Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-47.txt
Chương 47: LIỀU MẠNG
Mặt Lương Trạch Minh lập tức sa sầm, hắn ta gằn từng tiếng một: “Phù Thu, cô theo tôi lâu như vậy, đến bây giờ còn không biết điều gì có thể2nói, điều gì không sao?”
“Lương Trạch Minh, anh có còn là người không vậy? Anh có biết An Noãn là ai không?”
Gương mặt của Lương Trạch Minh vẫn u ám, khẽ nói:8“Anh vừa mới biết, cô ấy là con gái của An Hồng Minh. Anh muốn em giúp anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút, thay anh bù đắp sự thua6thiệt của nhà họ An”
Phù Thu cười khẩy: “Chà chà, ngài Lương xưa nay thủ đoạn độc ác, hại người không chớp mắt, sao hôm nay đột nhiên có lương tâm như3vậy? Hay lại muốn giăng bẫy hại người?”
“Phù Thu, em nghĩ anh là người tệ hại đến như vậy sao? Ở trong lòng em, anh độc ác đến mức đó?”
Phù Thu quay5mặt đi, không nói lời nào.
Lương Trạch Minh khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoay mặt Phù Thu lại, hôn lên trán cô, dỗ dành: “Ngoan, coi như là giúp anh chăm sóc, đối xử tốt với cô ấy một chút, xem xem cô ấy cần trợ giúp gì trong sinh hoạt, thì em cố gắng giúp cô ấy. Tiền không thành vấn đề, ngày mai anh sẽ bảo thư ký chuyển tiền cho em”
“An Noãn là một cô gái tốt, không cần anh nói, em cũng sẽ đối tốt với cô ấy. Hơn nữa, hiện giờ cô ấy đã tìm được
một người tốt. Bạn trai của cô ấy là Thường tổng của Tập đoàn Phi Vũ. Cậu ta rất tốt với cô ấy. À, có chuyện này em đang muốn hỏi anh, rốt cuộc Tập đoàn Phi Vũ đắc tội gì mà có người muốn đẩy họ vào chỗ chết? Anh đứng ra cũng không giải quyết được?”
Lương Trạch Minh lắc đầu: “Không ai giúp được họ đâu, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, chỉ cần Thường Tử Phi rời khỏi An Noãn là sẽ yên chuyện”
“Ý gì đây?”
“Mạc Trọng Huy đích thân gọi điện thoại cho anh, bảo anh phải đuổi tận giết tuyệt đối với Tập đoàn Phi Vũ”
Phù Thu liền hiểu ra: “Thì ra là hắn! Vì sao hắn lại muốn làm như vậy? Chẳng lẽ ba năm trước hắn hại nhà họ An còn chưa đủ thảm sao? Hắn thấy An Noãn chướng mắt đến mức đó sao?”
“Em là một người thông minh, vì sao hắn không gây phiền phức cho chính An Noãn mà chỉ gây rắc rối cho Thường Tử Phi, em cứ suy nghĩ đi. Tóm lại, em phải đối xử tốt với An Noãn một chút, chưa có ai đắc tội với Mạc Trọng Huy mà lại có thể sống yên ổn cả”
Dạo này dường như Thường Tử Phi không bận như trước kia, thế nhưng tối nào anh cũng đi ra ngoài một lúc, An Noãn cũng thử hỏi về công việc của anh nhưng Thường Tử Phi nói cô cứ yên tâm, chuyện rắc rối của công ty đã được giải quyết.
Mãi cho tới lúc Hoa Vũ tới Bách Nhạc tìm cô, cô mới biết mình đã quá dễ tin người khác, mình ngây thơ biết bao. Mạc Trọng Huy là loại người gì, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho cô và Thương Tử Phi kia chứ?
“Chị dâu, ngày hôm nay tôi tới tìm chị dường như hơi mạo muội, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ nhất định tôi sẽ không tới quấy rầy chị đâu. Chị phải tuyệt đối giữ bí mật giúp tôi, đừng để cho anh Tử Phi biết, nếu không, anh ấy nhất định giết chết tôi”
An Noãn vừa nghe như vậy, liền có dự cảm không tốt, hỏi: “Có phải là về chuyện của công ty không?”
Hoa Vũ gật đầu: “Chị cũng biết, có mấy hạng mục của Phi Vũ bị dừng lại, công ty xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Rất nhiều người nghe được tin ngài Mạc tạo áp lực với Lương Trạch Minh, muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Phi Vũ”
An Noãn siết chặt hai tay vào nhau.
“Chị dâu, tôi biết chỉ có chị là có thể nói chuyện với ngài Mạc. Tôi mong chị có thể giúp chúng tôi lần này. Tôi rất hiểu tính anh Phi, dù công ty phá sản, anh ấy cũng sẽ không cúi đầu trước ngài Mạc. Tôi thực sự không muốn cơ ngơi mà chúng tôi vất vả lắm mới gây dựng được, lại kết thúc như vậy.”
