Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-161.txt
Chương 161: SÓNG GIÓ ẬP ĐẾN (3)
Thấy con trai bận rộn tới mức đó, ngay cả điện thoại cũng chuyển cho thư ký, Nghệ Tuệ cảm thấy rất
khó chịu. Phải chăng khi chuyện tình cảm không thuận lợi, người ta sẽ dồn hết sức lực vào công việc?
Rốt cuộc cũng có một lần Thường Tử Phi bị bà ta bắt gặp đúng lúc. Bà ta đến công ty đúng lúc Thường Tử2Phi đang định rời khỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Nghê Tuệ túm chặt cánh tay Thường Tử Phi, dường như rất sợ con trai sẽ chuồn mất. “Con à, mẹ tới tìm con mấy lần rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Thường Tử Phi nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày nói: “Mẹ, để hôm khác nói có được không ạ? Bây giờ8con phải bay tới Bắc Kinh rồi.”
“Không được, ngày hôm nay mẹ phải nói chuyện nghiêm túc với con!” Thấy không lay chuyển được bà ta, Thường Tử Phi bảo thư ký đổi lại vé máy bay. Thường Tử Phi đưa Nghê Tuệ tới phòng làm việc rồi vội nói: “Mẹ, con chỉ có nửa tiếng thôi, mẹ muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
“Thiến Nhu6nói con dọn khỏi chung cư rồi phải không?” Thường Tử Phi đã đoán trước được là chuyện này, anh thở hắt ra, nghiêm nghị nói: “Mẹ, nếu như hôm nay mẹ tới để chỉ nói về chuyện này, con xin nói thẳng với mẹ, con định ly hôn với Giang Thiến Nhu, con thật sự không thể tiếp tục cuộc sống như vậy nữa.”
Trái tim3Nghê Tuệ thắt lại: “Không phải một thời gian trước đây, hai con sống rất tốt sao? Gắn bó như keo sơn vậy! Con đã hứa sẽ đối xử tốt với Thiên Nhu, sống hạnh phúc với nó kia mà!”
“Mẹ, con thực sự không yêu cô ấy, con không thể lừa dối cô ấy, lừa dối mọi người, con càng không thể lợi dụng cô ấy.”
“Nhưng5mà... con một mình như vậy sẽ mệt chết đó!”
“Mệt một chút cũng không sao, con phải dựa vào bản lĩnh của mình mà mạnh mẽ đứng lên, bằng không sẽ chỉ khiến An Noãn xem thường. Con đã làm một việc rất khốn nạn, con không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra lần nữa! Mẹ, con xin mẹ đừng ép con!”
“An Noãn, An Noãn, con vẫn không quên được An Noãn! Cho dù con có trở nên hùng mạnh tới mức nào thì con cũng không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy mang lại điều kiện tốt đẹp như vậy cho An Noãn, con tưởng là An Noãn còn có thể cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh con sao? Cho dù nó trở lại, nó cũng không còn... toàn vẹn như trước nữa!”
Ánh mắt Thường Tử Phi lóe lên, hình như trong đó tràn ngập nỗi khổ tâm, còn có sự tự trách và hối hận. “Mẹ, An Noãn trong lòng con vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất, cho dù cô ấy có trở nên như thế nào, con vẫn yêu cô ấy!” Nghệ Tuệ ôm ngực trái, nơi đó lại bắt đầu nhói lên. “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Nghê Tuệ xua tay: “Đừng quan tâm mẹ làm gì, bệnh cũ thôi, tại giận con đấy. Con xem con kìa, mới mấy ngày không gặp đã gầy sọp hẳn đi. Con dốc hết sức như vậy để làm cái gì chứ?”
Thường Tử Phi mím môi, khẽ nói: “Con nợ nhà họ Giang hai nghìn năm trăm vạn, trước khi ly hôn, con phải trả hết số nợ đó, hơn nữa còn phải bù đắp cho Giang Thiên Nhu.” Nghê Tuệ ấn chặt vào vị trí của trái tim, tức giận run rẩy cả người: “Ai, ai nói với con... là chúng ta nợ nhà họ Giang hai nghìn năm trăm vạn? Không nhiều tới mức đó!”
