Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-240.txt
Chương 240: VỀ NHÀ HỌ THẨM (2)
An Noãn đi tới ngồi xuống cạnh giường, tiếng “ông ngoại” nghẹn ở trong cổ họng, không làm sao thốt ra được. “A Ông cụ Thẩm cũng không để ý, kích động nắm tay cô, nước mắt lưng tròng, “Chỉ cần cháu chịu đến thăm ông là ông đã mãn nguyện lắm rồi. An Noãn, An Noãn của ông, những năm này đã để cháu tủi thân rồi, mỗi giây mỗi phút ông ngoại đều tự trách, đều2đang sám hối vì những chuyện mình đã làm.”
“Sau này ông đừng tự trách nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Ông cụ Thẩm khẽ vỗ tay cô, cười nói, “Đúng thế, sau này nhất định ông phải chú ý sức khỏe, chỉ có sống thêm mấy năm, ông mới có thể bảo vệ được cháu gái bảo bối của ông.”
An Noãn hơi lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô cúi đầu xuống. Thẩm Diệc8Bác cười nói xen vào, “Noãn Noãn, cháu có biết lần này vì sao ông lại kích động không? Thần Phong nhà bác nói cháu bị người ta bắt nạt, cho nên ông lập tức nổi giận.” An Noãn bĩu môi, giải thích, “Cháu không bị bắt nạt, bác hai đã ra mặt giúp cháu rồi, hơn nữa công ty chúng cháu cũng đã đang làm hạng mục này.”
Ông cụ Thẩm xoa đầu cô, vô cùng cưng chiều6nói, “Chuyện này qua rồi thì cho qua đi, ông cũng không truy cứu nữa, nếu như còn có lần sau, nhất định cháu phải nói cho ông ngoại biết. Bảo bối của nhà họ Thẩm ta còn có thể bị người khác bắt nạt à? Ông muốn xem xem là kẻ nào dám to gan như vậy.”
An Noãn nói chuyện với ông cụ Thẩm một lúc, tất cả mọi người đều bảo cô ăn cơm cùng với3ông.
Bác dâu cả Đậu Nhã Quyên lén nói bên tai An Noãn, “An Noãn, ăn cơm với ông ngoại xong rồi hãy đi, có cháu ở đây có lẽ ông sẽ ngon miệng hơn. Cháu cũng biết đấy, một già một trẻ ngang nhau, ngày nào dỗ ông ăn cơm cũng phải làm đủ trò, ông mà không vui thì không chịu ăn gì hết, mọi người đều vô cùng lo lắng.”
Sau đó An Noãn ở lại ăn5cơm với ông cụ Thẩm. Phòng bệnh này được chuẩn bị lâu dài cho ông cụ Thẩm, bên trong có phòng bếp, có phòng ăn, có phòng khách, cái gì cũng đều có cả.
Cả nhà ngồi xuống cùng ăn cơm, quả nhiên hôm nay ông cụ Thẩm ăn rất nhiều, khẩu vị tốt hơn. Đậu Nhã Quyên cười trêu chọc, “Bây giờ con dâu có tốt thế nào cũng không bằng được cháu gái. Noãn Noãn vừa qua đây, nhìn ông đã phấn chấn hơn nhiều rồi.” Miêu Dung - mẹ của Thẩm Thần Phong tiếp lời, “Muốn trách chỉ trách chúng ta kém cỏi, ai cũng sinh ra con trai vô dụng.”
Lời này làm cho tất cả mọi người vui vẻ cười lớn, Thẩm Thần Phong thì không vui, khó chịu nói, “Sao con lại thành con trai vô dụng được? Mọi người không thể có Noãn Noãn rồi liền từ bỏ ba đứa con trai bọn con được, nếu như không phải có bọn con, lấy ai ra mà nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm đây.”
Miêu Dung không để bụng, tức giận nói, “Trừ việc gây phiền phức cho mẹ ra, con còn biết làm gì nữa? Cứ y như một ông trời con, suốt ngày làm gia đình không ai được yên. Ngày nào nằm mơ mẹ cũng đều muốn có một đứa con gái, cùng mẹ tâm sự, cùng mẹ dạo phố.”