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết việc này”
Rời khỏi Bách Nhạc, tâm trạng Hoa Vũ vẫn hơi hồi hộp. Dù sao cách đây ba năm, anh vẫn ở nước ngoài, biết rất ít về biến cố của An gia. Trong lúc vô tình, chị họ Hoa Vũ buột miệng nói ra một câu, Hoa Vũ mới chợt nghĩ phải tới gặp An Noãn một chuyến cầu may.
*****
Hoa Vũ đi rồi, An Noãn cũng không còn lòng dạ nào mà làm việc, chuyện gì Thường Tử Phi cũng không nói với cô, thậm chí còn bịa chuyện nói dối cô.
Cố gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, chuông reo hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy, vẫn là giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ nhưng lạnh lùng và xa lạ:
“Có việc sao?”
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải làm như vậy sao? Buông tha cho Thường Tử Phi và tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh!”
Đầu bên kia im lặng tới cả phút, lâu đến mức An Noãn tưởng hắn đã cúp điện thoại.
“Cầu xin người khác thì cũng phải biểu lộ một chút thành ý chứ? Tới Thiên Đường gặp tôi!”
An Noãn do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định tới Thiên Đường.
Ban ngày Thiên Đường tương đối yên tĩnh, đi trong đại sảnh rộng lớn, không có ngọn đèn nào được bật lên. Nơi này trông có vẻ âm u đầy khủng bố, không thể hình dung được có bao nhiêu người đã trầm luân ở nơi này, có bao nhiêu người cũng đã lạc lối ở nơi này.
An Noãn đi đến trước cửa phòng Vip số 1, cô hít một hơi thật sâu, khẽ gõ cửa.
Mạc Trọng Huy đích thân ra mở cửa, nhìn thấy cô, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉ hờ hững nói một câu: “Vào đi”
Vào phòng, An Noãn đứng ở một phía, dáng vẻ rất gượng gạo. Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, đôi mắt đen như nhung chăm chú nhìn cô.
“Mạc Trọng Huy, tôi đã tới rồi đây. Phải như thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho tôi và Thương Tử Phi?” Cô hỏi thẳng.
Giọng lạnh như băng, Mạc Trọng Huy hỏi lại: “Em và Thương Tử Phi?”
“Mạc Trọng Huy, người anh nhắm tới là tôi, anh Tử Phi vô tội. Phi Vũ là Tập đoàn lớn như vậy, có rất nhiều công nhân, anh không thể giận cá chém thớt đối với họ. Anh không thể khiến nhiều người như vậy mất việc làm”
Mạc Trọng Huy ung dung tự tại đáp lại: “Chuyện không phức tạp như em nghĩ, cho dù Tập đoàn Phi Vũ bị phá sản, tôi vẫn có thể giữ lại tất cả công nhân. Lúc Thường Tử Phi hôn em trước mặt tôi, hắn nên biết sẽ có ngày hôm nay chứ? Sao, bây giờ cho phụ nữ tới nói giúp, hắn là đàn ông sao?”
“Anh mới không phải là đàn ông, anh còn không bằng đàn bà!”
An Noãn không kìm được cơn nóng giận, quát xong cô mới hơi hối hận. Dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, cô không nên chọc giận hắn.
Mạc Trọng Huy đứng lên, thân hình cao to áp sát trước mặt cô, một tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào måt hăn.
“Tôi có phải là đàn ông hay không, người khác không biết, em lại không biết sao?”
An Noãn cố sức hất tay hắn ra, lui về phía sau, cách xa hắn.
“Trong điện thoại em cầu xin tôi buông tha cho hai người, bây giờ tôi hoàn toàn không nhìn ra đây là thái độ cầu xin của em. An Noãn, muốn có được điều gì đó, luôn luôn phải trả một cái giá nào đó chứ!”
An Noãn nhạy cảm hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Em biết tôi muốn cái gì mà! Làm tôi thỏa mãn, đương nhiên tôi sẽ buông tha Thường Tử Phi!”
An Noãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, răng bậm chặt vào môi.
Mạc Trọng Huy từng bước một đi về phía cô. An Noãn từng bước một lùi về phía sau, cuối cùng bị ép vào góc tường, không lùi được nữa.
Hắn chống một tay lên tường, khống chế cô trong lòng mình, nói bằng giọng trầm thấp: “Chỉ cần em theo tôi, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn, tiền tài, quyền lợi, tất cả tôi đều cho em!”
An Noãn cười lạnh thành tiếng: “Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không nghĩ tới, mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với anh, khiến anh phải trăm phương ngàn kế quấy rầy tối. Nhưng tiếc là, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại buồn nôn!”
