Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-218.txt
Chương 218: CHÁU NGOẠI RUỘT, CÓ CHIỀU THẾ NÀO CŨNG KHÔNG QUÁ (5)
An Noãn dùng sức hất tay anh ta ra, tức giận mắng, “Tôi không dơ bẩn như anh nghĩ, tôi thừa nhận cái gì?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô với Mạc Trọng Huy rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là bạn hợp tác” Hứa Vĩ Thần cười lạnh, “Được, tôi gọi cho Aaron,2nói với anh ta tất cả mọi chuyện tôi nhìn thấy, bảo anh ta đừng có một lòng đối xử với cô, hoàn toàn tin tưởng cô giống như một tên ngốc vậy.” Hứa Vĩ Thần vừa nói vừa cầm điện thoại bấm số. An Noãn đoạt lấy chiếc điện thoại đó đi.
“Hứa Vĩ Thần, anh đừng có8phát điên!”
“Sao vậy? Chột dạ rồi à? Tôi tìm cô khắp nơi, tìm không thấy, Mạc Trọng Huy lại dễ dàng tìm được cô. Cô còn có thể ở trong xe anh ta yên ổn ngủ như vậy, trong lòng cô anh ta chắc hẳn là người cô rất tin tưởng, đúng chứ?”
An Noãn hít sâu một hơi,6nhỏ giọng trả lời, “Trước đây chúng tôi đã từng yêu nhau, sau đó chia tay rồi.” Hứa Vĩ Thần bình tĩnh trở lại, “Sau khi chia tay cô đến Anh, mấy năm nay cô vẫn luôn không muốn tiếp nhận Aaron chính là vì trong lòng cô vẫn còn có anh ta?”
“Tôi không có.” An Noãn quay3đầu nhìn đi chỗ khác. “An Noãn, nếu như ngày nào đó cô phản bội Aaron, lương tâm của cô đúng là bị chó gặm rồi.”
Hứa Vĩ Thần nói xong tức giận quay người trở về phòng mình.
An Noãn hướng về phía bóng lưng lạnh lùng của anh ta rống lên một câu, “Tôi sẽ không phản bội5Aaron, trong lòng tôi anh ấy là người rất quan trọng!” “Người rất quan trọng cũng đâu có nghĩa là người cô yêu nhất, đúng chứ?” Hứa Vĩ Thần nói xong câu nói có ý nghĩa sâu xa đó liền đi thẳng về phòng mình, anh ta hung hăng đá rầm lên cánh cửa một cái.
Ông cụ Thẩm bị kích động phải nhập viện, bác sĩ nói cảm xúc của ông không được ổn định, dẫn đến huyết áp tăng mạnh. Ông lão mê man ngủ một đêm, hôm sau mới tỉnh lại.
Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là, “An Noãn, ta muốn gặp An Noãn.” Ba đứa con trai đứng trước giường ống, lại là vẻ mặt không biết phải làm sao. “Diệc Minh, con đi đi, dù phải dùng bất cứ cách gì cũng phải khiến An Noãn đến gặp ông, ông muốn nhìn thấy nó.”
Thẩm Diệc Minh cau chặt mày lại, giải quyết việc quốc gia đại sự cũng không đau đầu bằng việc này. Ông ta ngồi lên giường an ủi ông cụ, “Ba à, ba yên tâm tĩnh dưỡng thân thể đi, An Noãn nhất thời không cách nào chấp nhận chúng ta, việc này có thể hiểu được, dù gì thì trong thời gian ba mươi năm đó, chúng ta cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con bé, bây giờ lại đường đột xuất hiện, con bé không thể thích ứng được. Ba yên tâm đi, con nhất định sẽ cố hết sức thuyết phục nó, đưa nó về nhà họ Thẩm.”
Ông cụ rơi nước mắt đầy mặt, “Do ta có lỗi với con bé, nếu như con bé thật sự không chịu tha thứ cho ta, ta sẽ quỳ xuống cầu xin nó tha thứ. Đứa bé này từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, sau này mỗi người trong nhà chúng ta đều phải chiều theo nó, có cưng chiều thế nào cũng không thấy đủ.”