Thường Tử Phi hơi khựng lại, khó hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ nói vậy là sao?”
“Chúng ta không nợ nhà họ Giang nhiều tiền như vậy, công ty gặp chuyện không may, nhà họ chỉ đưa một nghìn vạn thôi.”
Thường Tử Phi nhíu chặt đôi mày: “Mẹ, mẹ nói cho rõ ràng đi, vậy một nghìn năm trăm vạn còn lại là ai cho mượn?”
Ánh mắt Nghệ Tuệ đảo quanh, buồn bực nói: “Dù sao cũng không phải là nhà họ Giang, mà là của một người bạn.”
“Rốt cuộc là người bạn nào? Mẹ, mẹ mau nói cho con biết đi!”
Nghệ Tuệ cúi đầu, không sao nói nên lời.
“Có phải là An Noãn không? Có phải một nghìn năm trăm vạn đó là mẹ mượn của An Noãn không?” Nói câu cuối cùng, Thường Tử Phi gần như điên lên.
Nghê Tuệ khẽ gật đầu. “Là mẹ mượn của An Noãn. An Noãn bán chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy mua cho nó, được một nghìn năm trăm vạn, đưa cho chúng ta mượn.” “Tại sao mọi người không hỏi con lấy một tiếng?!”. Thường Tử Phi đấm một cái lên mặt bàn bằng kính, mặt bàn cứng rắn lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi từ tay anh chảy ròng, trông rất kinh khủng.
Nghê Tuệ run rẩy chụp lấy tay anh: “Con ơi, cũng là mẹ sợ con không chấp nhận cho nên không dám nói với con. Chẳng phải chỉ là một nghìn năm trăm vạn thôi sao, sau này chúng ta trả lại cho con bé là được. Tay con bị thương rồi, chúng ta đến bệnh viện đi!”.
“Mẹ mặc kệ con đi!”
Thường Tử Phi hất tay bà ta, lao ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký nghe thấy tiếng động lớn vội chạy tới xem. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô vội kéo Thường Tử Phi lại: “Thường tổng, ngài muốn đi đâu? Chỉ còn mười phút nữa là chúng ta sẽ phải lên đường ra sân bay rồi!”
“Cút!”
Thường Tử Phi hét lên một tiếng, rồi lao ra ngoài.
Khi nhận được cuộc gọi của Nghê Tuệ, An Noãn đang ở hồ bơi cùng Mạc Trọng Huy. Tên này bởi một mình cũng được, nhưng lại cứ muốn lôi kéo cô tới xem.
Trương Húc mang điện thoại di động tới cho An Noãn, nói: “Cô An, tôi vốn không dám quấy rầy cô, nhưng điện thoại reo liên tục, reo suốt nửa tiếng rồi.”
An Noãn cầm lấy điện thoại di động, đó là một dãy số lạ.
Cô vừa bấm phím nhận cuộc gọi, giọng nói chói tai của Nghệ Tuệ liền vang lên ở đầu bên kia: “Noãn Noãn, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
An Noãn bất giác nhíu mày, cô bình tĩnh hỏi: “Dì Nghê, xảy ra chuyện lớn gì vậy? Dì từ từ nói.”
“Tử Phi... Tử Phi nghe nói cháu cho nó mượn một nghìn năm trăm vạn liền nổi điên lên, lao ra ngoài rồi. Dì rất lo cho nó, sợ nó xảy ra chuyện gì.” An Noãn cười an ủi bà ta: “Dì Nghê, dì yên tâm đi, Tử Phi là người tốt, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Dì cứ để anh ấy yên lặng một mình, rồi anh ấy sẽ hiểu chúng ta làm như vậy là vì anh ấy thôi.”