Mặt Lương Trạch Minh lập tức sa sầm, hắn ta gằn từng tiếng một: “Phù Thu, cô theo tôi lâu như vậy, đến bây giờ còn không biết điều gì có thể2nói, điều gì không sao?”
“Lương Trạch Minh, anh có còn là người không vậy? Anh có biết An Noãn là ai không?”
Gương mặt của Lương Trạch Minh vẫn u ám, khẽ nói:8“Anh vừa mới biết, cô ấy là con gái của An Hồng Minh. Anh muốn em giúp anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút, thay anh bù đắp sự thua6thiệt của nhà họ An”
Phù Thu cười khẩy: “Chà chà, ngài Lương xưa nay thủ đoạn độc ác, hại người không chớp mắt, sao hôm nay đột nhiên có lương tâm như3vậy? Hay lại muốn giăng bẫy hại người?”
“Phù Thu, em nghĩ anh là người tệ hại đến như vậy sao? Ở trong lòng em, anh độc ác đến mức đó?”
Phù Thu quay5mặt đi, không nói lời nào.
Lương Trạch Minh khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoay mặt Phù Thu lại, hôn lên trán cô, dỗ dành: “Ngoan, coi như là giúp anh chăm sóc, đối xử tốt với cô ấy một chút, xem xem cô ấy cần trợ giúp gì trong sinh hoạt, thì em cố gắng giúp cô ấy. Tiền không thành vấn đề, ngày mai anh sẽ bảo thư ký chuyển tiền cho em”
“An Noãn là một cô gái tốt, không cần anh nói, em cũng sẽ đối tốt với cô ấy. Hơn nữa, hiện giờ cô ấy đã tìm được
một người tốt. Bạn trai của cô ấy là Thường tổng của Tập đoàn Phi Vũ. Cậu ta rất tốt với cô ấy. À, có chuyện này em đang muốn hỏi anh, rốt cuộc Tập đoàn Phi Vũ đắc tội gì mà có người muốn đẩy họ vào chỗ chết? Anh đứng ra cũng không giải quyết được?”
Lương Trạch Minh lắc đầu: “Không ai giúp được họ đâu, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, chỉ cần Thường Tử Phi rời khỏi An Noãn là sẽ yên chuyện”
“Ý gì đây?”
“Mạc Trọng Huy đích thân gọi điện thoại cho anh, bảo anh phải đuổi tận giết tuyệt đối với Tập đoàn Phi Vũ”
Phù Thu liền hiểu ra: “Thì ra là hắn! Vì sao hắn lại muốn làm như vậy? Chẳng lẽ ba năm trước hắn hại nhà họ An còn chưa đủ thảm sao? Hắn thấy An Noãn chướng mắt đến mức đó sao?”
“Em là một người thông minh, vì sao hắn không gây phiền phức cho chính An Noãn mà chỉ gây rắc rối cho Thường Tử Phi, em cứ suy nghĩ đi. Tóm lại, em phải đối xử tốt với An Noãn một chút, chưa có ai đắc tội với Mạc Trọng Huy mà lại có thể sống yên ổn cả”
Dạo này dường như Thường Tử Phi không bận như trước kia, thế nhưng tối nào anh cũng đi ra ngoài một lúc, An Noãn cũng thử hỏi về công việc của anh nhưng Thường Tử Phi nói cô cứ yên tâm, chuyện rắc rối của công ty đã được giải quyết.
Mãi cho tới lúc Hoa Vũ tới Bách Nhạc tìm cô, cô mới biết mình đã quá dễ tin người khác, mình ngây thơ biết bao. Mạc Trọng Huy là loại người gì, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho cô và Thương Tử Phi kia chứ?
“Chị dâu, ngày hôm nay tôi tới tìm chị dường như hơi mạo muội, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ nhất định tôi sẽ không tới quấy rầy chị đâu. Chị phải tuyệt đối giữ bí mật giúp tôi, đừng để cho anh Tử Phi biết, nếu không, anh ấy nhất định giết chết tôi”
An Noãn vừa nghe như vậy, liền có dự cảm không tốt, hỏi: “Có phải là về chuyện của công ty không?”
Hoa Vũ gật đầu: “Chị cũng biết, có mấy hạng mục của Phi Vũ bị dừng lại, công ty xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Rất nhiều người nghe được tin ngài Mạc tạo áp lực với Lương Trạch Minh, muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Phi Vũ”
An Noãn siết chặt hai tay vào nhau.
“Chị dâu, tôi biết chỉ có chị là có thể nói chuyện với ngài Mạc. Tôi mong chị có thể giúp chúng tôi lần này. Tôi rất hiểu tính anh Phi, dù công ty phá sản, anh ấy cũng sẽ không cúi đầu trước ngài Mạc. Tôi thực sự không muốn cơ ngơi mà chúng tôi vất vả lắm mới gây dựng được, lại kết thúc như vậy.”
