Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-283.txt
Chương 283: SAY RƯỢU LOẠN TÍNH (5)
Từ trước đến nay tửu lượng của An Noãn không tốt, chỉ một lúc sau là cô đã choáng váng rồi. Mạc Trọng Huy cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn tốt hơn nên hoàn toàn tỉnh táo. 1 “Mạc Trong Huy,2anh nói xem vì sao thế giới này lại phức tạp như vậy? Tôi chỉ muốn được yêu đương thật đơn giản, kết hôn, sinh con, nhưng vì sao lại có nhiều đau khổ như vậy? Anh nói anh đau, tôi cũng đau, tôi8đau không ít hơn anh đâu, chỉ là tôi ngụy trang rất tốt, tôi tình nguyện một mình trốn đi liếm láp vết thương.”
“Mạc Trọng Huy, tôi biết chúng ta không nên yêu lại, không thể lại làm tổn thương thêm càng nhiều người6nữa, thế nhưng có đôi khi tôi cũng không khống chế nổi chính tôi.” An Noãn lại uống thêm hai ngụm, cô vừa khóc vừa nói. “Lão Lâm đối xử với tôi quá tốt, người tôi không đành lòng tổn thương nhất chính là3anh ấy. Mạc Trọng Huy, tôi vẫn sẽ kết hôn với anh ấy, tôi sẽ thử yêu anh ấy.”
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiều nghiêng vào trong phòng, An Noãn mở to mắt, vì hôm5qua say rượu nên bây giờ đầu cô đau vô cùng. Cô đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, hoàn cảnh nơi đây vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, cô khẩn trương nhìn cơ thể mình ở trong chăn, trần truồng. Trước ngực, trên cánh tay có dấu vết ái ân của đêm hôm qua. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Cổ đưa hai tay bịt lỗ tai, đầu óc trống rỗng, cô nhớ tối hôm qua bọn họ đã uống rượu với nhau, cô uống rất nhiều rượu, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không tài nào nhớ nổi.
Tiếng nước dừng lại, chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy bước ra khỏi phòng tắm. Thấy An Noãn đang nhặt đám quần áo lộn xộn trên mặt đất bao lấy thân thể của mình, Mạc Trọng Huy nhíu mày lại. Hắn vội vàng đi tới, duỗi cánh tay dài ra ôm chặt cô vào trong lòng. Tối hôm qua, chúng ta...” Giọng nói của An Noãn hơi khàn khàn. Hắn ôm cô rất chặt, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô. “Tối hôm qua chúng ta đều uống say, những chuyện nên phát sinh hay không nên phát sinh đều xảy ra cả rồi.” An Noãn cắn môi, hai tay nắm thật chặt chiếc chăn mềm, giờ phút này, ngay cả dũng khí để lừa gạt mình cô cũng không có. “Ngoan, không sợ, tương lai để cho anh suy nghĩ, anh cũng không muốn để em tiếp tục phải chịu bất kì tổn thương nào hết.” Giọng nói trầm khàn của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô. An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, cô tỉnh táo nói: “Mạc Trọng Huy, tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm gì hết, chúng ta đều là người trưởng thành, say rượu loạn tính mà thôi, không cần để ở trong lòng.” Nói rồi An Noãn xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh buốt nhưng vẫn không sao làm dịu được sự nôn nóng bất an của cô. Vừa rồi cô còn ra vẻ bình tĩnh lắm, nhưng giờ phút này cô không ngụy trang được nữa, nước mắt theo nước từ vòi hoa sen chảy xuống. Cô đã từng nói, người mà cô không đành lòng tổn thương nhất trên thế giới này chính là Lâm Dịch Xuyên, nhưng cuối cùng cô vẫn phản bội anh, tương lai sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
An Noãn ra khỏi phòng tắm đã thấy Mạc Trọng Huy gọi người mang bữa sáng tới. “Tới đây ăn chút gì đi, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, giờ dạ dày em có thấy khó chịu không?”
An Noãn không đi tới mà chỉ đứng ở xa. “Mạc Trọng Huy, xin anh hãy quên tất cả mọi chuyện tối hôm qua đi, chúng ta đều uống say.”
Lông mày của hắn hơi cau lại, hắn đi đến bên cạnh và nắm lấy vai cô, nói với giọng không vui: “Em bảo anh phải quên thế nào đây? An Noãn, chuyện đều đã như vậy rồi, chẳng lẽ em vẫn còn muốn trở lại bên cạnh Lâm Dịch Xuyên? Hả?”
“Cho dù tôi không đến được với Lâm Dịch Xuyên thì tôi cũng không thể cùng với anh.”