Noãn Noãn, cháu không lo lắng chút gì sao?” Nghệ Tuệ lớn tiếng chất vấn: “Cháu không nhìn thấy tình cảnh lúc nãy, hình như Tử Phi thực sự phát điên rồi. Cháu giúp dì gọi điện thoại cho nó được không? Dì rất lo lắng, bây giờ dù có thế nào, nó cũng sẽ không nhận điện thoại của dì đâu!”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Được, cháu sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng nếu anh ấy không nhận cuộc gọi thì cháu cũng hết cách.”
An Noãn cúp điện thoại rồi gọi cho Thường Tử Phi, nhưng chỉ nghe được thông báo điện thoại đã tắt máy.
Cô cảm thấy mình làm như vậy cũng đủ rồi, liền ném điện thoại qua một bên, không để ý tới nữa.
Mạc Trọng Huy bơi tới trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Ai gọi điện thoại cho em vậy?” An Noãn suy nghĩ một chút, cũng không nói thật: “La Hiểu Yến gọi tới, hỏi tôi hôm nào rảnh rỗi mua đồ cưới.”
Mạc Trọng Huy không nghi ngờ, lại bơi đi. Cô biết Nghệ Tuệ sẽ không dễ dàng buông tha mình. Quả nhiên một lúc sau, bà ta lại gọi tới, căng thẳng hỏi: “Noãn Noãn, có gọi được không?”
“Không ạ, điện thoại của anh ấy tắt máy.”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngay cả điện thoại của cháu mà nó cũng không bắt máy, liệu nó có nghĩ quẩn, có thể xảy ra chuyện gì không? An Noãn, làm sao bây giờ?”
An Noãn thở dài một cách bất đắc dĩ: “Dì Nghệ, dì căng thẳng quá rồi, Tử Phi là một người đàn ông hiểu chuyện, làm sao có thể làm chuyện thiếu suy nghĩ được, cùng lắm thì chỉ tức giận một lúc vì trách mọi người giấu giếm anh ấy thôi.”
Thấy con trai bận rộn tới mức đó, ngay cả điện thoại cũng chuyển cho thư ký, Nghệ Tuệ cảm thấy rất
khó chịu. Phải chăng khi chuyện tình cảm không thuận lợi, người ta sẽ dồn hết sức lực vào công việc?
Rốt cuộc cũng có một lần Thường Tử Phi bị bà ta bắt gặp đúng lúc. Bà ta đến công ty đúng lúc Thường Tử2Phi đang định rời khỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Nghê Tuệ túm chặt cánh tay Thường Tử Phi, dường như rất sợ con trai sẽ chuồn mất. “Con à, mẹ tới tìm con mấy lần rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Thường Tử Phi nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày nói: “Mẹ, để hôm khác nói có được không ạ? Bây giờ8con phải bay tới Bắc Kinh rồi.”
“Không được, ngày hôm nay mẹ phải nói chuyện nghiêm túc với con!” Thấy không lay chuyển được bà ta, Thường Tử Phi bảo thư ký đổi lại vé máy bay. Thường Tử Phi đưa Nghê Tuệ tới phòng làm việc rồi vội nói: “Mẹ, con chỉ có nửa tiếng thôi, mẹ muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
“Thiến Nhu6nói con dọn khỏi chung cư rồi phải không?” Thường Tử Phi đã đoán trước được là chuyện này, anh thở hắt ra, nghiêm nghị nói: “Mẹ, nếu như hôm nay mẹ tới để chỉ nói về chuyện này, con xin nói thẳng với mẹ, con định ly hôn với Giang Thiến Nhu, con thật sự không thể tiếp tục cuộc sống như vậy nữa.”
Trái tim3Nghê Tuệ thắt lại: “Không phải một thời gian trước đây, hai con sống rất tốt sao? Gắn bó như keo sơn vậy! Con đã hứa sẽ đối xử tốt với Thiên Nhu, sống hạnh phúc với nó kia mà!”
