Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-271.txt
Chương 271: THÂN PHẬN KHIẾN NGƯỜI NHÀ HỌ MẠC SỢ HÃI (3)
Mạc Trọng Huy cười nói: “Ông à, sau này cháu sẽ chú ý đến sức khỏe của mình.” Ông cụ vẫn tỏ vẻ không đành lòng, tiếp tục khuyên, “Hay là cứ ở lại ăn một chút rồi hẵng đi, cho dù bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm chứ.”
Mạc Trọng Huy lại nhìn sang Án Noãn. Ông cụ Thẩm tức điên lên, “Cháu đừng có nhìn nó nữa, trong cái nhà này tạm thời vẫn do ông quyết định. Đi, đi ăn cơm với ông.”
An Noãn vẫn không mở miệng nói muốn2hắn ở lại.
“Ông, hôm khác cháu lại đến thăm ông, cháu thật sự có việc ạ, cháu đi trước đây.” Nhìn bóng lưng Mạc Trọng Huy lúc đi khỏi trông rất cô đơn, ông cụ Thẩm quát An Noãn. “Cái con bé này, chẳng tinh ý gì cả.” An Noãn cũng hơi tức giận, không phải cô không biết ông cụ dùng trăm phương ngàn kế muốn gán ghép cô với Mạc Trọng Huy.
“Ông đã ghét cháu như vậy thì cháu cũng đi đây.”
Ông cụ Thẩm chỉ tay về phía cửa, tức giận. “Cháu8đi đi, đi rồi thì đừng bao giờ tới đây nữa, cũng đừng trở về nhà họ Thẩm nữa.”
“Nhà họ Thẩm có gì đặc biệt hơn người chứ, cháu và Lâm Dịch Xuyên về lại nước Anh là được rồi, ông muốn gán ghép cháu với Mạc Trọng Huy phải không, cháu nói cho ông biết, không thể nào được đâu, đời này cũng không thể, ngày mai cháu và Lâm Dịch Xuyên sẽ về Anh để kết hôn, không bao giờ quay trở về Trung Quốc nữa!”
An Noãn gào lên xong, ông cụ6Thẩm bị tức đến mức phải ôm tim.
Tất cả mọi người chạy tới khuyên can, Thẩm Diệc Minh cũng đến khuyên An Noãn, Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan tới đỡ ông cụ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc ra lệnh cho cô. “Noãn Noãn, cháu mau xin lỗi ông đi!”
Tiết Ngọc Lan cũng phụ họa. “Noãn Noãn, mau xin lỗi ông đi, sao cháu có thể nói ra những lời làm tổn thương ông như thế?”
An Noãn cũng ý thức được mình quá kích động nên ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông3cụ Thẩm, đưa tay ôm lấy eo ông, vùi đầu vào ngực ông và nói với giọng nghẹn ngào. “Cháu xin lỗi, ông, cháu cầu xin ông, xin ông sau này đừng gán ghép cháu với Mạc Trọng Huy nữa, cháu với anh ta thực sự không thể nào được đâu.”
Ông cụ Thẩm rất tức giận, nhưng thấy An Noãn chịu thua, trong lòng công cụ chỉ còn lại đau lòng. Cô ngồi ăn cơm với ông cụ Thẩm, ông ăn vẫn rất ít, nhưng những món Ăn Noãn gắp cho ông, ông đều5ăn hết. Đậu Nhã Quyên trêu ông cụ. “Ba, đồ ăn cháu gái gắp cho ba có phải ngon hơn không ạ? Tốt nhất là để lần sau Noãn Noãn xới cơm cho ba, chắc chắn ba sẽ ăn hết.”
Ông cụ Thẩm than thở: “Nó á, không trông cậy nó xới cơm cho ba đâu, chỉ mong nó bớt làm ba tức giận là được rồi.” Cơm nước xong xuôi, An Noãn cùng ngồi xem thời sự với ông cụ Thẩm thêm một lúc, Thẩm Diệc Minh đã ra sân bay rồi. “Bác thật vất vả, cháu thấy thương bác lắm.”
