Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-499.txt
Chương 499: Món nợ của ba với con gái (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Bác cả, cho cô ấy chút thời gian đi.” An Noãn hất tay Mạc Trọng Huy ra, chạy lên tầng. “Con bé này vẫn còn quá tùy hứng, chỉ biết trốn tránh ở đây, cũng không suy nghĩ cho ông. Ông không sống được bao nhiêu ngày nữa rồi, ngủ cũng gọi tên nó. Trong lòng Diệc Minh cũng không dễ chịu, từ khi xảy ra chuyện, nó chưa hề về nhà. Áp lực nó phải chịu đựng rất lớn, nó không chỉ có có lỗi với An Noãn, đồng thời còn có lỗi với Ngọc Lan và Thần Bằng. Haiz, đây là cái tội nghiệt gì thế này!”
“Bác cả, hy vọng bác đừng trách Noãn Noãn. Tình cảm của cô ấy và An Hồng Minh, chúng ta2không có cách nào tưởng tượng được. Xin hãy cho cô ấy thêm chút thời gian.”
Thẩm Diệc Bái khoát tay, cười nói: “Sao bác lại trách nó được, chỉ đau lòng thôi. Bác sợ ngày nào đó ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con bé này sẽ hối hận tự trách cả đời.”
“Bác cả, bác về trước đi, cháu sẽ khuyên cô ấy.” Thẩm Diệc Bái trêu chọc, “Cái thằng này, tính chiếm hữu càng ngày càng mạnh, bác đã đến rồi, lại không thể để bác ăn với nó một bữa cơm à?”
“Ý cháu không phải như vậy.”
“Cháu lên dỗ nó xuống đi, ăn tối với nó xong bác sẽ đi, bên Bắc Kinh còn có một động chuyện lớn phải xử lý.” Vẻ mặt Thẩm8Diệc Bái có chút nặng nề, sắp biến động lớn rồi, cũng chỉ mấy ngày này là ông có thể dành chút thời gian đến tìm An Noãn thôi. Mạc Trọng Huy lên tầng, thấy An Noãn nằm bò ở trên giường, vùi đầu vào trong chăn, bả vai đang run rẩy. Im lặng thở dài, hắn đi đến cạnh giường ngồi xuống, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, khẽ dỗ cô, “Bác cả đang đợi em ăn tối, ăn tối xong bác ấy còn phải về Bắc Kinh.” “Đừng động vào em!” Cô vô cùng tức giận, dùng sức đẩy tay hắn ra. Mạc Trọng Huy cau mày, không biết làm sao cười nói, “Anh cũng chọc đến em rồi à?” “Mạc Trọng Huy, bây giờ người6em ghét nhất chính là anh, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
Hắn càng cau mày chặt hơn, cũng có chút tức giận, trầm giọng không vui nói: “Có cái gì thì nói tử tế, đừng có hở ra là nổi giận với người khác.” An Noãn ngồi dậy, mắt đỏ ửng nhìn hắn, gằn từng chữ hỏi, “Mạc Trọng Huy, có phải mấy người đều cảm thấy em rất tùy hứng, em cố tình gây sự không?”
Hắn cười nói, “Đúng là có một chút, tự dưng nổi giận với người khác, bác cả chọc đến em à? Anh chọc đến em à? Em không nên trút lửa giận lên người anh và bác.”
An Noãn tự giễu cười ra tiếng, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, em3tùy hứng như vậy đấy, cố tình gây sự như vậy đấy, anh quen em không phải là ngày một ngày hai, tại sao còn muốn lỗi em đi đăng ký kết hôn? Rõ ràng anh có thể tìm một tiểu thư khuê các dịu dàng thanh nhã, Lý Hân Như cũng tốt, Doãn Thi Hàm cũng được, bọn họ đều ưu tú hơn em. Có điều bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cho dù đã từng ly hôn, anh tùy tiện đứng ở đâu cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ chen chúc muốn gả cho anh. Lần sau lúc tái giá, nhớ lau mắt sáng một chút.”