Bác dâu thứ Tiết Ngọc Lan có tiếng nói trong nhà nhất, bà ngồi ở bên cạnh An Noãn, nắm tay An Noãn, hòa nhã dễ gần nói, “Không phải bây giờ chúng ta có Noãn Noãn rồi sao? Sau này bảo con bé thường xuyên về nhà với chúng ta, chúng ta coi nó thành con gái mình.”
An Noãn cảm thấy mình thật hạnh phúc, cho tới bây giờ cô chưa từng được nhiều người cưng chiều như vậy. Vành mắt cô đỏ lên, trong lòng chua xót.
Ông cụ Thẩm xoa đầu cô, đau lòng nói, “An Noãn ngốc, khóc cái gì, cháu là con cháu của nhà họ Thẩm ta, sau này cháu là viên ngọc trong lòng bàn tay của mỗi người chúng ta. Các bác dâu của cháu không ai có con gái cả, sau này bọn họ sẽ đều đối xử với cháu như con mình.”
Bác dâu cả Đậu Nhã Quyên đột nhiên hỏi nghiêm túc, “Noãn, lúc nào cháu về nhà họ Thẩm ăn bữa cơm đi, ở nhà đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi, lúc nào cũng chào đón cháu về nhà.”
Dường như tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô. Lúc này mà An Noãn còn từ chối nữa thì hơi kì quặc. Cô suy nghĩ một lúc, trả lời, “Đợi ông ngoại xuất viện đi ạ.”
Tiếng ông ngoại này là cô vô tình nói ra, nói xong rồi mới phát hiện tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ yên tâm.
Ông cụ Thẩm càng kích động hơn, nắm chặt lấy tay An Noãn vô cùng phấn khởi, “An Noãn, cháu vừa gọi ông là gì? Ông ngoại không nghe nhầm đấy chứ?”
An Noãn cười, nghiêm túc gọi một tiếng, “Ông ngoại.” Ông cụ Thẩm kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
“Bảo bối của ông, cuối cùng cháu cũng chịu tha thứ cho ông, cuối cùng cháu cũng trở về bên ông rồi. Ông ngoại nhất định sẽ bù đắp gấp bội cho cháu, đền bù tất cả những gì đã nợ mẹ cháu và cháu trong quá khứ.”
Những người khác cũng đều bị ông cụ Thẩm làm cảm động lây, Đậu Nhã Quyên lau mắt, khàn giọng nói, “Noãn, mẹ cháu là một người rất tốt, bác và bác cả của cháu có thể đến với nhau là do mẹ cháu giúp đỡ không ít.”
Bác dâu thứ Tiết Ngọc Lan cũng nói, “Bác và bác hại của cháu kết hôn khá muộn, hồi đó lúc kết hôn mẹ cháu vẫn còn là cô thiếu nữ, thời gian bác sinh Thần Bằng ở cữ trong nhà đều là mẹ cháu chăm sóc bác, chăm sóc Thần Bằng. Khoảng thời gian đó bác hại của cháu rất bận, bác ở nhà luôn nghĩ ngợi lung tung, bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, mẹ cháu luôn ở bên bác, an ủi bác, khích lệ bác, giúp bác vượt qua giai đoạn đau khổ đó. Trước khi Thần Bằng hai tuổi, gần như đều là mẹ cháu chăm. Cô gái tốt như vậy, ông trời thật bất công với mẹ cháu.”
Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Được rồi, đừng nói nữa, ba quyết định tối nay xuất viện, ngày mai các con lo liệu đón Noãn Noãn về nhà họ Thẩm đi.” Thẩm Thần Phong bị chọc cười, “Ông nội, hôm nay ông mới vào đây, buổi tối đã muốn xuất viện, bác sĩ chính của ông có thể đồng ý sao?” “Không đồng ý ông cũng phải xuất viện, ông nói là phải được.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía An Noãn cầu cứu, An Noãn nhận được tín hiệu, cô không biết làm sao kéo cánh tay ông cụ Thẩm, thấp giọng nói, “Ông ngoại, cháu đã đồng ý về nhà họ Thẩm rồi thì nhất định sẽ về, về sớm hay về muộn đều như nhau cả, ông cứ ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, đừng để mọi người lo lắng có được không?” Ông cụ Thẩm gật đầu như đứa bé, “Vậy ngày nào cháu cũng phải đến bệnh viện thăm ông nhé.”
