Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-23.txt
Chương 23: ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI
“Rời khỏi hắn, tôi cho em những thứ tốt hơn” Hắn lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Tôi có thể cho em chiếc nhẫn đắt hơn chiếc này gấp nhiều lần, cho em căn nhà lớn nhất, lộng lẫy nhất, cho em thẻ2dùng không giới hạn.”
An Noãn không hề nể mặt hắn cười chế giễu, “Mạc Trọng Huy, anh cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Nói cho anh biết, trên thế giới này người thật lòng yêu anh sẽ không quan8tâm đến tiến của anh. Anh quả là đáng thương. Cả đời này của anh có lẽ cũng chẳng bao giờ cảm nhận được thế nào gọi là tình yêu chân chính”
Đôi mắt Mạc Trọng Huy càng ngày càng tối. Hắn bỗng nhiên6bước lên trước một bước, một tay chế trụ đằng sau gáy cô.
“Anh làm gì vậy?”
Cô thét lên giận dữ, ra sức lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng cô bị chặn lại bởi vách tường, không thể lùi được nữa.
“Mạc3Trọng Huy, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn cho em nếm thử nụ hôn tình yêu và nụ hôn tình thân, xem thử xem nụ hôn nào mùi vị tốt hơn!”
Hắn vừa nói vừa cúi người ngậm môi cô. Không giống với nụ5hôn dịu dàng tinh tế của Thường Tử Phi, nụ hôn của Mạc Trọng Huy mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Cô cố sức vùng vẫy, hung hăng cắn nát môi hắn, máu tươi tràn ra trong miệng hai người, nhưng hắn vẫn không chịu ngừng lại. Cho đến khi cảm thấy cô hít thở trở nên khó khăn, hắn mới không nỡ mà rời khỏi đôi môi cố.
“Bốp” một tiếng, An Noãn vung một cái tát thật mạnh lên mặt hắn, tức giận mắng, “Súc vật, anh đúng là tên đàn ông bẩn thỉu nhất mà tôi từng gặp”
Hắn cũng không nổi giận, tay nắm giữ cằm cô, đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.
An Noãn không chút sợ hãi đối mặt nhìn hắn, ánh mắt kiên định mà dũng cảm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên du dương, làm gián đoạn bầu không khí căng thẳng lúc này.
Là điện thoại của người làm trong nhà gọi tới, lúc thấy Mạc Trọng Huy nghe điện thoại cố bất giác cau mày.
“Được, anh sẽ trở về ngay” Từ trước đến nay Mạc Trọng Huy luôn cho phép Hà Tư Kỳ muốn gì được nấy, đến nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng êm ái.
Kết thúc cuộc gọi với Hà Tư Kỳ, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lẽo u ám. Hắn miết chặt cằm cố gằn từng chữ cảnh cáo, “Nếu em dám để hắn động vào người em một lần nữa, tôi bảo đảm sẽ khiến em mất đi tất cả những gì còn lại, thật sự không còn gì cả”
“Mạc Trọng Huy, đổ khốn nạn chết tiệt”
Cô ra sức mắng về phía bóng lưng hắn, nhưng hắn cũng không hề có ý định dừng lại. Mạc Trọng Huy vừa đến nhà, người làm đã đến báo cáo, “Ngài Mạc, cổ Hà lại đang làm ầm ĩ rồi.”
“Tôi biết rồi, các người đi xuống nghỉ ngơi đi”
Lúc Mạc Trọng Huy trở về phòng, Hà Tư Kỳ đang nằm trên giường, lạnh lùng liếc hắn một cái, giống như là đang tức giận. Đồ đạc trong phòng bị vứt khắp nơi, cả căn phòng là một đống hỗn độn.
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, bước qua phía đầu giường ngồi xuống, giọng điệu êm ái hỏi, “Lại có ai chọc tức em rồi?”
“Em không thèm để ý đến anh” Cổ ta lật người lại đưa lưng về phía hắn.
“Vậy anh đi đây.”
Mạc Trọng Huy cố tình đùa cợt. Hắn còn chưa dứt lời, Hà Tư Kỳ đã ngồi bật dậy, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn.
“Tại sao anh lại gạt em, anh gạt em nói rằng đến công ty, nhưng mà Trương Húc lại nói anh không có ở đó, rốt cuộc là anh đã đi đâu?”
“Cậu ta lừa em đó.”
Hà Tư Kỳ ngây thơ tin lời hắn, vẻ mặt cô tức giận hừ nói, “Cái tên Trương Húc đó, hôm nào em phải xử cậu ta một trận mới được, càng ngày càng to gan rồi, cậu ta dám lừa cả em”
Mạc Trọng Huy mỉm cười vuốt tóc cô, “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Hà Tư Kỳ gật đầu, ôm lấy cổ anh định hôn lên môi anh, “Miệng của anh sao lại bị rách rồi? Không phải là anh đi tìm phụ nữ chứ?”
