Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-162.txt
Chương 162: SÓNG GIÓ ẬP ĐẾN (4)
“An Noãn, nếu lúc nào Tử Phi liên lạc với cháu, cháu nhất định phải cho dì biết nhé.” 1 “Dạ, cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, cuối cùng An Noãn mới cảm thấy yên tĩnh lại. Lúc này Mạc Trọng Huy lại bởi một vòng tới, hỏi: “Có muốn xuống nước không, anh dạy em bơi?” “Không, tôi bẩm sinh bơi không tốt, trước kia từng rơi2xuống nước, suýt nữa chết đuối.”
“Vậy càng phải học bơi.”
Mạc Trọng Huy nói, đưa tay kéo cô xuống nước. An Noãn hoàn toàn không đề phòng, tức giận đến mức muốn mắng chửi: “Mạc Trọng Huy, anh điên à? Tôi sợ nước, tôi không muốn học bơi!” “Ngoan nào, dễ lắm, chỉ học một buổi là biết bơi thôi.”
Mạc Trọng Huy hướng dẫn cho An Noãn cả8buổi nhưng cô chẳng nghe lọt vào tai được tiếng nào, hai tay cô ôm chặt cổ Mạc Trọng Huy, chết cũng không buông tay. Cuối cùng hắn đành đầu hàng, bất đắc dĩ âu yếm nói: “Thôi vậy, không học thì thôi, sau này em có rơi xuống nước, anh sẽ cứu em.”
Mạc Trọng Huy bế cô lên bờ, cả người cô run lẩy bẩy. Hóa6ra An Noãn không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ nước. Lần trước hắn đẩy cô xuống nước, cô khóc như mưa, lúc này lại run tới mức đó.
“Lần sau không nghe lời, anh sẽ ném em xuống nước.”
Giọng Mạc Trọng Huy giống hệt người lớn hù dọa trẻ con. An Noãn nhướng mắt, tức giận “hờ” một tiếng, nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật3là nham hiểm! Sau này đi bơi đừng có rủ tôi!”
An Noãn trùm chiếc khăn tắm lên đầu hắn, thở phì phì chạy đi.
***
Sau đó Nghệ Tuệ lại gọi tới nhiều lần nữa, phần lớn An Noãn không nhận cuộc gọi. Cô nghĩ chuyện của Thường Tử Phi đã không còn liên quan tới mình, mình không nên tiếp tục nhúng tay vào. Nếu Mạc Trọng Huy5biết, lúc đó thì mới hận cũ hắn sẽ tính luôn một lần, chỉ có hại cho Thường Tử Phi chứ không có lợi.
Đúng là La Hiếu Yến cũng có gọi điện thoại tới rủ An Noãn đi mua đồ với mình.
Sau khi Mạc Trọng Huy đồng ý, An Noãn mới có thể ra cửa.
An Noãn trêu hắn: “Mạc Trọng Huy, tôi phát hiện bây giờ mình chẳng khác nào đang ở tù, ra khỏi cửa còn phải xin ý kiến của anh, anh đồng ý rồi mới được phép đi.”
Mạc Trọng Huy âu yếm vuốt tóc cô, cười nói: “Chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ không hạn chế sự tự do của em nữa.”
An Noãn và La Hiểu Yến hẹn gặp nhau ở Bách Nhạc, La Hiểu Yến tới rất sớm, cô ta đi xe buýt tới. An Noãn được Mạc Trọng Huy lái xe đưa tới, ngày hôm nay đúng lúc hắn có việc đến công ty, nói là nhân tiện đưa cô đi.
La Hiểu Yến khoác tay An Noãn đi vào Bách Nhạc, không kìm được cảm khái nói: “Noãn Noãn, em vẫn là người hạnh phúc. Hình như ngài Mạc rất yêu thương em, ngay cả dạo phố mà cũng đích thân đưa em đi.”
An Noãn khẽ thở dài, tự giễu nói: “Không phải là anh ta muốn đích thân lái xe đưa em đi, mà thật ra là không tin tưởng em. Lúc nãy nhìn thấy chị, anh ta mới tin là em không nói dối mình đấy.”