Tất cả mọi người đều cười trộm, An Noãn lại cảm thấy ấm áp.
“Gần đây cháu hơi bận, không thể vào với ông hàng ngày được.”
Thẩm Thần Phong giải thích thay An Noãn, “Gần đây An Noãn nhận hạng mục thư viện, em ấy còn là nhà thiết kế chính nữa, cho nên nhất định rất bận.”
Ông cụ Thẩm có chút thất vọng. An Noãn không muốn để cho ông mình buồn, cô an ủi, “Nếu như cháu tan làm sớm sẽ đến thăm ông, cố gắng ngày nào cũng đến được không ạ?” Ông cụ Thẩm nghe thấy thế lại vui vẻ.
Ăn cơm xong, An Noãn cùng ông cụ Thẩm đi tản bộ bên ngoài bệnh viện, ông cụ rất vui, trông cũng có tinh thần hơn. Sau đó ông bảo Thẩm Thần Phong đưa cô trở về, quyến luyến cô mãi, An Noãn nhìn mà đau lòng. Nếu như mẹ cô vẫn còn sống, nhìn thấy ông như vậy, hẳn bà ấy sẽ buồn lắm.
Trên đường trở về, Thẩm Thần Phong cũng hiểm khi dạt dào tình cảm nói với cô, “Noãn Noãn, cảm ơn em, cảm ơn em chịu tha thứ cho ông, chịu chấp nhận ông. Lúc ông ở cạnh em thật sự rất vui vẻ, đã rất lâu không thấy ông vui như vậy rồi. Từ bốn năm trước mọi người đến Giang Thành một chuyển, biết mẹ em đã qua đời, ông già yếu đi rất nhiều, ăn không biết ngon, thường xuyên mất ngủ, tìm rất nhiều bác sĩ Đông y, uống rất nhiều thuốc đều vô dụng. Bây giờ em trở về rồi, em chính là thuốc của ông đấy.”
An Noãn đi tới ngồi xuống cạnh giường, tiếng “ông ngoại” nghẹn ở trong cổ họng, không làm sao thốt ra được. “A Ông cụ Thẩm cũng không để ý, kích động nắm tay cô, nước mắt lưng tròng, “Chỉ cần cháu chịu đến thăm ông là ông đã mãn nguyện lắm rồi. An Noãn, An Noãn của ông, những năm này đã để cháu tủi thân rồi, mỗi giây mỗi phút ông ngoại đều tự trách, đều2đang sám hối vì những chuyện mình đã làm.”
“Sau này ông đừng tự trách nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Ông cụ Thẩm khẽ vỗ tay cô, cười nói, “Đúng thế, sau này nhất định ông phải chú ý sức khỏe, chỉ có sống thêm mấy năm, ông mới có thể bảo vệ được cháu gái bảo bối của ông.”
An Noãn hơi lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô cúi đầu xuống. Thẩm Diệc8Bác cười nói xen vào, “Noãn Noãn, cháu có biết lần này vì sao ông lại kích động không? Thần Phong nhà bác nói cháu bị người ta bắt nạt, cho nên ông lập tức nổi giận.” An Noãn bĩu môi, giải thích, “Cháu không bị bắt nạt, bác hai đã ra mặt giúp cháu rồi, hơn nữa công ty chúng cháu cũng đã đang làm hạng mục này.”
Ông cụ Thẩm xoa đầu cô, vô cùng cưng chiều6nói, “Chuyện này qua rồi thì cho qua đi, ông cũng không truy cứu nữa, nếu như còn có lần sau, nhất định cháu phải nói cho ông ngoại biết. Bảo bối của nhà họ Thẩm ta còn có thể bị người khác bắt nạt à? Ông muốn xem xem là kẻ nào dám to gan như vậy.”
An Noãn nói chuyện với ông cụ Thẩm một lúc, tất cả mọi người đều bảo cô ăn cơm cùng với3ông.
