Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-50.txt
Chương 50: CON DÂU ƯNG Ý
“Cố An, trùng hợp quá, cô đến thăm ngài Mạc phải không?”
An Noãn vội xua tay: “Không phải, tối đến khám bệnh!”
Hình như Trương Húc cũng không kinh ngạc, hỏi một cách quan2tâm: “Cố An thấy không khỏe ở đâu?”
“Tôi hơi nhức đầu, nhưng bây giờ đỡ rồi. Hôm nay tôi đến để khám lại một chút.”
Trương Húc gật đầu.
“Vậy tối đi trước đây”
An Noãn chỉ muốn thoát đi thật nhanh.
Nhưng Trương Húc gọi cô lại: “Cố An, xin dừng bước”
“Không biết cô có thể đi thăm ngài Mạc không?”
An Noãn đứng tại chỗ, không đáp.
“Ngài Mạc bị cố đầm một dao, bị thương rất nặng”
Trái tim An Noãn thình thịch đập dồn.
“Cố An, thứ cho tôi nói một câu, một dao đó của cô đủ để8bị kết tội”
An Noãn cười phì một tiếng, giễu cợt nói: “Vậy cậu có thể đề nghị ngài Mạc của cậu đi kiện tối, kết tội tôi cố ý gây thương tích cho người khác, nói không chừng lần này không chỉ bị tuyên án ba năm”
Trương Húc dịu giọng: “Xin lỗi cô An, tôi không có ý đó. Tôi chỉ mong cô có thể đi thăm ngài Mạc một chút.”
“Tôi cũng thấy rất tiếc, thú thật là tôi mong rằng anh ta vĩnh viễn không thể rời khỏi giường bệnh!”
Nói xong, An Noãn liền6bỏ đi.
Trương Húc nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của cô, thầm thở dài.
Trở lại phòng bệnh, Trương Húc hơi do dự, nhưng vẫn nói với Mạc Trọng Huy: “Ngài Mạc, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không?
Ánh mắt Mạc Trọng Huy hướng ra ngoài cửa, đôi mắt thẫn thờ. Nửa tháng nay, ngày nào hắn cũng đều như vậy.
“Vừa rồi tôi gặp cố An ở trước bệnh viện”
Mạc Trọng Huy thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn Trương Húc.
“Cô An nói cô ấy bị nhức đầu, cảm thấy hơi khó chịu3nên tới bệnh viện để kiểm tra. Ngài có muốn tôi đi hỏi thăm một chút hay không?”
Mạc Trọng Huy khẽ nói: “Không cần”
“Tôi mời cô An tới thăm ngài”
Mạc Trọng Huy tự giễu, nói: “Cô ấy tới một cách miễn cưỡng thì có ý nghĩa gì đâu.”
“Ngài Mạc, ngài từ bỏ cô ấy sao?”
“Ba năm trước, tôi đã để vuột mất cô ấy rồi”
Trương Húc bất đắc dĩ thở dài, không cầm lòng được, hỏi: “Nhưng Thường Tử Phi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô An, hắn đang lừa dối cô5ấy. Ngài muốn thấy cô ấy khổ sở sao?”
***
Sau khi xuất viện, Thường Tử Phi buộc An Noãn nghỉ ngơi một tuần. Anh còn không ngại mất công, hầm đủ loại món bổ cho cô. An Noãn ăn ngán đến mức muốn nôn ra.
Hôm nay trời đẹp, rốt cuộc An Noãn có thể đi làm lại rồi, cô có cảm giác như được ra tù.
Tới cửa hàng, cổ bị đám Ngải Lợi trêu chọc: “Noãn Noãn, mới mấy ngày không gặp, được Thường tổng nhà em nuôi béo lên trông thấy đó”
An Noãn đỏ mặt, không nói gì.
“À, mấy ngày nay em không đi làm, Hà Tư Kỳ có đến tìm em mấy lần đấy”
An Noãn hơi mím môi. Cô đâm Mạc Trọng Huy bị thương như vậy, Hà Tư Kỳ đến tìm cô gây chuyện cũng không có gì lạ. Cũng may hôm nay đi làm, tất cả đều yên ổn. Chị Phù Thu còn gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của cô. Bên cạnh vẫn còn có những người thật lòng quan tâm đến mình, An Noãn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Mấy hôm nay Thường Tử Phi bận bịu chăm sóc An Noãn. Ở công ty anh lại bận rộn với việc mở rộng một số hạng mục. Nghê Tuệ gọi điện thoại rất nhiều lần cho anh, lần nào anh cũng chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Thế nhưng lần này Nghề Tuệ đã tìm đến tận công ty.