Thẩm Diệc Minh cười nói, “Ba à, ba yên tâm đi, không cần ba nói, tất cả chúng con cũng sẽ yêu thương con bé. Diệc Như là đứa em gái bọn con yêu thương nhất, An Noãn cũng chính là đứa cháu ngoại gái chúng con yêu thương nhất, chỉ có một đứa cháu gái thôi, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai?”
“Có phải con bé đã từng qua lại với thằng nhóc nhà họ Mạc không?”
Thẩm Diệc Bái đứng bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy thưa ba, lúc thằng Huy ở Giang Thành đã từng yêu đương với An Noãn. Nhưng mà bây giờ bạn trai của Noãn Noãn là CEO trụ sở chính của JM.”
“Trụ sở chính ở đâu? Có ở Bắc Kinh không?”
“Trụ sở chính ở Luân Đôn.”
“Cái gì?” Ông cụ sốt ruột ngồi dậy, “Nghĩa là sau này con bé sẽ đến Luân Đôn định cư ở đó à?” Không ai dám trả lời. “Không được, tuyệt đối không được, con xem thằng nhóc nhà họ Mạc cũng khá tinh mắt, các con xem có cách nào có thể tác hợp cho tụi nó tiếp tục yêu nhau không?”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười nói, “Ba à, tình cảm của bọn trẻ, chúng ta không nên nhúng tay vào đâu, chẳng lẽ ba muốn lặp lại chuyện của em gái năm đó sao?” “Nhưng mà nếu nó đi Luân Đôn rồi, sau này chẳng phải là ta không gặp được nó nữa sao? Không được, ta
muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nó. Ông già như ta còn có thể sống được mấy năm nữa, ta muốn mỗi ngày sau này con bé đều có thể ở bên cạnh ta.”
Ông cụ thật sự mắc phải chứng hoang tưởng rồi.
An Noãn không bị vấn đề tranh cãi với Hứa Vĩ Thần hôm qua làm ảnh hưởng đến công việc, cô bình tĩnh lại, tiếp tục cố gắng làm việc, hy vọng có thể sớm tạo dựng được thành tích rồi rời khỏi Bắc Kinh.
Hạng mục hợp tác với Đầu Tư Thần Phong vẫn tiếp tục, sau này Thẩm Thần Phong không hề xuất hiện, An Noãn cũng đang gấp rút hoàn thành hạng mục này, mong có thể kết thúc sớm một chút.
Những người khác trong nhà họ Thẩm lại thường xuyên đến tìm cô, An Noãn lần nào cũng khách sáo với họ, khách sáo đến mức xa lạ.
Bây giờ Hứa Vĩ Thần rất có thành kiến với An Noãn, mỗi lần gặp cô đều bày ra một bộ mặt thúi hoắc, tuy rằng bị tỏ thái độ như vậy nhưng An Noãn biết anh ta vẫn còn quan tâm đến mình. Mỗi lần An Noãn thức khuya nghiên cứu bản vẽ anh ta đều sẽ tự mình làm đồ ăn khuya cho cô, có lúc tuy rằng sắc mặt không tốt nhưng vẫn giúp đỡ công việc thiết kế của cô.
An Noãn cũng luôn dỗ ngọt anh ta, “Hứa Vĩ Thần, đừng tức giận nữa, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, sao anh lại vì một người ngoài mà giận dỗi với tôi chứ?”
“Trong lòng cô Mạc Trọng Huy là người ngoài sao?” An Noãn gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ anh ta đã không còn ở trong lòng tôi nữa, trong lòng tôi có thể chứa được rất ít người, có lão Lâm, Tảo Tảo, còn có anh.”
“Thế này là cô đang xếp hạng cho ba người chúng tôi đấy à?” Hứa Vĩ Thần cuối cùng cũng chịu đùa với cô. An Noãn cười nói, “Nếu thực sự xếp hạng thì Tảo Tảo chắc chắn là đứng hạng nhất.” “Lão Lâm phải đau lòng rồi.”
Trong lúc phải gánh vác khối lượng công việc lớn trên vai, Lâm Dịch Xuyên đã cho cô một bất ngờ lớn. Hôm nay khi cô tan làm vừa bước ra từ công ty, một bóng dáng bé nhỏ không biết đâu chạy ra đã trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi cô.