Bác dâu cả Đậu Nhã Quyên lén nói bên tai An Noãn, “An Noãn, ăn cơm với ông ngoại xong rồi hãy đi, có cháu ở đây có lẽ ông sẽ ngon miệng hơn. Cháu cũng biết đấy, một già một trẻ ngang nhau, ngày nào dỗ ông ăn cơm cũng phải làm đủ trò, ông mà không vui thì không chịu ăn gì hết, mọi người đều vô cùng lo lắng.”
Sau đó An Noãn ở lại ăn5cơm với ông cụ Thẩm. Phòng bệnh này được chuẩn bị lâu dài cho ông cụ Thẩm, bên trong có phòng bếp, có phòng ăn, có phòng khách, cái gì cũng đều có cả.
Cả nhà ngồi xuống cùng ăn cơm, quả nhiên hôm nay ông cụ Thẩm ăn rất nhiều, khẩu vị tốt hơn. Đậu Nhã Quyên cười trêu chọc, “Bây giờ con dâu có tốt thế nào cũng không bằng được cháu gái. Noãn Noãn vừa qua đây, nhìn ông đã phấn chấn hơn nhiều rồi.” Miêu Dung - mẹ của Thẩm Thần Phong tiếp lời, “Muốn trách chỉ trách chúng ta kém cỏi, ai cũng sinh ra con trai vô dụng.”
Lời này làm cho tất cả mọi người vui vẻ cười lớn, Thẩm Thần Phong thì không vui, khó chịu nói, “Sao con lại thành con trai vô dụng được? Mọi người không thể có Noãn Noãn rồi liền từ bỏ ba đứa con trai bọn con được, nếu như không phải có bọn con, lấy ai ra mà nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm đây.”
Miêu Dung không để bụng, tức giận nói, “Trừ việc gây phiền phức cho mẹ ra, con còn biết làm gì nữa? Cứ y như một ông trời con, suốt ngày làm gia đình không ai được yên. Ngày nào nằm mơ mẹ cũng đều muốn có một đứa con gái, cùng mẹ tâm sự, cùng mẹ dạo phố.”
Bác dâu thứ Tiết Ngọc Lan có tiếng nói trong nhà nhất, bà ngồi ở bên cạnh An Noãn, nắm tay An Noãn, hòa nhã dễ gần nói, “Không phải bây giờ chúng ta có Noãn Noãn rồi sao? Sau này bảo con bé thường xuyên về nhà với chúng ta, chúng ta coi nó thành con gái mình.”
An Noãn cảm thấy mình thật hạnh phúc, cho tới bây giờ cô chưa từng được nhiều người cưng chiều như vậy. Vành mắt cô đỏ lên, trong lòng chua xót.
Ông cụ Thẩm xoa đầu cô, đau lòng nói, “An Noãn ngốc, khóc cái gì, cháu là con cháu của nhà họ Thẩm ta, sau này cháu là viên ngọc trong lòng bàn tay của mỗi người chúng ta. Các bác dâu của cháu không ai có con gái cả, sau này bọn họ sẽ đều đối xử với cháu như con mình.”
Bác dâu cả Đậu Nhã Quyên đột nhiên hỏi nghiêm túc, “Noãn, lúc nào cháu về nhà họ Thẩm ăn bữa cơm đi, ở nhà đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi, lúc nào cũng chào đón cháu về nhà.”
Dường như tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô. Lúc này mà An Noãn còn từ chối nữa thì hơi kì quặc. Cô suy nghĩ một lúc, trả lời, “Đợi ông ngoại xuất viện đi ạ.”
Tiếng ông ngoại này là cô vô tình nói ra, nói xong rồi mới phát hiện tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ yên tâm.
Ông cụ Thẩm càng kích động hơn, nắm chặt lấy tay An Noãn vô cùng phấn khởi, “An Noãn, cháu vừa gọi ông là gì? Ông ngoại không nghe nhầm đấy chứ?”
An Noãn cười, nghiêm túc gọi một tiếng, “Ông ngoại.” Ông cụ Thẩm kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
“Bảo bối của ông, cuối cùng cháu cũng chịu tha thứ cho ông, cuối cùng cháu cũng trở về bên ông rồi. Ông ngoại nhất định sẽ bù đắp gấp bội cho cháu, đền bù tất cả những gì đã nợ mẹ cháu và cháu trong quá khứ.”