An Noãn nói rồi xuống giường, đi ra ngoài. Mạc Trọng Huy chụp lấy cổ tay cô, vào lúc5này, lửa giận đã tích tụ trong mắt hắn rồi, dường như chạm vào là nổ.
“Mạc Trọng Huy, buông tay!” “Vừa rồi em nói những lời đó là có ý gì? Anh đắc tội với em ở chỗ nào, nói rõ đi.”
An Noãn hít sâu, vẻ mặt mệt mỏi. “Mạc Trọng Huy, em rất mệt, em không muốn cãi nhau với anh.” An Noãn nhẹ nhàng cạy tay hắn ra, đi xuống tầng. Thẩm Diệc Bái vẫn ngồi ở sofa trong phòng khách, thấy mắt An Noãn đỏ lên, ông không cầm nổi lòng cau mày lại.
Con bé này, có lúc có thể làm người ta tức điên, có lúc lại làm người ta đau lòng.
“Bác cả, cháu mời bác ra ngoài ăn cơm, nếm thử mùi vị đồ ăn Giang Thành chính công.”
Thẩm Diệc Bái vẫn muốn nói gì đó, An Noãn đã kéo cánh tay ông đi ra ngoài.
Tài xế của biệt thự đưa bọn họ ra ngoài, Thẩm Diệc Bái không nhịn được nghi ngờ nói, “Huy không đi cùng chúng ta à?” An Noãn cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững nói: “Chỉ có hai bác cháu mình thôi.”
Thẩm Diệc Bái nắm tay cô nói đùa, “Sao thế, chẳng lẽ muốn cùng bác hai sống thế giới hai người à? Bác sợ Huy sẽ hạn chế bác.” An Noãn bĩu môi, nói nhỏ, “Bác cả, có thể đừng nhắc đến anh ấy không?”
Lúc này Thẩm Diệc Bài mới nhìn ra cái gì đó, hỏi: “Cháu cãi nhau với Huy à?”
“Không ạ.” An Noãn chọn một nhà hàng tư nhân Giang Thành, trước kia thường xuyên đến đây ăn, mấy năm không đến, hình như quy mô đã lớn hơn, nghe nói đã mở mấy chi nhánh ở Giang Thành rồi. Thẩm Diệc Bái cũng mượn cơ hội khuyên cô, “Noãn Noãn, cháu xem đi, thành phố này đang phát triển mỗi ngày, con người chúng ta cũng phải nhìn về phía trước, không thể mãi sống trong ký ức và bóng đen quá khứ. An Hồng Minh đối xử tốt với cháu, mặc dù chúng ta không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể hiểu được, nhưng suy cho cùng ông ấy đã không còn nữa rồi, có phải người còn sống chúng ta càng nên quý trọng nhau hơn không?”
An Noãn cúi đầu ăn, không nói gì.
“Gần đây ông cứ nằm viện suốt, bác sĩ nói nếu như tâm trạng ông bất ổn sẽ khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Noãn Noãn, cháu thật sự có thể nhẫn tâm mặc kệ ông sao?”
An Noãn dùng sức cắn môi. “Bác biết cháu cần thời gian để bình tĩnh, thời gian một tuần vẫn chưa đủ à? Một tuần này đối với cháu mà nói có lẽ thoáng một cái là đã qua, nhưng đối với ông mà nói là một sự đau khổ. Noãn Noãn, cùng bác cả về thôi.”
An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diệc Bái, khàn giọng thỉnh cầu, “Bác cả, xin bác hãy cho cháu chút thời gian.” Ông nhướng mày hỏi, “Bao lâu?” “Cháu còn có chút chuyện cần làm rõ, đợi cháu làm rõ rồi sẽ về thăm ông ngoại.”
Cuối cùng Thẩm Diệc Bái cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng sức cầm tay cô, vui vẻ nói, “Cháu gái ngoan, quả nhiên ông không uổng công thương cháu. Có điều, chuyện cháu đang cất giấu trong lòng có liên quan đến Huy hả, có thể nói với bác cả không, có lẽ bác cả có thể giúp thì sao?”