“Mẹ, mẹ nhỏ, mẹ An Noãn, mẹ của Tảo Tảo.”
An Noãn vừa nghe thấy giọng nói non nớt này hốc mắt đã phiếm hồng. An Noãn kinh ngạc mừng rỡ quỳ xuống, ôm chặt đứa bé vào trong lòng, “Tảo Tảo, sao con lại đến đây?” “Lão Lâm đưa con tới đó, bởi vì con nhớ mẹ lắm rồi.” Tảo Tảo chỉ về Lâm Dịch Xuyên đứng cách đó không xa, An Noãn nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cái người này, trên người anh còn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng cô đã mua.
Lâm Dịch Xuyên bước qua, rất tự nhiên hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói bên tai cô hai chữ “Nhớ em.” Tối hôm đó An Noãn bỏ lại công việc, cùng với hai cha con đi ăn tối. Tảo Tảo ầm ĩ muốn ăn món Trung, cậu bé nhỏ thế mà lại biết nói thế này, “Con muốn ăn món ăn quê hương của mẹ.” Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào An Noãn lại đưa hai người họ đến nhà hàng tư nhân kia, nhà hàng đó có khẩu vị chân chất của con người Giang Thành.
Ông chủ của nhà hàng lại có thể nhận ra cô, ông cười chào hỏi cô, “Cô An, đưa bạn cô đến ăn cơm sao?”
An Noãn cười giới thiệu, “Đây là bạn trai tôi.” Tảo Tảo lại cướp lời tự giới thiệu, “Con là con trai của cô ấy.” Ông chủ thoáng giật mình, sau đó lại tươi cười, “Cô An, cô có muốn đến gian phòng của ngài Mạc không?”
Sắc mặt của An Noãn trầm xuống, nhanh chóng nói, “Không cần phiền vậy đâu, cho chúng tôi bất cứ gian phòng nào cũng được.”
Vì vậy ông chủ sắp xếp cho An Noãn ở bên cạnh gian phòng của Mạc Trọng Huy, An Noãn không được thoải mái lắm, nhưng cũng không nói gì.
An Noãn dùng sức hất tay anh ta ra, tức giận mắng, “Tôi không dơ bẩn như anh nghĩ, tôi thừa nhận cái gì?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô với Mạc Trọng Huy rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là bạn hợp tác” Hứa Vĩ Thần cười lạnh, “Được, tôi gọi cho Aaron,2nói với anh ta tất cả mọi chuyện tôi nhìn thấy, bảo anh ta đừng có một lòng đối xử với cô, hoàn toàn tin tưởng cô giống như một tên ngốc vậy.” Hứa Vĩ Thần vừa nói vừa cầm điện thoại bấm số. An Noãn đoạt lấy chiếc điện thoại đó đi.
“Hứa Vĩ Thần, anh đừng có8phát điên!”
“Sao vậy? Chột dạ rồi à? Tôi tìm cô khắp nơi, tìm không thấy, Mạc Trọng Huy lại dễ dàng tìm được cô. Cô còn có thể ở trong xe anh ta yên ổn ngủ như vậy, trong lòng cô anh ta chắc hẳn là người cô rất tin tưởng, đúng chứ?”
An Noãn hít sâu một hơi,6nhỏ giọng trả lời, “Trước đây chúng tôi đã từng yêu nhau, sau đó chia tay rồi.” Hứa Vĩ Thần bình tĩnh trở lại, “Sau khi chia tay cô đến Anh, mấy năm nay cô vẫn luôn không muốn tiếp nhận Aaron chính là vì trong lòng cô vẫn còn có anh ta?”
“Tôi không có.” An Noãn quay3đầu nhìn đi chỗ khác. “An Noãn, nếu như ngày nào đó cô phản bội Aaron, lương tâm của cô đúng là bị chó gặm rồi.”
Hứa Vĩ Thần nói xong tức giận quay người trở về phòng mình.