Ông cụ Thẩm ghen tị. “Chẳng bao giờ thấy cháu đau lòng ông như vậy, ông bị cháu làm cho tức giận đến mức phải vào bệnh viện, thế mà cái con sói mắt trắng cháu đây cả tuần cũng không thấy vào liếc ống một cái, làm ông trông mong mòn cả mắt.”
“Cháu tới Giang Thành thăm ba mẹ mà.”
Ông cụ Thẩm gật đầu, nói thật nhỏ: “Ông cũng rất muốn thăm mẹ cháu, đúng rồi, bác hai cháu nói là muốn chuyển mộ của mẹ cháu về đây, đến lúc đó chúng ta cũng tiện đi thăm nó hơn.” “Không được, không thể chuyển về đây.”
“Chuyện này chờ khi nào bác cả, bác hai, bác ba cháu rảnh, chúng ta sẽ họp gia đình bàn sau.”
Hiện tại ông cụ cũng không muốn cãi nhau với An Noãn vì chuyện này.
“Hôm nay cháu ở lại đây với ông đi, vẫn còn một phòng trống, đợi lát nữa bác gái cả sẽ đi sắp xếp cho cháu.” An Noãn lộ vẻ do dự, trong lòng nhớ đến hai bà con ở khách sạn kia.
“Ông, cháu không muốn ở trong bệnh viện đầu, vả lại cháu chẳng có đồ dùng hàng ngày gì ở đây cả, để sáng sớm mai cháu lại đến thăm ông được không?”
Ông cụ Thẩm nhíu mày, thản nhiên nói: “Cháu không nỡ bỏ rơi cái thằng kia chứ gì, cháu xem cháu là một cô gái trẻ lại ở cùng một chỗ với đàn ông lớn tuổi, để người khác biết được thì ra cái thể thống gì?” “Cháu cũng đã ở bên anh ấy bốn năm rồi.” Ông cụ Thẩm lại bị lời nói này của cô làm cho tức giận, ông khoát tay, hừ giọng: “Thôi cháu đi đi, đi luôn đi, đi mà ở với cái thằng người Anh kia, địa vị của ông ở trong lòng cháu vĩnh viễn cũng không sánh bằng nó.”
An Noãn đi rồi, mọi người đều xúm lại an ủi ông cụ Thẩm. Ông cụ Thẩm liếc nhìn bó bách hợp trên tủ đầu giường, ra chỉ thị. “Nhã Quyên, cháu tìm hai người dọn hết đống hoa này đi.”
Đậu Nhã Quyên nhanh chóng gọi hai người lính gác vào đem hoa đi.
Bà còn cố ý trêu ông cụ Thẩm, bà chỉ vào bó hoa An Noãn mang tới và hỏi: “Ba, bó hoa mới này có cần dọn đi luôn không?”
Ông cụ Thẩm lườm bà, tức giận hỏi lại: “Con nói xem? Nhanh đi tìm cái bình lại đây để cắm hoa.”
Tài xế riêng của ông cụ Thẩm đưa An Noãn đến khách sạn, lúc xuống xe, bác tài xế hỏi cô, “Cô chủ, ngày mai cô đến thăm thủ trưởng lúc nào để tôi tới đón.” An Noãn cười xua tay. “Không cần đâu, tự tôi đi được rồi.”
“Vậy cô An nhất định phải đến đấy nhé, cô vừa đến là thủ trưởng vui vẻ ngay, ngày nào ông ấy cũng ngóng trông cô đấy.” An Noãn gật đầu, quay người đi vào khách sạn. Về đến phòng, cô phát hiện Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa ngủ, giờ phút này anh đang ngồi trên ghế sofa, nhàm chán bấm điều khiển tivi.
An Noãn bất giác nhíu mày. “Mấy giờ rồi? Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”
“Đang chờ em.” Chỉ ba chữ đơn giản lại làm lòng An Noãn ấm áp.