Thưởng Tử Phi đang họp trực tuyến Video Conference, Nghê Tuệ xông thẳng vào phòng làm việc của anh.
Thường Tử Phi hơi nhíu mày, dặn dò cấp dưới qua loa vài câu, rồi tắt video.
Anh đứng lên, hơi bực dọc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến công ty con?”
Nghệ Tuệ khẽ hừ một tiếng, tới ngồi trên sofa, tức giận nói: “Con không chịu về nhà, mẹ lại không biết chỗ ở hiện nay của con thì đành phải tìm tới đây thôi. Con khó chịu vì mẹ tới đây sao?”
“Không phải. Con cũng đã nói gần đây con rất nhiều việc, hôm nay con còn có mấy cuộc họp nữa”
Nghệ Tuệ không quan tâm, bực bội nói: “Mẹ biết con rất bận rộn, nhưng mẹ không tin con bạn tới mức không có thời gian ăn một bữa cơm. Nói tóm lại, mẹ nói cho con biết, ngày nào con còn không dẫn Thiến Nhu về nhà ăn cơm, ngày đó mẹ còn tới đây làm phiền con!”
“Mẹ, chẳng lẽ không đem chuyện tình cảm ra ép buộc con thì mẹ không chịu được hay sao?”
Nghệ Tuệ khẽ thở dài, ôn tồn khuyên bảo: “Tử Phi, cho dù công việc có bận rộn tới mức nào, con cũng phải nghĩ đến chuyện tình cảm của mình. Ba con và mẹ đều đã đã già rồi. Trước khi chết, mẹ muốn được bế cháu, còn muốn trông cháu giúp con. Cả đời này, mẹ cũng chỉ còn chút tâm nguyện nho nhỏ này thôi, con không thể cho mẹ được toại nguyện sao?”
Thường Tử Phi nhíu mày, dịu giọng nói: “Nếu như mẹ đồng ý cho con cưới An Noãn, con sẽ có thể nhanh chóng cho mẹ được bế cháu”
Nghe Tuệ vừa nghe đã nổi đóa: “Con còn dám nói với mẹ là con nhớ tới An Noãn sao? Có phải bây giờ con đang ở chung với nó không? Thường Tử Phi, con đã hứa với mẹ như thế nào? Có phải con muốn mẹ chết đi thì con mới chịu rời khỏi con bé đó không?”
“Mẹ, xin mẹ đừng đem cái chết ra uy hiếp con nữa!” Thường Tử Phi hết sức bình tĩnh: “Đời này nếu như không thể sống chung với An Noãn, con sẽ không cưới vợ! Tâm nguyện muốn bế cháu của mẹ, e rằng sẽ không thành đâu!”
“Con...” Nghệ Tuệ tức giận đến mức ôm ngực.
“Mẹ, mẹ cũng không cần đi tìm An Noãn. Nói thật cho mẹ biết, cho tới bây giờ, con vẫn không hề chia tay với cô ấy, trong lòng con chỉ có mình cô ấy! Nếu như mẹ cứ khăng khăng bắt chúng con phải chia tay, vậy thì chẳng khác nào mẹ ép con chết. Không có An Noãn, con sống cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mẹ, còn một cuộc họp nữa, thứ lỗi cho con không tiền mẹ”
Nói xong, Thường Tử Phi rời khỏi phòng làm việc trước vẻ mặt kinh ngạc của Nghệ Tuệ.
Nói hết tất cả ra một cách thẳng thắn, Thường Tử Phi cảm thấy rất nhẹ nhõm, chuyện này cũng không cần phải giấu giếm nữa rồi.
Nghệ Tuệ ngẩn ngơ rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ, Giang Thiến Nhu đã đỗ xe chờ sẵn ở bên ngoài. Thật ra hôm nay Giang Thiến Nhu đưa bà ta đi dạo phố, lúc đi ngang qua Tập đoàn Phi Vũ, bà ta nói muốn vào thăm con trai cho nên mới xảy ra chuyện không vui như vậy.
“Sao vậy dì? Anh Tử Phi chọc giận dì sao?”
Nghê Tuệ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thiên Nhu, cháu tốt như vậy, thằng ngốc nhà dì không có phúc hưởng rồi”
Giang Thiến Nhu hơi khựng lại một chút, cố che giấu sự bực bội trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Dì Nghệ, dì đừng nói như vậy, Tử Phi thấy cháu chướng mắt, đó là do cháu chưa tốt. Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc đầu, cháu sẽ đấu tranh vì tình cảm của mình, không để mình phải ân hận. Nói tóm lại, cho dù sau này chuyện của cháu và Tử Phi có ra sao, dì vẫn là người mà cháu tôn kính nhất như là mẹ của cháu vậy?