An Noãn lắc đầu, “Đây là chuyện riêng của cháu, cháu có thể tự xử lý.”
An Noãn ăn tối với Thẩm Diệc Bái xong, tài xế đưa Thẩm Diệc Bái đến luồn sân bay.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Bác cả, hy vọng bác đừng trách Noãn Noãn. Tình cảm của cô ấy và An Hồng Minh, chúng ta2không có cách nào tưởng tượng được. Xin hãy cho cô ấy thêm chút thời gian.”
Thẩm Diệc Bái khoát tay, cười nói: “Sao bác lại trách nó được, chỉ đau lòng thôi. Bác sợ ngày nào đó ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con bé này sẽ hối hận tự trách cả đời.”
“Bác cả, bác về trước đi, cháu sẽ khuyên cô ấy.” Thẩm Diệc Bái trêu chọc, “Cái thằng này, tính chiếm hữu càng ngày càng mạnh, bác đã đến rồi, lại không thể để bác ăn với nó một bữa cơm à?”
“Ý cháu không phải như vậy.”
“Cháu lên dỗ nó xuống đi, ăn tối với nó xong bác sẽ đi, bên Bắc Kinh còn có một động chuyện lớn phải xử lý.” Vẻ mặt Thẩm8Diệc Bái có chút nặng nề, sắp biến động lớn rồi, cũng chỉ mấy ngày này là ông có thể dành chút thời gian đến tìm An Noãn thôi. Mạc Trọng Huy lên tầng, thấy An Noãn nằm bò ở trên giường, vùi đầu vào trong chăn, bả vai đang run rẩy. Im lặng thở dài, hắn đi đến cạnh giường ngồi xuống, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, khẽ dỗ cô, “Bác cả đang đợi em ăn tối, ăn tối xong bác ấy còn phải về Bắc Kinh.” “Đừng động vào em!” Cô vô cùng tức giận, dùng sức đẩy tay hắn ra. Mạc Trọng Huy cau mày, không biết làm sao cười nói, “Anh cũng chọc đến em rồi à?” “Mạc Trọng Huy, bây giờ người6em ghét nhất chính là anh, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
Hắn càng cau mày chặt hơn, cũng có chút tức giận, trầm giọng không vui nói: “Có cái gì thì nói tử tế, đừng có hở ra là nổi giận với người khác.” An Noãn ngồi dậy, mắt đỏ ửng nhìn hắn, gằn từng chữ hỏi, “Mạc Trọng Huy, có phải mấy người đều cảm thấy em rất tùy hứng, em cố tình gây sự không?”
Hắn cười nói, “Đúng là có một chút, tự dưng nổi giận với người khác, bác cả chọc đến em à? Anh chọc đến em à? Em không nên trút lửa giận lên người anh và bác.”
An Noãn tự giễu cười ra tiếng, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, em3tùy hứng như vậy đấy, cố tình gây sự như vậy đấy, anh quen em không phải là ngày một ngày hai, tại sao còn muốn lỗi em đi đăng ký kết hôn? Rõ ràng anh có thể tìm một tiểu thư khuê các dịu dàng thanh nhã, Lý Hân Như cũng tốt, Doãn Thi Hàm cũng được, bọn họ đều ưu tú hơn em. Có điều bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cho dù đã từng ly hôn, anh tùy tiện đứng ở đâu cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ chen chúc muốn gả cho anh. Lần sau lúc tái giá, nhớ lau mắt sáng một chút.”
An Noãn nói rồi xuống giường, đi ra ngoài. Mạc Trọng Huy chụp lấy cổ tay cô, vào lúc5này, lửa giận đã tích tụ trong mắt hắn rồi, dường như chạm vào là nổ.
“Mạc Trọng Huy, buông tay!” “Vừa rồi em nói những lời đó là có ý gì? Anh đắc tội với em ở chỗ nào, nói rõ đi.”