Cô từ tốn đi đến trước mặt anh và ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh. Anh rất tự nhiên duỗi cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hỏi: “Có phải ông lại mắng em không?”
Giọng nói của cô hơi mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nói: “Lão Lâm à, anh đừng giận ông của em, vì ông thật sự không muốn em đi lấy chồng quá xa thôi.”
Lâm Dịch Xuyên nói với giọng đầy yêu thương. “Anh nào dám giận ông, anh biết ông cũng là vì thương em mà thôi. Ngược lại là em đấy, sau này đừng vì anh mà cãi nhau với ông nữa, sức khỏe của người già không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì cả đời này em cũng không thể tha thứ cho mình đâu.”
“Lão Lâm, em cảm thấy mệt mỏi, mặc kệ cái ước hẹn một năm kia, chúng ta về Luân Đôn sống một cuộc sống yên bình và ấm áp đi thôi.” Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kích động nâng mặt cô lên, anh vui mừng hỏi: “Thật à?”
An Noãn nghiêm túc gật đầu.
“Em không muốn tạo dựng sự nghiệp gì cả, chỉ muốn chuyên tâm làm người phụ nữ đằng sau anh, chăm sóc Tảo Tảo thật tốt. Chúng ta cũng có thể sinh thêm em bé, cả nhà bốn người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
“Đây là em nói đấy nhé, không cho phép hối hận.” Lâm Dịch Xuyên ôm chặt cô vào lồng ngực, như thể muốn nghiền nát cô vào trong thân thể mình, có yêu cô thế nào cũng không đủ.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Nhã Quyên gọi điện tới hỏi cô: “Noãn Noãn à, lúc nào cháu tới? Sáng sớm mà ông đã ngóng ra ngóng vào rồi.”
“Bác, cháu muốn đưa cả Lâm Dịch Xuyên tới cùng, bác giúp cháu hỏi ý ông xem có được không.”
Đậu Nhã Quyên hơi giật mình, bà cười nói: “Noãn Noãn, ông đang bệnh, cháu đừng làm ông tức giận thêm, cháu đến đây một mình đi, bác sẽ bảo lái xe đi đón cháu.”
Mạc Trọng Huy cười nói: “Ông à, sau này cháu sẽ chú ý đến sức khỏe của mình.” Ông cụ vẫn tỏ vẻ không đành lòng, tiếp tục khuyên, “Hay là cứ ở lại ăn một chút rồi hẵng đi, cho dù bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm chứ.”
Mạc Trọng Huy lại nhìn sang Án Noãn. Ông cụ Thẩm tức điên lên, “Cháu đừng có nhìn nó nữa, trong cái nhà này tạm thời vẫn do ông quyết định. Đi, đi ăn cơm với ông.”
An Noãn vẫn không mở miệng nói muốn2hắn ở lại.
“Ông, hôm khác cháu lại đến thăm ông, cháu thật sự có việc ạ, cháu đi trước đây.” Nhìn bóng lưng Mạc Trọng Huy lúc đi khỏi trông rất cô đơn, ông cụ Thẩm quát An Noãn. “Cái con bé này, chẳng tinh ý gì cả.” An Noãn cũng hơi tức giận, không phải cô không biết ông cụ dùng trăm phương ngàn kế muốn gán ghép cô với Mạc Trọng Huy.
“Ông đã ghét cháu như vậy thì cháu cũng đi đây.”
Ông cụ Thẩm chỉ tay về phía cửa, tức giận. “Cháu8đi đi, đi rồi thì đừng bao giờ tới đây nữa, cũng đừng trở về nhà họ Thẩm nữa.”
“Nhà họ Thẩm có gì đặc biệt hơn người chứ, cháu và Lâm Dịch Xuyên về lại nước Anh là được rồi, ông muốn gán ghép cháu với Mạc Trọng Huy phải không, cháu nói cho ông biết, không thể nào được đâu, đời này cũng không thể, ngày mai cháu và Lâm Dịch Xuyên sẽ về Anh để kết hôn, không bao giờ quay trở về Trung Quốc nữa!”