“Cố An, trùng hợp quá, cô đến thăm ngài Mạc phải không?”
An Noãn vội xua tay: “Không phải, tối đến khám bệnh!”
Hình như Trương Húc cũng không kinh ngạc, hỏi một cách quan2tâm: “Cố An thấy không khỏe ở đâu?”
“Tôi hơi nhức đầu, nhưng bây giờ đỡ rồi. Hôm nay tôi đến để khám lại một chút.”
Trương Húc gật đầu.
“Vậy tối đi trước đây”
An Noãn chỉ muốn thoát đi thật nhanh.
Nhưng Trương Húc gọi cô lại: “Cố An, xin dừng bước”
“Không biết cô có thể đi thăm ngài Mạc không?”
An Noãn đứng tại chỗ, không đáp.
“Ngài Mạc bị cố đầm một dao, bị thương rất nặng”
Trái tim An Noãn thình thịch đập dồn.
“Cố An, thứ cho tôi nói một câu, một dao đó của cô đủ để8bị kết tội”
An Noãn cười phì một tiếng, giễu cợt nói: “Vậy cậu có thể đề nghị ngài Mạc của cậu đi kiện tối, kết tội tôi cố ý gây thương tích cho người khác, nói không chừng lần này không chỉ bị tuyên án ba năm”
Trương Húc dịu giọng: “Xin lỗi cô An, tôi không có ý đó. Tôi chỉ mong cô có thể đi thăm ngài Mạc một chút.”
“Tôi cũng thấy rất tiếc, thú thật là tôi mong rằng anh ta vĩnh viễn không thể rời khỏi giường bệnh!”
Nói xong, An Noãn liền6bỏ đi.
Trương Húc nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của cô, thầm thở dài.
Trở lại phòng bệnh, Trương Húc hơi do dự, nhưng vẫn nói với Mạc Trọng Huy: “Ngài Mạc, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không?
Ánh mắt Mạc Trọng Huy hướng ra ngoài cửa, đôi mắt thẫn thờ. Nửa tháng nay, ngày nào hắn cũng đều như vậy.
“Vừa rồi tôi gặp cố An ở trước bệnh viện”
Mạc Trọng Huy thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn Trương Húc.
“Cô An nói cô ấy bị nhức đầu, cảm thấy hơi khó chịu3nên tới bệnh viện để kiểm tra. Ngài có muốn tôi đi hỏi thăm một chút hay không?”
Mạc Trọng Huy khẽ nói: “Không cần”
“Tôi mời cô An tới thăm ngài”
Mạc Trọng Huy tự giễu, nói: “Cô ấy tới một cách miễn cưỡng thì có ý nghĩa gì đâu.”
“Ngài Mạc, ngài từ bỏ cô ấy sao?”
“Ba năm trước, tôi đã để vuột mất cô ấy rồi”
Trương Húc bất đắc dĩ thở dài, không cầm lòng được, hỏi: “Nhưng Thường Tử Phi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô An, hắn đang lừa dối cô5ấy. Ngài muốn thấy cô ấy khổ sở sao?”
***
Sau khi xuất viện, Thường Tử Phi buộc An Noãn nghỉ ngơi một tuần. Anh còn không ngại mất công, hầm đủ loại món bổ cho cô. An Noãn ăn ngán đến mức muốn nôn ra.
Hôm nay trời đẹp, rốt cuộc An Noãn có thể đi làm lại rồi, cô có cảm giác như được ra tù.
Tới cửa hàng, cổ bị đám Ngải Lợi trêu chọc: “Noãn Noãn, mới mấy ngày không gặp, được Thường tổng nhà em nuôi béo lên trông thấy đó”
An Noãn đỏ mặt, không nói gì.
“À, mấy ngày nay em không đi làm, Hà Tư Kỳ có đến tìm em mấy lần đấy”
An Noãn hơi mím môi. Cô đâm Mạc Trọng Huy bị thương như vậy, Hà Tư Kỳ đến tìm cô gây chuyện cũng không có gì lạ. Cũng may hôm nay đi làm, tất cả đều yên ổn. Chị Phù Thu còn gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của cô. Bên cạnh vẫn còn có những người thật lòng quan tâm đến mình, An Noãn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Mấy hôm nay Thường Tử Phi bận bịu chăm sóc An Noãn. Ở công ty anh lại bận rộn với việc mở rộng một số hạng mục. Nghê Tuệ gọi điện thoại rất nhiều lần cho anh, lần nào anh cũng chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Thế nhưng lần này Nghề Tuệ đã tìm đến tận công ty.