“Không có, chỉ là do nóng quá mà thôi, đừng có nghĩ ngợi lung tung” Hà Tư Kỳ mím môi lại, chủ động hôn lên môi hắn.
Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ gương mặt cô ta, “Ngoan, đừng quậy, đã trễ lắm rồi, sáng sớm ngày mai anh còn có một cuộc họp”
Hà Tư Kỳ ôm lấy cổ hắn không chịu buông tay, “Em không buông tay đó. Mạc Trọng Huy, có phải anh thay lòng rồi không, có phải không yêu em nữa không, đã lâu lắm rồi anh không đụng đến em. Kể từ khi An Noãn ra tù, anh chưa từng động vào em, có phải trong trái tim anh đã có An Noãn rồi không?
Hắn đột nhiên cảm thấy rất phiền, hơi dùng sức bỏ tay cô ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc Mạc Trọng Huy bước ra từ phòng tắm liền nghe thấy Hà Tư Kỳ khóc thút thít.
Cuối cùng, hắn cũng không đành lòng, bước qua nằm xuống bên cạnh, đưa tay ra ôm cô ta vào lòng.
Cô ta ở trong lòng hắn khóc càng ngày càng lớn, “Em biết chắc anh sẽ đau lòng cho đôi mắt của em mà. Mạc Trọng Huy, trong lòng anh, em cũng quý giá như đôi mắt này phải không? Mỗi lần em khóc, anh luôn không nỡ. Anh nói cho em biết đi, nếu không vì đôi mắt của em, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung”
“Em nghĩ ngợi lung tung sao? Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hứa với em bất cứ điều gì. Có lúc em thật ngưỡng mộ An Noãn, cái tên Thường Tử Phi đó yêu cô ta biết bao, đứng trước nhiều người như vậy cầu hôn cô ta. Nếu như kiếp này em cũng có thể được anh vì em cầu hôn giống như vậy một lần thôi, em có chết cũng bằng lòng.”
Mạc Trọng Huy bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn lạnh giọng trách mắng, “Cái gì mà sống với chết, đừng làm điều gì liều lĩnh được không?”
“Mạc Trọng Huy, anh sợ em rời khỏi anh, hay là sợ không nhìn thấy đôi mắt này của em nữa?”
Mi tâm của hắn đột nhiên giật lên hai cái, trong giọng nói có phần mệt mỏi, “Em nhất định phải đem chuyện quá khứ ra nói sao? Em chính là em, sao lúc nào cũng nghĩ muốn làm vật thế thần của người khác.”
Vành mắt Hà Tư Kỳ đỏ lên, cắn môi nói, “Cho dù anh luôn nuông chiều em, nhưng vẫn có cảm giác không chân thực, có thể là do anh quá xuất sắc, làm em không có cảm giác an toàn”
Tim của hắn chợt thắt lại. Cách đây không lâu cũng đã có người từng nói với hắn những lời như vậy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, trầm giọng thản nhiên nói, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”
“Mạc Trọng Huy, chúng ta kết hôn đi! Như vậy thì em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Mạc Trọng Huy lập tức từ chối, “Chuyện này sau này hãy nói”
“Tại sao phải đợi đến sau này mới nói? Em đã đợi rất lâu rồi.” Hà Tư Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Em đã theo anh nhiều năm như vậy mà trước giờ anh chưa từng cho em một chút địa vị gì, đến cả người làm trong nhà cũng chỉ gọi em là cô Hà. Hôm nay khi nhìn thấy Thường Tử Phi cầu hôn An Noãn, em thật sự rất ngưỡng mộ cổ ta. Vào khoảnh khắc đó, em khát vọng biết bao người được cầu hôn là em, mà người cầu hôn em là anh. Anh có thể nói cho em một câu trả lời dứt khoát được không? Anh còn muốn em đợi anh thêm mấy năm nữa?”
“Anh mệt rồi, để anh nghỉ ngơi một chút được không?” Mạc Trọng Huy mệt mỏi nói.
“Có phải cả đời này anh cũng sẽ không cưới em? Anh chỉ coi em như đồ chơi của anh, chơi chán rồi liền bỏ rơi em, cưới người phụ nữ khác môn đăng hộ đối” Cô ta sốt ruột thở hổn hển hỏi.
Mạc Trọng Huy nhẹ thở dài, dứt khoát không để ý tới cô ta nữa.
“Cho dù anh muốn cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, người phụ nữ đó cũng không thể nào là An Noãn. Anh đừng quên An Noãn đã từng ngồi tù. Cô ta từ lâu đã không còn là con nhà danh giá rồi. Dòng họ nhà anh sẽ không bao giờ có thể chấp nhận cổ ta”
Mạc Trọng Huy vén chăn lên bước xuống giường.