Mạc Trọng Huy hơi bực bội kêu lên một tiếng đau đớn, “An Noãn, anh không biết em đang sợ cái gì, anh đã nói tương lai để cho anh suy nghĩ, em không cần sợ gì cả, có anh ở đây rồi.”
“Không, chúng ta không thể Cô đẩy hắn ra, cầm lấy túi xách rồi bỏ đi.
Vừa đi ra khỏi phòng thì gặp được trợ lý Trương, An Noãn trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào cậu ta, trợ lý Trường thì vừa tủm tỉm vừa chào hỏi cô, “Cô An, chào buổi sáng.”
An Noãn rời đi giống như đang chạy trốn.
Trợ lý Trương gõ cửa, đi vào, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang dùng tay chống đỡ đầu, trông có vẻ như bị nhức đầu.
“Ngài Mạc, anh sao thế?”
Hắn khẽ thở dài. “Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi đưa An Noãn về nhà.”
“Vâng.”
Trợ lý Trương không kịp cân nhắc đến những cái khác, vội vàng chạy đuổi theo An Noãn.
Cậu ta chạy tới trước cổng của Shine mới đuổi kịp cô. “Cố An, để tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần, tôi đến khách sạn ở gần đây thôi.”
“Cô An, cô có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
An Noãn dừng bước.
“Cô An, có lúc yêu một người là không có cách nào lừa gạt được chính mình, lừa gạt người bên cạnh. Tôi cảm thấy rất may mắn khi cô đã thấy rõ lòng mình, hi vọng cô có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình mà không cần lo lắng gì cả.”
An Noãn không nghe tiếp mà bỏ đi.
Trên đường đi qua một tiệm thuốc, cô vào mua thuốc tránh thai, không cần dùng tới nước mà nuốt luôn vào bụng. Trở lại khách sạn, cô gặp Hứa Vĩ Thần đang định đi ra ngoài. Anh ta nghi ngờ hỏi cô. “Sao cô lại về giờ này?”
“Tôi, tôi về lấy ít đồ, một lát nữa còn phải về nhà họ Thẩm.”
Hứa Vĩ Thần nhíu mày. “Ấp a ấp úng, có phải cô có chuyện gì không?” “Không có, tôi chỉ trở về lấy mấy bộ quần áo thôi.”
Anh ta cười khẽ, trêu chọc cô. “Nhà họ Thẩm hào phóng quá nhỉ, ngay cả quần áo cũng không nỡ mua cho cô cơ à? Suy cho cùng cũng không phải do họ tự tay nuôi lớn nên không có tình cảm, tôi khuyên cô vẫn nên mau chóng trở về Luân Đôn, trở lại vòng tay của lão Lâm đi, trên thế giới này chỉ có lão Lâm là thật lòng yêu cô thôi.”
“Tôi đi vào trước, anh mau đi đi.”
An Noãn cúi thấp đầu, tiến vào trong phòng.
Cô vào phòng tắm để tắm rửa một lần nữa, có một vài dấu vết dù làm thế nào cũng không tẩy đi được.
Shine, trợ lý Trương đi vào phòng, Mạc Trọng Huy vẫn duy trì tư thế như lúc cậu ta mới rời khỏi.
“Ngài Mạc, cô An đã trở lại khách sạn.”
Hắn “ừ” một tiếng đơn giản.
“Ngài Mạc, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không.”
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.
Trợ lý Trương vội vàng nói. “Cô An vào tiệm thuốc, mua thuốc tránh thai.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
“Ngài Mạc, tiếp theo ngài có tính toán gì không?”
“Đi giúp tôi chuẩn bị ít quà, buổi tối hôm nay đến nhà họ Thẩm một chuyến.” Trợ lý Trường mừng rỡ, kích động nói: “Ngài muốn đến nhà họ Thẩm cầu hôn?” Mạc Trọng Huy trừng mắt với cậu ta một cái, chế cậu ta quá dông dài. “Đúng rồi, ngài Mạc, đêm qua cô Lý tìm anh cả đêm, anh có muốn dành thời gian gặp cô ấy một chút không?”
Mạc Trọng Huy gật đầu, “Cậu đi sắp xếp đi.” Cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Lý Hân Như chỉ muốn được ở bên cạnh Mạc Trọng Huy ở thời điểm hắn khổ sở nhất, nhưng cô gọi điện thoại hắn không tiếp, bất đắc dĩ cô đành phải gọi cho trợ lý của hắn. Nhưng trợ lý Trương lại trả lời là không biết hắn đang ở đâu. Cô có thể tin tưởng được cậu ta không? Cô gọi điện cho hắn suốt cả đêm, sau đó điện thoại di động của hắn tắt máy, không biết có phải do cô gọi nhiều quá nên bị hết pin, sập nguồn hay không nữa.