Thưởng Tử Phi đang họp trực tuyến Video Conference, Nghê Tuệ xông thẳng vào phòng làm việc của anh.
Thường Tử Phi hơi nhíu mày, dặn dò cấp dưới qua loa vài câu, rồi tắt video.
Anh đứng lên, hơi bực dọc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến công ty con?”
Nghệ Tuệ khẽ hừ một tiếng, tới ngồi trên sofa, tức giận nói: “Con không chịu về nhà, mẹ lại không biết chỗ ở hiện nay của con thì đành phải tìm tới đây thôi. Con khó chịu vì mẹ tới đây sao?”
“Không phải. Con cũng đã nói gần đây con rất nhiều việc, hôm nay con còn có mấy cuộc họp nữa”
Nghệ Tuệ không quan tâm, bực bội nói: “Mẹ biết con rất bận rộn, nhưng mẹ không tin con bạn tới mức không có thời gian ăn một bữa cơm. Nói tóm lại, mẹ nói cho con biết, ngày nào con còn không dẫn Thiến Nhu về nhà ăn cơm, ngày đó mẹ còn tới đây làm phiền con!”
“Mẹ, chẳng lẽ không đem chuyện tình cảm ra ép buộc con thì mẹ không chịu được hay sao?”
Nghệ Tuệ khẽ thở dài, ôn tồn khuyên bảo: “Tử Phi, cho dù công việc có bận rộn tới mức nào, con cũng phải nghĩ đến chuyện tình cảm của mình. Ba con và mẹ đều đã đã già rồi. Trước khi chết, mẹ muốn được bế cháu, còn muốn trông cháu giúp con. Cả đời này, mẹ cũng chỉ còn chút tâm nguyện nho nhỏ này thôi, con không thể cho mẹ được toại nguyện sao?”
Thường Tử Phi nhíu mày, dịu giọng nói: “Nếu như mẹ đồng ý cho con cưới An Noãn, con sẽ có thể nhanh chóng cho mẹ được bế cháu”
Nghe Tuệ vừa nghe đã nổi đóa: “Con còn dám nói với mẹ là con nhớ tới An Noãn sao? Có phải bây giờ con đang ở chung với nó không? Thường Tử Phi, con đã hứa với mẹ như thế nào? Có phải con muốn mẹ chết đi thì con mới chịu rời khỏi con bé đó không?”
“Mẹ, xin mẹ đừng đem cái chết ra uy hiếp con nữa!” Thường Tử Phi hết sức bình tĩnh: “Đời này nếu như không thể sống chung với An Noãn, con sẽ không cưới vợ! Tâm nguyện muốn bế cháu của mẹ, e rằng sẽ không thành đâu!”
“Con...” Nghệ Tuệ tức giận đến mức ôm ngực.
“Mẹ, mẹ cũng không cần đi tìm An Noãn. Nói thật cho mẹ biết, cho tới bây giờ, con vẫn không hề chia tay với cô ấy, trong lòng con chỉ có mình cô ấy! Nếu như mẹ cứ khăng khăng bắt chúng con phải chia tay, vậy thì chẳng khác nào mẹ ép con chết. Không có An Noãn, con sống cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mẹ, còn một cuộc họp nữa, thứ lỗi cho con không tiền mẹ”
Nói xong, Thường Tử Phi rời khỏi phòng làm việc trước vẻ mặt kinh ngạc của Nghệ Tuệ.
Nói hết tất cả ra một cách thẳng thắn, Thường Tử Phi cảm thấy rất nhẹ nhõm, chuyện này cũng không cần phải giấu giếm nữa rồi.
Nghệ Tuệ ngẩn ngơ rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ, Giang Thiến Nhu đã đỗ xe chờ sẵn ở bên ngoài. Thật ra hôm nay Giang Thiến Nhu đưa bà ta đi dạo phố, lúc đi ngang qua Tập đoàn Phi Vũ, bà ta nói muốn vào thăm con trai cho nên mới xảy ra chuyện không vui như vậy.
“Sao vậy dì? Anh Tử Phi chọc giận dì sao?”
Nghê Tuệ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thiên Nhu, cháu tốt như vậy, thằng ngốc nhà dì không có phúc hưởng rồi”
Giang Thiến Nhu hơi khựng lại một chút, cố che giấu sự bực bội trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Dì Nghệ, dì đừng nói như vậy, Tử Phi thấy cháu chướng mắt, đó là do cháu chưa tốt. Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc đầu, cháu sẽ đấu tranh vì tình cảm của mình, không để mình phải ân hận. Nói tóm lại, cho dù sau này chuyện của cháu và Tử Phi có ra sao, dì vẫn là người mà cháu tôn kính nhất như là mẹ của cháu vậy?