“Đó cũng là quan tâm cô đó, không như Phan Bình, tôi nói muốn mua đồ cho lễ cưới, anh ấy liền ném thẻ cho tôi, bảo tôi tự đi mua đi. Tôi nói kết hôn là việc của cả hai người, anh ấy nói mình bề bộn công việc, không rảnh đi với tôi. Như lúc nãy chẳng hạn, tôi cùng anh ấy ra cửa, tôi bảo anh ấy đưa tôi đi một đoạn, anh ấy bảo không có thời gian, bảo tôi tự lái xe đi.”
An Noãn còn có thể nói gì được nữa, đành an ủi: “Giám đốc Phan một mình quản lý một quán bar lớn như vậy, nhất định là bề bộn nhiều việc, chị phải thích nghi thôi.”
“Chị đã thích nghi lâu rồi, chỉ là so sánh với người ta thì thấy cũng hơi chạnh lòng.”
La Hiểu Yến khoác tay An Noãn đi tới một hiệu bán tơ lụa: “Nghe chị nói muốn kết hôn, mẹ chị mừng như điên, còn một mực bảo chị phải dẫn Phan Bình về nhà để mọi người trong gia đình gặp anh ấy, nhưng ngày nào Phan Bình cũng nói không rảnh. Mẹ chị còn nói sẽ may cho chị mấy tấm nệm bông cho giường ngủ.” An Noãn cảm thấy La Hiểu Yến rất không vui, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để xoa dịu nỗi buồn của cô bạn sắp làm cô dâu. Vào tiệm, La Hiểu Yến chọn hai bộ ga giường, vỏ gối màu đỏ tươi mang không khí vui mừng, nhưng trong đầu An Noãn lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Cô thầm nghĩ, nếu mình mua một bộ giống như vậy về ném lên giường, không biết cái tên cuồng hai màu đen trắng Mạc Trọng Huy kia có giết mình chết tươi hay không. Nghĩ tới ga trải giường, vỏ gối trong nhà toàn một màu trắng, An Noãn chọn một bộ màu hồng nhạt điểm hoa nhỏ trong tiệm, cô rất muốn xem Mạc Trọng Huy sẽ phản ứng như thế nào. An Noãn đi mua sắm với La Hiểu Yến suốt một ngày, thu hoạch rất phong phú, nào là ga trải giường, vỏ chăn bông, rất nhiều quần áo, chẳng mấy chốc, mười vạn trong thẻ của Phan Bình lập tức bay vèo theo gió. Cuối cùng, La Hiểu Yến rất ưng một chiếc nhẫn kim cương giá sáu mươi ngàn, An Noãn phải quẹt thẻ giúp. “Noãn Noãn, cảm ơn em đã đi với chị cả ngày hôm nay, còn cho chị mượn sáu mươi nghìn, ngày mai chị sẽ trả lại cho em.”
An Noãn thờ ơ nói: “Trả cho em làm cái gì, dù sao cũng là thẻ của Mạc Trọng Huy, tiêu tiền của hắn cũng không thấy xót.”
Đi dạo xong, hai người cùng ăn một bữa cơm, xe của Mạc Trọng Huy cũng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Trương Húc nhanh chóng xuống xe, chạy tới hỏi:
“Cô An, cô mua gì thế? Để tôi xách cho.” “Tôi không mua gì cả, đều là đồ của chị Hiểu Yến.” An Noãn rảo bước tới bên chiếc xe, gõ vào cửa xe, nói với Mạc Trọng Huy: “Chúng ta đưa chị Hiểu Yến về nhà trước đi, đổ hơi nhiều, gọi xe không tiện lắm.”
Mạc Trọng Huy bảo Trương Húc: “Trợ lí Trương, gọi điện thoại cho Phan Bình đi!”
Trương Húc chỉ gọi một cuộc gọi là La Hiếu Yến đã nhận được điện thoại của Phan Bình. Cô ta có chút vui sướng nói với An Noãn: “An Noãn, mọi người đi trước nhé, Phan Bình sẽ lập tức tới đón tôi ngay.”
Có khi phụ nữ cũng không cần gì nhiều, một cuộc điện thoại, một câu nói, thậm chí một ánh mắt, một nụ cười, cũng đều có thể khiến họ cảm thấy thỏa mãn rồi. Về đến biệt thự, Mạc Trọng Huy thấy An Noãn cầm một chiếc hộp trên tay, hắn đi tới cầm giúp cô, trong lòng đã có một dự cảm không tốt. “Lúc đi dạo với La Hiểu Yến, tôi thấy thích một bộ ga trải giường.”