An Noãn hướng về phía bóng lưng lạnh lùng của anh ta rống lên một câu, “Tôi sẽ không phản bội5Aaron, trong lòng tôi anh ấy là người rất quan trọng!” “Người rất quan trọng cũng đâu có nghĩa là người cô yêu nhất, đúng chứ?” Hứa Vĩ Thần nói xong câu nói có ý nghĩa sâu xa đó liền đi thẳng về phòng mình, anh ta hung hăng đá rầm lên cánh cửa một cái.
Ông cụ Thẩm bị kích động phải nhập viện, bác sĩ nói cảm xúc của ông không được ổn định, dẫn đến huyết áp tăng mạnh. Ông lão mê man ngủ một đêm, hôm sau mới tỉnh lại.
Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là, “An Noãn, ta muốn gặp An Noãn.” Ba đứa con trai đứng trước giường ống, lại là vẻ mặt không biết phải làm sao. “Diệc Minh, con đi đi, dù phải dùng bất cứ cách gì cũng phải khiến An Noãn đến gặp ông, ông muốn nhìn thấy nó.”
Thẩm Diệc Minh cau chặt mày lại, giải quyết việc quốc gia đại sự cũng không đau đầu bằng việc này. Ông ta ngồi lên giường an ủi ông cụ, “Ba à, ba yên tâm tĩnh dưỡng thân thể đi, An Noãn nhất thời không cách nào chấp nhận chúng ta, việc này có thể hiểu được, dù gì thì trong thời gian ba mươi năm đó, chúng ta cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con bé, bây giờ lại đường đột xuất hiện, con bé không thể thích ứng được. Ba yên tâm đi, con nhất định sẽ cố hết sức thuyết phục nó, đưa nó về nhà họ Thẩm.”
Ông cụ rơi nước mắt đầy mặt, “Do ta có lỗi với con bé, nếu như con bé thật sự không chịu tha thứ cho ta, ta sẽ quỳ xuống cầu xin nó tha thứ. Đứa bé này từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, sau này mỗi người trong nhà chúng ta đều phải chiều theo nó, có cưng chiều thế nào cũng không thấy đủ.”
Thẩm Diệc Minh cười nói, “Ba à, ba yên tâm đi, không cần ba nói, tất cả chúng con cũng sẽ yêu thương con bé. Diệc Như là đứa em gái bọn con yêu thương nhất, An Noãn cũng chính là đứa cháu ngoại gái chúng con yêu thương nhất, chỉ có một đứa cháu gái thôi, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai?”
“Có phải con bé đã từng qua lại với thằng nhóc nhà họ Mạc không?”
Thẩm Diệc Bái đứng bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy thưa ba, lúc thằng Huy ở Giang Thành đã từng yêu đương với An Noãn. Nhưng mà bây giờ bạn trai của Noãn Noãn là CEO trụ sở chính của JM.”
“Trụ sở chính ở đâu? Có ở Bắc Kinh không?”
“Trụ sở chính ở Luân Đôn.”
“Cái gì?” Ông cụ sốt ruột ngồi dậy, “Nghĩa là sau này con bé sẽ đến Luân Đôn định cư ở đó à?” Không ai dám trả lời. “Không được, tuyệt đối không được, con xem thằng nhóc nhà họ Mạc cũng khá tinh mắt, các con xem có cách nào có thể tác hợp cho tụi nó tiếp tục yêu nhau không?”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười nói, “Ba à, tình cảm của bọn trẻ, chúng ta không nên nhúng tay vào đâu, chẳng lẽ ba muốn lặp lại chuyện của em gái năm đó sao?” “Nhưng mà nếu nó đi Luân Đôn rồi, sau này chẳng phải là ta không gặp được nó nữa sao? Không được, ta
muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nó. Ông già như ta còn có thể sống được mấy năm nữa, ta muốn mỗi ngày sau này con bé đều có thể ở bên cạnh ta.”
Ông cụ thật sự mắc phải chứng hoang tưởng rồi.
An Noãn không bị vấn đề tranh cãi với Hứa Vĩ Thần hôm qua làm ảnh hưởng đến công việc, cô bình tĩnh lại, tiếp tục cố gắng làm việc, hy vọng có thể sớm tạo dựng được thành tích rồi rời khỏi Bắc Kinh.