An Noãn gào lên xong, ông cụ6Thẩm bị tức đến mức phải ôm tim.
Tất cả mọi người chạy tới khuyên can, Thẩm Diệc Minh cũng đến khuyên An Noãn, Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan tới đỡ ông cụ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc ra lệnh cho cô. “Noãn Noãn, cháu mau xin lỗi ông đi!”
Tiết Ngọc Lan cũng phụ họa. “Noãn Noãn, mau xin lỗi ông đi, sao cháu có thể nói ra những lời làm tổn thương ông như thế?”
An Noãn cũng ý thức được mình quá kích động nên ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông3cụ Thẩm, đưa tay ôm lấy eo ông, vùi đầu vào ngực ông và nói với giọng nghẹn ngào. “Cháu xin lỗi, ông, cháu cầu xin ông, xin ông sau này đừng gán ghép cháu với Mạc Trọng Huy nữa, cháu với anh ta thực sự không thể nào được đâu.”
Ông cụ Thẩm rất tức giận, nhưng thấy An Noãn chịu thua, trong lòng công cụ chỉ còn lại đau lòng. Cô ngồi ăn cơm với ông cụ Thẩm, ông ăn vẫn rất ít, nhưng những món Ăn Noãn gắp cho ông, ông đều5ăn hết. Đậu Nhã Quyên trêu ông cụ. “Ba, đồ ăn cháu gái gắp cho ba có phải ngon hơn không ạ? Tốt nhất là để lần sau Noãn Noãn xới cơm cho ba, chắc chắn ba sẽ ăn hết.”
Ông cụ Thẩm than thở: “Nó á, không trông cậy nó xới cơm cho ba đâu, chỉ mong nó bớt làm ba tức giận là được rồi.” Cơm nước xong xuôi, An Noãn cùng ngồi xem thời sự với ông cụ Thẩm thêm một lúc, Thẩm Diệc Minh đã ra sân bay rồi. “Bác thật vất vả, cháu thấy thương bác lắm.”
Ông cụ Thẩm ghen tị. “Chẳng bao giờ thấy cháu đau lòng ông như vậy, ông bị cháu làm cho tức giận đến mức phải vào bệnh viện, thế mà cái con sói mắt trắng cháu đây cả tuần cũng không thấy vào liếc ống một cái, làm ông trông mong mòn cả mắt.”
“Cháu tới Giang Thành thăm ba mẹ mà.”
Ông cụ Thẩm gật đầu, nói thật nhỏ: “Ông cũng rất muốn thăm mẹ cháu, đúng rồi, bác hai cháu nói là muốn chuyển mộ của mẹ cháu về đây, đến lúc đó chúng ta cũng tiện đi thăm nó hơn.” “Không được, không thể chuyển về đây.”
“Chuyện này chờ khi nào bác cả, bác hai, bác ba cháu rảnh, chúng ta sẽ họp gia đình bàn sau.”
Hiện tại ông cụ cũng không muốn cãi nhau với An Noãn vì chuyện này.
“Hôm nay cháu ở lại đây với ông đi, vẫn còn một phòng trống, đợi lát nữa bác gái cả sẽ đi sắp xếp cho cháu.” An Noãn lộ vẻ do dự, trong lòng nhớ đến hai bà con ở khách sạn kia.
“Ông, cháu không muốn ở trong bệnh viện đầu, vả lại cháu chẳng có đồ dùng hàng ngày gì ở đây cả, để sáng sớm mai cháu lại đến thăm ông được không?”
Ông cụ Thẩm nhíu mày, thản nhiên nói: “Cháu không nỡ bỏ rơi cái thằng kia chứ gì, cháu xem cháu là một cô gái trẻ lại ở cùng một chỗ với đàn ông lớn tuổi, để người khác biết được thì ra cái thể thống gì?” “Cháu cũng đã ở bên anh ấy bốn năm rồi.” Ông cụ Thẩm lại bị lời nói này của cô làm cho tức giận, ông khoát tay, hừ giọng: “Thôi cháu đi đi, đi luôn đi, đi mà ở với cái thằng người Anh kia, địa vị của ông ở trong lòng cháu vĩnh viễn cũng không sánh bằng nó.”