An Noãn đưa cho người giúp việc giặt, phơi khô, cô muốn nhìn thấy phản ứng của Mạc Trọng Huy. Hắn là một kẻ tâm lý biến thái, tốt nhất là nhìn thấy bộ khăn trải giường này xong sẽ không còn muốn ngủ trên chiếc giường này nữa. Buổi tối, An Noãn chờ người giúp việc hong khô ga trải giường, chuẩn bị trải lên. Mấy người giúp việc, ai nấy đều ngập ngừng, lúng túng như có điều muốn nói mà không dám nói. Rốt cuộc có người lên tiếng: “Cô An, cô đừng trải cái này, ngài Mạc chỉ thích màu trắng tuyền, đen tuyền, không thích đồ vật có màu khác, có hoa văn.” “Nhưng tôi không thích màu trắng, tôi chỉ thích ga trải giường điểm hoa nhỏ.”
“Cô An, cô nhượng bộ ngài Mạc một chút đi, nếu không, ngài Mục sẽ lại tức giận đó.”
An Noãn hừ một tiếng: “Sao không phải là anh ta nhân nhượng tôi?” An Noãn ôm bộ ra giường lên lầu, tranh thủ lúc Mạc Trọng Huy đang tắm trong phòng tắm, cô vội vàng trải giường một mình.
Mặc dù bộ ga giường cô mua có phần hơi nhỏ so với chiếc giường lớn cỡ “king size” này, mặc dù nó có phần lạc điệu so với những vật bày biện trong gian phòng, nhưng An Noãn rất thích, bởi vì đây chính là hiệu quả mà cô muốn nhìn thấy.
Mạc Trọng Huy vừa ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn một cái lập tức nhíu chặt mày lại.
“Thay ngay!”
Hắn thấp giọng ra lệnh.
An Noãn không thèm đếm xỉa, chui vào trong chăn, đắc ý nói: “Anh không thích thì đừng ngủ là được, tôi không thích màu trắng, đen!”
“An Noãn, nếu lúc nào Tử Phi liên lạc với cháu, cháu nhất định phải cho dì biết nhé.” 1 “Dạ, cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, cuối cùng An Noãn mới cảm thấy yên tĩnh lại. Lúc này Mạc Trọng Huy lại bởi một vòng tới, hỏi: “Có muốn xuống nước không, anh dạy em bơi?” “Không, tôi bẩm sinh bơi không tốt, trước kia từng rơi2xuống nước, suýt nữa chết đuối.”
“Vậy càng phải học bơi.”
Mạc Trọng Huy nói, đưa tay kéo cô xuống nước. An Noãn hoàn toàn không đề phòng, tức giận đến mức muốn mắng chửi: “Mạc Trọng Huy, anh điên à? Tôi sợ nước, tôi không muốn học bơi!” “Ngoan nào, dễ lắm, chỉ học một buổi là biết bơi thôi.”
Mạc Trọng Huy hướng dẫn cho An Noãn cả8buổi nhưng cô chẳng nghe lọt vào tai được tiếng nào, hai tay cô ôm chặt cổ Mạc Trọng Huy, chết cũng không buông tay. Cuối cùng hắn đành đầu hàng, bất đắc dĩ âu yếm nói: “Thôi vậy, không học thì thôi, sau này em có rơi xuống nước, anh sẽ cứu em.”
Mạc Trọng Huy bế cô lên bờ, cả người cô run lẩy bẩy. Hóa6ra An Noãn không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ nước. Lần trước hắn đẩy cô xuống nước, cô khóc như mưa, lúc này lại run tới mức đó.
“Lần sau không nghe lời, anh sẽ ném em xuống nước.”
Giọng Mạc Trọng Huy giống hệt người lớn hù dọa trẻ con. An Noãn nhướng mắt, tức giận “hờ” một tiếng, nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật3là nham hiểm! Sau này đi bơi đừng có rủ tôi!”
An Noãn trùm chiếc khăn tắm lên đầu hắn, thở phì phì chạy đi.