Từ trước đến nay tửu lượng của An Noãn không tốt, chỉ một lúc sau là cô đã choáng váng rồi. Mạc Trọng Huy cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn tốt hơn nên hoàn toàn tỉnh táo. 1 “Mạc Trong Huy,2anh nói xem vì sao thế giới này lại phức tạp như vậy? Tôi chỉ muốn được yêu đương thật đơn giản, kết hôn, sinh con, nhưng vì sao lại có nhiều đau khổ như vậy? Anh nói anh đau, tôi cũng đau, tôi8đau không ít hơn anh đâu, chỉ là tôi ngụy trang rất tốt, tôi tình nguyện một mình trốn đi liếm láp vết thương.”
“Mạc Trọng Huy, tôi biết chúng ta không nên yêu lại, không thể lại làm tổn thương thêm càng nhiều người6nữa, thế nhưng có đôi khi tôi cũng không khống chế nổi chính tôi.” An Noãn lại uống thêm hai ngụm, cô vừa khóc vừa nói. “Lão Lâm đối xử với tôi quá tốt, người tôi không đành lòng tổn thương nhất chính là3anh ấy. Mạc Trọng Huy, tôi vẫn sẽ kết hôn với anh ấy, tôi sẽ thử yêu anh ấy.”
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiều nghiêng vào trong phòng, An Noãn mở to mắt, vì hôm5qua say rượu nên bây giờ đầu cô đau vô cùng. Cô đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, hoàn cảnh nơi đây vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, cô khẩn trương nhìn cơ thể mình ở trong chăn, trần truồng. Trước ngực, trên cánh tay có dấu vết ái ân của đêm hôm qua. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Cổ đưa hai tay bịt lỗ tai, đầu óc trống rỗng, cô nhớ tối hôm qua bọn họ đã uống rượu với nhau, cô uống rất nhiều rượu, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không tài nào nhớ nổi.
Tiếng nước dừng lại, chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy bước ra khỏi phòng tắm. Thấy An Noãn đang nhặt đám quần áo lộn xộn trên mặt đất bao lấy thân thể của mình, Mạc Trọng Huy nhíu mày lại. Hắn vội vàng đi tới, duỗi cánh tay dài ra ôm chặt cô vào trong lòng. Tối hôm qua, chúng ta...” Giọng nói của An Noãn hơi khàn khàn. Hắn ôm cô rất chặt, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô. “Tối hôm qua chúng ta đều uống say, những chuyện nên phát sinh hay không nên phát sinh đều xảy ra cả rồi.” An Noãn cắn môi, hai tay nắm thật chặt chiếc chăn mềm, giờ phút này, ngay cả dũng khí để lừa gạt mình cô cũng không có. “Ngoan, không sợ, tương lai để cho anh suy nghĩ, anh cũng không muốn để em tiếp tục phải chịu bất kì tổn thương nào hết.” Giọng nói trầm khàn của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô. An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, cô tỉnh táo nói: “Mạc Trọng Huy, tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm gì hết, chúng ta đều là người trưởng thành, say rượu loạn tính mà thôi, không cần để ở trong lòng.” Nói rồi An Noãn xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh buốt nhưng vẫn không sao làm dịu được sự nôn nóng bất an của cô. Vừa rồi cô còn ra vẻ bình tĩnh lắm, nhưng giờ phút này cô không ngụy trang được nữa, nước mắt theo nước từ vòi hoa sen chảy xuống. Cô đã từng nói, người mà cô không đành lòng tổn thương nhất trên thế giới này chính là Lâm Dịch Xuyên, nhưng cuối cùng cô vẫn phản bội anh, tương lai sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
An Noãn ra khỏi phòng tắm đã thấy Mạc Trọng Huy gọi người mang bữa sáng tới. “Tới đây ăn chút gì đi, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, giờ dạ dày em có thấy khó chịu không?”
An Noãn không đi tới mà chỉ đứng ở xa. “Mạc Trọng Huy, xin anh hãy quên tất cả mọi chuyện tối hôm qua đi, chúng ta đều uống say.”
Lông mày của hắn hơi cau lại, hắn đi đến bên cạnh và nắm lấy vai cô, nói với giọng không vui: “Em bảo anh phải quên thế nào đây? An Noãn, chuyện đều đã như vậy rồi, chẳng lẽ em vẫn còn muốn trở lại bên cạnh Lâm Dịch Xuyên? Hả?”
“Cho dù tôi không đến được với Lâm Dịch Xuyên thì tôi cũng không thể cùng với anh.”