An Noãn hít sâu, vẻ mặt mệt mỏi. “Mạc Trọng Huy, em rất mệt, em không muốn cãi nhau với anh.” An Noãn nhẹ nhàng cạy tay hắn ra, đi xuống tầng. Thẩm Diệc Bái vẫn ngồi ở sofa trong phòng khách, thấy mắt An Noãn đỏ lên, ông không cầm nổi lòng cau mày lại.
Con bé này, có lúc có thể làm người ta tức điên, có lúc lại làm người ta đau lòng.
“Bác cả, cháu mời bác ra ngoài ăn cơm, nếm thử mùi vị đồ ăn Giang Thành chính công.”
Thẩm Diệc Bái vẫn muốn nói gì đó, An Noãn đã kéo cánh tay ông đi ra ngoài.
Tài xế của biệt thự đưa bọn họ ra ngoài, Thẩm Diệc Bái không nhịn được nghi ngờ nói, “Huy không đi cùng chúng ta à?” An Noãn cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững nói: “Chỉ có hai bác cháu mình thôi.”
Thẩm Diệc Bái nắm tay cô nói đùa, “Sao thế, chẳng lẽ muốn cùng bác hai sống thế giới hai người à? Bác sợ Huy sẽ hạn chế bác.” An Noãn bĩu môi, nói nhỏ, “Bác cả, có thể đừng nhắc đến anh ấy không?”
Lúc này Thẩm Diệc Bài mới nhìn ra cái gì đó, hỏi: “Cháu cãi nhau với Huy à?”
“Không ạ.” An Noãn chọn một nhà hàng tư nhân Giang Thành, trước kia thường xuyên đến đây ăn, mấy năm không đến, hình như quy mô đã lớn hơn, nghe nói đã mở mấy chi nhánh ở Giang Thành rồi. Thẩm Diệc Bái cũng mượn cơ hội khuyên cô, “Noãn Noãn, cháu xem đi, thành phố này đang phát triển mỗi ngày, con người chúng ta cũng phải nhìn về phía trước, không thể mãi sống trong ký ức và bóng đen quá khứ. An Hồng Minh đối xử tốt với cháu, mặc dù chúng ta không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể hiểu được, nhưng suy cho cùng ông ấy đã không còn nữa rồi, có phải người còn sống chúng ta càng nên quý trọng nhau hơn không?”
An Noãn cúi đầu ăn, không nói gì.
“Gần đây ông cứ nằm viện suốt, bác sĩ nói nếu như tâm trạng ông bất ổn sẽ khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Noãn Noãn, cháu thật sự có thể nhẫn tâm mặc kệ ông sao?”
An Noãn dùng sức cắn môi. “Bác biết cháu cần thời gian để bình tĩnh, thời gian một tuần vẫn chưa đủ à? Một tuần này đối với cháu mà nói có lẽ thoáng một cái là đã qua, nhưng đối với ông mà nói là một sự đau khổ. Noãn Noãn, cùng bác cả về thôi.”
An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diệc Bái, khàn giọng thỉnh cầu, “Bác cả, xin bác hãy cho cháu chút thời gian.” Ông nhướng mày hỏi, “Bao lâu?” “Cháu còn có chút chuyện cần làm rõ, đợi cháu làm rõ rồi sẽ về thăm ông ngoại.”
Cuối cùng Thẩm Diệc Bái cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng sức cầm tay cô, vui vẻ nói, “Cháu gái ngoan, quả nhiên ông không uổng công thương cháu. Có điều, chuyện cháu đang cất giấu trong lòng có liên quan đến Huy hả, có thể nói với bác cả không, có lẽ bác cả có thể giúp thì sao?”
An Noãn lắc đầu, “Đây là chuyện riêng của cháu, cháu có thể tự xử lý.”
An Noãn ăn tối với Thẩm Diệc Bái xong, tài xế đưa Thẩm Diệc Bái đến luồn sân bay.