***
Sau đó Nghệ Tuệ lại gọi tới nhiều lần nữa, phần lớn An Noãn không nhận cuộc gọi. Cô nghĩ chuyện của Thường Tử Phi đã không còn liên quan tới mình, mình không nên tiếp tục nhúng tay vào. Nếu Mạc Trọng Huy5biết, lúc đó thì mới hận cũ hắn sẽ tính luôn một lần, chỉ có hại cho Thường Tử Phi chứ không có lợi.
Đúng là La Hiếu Yến cũng có gọi điện thoại tới rủ An Noãn đi mua đồ với mình.
Sau khi Mạc Trọng Huy đồng ý, An Noãn mới có thể ra cửa.
An Noãn trêu hắn: “Mạc Trọng Huy, tôi phát hiện bây giờ mình chẳng khác nào đang ở tù, ra khỏi cửa còn phải xin ý kiến của anh, anh đồng ý rồi mới được phép đi.”
Mạc Trọng Huy âu yếm vuốt tóc cô, cười nói: “Chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ không hạn chế sự tự do của em nữa.”
An Noãn và La Hiểu Yến hẹn gặp nhau ở Bách Nhạc, La Hiểu Yến tới rất sớm, cô ta đi xe buýt tới. An Noãn được Mạc Trọng Huy lái xe đưa tới, ngày hôm nay đúng lúc hắn có việc đến công ty, nói là nhân tiện đưa cô đi.
La Hiểu Yến khoác tay An Noãn đi vào Bách Nhạc, không kìm được cảm khái nói: “Noãn Noãn, em vẫn là người hạnh phúc. Hình như ngài Mạc rất yêu thương em, ngay cả dạo phố mà cũng đích thân đưa em đi.”
An Noãn khẽ thở dài, tự giễu nói: “Không phải là anh ta muốn đích thân lái xe đưa em đi, mà thật ra là không tin tưởng em. Lúc nãy nhìn thấy chị, anh ta mới tin là em không nói dối mình đấy.”
“Đó cũng là quan tâm cô đó, không như Phan Bình, tôi nói muốn mua đồ cho lễ cưới, anh ấy liền ném thẻ cho tôi, bảo tôi tự đi mua đi. Tôi nói kết hôn là việc của cả hai người, anh ấy nói mình bề bộn công việc, không rảnh đi với tôi. Như lúc nãy chẳng hạn, tôi cùng anh ấy ra cửa, tôi bảo anh ấy đưa tôi đi một đoạn, anh ấy bảo không có thời gian, bảo tôi tự lái xe đi.”
An Noãn còn có thể nói gì được nữa, đành an ủi: “Giám đốc Phan một mình quản lý một quán bar lớn như vậy, nhất định là bề bộn nhiều việc, chị phải thích nghi thôi.”
“Chị đã thích nghi lâu rồi, chỉ là so sánh với người ta thì thấy cũng hơi chạnh lòng.”
La Hiểu Yến khoác tay An Noãn đi tới một hiệu bán tơ lụa: “Nghe chị nói muốn kết hôn, mẹ chị mừng như điên, còn một mực bảo chị phải dẫn Phan Bình về nhà để mọi người trong gia đình gặp anh ấy, nhưng ngày nào Phan Bình cũng nói không rảnh. Mẹ chị còn nói sẽ may cho chị mấy tấm nệm bông cho giường ngủ.” An Noãn cảm thấy La Hiểu Yến rất không vui, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để xoa dịu nỗi buồn của cô bạn sắp làm cô dâu. Vào tiệm, La Hiểu Yến chọn hai bộ ga giường, vỏ gối màu đỏ tươi mang không khí vui mừng, nhưng trong đầu An Noãn lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Cô thầm nghĩ, nếu mình mua một bộ giống như vậy về ném lên giường, không biết cái tên cuồng hai màu đen trắng Mạc Trọng Huy kia có giết mình chết tươi hay không. Nghĩ tới ga trải giường, vỏ gối trong nhà toàn một màu trắng, An Noãn chọn một bộ màu hồng nhạt điểm hoa nhỏ trong tiệm, cô rất muốn xem Mạc Trọng Huy sẽ phản ứng như thế nào. An Noãn đi mua sắm với La Hiểu Yến suốt một ngày, thu hoạch rất phong phú, nào là ga trải giường, vỏ chăn bông, rất nhiều quần áo, chẳng mấy chốc, mười vạn trong thẻ của Phan Bình lập tức bay vèo theo gió. Cuối cùng, La Hiểu Yến rất ưng một chiếc nhẫn kim cương giá sáu mươi ngàn, An Noãn phải quẹt thẻ giúp. “Noãn Noãn, cảm ơn em đã đi với chị cả ngày hôm nay, còn cho chị mượn sáu mươi nghìn, ngày mai chị sẽ trả lại cho em.”