Hạng mục hợp tác với Đầu Tư Thần Phong vẫn tiếp tục, sau này Thẩm Thần Phong không hề xuất hiện, An Noãn cũng đang gấp rút hoàn thành hạng mục này, mong có thể kết thúc sớm một chút.
Những người khác trong nhà họ Thẩm lại thường xuyên đến tìm cô, An Noãn lần nào cũng khách sáo với họ, khách sáo đến mức xa lạ.
Bây giờ Hứa Vĩ Thần rất có thành kiến với An Noãn, mỗi lần gặp cô đều bày ra một bộ mặt thúi hoắc, tuy rằng bị tỏ thái độ như vậy nhưng An Noãn biết anh ta vẫn còn quan tâm đến mình. Mỗi lần An Noãn thức khuya nghiên cứu bản vẽ anh ta đều sẽ tự mình làm đồ ăn khuya cho cô, có lúc tuy rằng sắc mặt không tốt nhưng vẫn giúp đỡ công việc thiết kế của cô.
An Noãn cũng luôn dỗ ngọt anh ta, “Hứa Vĩ Thần, đừng tức giận nữa, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, sao anh lại vì một người ngoài mà giận dỗi với tôi chứ?”
“Trong lòng cô Mạc Trọng Huy là người ngoài sao?” An Noãn gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ anh ta đã không còn ở trong lòng tôi nữa, trong lòng tôi có thể chứa được rất ít người, có lão Lâm, Tảo Tảo, còn có anh.”
“Thế này là cô đang xếp hạng cho ba người chúng tôi đấy à?” Hứa Vĩ Thần cuối cùng cũng chịu đùa với cô. An Noãn cười nói, “Nếu thực sự xếp hạng thì Tảo Tảo chắc chắn là đứng hạng nhất.” “Lão Lâm phải đau lòng rồi.”
Trong lúc phải gánh vác khối lượng công việc lớn trên vai, Lâm Dịch Xuyên đã cho cô một bất ngờ lớn. Hôm nay khi cô tan làm vừa bước ra từ công ty, một bóng dáng bé nhỏ không biết đâu chạy ra đã trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi cô.
“Mẹ, mẹ nhỏ, mẹ An Noãn, mẹ của Tảo Tảo.”
An Noãn vừa nghe thấy giọng nói non nớt này hốc mắt đã phiếm hồng. An Noãn kinh ngạc mừng rỡ quỳ xuống, ôm chặt đứa bé vào trong lòng, “Tảo Tảo, sao con lại đến đây?” “Lão Lâm đưa con tới đó, bởi vì con nhớ mẹ lắm rồi.” Tảo Tảo chỉ về Lâm Dịch Xuyên đứng cách đó không xa, An Noãn nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cái người này, trên người anh còn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng cô đã mua.
Lâm Dịch Xuyên bước qua, rất tự nhiên hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói bên tai cô hai chữ “Nhớ em.” Tối hôm đó An Noãn bỏ lại công việc, cùng với hai cha con đi ăn tối. Tảo Tảo ầm ĩ muốn ăn món Trung, cậu bé nhỏ thế mà lại biết nói thế này, “Con muốn ăn món ăn quê hương của mẹ.” Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào An Noãn lại đưa hai người họ đến nhà hàng tư nhân kia, nhà hàng đó có khẩu vị chân chất của con người Giang Thành.
Ông chủ của nhà hàng lại có thể nhận ra cô, ông cười chào hỏi cô, “Cô An, đưa bạn cô đến ăn cơm sao?”
An Noãn cười giới thiệu, “Đây là bạn trai tôi.” Tảo Tảo lại cướp lời tự giới thiệu, “Con là con trai của cô ấy.” Ông chủ thoáng giật mình, sau đó lại tươi cười, “Cô An, cô có muốn đến gian phòng của ngài Mạc không?”
Sắc mặt của An Noãn trầm xuống, nhanh chóng nói, “Không cần phiền vậy đâu, cho chúng tôi bất cứ gian phòng nào cũng được.”
Vì vậy ông chủ sắp xếp cho An Noãn ở bên cạnh gian phòng của Mạc Trọng Huy, An Noãn không được thoải mái lắm, nhưng cũng không nói gì.