“Mẹ, con thực sự không yêu cô ấy, con không thể lừa dối cô ấy, lừa dối mọi người, con càng không thể lợi dụng cô ấy.”
“Nhưng5mà... con một mình như vậy sẽ mệt chết đó!”
“Mệt một chút cũng không sao, con phải dựa vào bản lĩnh của mình mà mạnh mẽ đứng lên, bằng không sẽ chỉ khiến An Noãn xem thường. Con đã làm một việc rất khốn nạn, con không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra lần nữa! Mẹ, con xin mẹ đừng ép con!”
“An Noãn, An Noãn, con vẫn không quên được An Noãn! Cho dù con có trở nên hùng mạnh tới mức nào thì con cũng không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy mang lại điều kiện tốt đẹp như vậy cho An Noãn, con tưởng là An Noãn còn có thể cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh con sao? Cho dù nó trở lại, nó cũng không còn... toàn vẹn như trước nữa!”
Ánh mắt Thường Tử Phi lóe lên, hình như trong đó tràn ngập nỗi khổ tâm, còn có sự tự trách và hối hận. “Mẹ, An Noãn trong lòng con vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất, cho dù cô ấy có trở nên như thế nào, con vẫn yêu cô ấy!” Nghệ Tuệ ôm ngực trái, nơi đó lại bắt đầu nhói lên. “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Nghê Tuệ xua tay: “Đừng quan tâm mẹ làm gì, bệnh cũ thôi, tại giận con đấy. Con xem con kìa, mới mấy ngày không gặp đã gầy sọp hẳn đi. Con dốc hết sức như vậy để làm cái gì chứ?”
Thường Tử Phi mím môi, khẽ nói: “Con nợ nhà họ Giang hai nghìn năm trăm vạn, trước khi ly hôn, con phải trả hết số nợ đó, hơn nữa còn phải bù đắp cho Giang Thiên Nhu.” Nghê Tuệ ấn chặt vào vị trí của trái tim, tức giận run rẩy cả người: “Ai, ai nói với con... là chúng ta nợ nhà họ Giang hai nghìn năm trăm vạn? Không nhiều tới mức đó!”
Thường Tử Phi hơi khựng lại, khó hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ nói vậy là sao?”
“Chúng ta không nợ nhà họ Giang nhiều tiền như vậy, công ty gặp chuyện không may, nhà họ chỉ đưa một nghìn vạn thôi.”
Thường Tử Phi nhíu chặt đôi mày: “Mẹ, mẹ nói cho rõ ràng đi, vậy một nghìn năm trăm vạn còn lại là ai cho mượn?”
Ánh mắt Nghệ Tuệ đảo quanh, buồn bực nói: “Dù sao cũng không phải là nhà họ Giang, mà là của một người bạn.”
“Rốt cuộc là người bạn nào? Mẹ, mẹ mau nói cho con biết đi!”
Nghệ Tuệ cúi đầu, không sao nói nên lời.
“Có phải là An Noãn không? Có phải một nghìn năm trăm vạn đó là mẹ mượn của An Noãn không?” Nói câu cuối cùng, Thường Tử Phi gần như điên lên.
Nghê Tuệ khẽ gật đầu. “Là mẹ mượn của An Noãn. An Noãn bán chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy mua cho nó, được một nghìn năm trăm vạn, đưa cho chúng ta mượn.” “Tại sao mọi người không hỏi con lấy một tiếng?!”. Thường Tử Phi đấm một cái lên mặt bàn bằng kính, mặt bàn cứng rắn lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi từ tay anh chảy ròng, trông rất kinh khủng.
Nghê Tuệ run rẩy chụp lấy tay anh: “Con ơi, cũng là mẹ sợ con không chấp nhận cho nên không dám nói với con. Chẳng phải chỉ là một nghìn năm trăm vạn thôi sao, sau này chúng ta trả lại cho con bé là được. Tay con bị thương rồi, chúng ta đến bệnh viện đi!”.