“Rời khỏi hắn, tôi cho em những thứ tốt hơn” Hắn lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Tôi có thể cho em chiếc nhẫn đắt hơn chiếc này gấp nhiều lần, cho em căn nhà lớn nhất, lộng lẫy nhất, cho em thẻ2dùng không giới hạn.”
An Noãn không hề nể mặt hắn cười chế giễu, “Mạc Trọng Huy, anh cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Nói cho anh biết, trên thế giới này người thật lòng yêu anh sẽ không quan8tâm đến tiến của anh. Anh quả là đáng thương. Cả đời này của anh có lẽ cũng chẳng bao giờ cảm nhận được thế nào gọi là tình yêu chân chính”
Đôi mắt Mạc Trọng Huy càng ngày càng tối. Hắn bỗng nhiên6bước lên trước một bước, một tay chế trụ đằng sau gáy cô.
“Anh làm gì vậy?”
Cô thét lên giận dữ, ra sức lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng cô bị chặn lại bởi vách tường, không thể lùi được nữa.
“Mạc3Trọng Huy, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn cho em nếm thử nụ hôn tình yêu và nụ hôn tình thân, xem thử xem nụ hôn nào mùi vị tốt hơn!”
Hắn vừa nói vừa cúi người ngậm môi cô. Không giống với nụ5hôn dịu dàng tinh tế của Thường Tử Phi, nụ hôn của Mạc Trọng Huy mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Cô cố sức vùng vẫy, hung hăng cắn nát môi hắn, máu tươi tràn ra trong miệng hai người, nhưng hắn vẫn không chịu ngừng lại. Cho đến khi cảm thấy cô hít thở trở nên khó khăn, hắn mới không nỡ mà rời khỏi đôi môi cố.
“Bốp” một tiếng, An Noãn vung một cái tát thật mạnh lên mặt hắn, tức giận mắng, “Súc vật, anh đúng là tên đàn ông bẩn thỉu nhất mà tôi từng gặp”
Hắn cũng không nổi giận, tay nắm giữ cằm cô, đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.
An Noãn không chút sợ hãi đối mặt nhìn hắn, ánh mắt kiên định mà dũng cảm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên du dương, làm gián đoạn bầu không khí căng thẳng lúc này.
Là điện thoại của người làm trong nhà gọi tới, lúc thấy Mạc Trọng Huy nghe điện thoại cố bất giác cau mày.
“Được, anh sẽ trở về ngay” Từ trước đến nay Mạc Trọng Huy luôn cho phép Hà Tư Kỳ muốn gì được nấy, đến nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng êm ái.
Kết thúc cuộc gọi với Hà Tư Kỳ, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lẽo u ám. Hắn miết chặt cằm cố gằn từng chữ cảnh cáo, “Nếu em dám để hắn động vào người em một lần nữa, tôi bảo đảm sẽ khiến em mất đi tất cả những gì còn lại, thật sự không còn gì cả”
“Mạc Trọng Huy, đổ khốn nạn chết tiệt”
Cô ra sức mắng về phía bóng lưng hắn, nhưng hắn cũng không hề có ý định dừng lại. Mạc Trọng Huy vừa đến nhà, người làm đã đến báo cáo, “Ngài Mạc, cổ Hà lại đang làm ầm ĩ rồi.”
“Tôi biết rồi, các người đi xuống nghỉ ngơi đi”
Lúc Mạc Trọng Huy trở về phòng, Hà Tư Kỳ đang nằm trên giường, lạnh lùng liếc hắn một cái, giống như là đang tức giận. Đồ đạc trong phòng bị vứt khắp nơi, cả căn phòng là một đống hỗn độn.
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, bước qua phía đầu giường ngồi xuống, giọng điệu êm ái hỏi, “Lại có ai chọc tức em rồi?”
“Em không thèm để ý đến anh” Cổ ta lật người lại đưa lưng về phía hắn.
“Vậy anh đi đây.”
Mạc Trọng Huy cố tình đùa cợt. Hắn còn chưa dứt lời, Hà Tư Kỳ đã ngồi bật dậy, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn.
“Tại sao anh lại gạt em, anh gạt em nói rằng đến công ty, nhưng mà Trương Húc lại nói anh không có ở đó, rốt cuộc là anh đã đi đâu?”
“Cậu ta lừa em đó.”
Hà Tư Kỳ ngây thơ tin lời hắn, vẻ mặt cô tức giận hừ nói, “Cái tên Trương Húc đó, hôm nào em phải xử cậu ta một trận mới được, càng ngày càng to gan rồi, cậu ta dám lừa cả em”
Mạc Trọng Huy mỉm cười vuốt tóc cô, “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Hà Tư Kỳ gật đầu, ôm lấy cổ anh định hôn lên môi anh, “Miệng của anh sao lại bị rách rồi? Không phải là anh đi tìm phụ nữ chứ?”