An Noãn đi rồi, mọi người đều xúm lại an ủi ông cụ Thẩm. Ông cụ Thẩm liếc nhìn bó bách hợp trên tủ đầu giường, ra chỉ thị. “Nhã Quyên, cháu tìm hai người dọn hết đống hoa này đi.”
Đậu Nhã Quyên nhanh chóng gọi hai người lính gác vào đem hoa đi.
Bà còn cố ý trêu ông cụ Thẩm, bà chỉ vào bó hoa An Noãn mang tới và hỏi: “Ba, bó hoa mới này có cần dọn đi luôn không?”
Ông cụ Thẩm lườm bà, tức giận hỏi lại: “Con nói xem? Nhanh đi tìm cái bình lại đây để cắm hoa.”
Tài xế riêng của ông cụ Thẩm đưa An Noãn đến khách sạn, lúc xuống xe, bác tài xế hỏi cô, “Cô chủ, ngày mai cô đến thăm thủ trưởng lúc nào để tôi tới đón.” An Noãn cười xua tay. “Không cần đâu, tự tôi đi được rồi.”
“Vậy cô An nhất định phải đến đấy nhé, cô vừa đến là thủ trưởng vui vẻ ngay, ngày nào ông ấy cũng ngóng trông cô đấy.” An Noãn gật đầu, quay người đi vào khách sạn. Về đến phòng, cô phát hiện Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa ngủ, giờ phút này anh đang ngồi trên ghế sofa, nhàm chán bấm điều khiển tivi.
An Noãn bất giác nhíu mày. “Mấy giờ rồi? Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”
“Đang chờ em.” Chỉ ba chữ đơn giản lại làm lòng An Noãn ấm áp.
Cô từ tốn đi đến trước mặt anh và ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh. Anh rất tự nhiên duỗi cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hỏi: “Có phải ông lại mắng em không?”
Giọng nói của cô hơi mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nói: “Lão Lâm à, anh đừng giận ông của em, vì ông thật sự không muốn em đi lấy chồng quá xa thôi.”
Lâm Dịch Xuyên nói với giọng đầy yêu thương. “Anh nào dám giận ông, anh biết ông cũng là vì thương em mà thôi. Ngược lại là em đấy, sau này đừng vì anh mà cãi nhau với ông nữa, sức khỏe của người già không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì cả đời này em cũng không thể tha thứ cho mình đâu.”
“Lão Lâm, em cảm thấy mệt mỏi, mặc kệ cái ước hẹn một năm kia, chúng ta về Luân Đôn sống một cuộc sống yên bình và ấm áp đi thôi.” Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kích động nâng mặt cô lên, anh vui mừng hỏi: “Thật à?”
An Noãn nghiêm túc gật đầu.
“Em không muốn tạo dựng sự nghiệp gì cả, chỉ muốn chuyên tâm làm người phụ nữ đằng sau anh, chăm sóc Tảo Tảo thật tốt. Chúng ta cũng có thể sinh thêm em bé, cả nhà bốn người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
“Đây là em nói đấy nhé, không cho phép hối hận.” Lâm Dịch Xuyên ôm chặt cô vào lồng ngực, như thể muốn nghiền nát cô vào trong thân thể mình, có yêu cô thế nào cũng không đủ.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Nhã Quyên gọi điện tới hỏi cô: “Noãn Noãn à, lúc nào cháu tới? Sáng sớm mà ông đã ngóng ra ngóng vào rồi.”
“Bác, cháu muốn đưa cả Lâm Dịch Xuyên tới cùng, bác giúp cháu hỏi ý ông xem có được không.”
Đậu Nhã Quyên hơi giật mình, bà cười nói: “Noãn Noãn, ông đang bệnh, cháu đừng làm ông tức giận thêm, cháu đến đây một mình đi, bác sẽ bảo lái xe đi đón cháu.”