“Mẹ mặc kệ con đi!”
Thường Tử Phi hất tay bà ta, lao ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký nghe thấy tiếng động lớn vội chạy tới xem. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô vội kéo Thường Tử Phi lại: “Thường tổng, ngài muốn đi đâu? Chỉ còn mười phút nữa là chúng ta sẽ phải lên đường ra sân bay rồi!”
“Cút!”
Thường Tử Phi hét lên một tiếng, rồi lao ra ngoài.
Khi nhận được cuộc gọi của Nghê Tuệ, An Noãn đang ở hồ bơi cùng Mạc Trọng Huy. Tên này bởi một mình cũng được, nhưng lại cứ muốn lôi kéo cô tới xem.
Trương Húc mang điện thoại di động tới cho An Noãn, nói: “Cô An, tôi vốn không dám quấy rầy cô, nhưng điện thoại reo liên tục, reo suốt nửa tiếng rồi.”
An Noãn cầm lấy điện thoại di động, đó là một dãy số lạ.
Cô vừa bấm phím nhận cuộc gọi, giọng nói chói tai của Nghệ Tuệ liền vang lên ở đầu bên kia: “Noãn Noãn, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
An Noãn bất giác nhíu mày, cô bình tĩnh hỏi: “Dì Nghê, xảy ra chuyện lớn gì vậy? Dì từ từ nói.”
“Tử Phi... Tử Phi nghe nói cháu cho nó mượn một nghìn năm trăm vạn liền nổi điên lên, lao ra ngoài rồi. Dì rất lo cho nó, sợ nó xảy ra chuyện gì.” An Noãn cười an ủi bà ta: “Dì Nghê, dì yên tâm đi, Tử Phi là người tốt, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Dì cứ để anh ấy yên lặng một mình, rồi anh ấy sẽ hiểu chúng ta làm như vậy là vì anh ấy thôi.”
Noãn Noãn, cháu không lo lắng chút gì sao?” Nghệ Tuệ lớn tiếng chất vấn: “Cháu không nhìn thấy tình cảnh lúc nãy, hình như Tử Phi thực sự phát điên rồi. Cháu giúp dì gọi điện thoại cho nó được không? Dì rất lo lắng, bây giờ dù có thế nào, nó cũng sẽ không nhận điện thoại của dì đâu!”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Được, cháu sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng nếu anh ấy không nhận cuộc gọi thì cháu cũng hết cách.”
An Noãn cúp điện thoại rồi gọi cho Thường Tử Phi, nhưng chỉ nghe được thông báo điện thoại đã tắt máy.
Cô cảm thấy mình làm như vậy cũng đủ rồi, liền ném điện thoại qua một bên, không để ý tới nữa.
Mạc Trọng Huy bơi tới trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Ai gọi điện thoại cho em vậy?” An Noãn suy nghĩ một chút, cũng không nói thật: “La Hiểu Yến gọi tới, hỏi tôi hôm nào rảnh rỗi mua đồ cưới.”
Mạc Trọng Huy không nghi ngờ, lại bơi đi. Cô biết Nghệ Tuệ sẽ không dễ dàng buông tha mình. Quả nhiên một lúc sau, bà ta lại gọi tới, căng thẳng hỏi: “Noãn Noãn, có gọi được không?”
“Không ạ, điện thoại của anh ấy tắt máy.”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngay cả điện thoại của cháu mà nó cũng không bắt máy, liệu nó có nghĩ quẩn, có thể xảy ra chuyện gì không? An Noãn, làm sao bây giờ?”
An Noãn thở dài một cách bất đắc dĩ: “Dì Nghệ, dì căng thẳng quá rồi, Tử Phi là một người đàn ông hiểu chuyện, làm sao có thể làm chuyện thiếu suy nghĩ được, cùng lắm thì chỉ tức giận một lúc vì trách mọi người giấu giếm anh ấy thôi.”