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết việc này”
Rời khỏi Bách Nhạc, tâm trạng Hoa Vũ vẫn hơi hồi hộp. Dù sao cách đây ba năm, anh vẫn ở nước ngoài, biết rất ít về biến cố của An gia. Trong lúc vô tình, chị họ Hoa Vũ buột miệng nói ra một câu, Hoa Vũ mới chợt nghĩ phải tới gặp An Noãn một chuyến cầu may.
*****
Hoa Vũ đi rồi, An Noãn cũng không còn lòng dạ nào mà làm việc, chuyện gì Thường Tử Phi cũng không nói với cô, thậm chí còn bịa chuyện nói dối cô.
Cố gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, chuông reo hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy, vẫn là giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ nhưng lạnh lùng và xa lạ:
“Có việc sao?”
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải làm như vậy sao? Buông tha cho Thường Tử Phi và tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh!”
Đầu bên kia im lặng tới cả phút, lâu đến mức An Noãn tưởng hắn đã cúp điện thoại.
“Cầu xin người khác thì cũng phải biểu lộ một chút thành ý chứ? Tới Thiên Đường gặp tôi!”
An Noãn do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định tới Thiên Đường.
Ban ngày Thiên Đường tương đối yên tĩnh, đi trong đại sảnh rộng lớn, không có ngọn đèn nào được bật lên. Nơi này trông có vẻ âm u đầy khủng bố, không thể hình dung được có bao nhiêu người đã trầm luân ở nơi này, có bao nhiêu người cũng đã lạc lối ở nơi này.
An Noãn đi đến trước cửa phòng Vip số 1, cô hít một hơi thật sâu, khẽ gõ cửa.
Mạc Trọng Huy đích thân ra mở cửa, nhìn thấy cô, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉ hờ hững nói một câu: “Vào đi”
Vào phòng, An Noãn đứng ở một phía, dáng vẻ rất gượng gạo. Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, đôi mắt đen như nhung chăm chú nhìn cô.
“Mạc Trọng Huy, tôi đã tới rồi đây. Phải như thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho tôi và Thương Tử Phi?” Cô hỏi thẳng.
Giọng lạnh như băng, Mạc Trọng Huy hỏi lại: “Em và Thương Tử Phi?”
“Mạc Trọng Huy, người anh nhắm tới là tôi, anh Tử Phi vô tội. Phi Vũ là Tập đoàn lớn như vậy, có rất nhiều công nhân, anh không thể giận cá chém thớt đối với họ. Anh không thể khiến nhiều người như vậy mất việc làm”
Mạc Trọng Huy ung dung tự tại đáp lại: “Chuyện không phức tạp như em nghĩ, cho dù Tập đoàn Phi Vũ bị phá sản, tôi vẫn có thể giữ lại tất cả công nhân. Lúc Thường Tử Phi hôn em trước mặt tôi, hắn nên biết sẽ có ngày hôm nay chứ? Sao, bây giờ cho phụ nữ tới nói giúp, hắn là đàn ông sao?”
“Anh mới không phải là đàn ông, anh còn không bằng đàn bà!”
An Noãn không kìm được cơn nóng giận, quát xong cô mới hơi hối hận. Dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, cô không nên chọc giận hắn.
Mạc Trọng Huy đứng lên, thân hình cao to áp sát trước mặt cô, một tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào måt hăn.
“Tôi có phải là đàn ông hay không, người khác không biết, em lại không biết sao?”
An Noãn cố sức hất tay hắn ra, lui về phía sau, cách xa hắn.
“Trong điện thoại em cầu xin tôi buông tha cho hai người, bây giờ tôi hoàn toàn không nhìn ra đây là thái độ cầu xin của em. An Noãn, muốn có được điều gì đó, luôn luôn phải trả một cái giá nào đó chứ!”
An Noãn nhạy cảm hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Em biết tôi muốn cái gì mà! Làm tôi thỏa mãn, đương nhiên tôi sẽ buông tha Thường Tử Phi!”
An Noãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, răng bậm chặt vào môi.
Mạc Trọng Huy từng bước một đi về phía cô. An Noãn từng bước một lùi về phía sau, cuối cùng bị ép vào góc tường, không lùi được nữa.
Hắn chống một tay lên tường, khống chế cô trong lòng mình, nói bằng giọng trầm thấp: “Chỉ cần em theo tôi, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn, tiền tài, quyền lợi, tất cả tôi đều cho em!”
An Noãn cười lạnh thành tiếng: “Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không nghĩ tới, mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với anh, khiến anh phải trăm phương ngàn kế quấy rầy tối. Nhưng tiếc là, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại buồn nôn!”