An Noãn thờ ơ nói: “Trả cho em làm cái gì, dù sao cũng là thẻ của Mạc Trọng Huy, tiêu tiền của hắn cũng không thấy xót.”
Đi dạo xong, hai người cùng ăn một bữa cơm, xe của Mạc Trọng Huy cũng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Trương Húc nhanh chóng xuống xe, chạy tới hỏi:
“Cô An, cô mua gì thế? Để tôi xách cho.” “Tôi không mua gì cả, đều là đồ của chị Hiểu Yến.” An Noãn rảo bước tới bên chiếc xe, gõ vào cửa xe, nói với Mạc Trọng Huy: “Chúng ta đưa chị Hiểu Yến về nhà trước đi, đổ hơi nhiều, gọi xe không tiện lắm.”
Mạc Trọng Huy bảo Trương Húc: “Trợ lí Trương, gọi điện thoại cho Phan Bình đi!”
Trương Húc chỉ gọi một cuộc gọi là La Hiếu Yến đã nhận được điện thoại của Phan Bình. Cô ta có chút vui sướng nói với An Noãn: “An Noãn, mọi người đi trước nhé, Phan Bình sẽ lập tức tới đón tôi ngay.”
Có khi phụ nữ cũng không cần gì nhiều, một cuộc điện thoại, một câu nói, thậm chí một ánh mắt, một nụ cười, cũng đều có thể khiến họ cảm thấy thỏa mãn rồi. Về đến biệt thự, Mạc Trọng Huy thấy An Noãn cầm một chiếc hộp trên tay, hắn đi tới cầm giúp cô, trong lòng đã có một dự cảm không tốt. “Lúc đi dạo với La Hiểu Yến, tôi thấy thích một bộ ga trải giường.”
An Noãn đưa cho người giúp việc giặt, phơi khô, cô muốn nhìn thấy phản ứng của Mạc Trọng Huy. Hắn là một kẻ tâm lý biến thái, tốt nhất là nhìn thấy bộ khăn trải giường này xong sẽ không còn muốn ngủ trên chiếc giường này nữa. Buổi tối, An Noãn chờ người giúp việc hong khô ga trải giường, chuẩn bị trải lên. Mấy người giúp việc, ai nấy đều ngập ngừng, lúng túng như có điều muốn nói mà không dám nói. Rốt cuộc có người lên tiếng: “Cô An, cô đừng trải cái này, ngài Mạc chỉ thích màu trắng tuyền, đen tuyền, không thích đồ vật có màu khác, có hoa văn.” “Nhưng tôi không thích màu trắng, tôi chỉ thích ga trải giường điểm hoa nhỏ.”
“Cô An, cô nhượng bộ ngài Mạc một chút đi, nếu không, ngài Mục sẽ lại tức giận đó.”
An Noãn hừ một tiếng: “Sao không phải là anh ta nhân nhượng tôi?” An Noãn ôm bộ ra giường lên lầu, tranh thủ lúc Mạc Trọng Huy đang tắm trong phòng tắm, cô vội vàng trải giường một mình.
Mặc dù bộ ga giường cô mua có phần hơi nhỏ so với chiếc giường lớn cỡ “king size” này, mặc dù nó có phần lạc điệu so với những vật bày biện trong gian phòng, nhưng An Noãn rất thích, bởi vì đây chính là hiệu quả mà cô muốn nhìn thấy.
Mạc Trọng Huy vừa ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn một cái lập tức nhíu chặt mày lại.
“Thay ngay!”
Hắn thấp giọng ra lệnh.
An Noãn không thèm đếm xỉa, chui vào trong chăn, đắc ý nói: “Anh không thích thì đừng ngủ là được, tôi không thích màu trắng, đen!”