“Không có, chỉ là do nóng quá mà thôi, đừng có nghĩ ngợi lung tung” Hà Tư Kỳ mím môi lại, chủ động hôn lên môi hắn.
Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ gương mặt cô ta, “Ngoan, đừng quậy, đã trễ lắm rồi, sáng sớm ngày mai anh còn có một cuộc họp”
Hà Tư Kỳ ôm lấy cổ hắn không chịu buông tay, “Em không buông tay đó. Mạc Trọng Huy, có phải anh thay lòng rồi không, có phải không yêu em nữa không, đã lâu lắm rồi anh không đụng đến em. Kể từ khi An Noãn ra tù, anh chưa từng động vào em, có phải trong trái tim anh đã có An Noãn rồi không?
Hắn đột nhiên cảm thấy rất phiền, hơi dùng sức bỏ tay cô ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc Mạc Trọng Huy bước ra từ phòng tắm liền nghe thấy Hà Tư Kỳ khóc thút thít.
Cuối cùng, hắn cũng không đành lòng, bước qua nằm xuống bên cạnh, đưa tay ra ôm cô ta vào lòng.
Cô ta ở trong lòng hắn khóc càng ngày càng lớn, “Em biết chắc anh sẽ đau lòng cho đôi mắt của em mà. Mạc Trọng Huy, trong lòng anh, em cũng quý giá như đôi mắt này phải không? Mỗi lần em khóc, anh luôn không nỡ. Anh nói cho em biết đi, nếu không vì đôi mắt của em, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung”
“Em nghĩ ngợi lung tung sao? Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hứa với em bất cứ điều gì. Có lúc em thật ngưỡng mộ An Noãn, cái tên Thường Tử Phi đó yêu cô ta biết bao, đứng trước nhiều người như vậy cầu hôn cô ta. Nếu như kiếp này em cũng có thể được anh vì em cầu hôn giống như vậy một lần thôi, em có chết cũng bằng lòng.”
Mạc Trọng Huy bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn lạnh giọng trách mắng, “Cái gì mà sống với chết, đừng làm điều gì liều lĩnh được không?”
“Mạc Trọng Huy, anh sợ em rời khỏi anh, hay là sợ không nhìn thấy đôi mắt này của em nữa?”
Mi tâm của hắn đột nhiên giật lên hai cái, trong giọng nói có phần mệt mỏi, “Em nhất định phải đem chuyện quá khứ ra nói sao? Em chính là em, sao lúc nào cũng nghĩ muốn làm vật thế thần của người khác.”
Vành mắt Hà Tư Kỳ đỏ lên, cắn môi nói, “Cho dù anh luôn nuông chiều em, nhưng vẫn có cảm giác không chân thực, có thể là do anh quá xuất sắc, làm em không có cảm giác an toàn”
Tim của hắn chợt thắt lại. Cách đây không lâu cũng đã có người từng nói với hắn những lời như vậy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, trầm giọng thản nhiên nói, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”
“Mạc Trọng Huy, chúng ta kết hôn đi! Như vậy thì em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Mạc Trọng Huy lập tức từ chối, “Chuyện này sau này hãy nói”
“Tại sao phải đợi đến sau này mới nói? Em đã đợi rất lâu rồi.” Hà Tư Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Em đã theo anh nhiều năm như vậy mà trước giờ anh chưa từng cho em một chút địa vị gì, đến cả người làm trong nhà cũng chỉ gọi em là cô Hà. Hôm nay khi nhìn thấy Thường Tử Phi cầu hôn An Noãn, em thật sự rất ngưỡng mộ cổ ta. Vào khoảnh khắc đó, em khát vọng biết bao người được cầu hôn là em, mà người cầu hôn em là anh. Anh có thể nói cho em một câu trả lời dứt khoát được không? Anh còn muốn em đợi anh thêm mấy năm nữa?”
“Anh mệt rồi, để anh nghỉ ngơi một chút được không?” Mạc Trọng Huy mệt mỏi nói.
“Có phải cả đời này anh cũng sẽ không cưới em? Anh chỉ coi em như đồ chơi của anh, chơi chán rồi liền bỏ rơi em, cưới người phụ nữ khác môn đăng hộ đối” Cô ta sốt ruột thở hổn hển hỏi.
Mạc Trọng Huy nhẹ thở dài, dứt khoát không để ý tới cô ta nữa.
“Cho dù anh muốn cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, người phụ nữ đó cũng không thể nào là An Noãn. Anh đừng quên An Noãn đã từng ngồi tù. Cô ta từ lâu đã không còn là con nhà danh giá rồi. Dòng họ nhà anh sẽ không bao giờ có thể chấp nhận cổ ta”
Mạc Trọng Huy vén chăn lên bước xuống giường.