Mạc Trọng Huy hơi bực bội kêu lên một tiếng đau đớn, “An Noãn, anh không biết em đang sợ cái gì, anh đã nói tương lai để cho anh suy nghĩ, em không cần sợ gì cả, có anh ở đây rồi.”
“Không, chúng ta không thể Cô đẩy hắn ra, cầm lấy túi xách rồi bỏ đi.
Vừa đi ra khỏi phòng thì gặp được trợ lý Trương, An Noãn trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào cậu ta, trợ lý Trường thì vừa tủm tỉm vừa chào hỏi cô, “Cô An, chào buổi sáng.”
An Noãn rời đi giống như đang chạy trốn.
Trợ lý Trương gõ cửa, đi vào, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang dùng tay chống đỡ đầu, trông có vẻ như bị nhức đầu.
“Ngài Mạc, anh sao thế?”
Hắn khẽ thở dài. “Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi đưa An Noãn về nhà.”
“Vâng.”
Trợ lý Trương không kịp cân nhắc đến những cái khác, vội vàng chạy đuổi theo An Noãn.
Cậu ta chạy tới trước cổng của Shine mới đuổi kịp cô. “Cố An, để tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần, tôi đến khách sạn ở gần đây thôi.”
“Cô An, cô có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
An Noãn dừng bước.
“Cô An, có lúc yêu một người là không có cách nào lừa gạt được chính mình, lừa gạt người bên cạnh. Tôi cảm thấy rất may mắn khi cô đã thấy rõ lòng mình, hi vọng cô có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình mà không cần lo lắng gì cả.”
An Noãn không nghe tiếp mà bỏ đi.
Trên đường đi qua một tiệm thuốc, cô vào mua thuốc tránh thai, không cần dùng tới nước mà nuốt luôn vào bụng. Trở lại khách sạn, cô gặp Hứa Vĩ Thần đang định đi ra ngoài. Anh ta nghi ngờ hỏi cô. “Sao cô lại về giờ này?”
“Tôi, tôi về lấy ít đồ, một lát nữa còn phải về nhà họ Thẩm.”
Hứa Vĩ Thần nhíu mày. “Ấp a ấp úng, có phải cô có chuyện gì không?” “Không có, tôi chỉ trở về lấy mấy bộ quần áo thôi.”
Anh ta cười khẽ, trêu chọc cô. “Nhà họ Thẩm hào phóng quá nhỉ, ngay cả quần áo cũng không nỡ mua cho cô cơ à? Suy cho cùng cũng không phải do họ tự tay nuôi lớn nên không có tình cảm, tôi khuyên cô vẫn nên mau chóng trở về Luân Đôn, trở lại vòng tay của lão Lâm đi, trên thế giới này chỉ có lão Lâm là thật lòng yêu cô thôi.”
“Tôi đi vào trước, anh mau đi đi.”
An Noãn cúi thấp đầu, tiến vào trong phòng.
Cô vào phòng tắm để tắm rửa một lần nữa, có một vài dấu vết dù làm thế nào cũng không tẩy đi được.
Shine, trợ lý Trương đi vào phòng, Mạc Trọng Huy vẫn duy trì tư thế như lúc cậu ta mới rời khỏi.
“Ngài Mạc, cô An đã trở lại khách sạn.”
Hắn “ừ” một tiếng đơn giản.
“Ngài Mạc, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không.”
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.
Trợ lý Trương vội vàng nói. “Cô An vào tiệm thuốc, mua thuốc tránh thai.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
“Ngài Mạc, tiếp theo ngài có tính toán gì không?”
“Đi giúp tôi chuẩn bị ít quà, buổi tối hôm nay đến nhà họ Thẩm một chuyến.” Trợ lý Trường mừng rỡ, kích động nói: “Ngài muốn đến nhà họ Thẩm cầu hôn?” Mạc Trọng Huy trừng mắt với cậu ta một cái, chế cậu ta quá dông dài. “Đúng rồi, ngài Mạc, đêm qua cô Lý tìm anh cả đêm, anh có muốn dành thời gian gặp cô ấy một chút không?”
Mạc Trọng Huy gật đầu, “Cậu đi sắp xếp đi.” Cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Lý Hân Như chỉ muốn được ở bên cạnh Mạc Trọng Huy ở thời điểm hắn khổ sở nhất, nhưng cô gọi điện thoại hắn không tiếp, bất đắc dĩ cô đành phải gọi cho trợ lý của hắn. Nhưng trợ lý Trương lại trả lời là không biết hắn đang ở đâu. Cô có thể tin tưởng được cậu ta không? Cô gọi điện cho hắn suốt cả đêm, sau đó điện thoại di động của hắn tắt máy, không biết có phải do cô gọi nhiều quá nên bị hết pin, sập nguồn hay không nữa.