Những người khác cũng đều bị ông cụ Thẩm làm cảm động lây, Đậu Nhã Quyên lau mắt, khàn giọng nói, “Noãn, mẹ cháu là một người rất tốt, bác và bác cả của cháu có thể đến với nhau là do mẹ cháu giúp đỡ không ít.”
Bác dâu thứ Tiết Ngọc Lan cũng nói, “Bác và bác hại của cháu kết hôn khá muộn, hồi đó lúc kết hôn mẹ cháu vẫn còn là cô thiếu nữ, thời gian bác sinh Thần Bằng ở cữ trong nhà đều là mẹ cháu chăm sóc bác, chăm sóc Thần Bằng. Khoảng thời gian đó bác hại của cháu rất bận, bác ở nhà luôn nghĩ ngợi lung tung, bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, mẹ cháu luôn ở bên bác, an ủi bác, khích lệ bác, giúp bác vượt qua giai đoạn đau khổ đó. Trước khi Thần Bằng hai tuổi, gần như đều là mẹ cháu chăm. Cô gái tốt như vậy, ông trời thật bất công với mẹ cháu.”
Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Được rồi, đừng nói nữa, ba quyết định tối nay xuất viện, ngày mai các con lo liệu đón Noãn Noãn về nhà họ Thẩm đi.” Thẩm Thần Phong bị chọc cười, “Ông nội, hôm nay ông mới vào đây, buổi tối đã muốn xuất viện, bác sĩ chính của ông có thể đồng ý sao?” “Không đồng ý ông cũng phải xuất viện, ông nói là phải được.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía An Noãn cầu cứu, An Noãn nhận được tín hiệu, cô không biết làm sao kéo cánh tay ông cụ Thẩm, thấp giọng nói, “Ông ngoại, cháu đã đồng ý về nhà họ Thẩm rồi thì nhất định sẽ về, về sớm hay về muộn đều như nhau cả, ông cứ ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, đừng để mọi người lo lắng có được không?” Ông cụ Thẩm gật đầu như đứa bé, “Vậy ngày nào cháu cũng phải đến bệnh viện thăm ông nhé.”
Tất cả mọi người đều cười trộm, An Noãn lại cảm thấy ấm áp.
“Gần đây cháu hơi bận, không thể vào với ông hàng ngày được.”
Thẩm Thần Phong giải thích thay An Noãn, “Gần đây An Noãn nhận hạng mục thư viện, em ấy còn là nhà thiết kế chính nữa, cho nên nhất định rất bận.”
Ông cụ Thẩm có chút thất vọng. An Noãn không muốn để cho ông mình buồn, cô an ủi, “Nếu như cháu tan làm sớm sẽ đến thăm ông, cố gắng ngày nào cũng đến được không ạ?” Ông cụ Thẩm nghe thấy thế lại vui vẻ.
Ăn cơm xong, An Noãn cùng ông cụ Thẩm đi tản bộ bên ngoài bệnh viện, ông cụ rất vui, trông cũng có tinh thần hơn. Sau đó ông bảo Thẩm Thần Phong đưa cô trở về, quyến luyến cô mãi, An Noãn nhìn mà đau lòng. Nếu như mẹ cô vẫn còn sống, nhìn thấy ông như vậy, hẳn bà ấy sẽ buồn lắm.
Trên đường trở về, Thẩm Thần Phong cũng hiểm khi dạt dào tình cảm nói với cô, “Noãn Noãn, cảm ơn em, cảm ơn em chịu tha thứ cho ông, chịu chấp nhận ông. Lúc ông ở cạnh em thật sự rất vui vẻ, đã rất lâu không thấy ông vui như vậy rồi. Từ bốn năm trước mọi người đến Giang Thành một chuyển, biết mẹ em đã qua đời, ông già yếu đi rất nhiều, ăn không biết ngon, thường xuyên mất ngủ, tìm rất nhiều bác sĩ Đông y, uống rất nhiều thuốc đều vô dụng. Bây giờ em trở về rồi, em chính là thuốc của ông đấy.”