn làm được thì tôi nghĩ mọi ngóc ngách trong căn phòng này hai người họ đều làm hết cả rồi, nào là giường này, sofa này, bàn trang điểm này...”
“Đủ rồi!” Thẩm Cầm Phong ngắt lời cậu ta, “Cậu lấy hết đi, tôi không cần gì hết.” “Thế thì tôi không khách khí nữa nhé, để tôi gọi người tới chuyển đồ luôn.”
Trương Húc gọi điện thoại xong liền xuống nhà sắp xếp. Thấy Hà Tư Kỳ vẫn đứng ở bên ngoài, cậu ta đi qua đó hỏi, “Cô Hà, cô còn chuyện gì sao?” “Tôi không lái xe tới đây, trợ lý Trương, anh lái xe đưa tôi về đi.”
Trương Húc nghiêm túc nói, “Xin lỗi cô, ngài Mạc bảo tôi đi làm việc khác rồi.” “Việc gì?” Hà Tư Kỳ nổi giận hỏi. Trương Húc nói toàn bộ cho cô ta nghe, Hà Tư Kỳ tức đến nỗi mắt đỏ hoe.
“An Noãn, chúng ta cứ chờ đó mà xem!” Sau khi la hét xong, Hà Tư Kỳ liền vừa khóc vừa chạy đi.
Trương Húc nhìn bóng dáng ấm ức của cô ta, khẽ thở dài, một Hà Tư Kỳ từng được chiều chuộng nâng niu mà giờ lại trở nên chật vật như vậy. Đàn ông quả nhiên rất tàn nhẫn. Nhưng nếu đổi cách nghĩ khác thì đây cũng là do Hà Tư Kỳ tự mình chuốc lấy. Nếu như cô ta chịu ngoan ngoãn dưỡng thai trong biệt thự, sinh con ra, mẹ nhờ phúc con thì sao lại thành ra nông nỗi này được.
Hiện giờ Mạc Trọng Huy đau đầu đến phát điên, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị bệnh, leo tường leo cây ngã bị thương là chuyện thường thôi, nhưng cơn đau đó không phiền phức bất lực như đau đầu kiểu này. Hắn nói với An Noãn đang ngồi trên sofa, “Qua đây, rót cho anh cốc nước.”
Thật ra hắn chỉ muốn cô qua nói chuyện với mình thôi. Nhưng An Noãn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói, “Tôi sợ anh lây cho tôi, cho nên ngồi xa anh một chút, tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở sofa.”
Khoảnh khắc đó, Mạc Trọng Huy không thể nào hình dung nổi nỗi đau trong lòng, trái tim như bị cây rìu sắc bén chặt ra làm đôi vậy.
Hắn im lặng hồi lâu, vén chặn xuống giường, khẽ nói, “Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở phòng sách.” Lúc Mạc Trọng Huy ra ngoài, người Trương Húc gọi đến đang vận chuyển đồ trong phòng An Noãn, hắn nhăn mày dặn, “Ngày mai hãy dọn, giờ cô ấy phải nghỉ ngơi rồi.”