Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-552.txt
Chương 552: Hai đứa con chính là niềm kiêu hãnh của ông (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Chồng à, cuối cùng anh cũng về rồi.” Lần đầu tiên nghe An Noãn gọi hắn là chồng, nghe êm tai như tiếng trời cao vậy.
Bể An Noãn về phòng, hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhưng cô vẫn ôm chặt cổ hắn không chịu buông tay.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Ngoan nào, anh đi tắm đã, sẽ vào ngủ cùng em nhanh thôi.” An Noãn vẫn chưa chịu buông tay, cứ như vừa thả tay xuống thì hắn sẽ biến mất vậy. Không còn cách nào, Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, hôm nay anh bận ở bên ngoài cả ngày, cả người rất bẩn, anh sẽ tắm nhanh thôi rồi vào ngủ với em.” Lúc này An Noãn mới yên tâm thả2lỏng tay. Nhìn theo bóng lưng hắn đi vào buồng tắm, giây phút này trong hốc mắt cô có chút chua xót. Xảy ra nhiều chuyện như thể mà bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, thật tốt! Mạc Trọng Huy dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong rồi bò lên giường. Trên chiếc giường lớn, hai người ôm chặt lấy nhau. Hắn cầm tay cô rồi ngắm nhìn, An Noãn kêu lên. “Sao thế?”
Mạc Trong Huy cầm tay cô nhìn cẩn thận, lúc này mới thấy trên mu bàn tay cô có một vết đỏ rất lớn, còn cả hai mảng da phồng rộp nữa.
Hắn sầm mặt hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” An Noãn mím môi, giải thích, “Vừa rồi lúc em đổ nước nóng8không cẩn thận thôi.”
“An Noãn, nói thật với anh đi!” Giọng Mạc Trọng Huy vô cùng nghiêm túc.
“Thật sự là lúc đổ nước em bất cẩn bị bỏng mà.”
Mạc Trọng Huy gằn giọng từng chữ một: “Có phải cô của anh làm không?” “Không phải, thực sự không phải mà Mạc Trọng Huy. Em không đau chút nào đâu, anh đừng làm ầm lên.”
An Noãn chui vào trong ngực hắn, “Thôi mà, lúc mới đầu hơi đau một chút, nhưng giờ tốt hơn nhiều rồi, anh giúp em xoa rồi hôn một lúc là hết đau ngay.” Mạc Trọng Huy thở phì phò, hắn xoay người xuống giường, đi tìm hộp thuốc để giúp cô bôi thuốc. “Sau này đừng để bị thương nữa, anh sẽ đau lòng đấy.”6Hốc mắt An Noãn hơi đỏ lên: “Mạc Trọng Huy à, trong lòng anh đau em cũng sẽ đau.” Đêm đó, hắn ôm chặt cô vào trong ngực, dường như để không ai có thể tách bọn họ ra.
Sáng hôm sau, Mạc Trọng Huy và An Noãn rời giường từ sớm để làm bữa sáng trong bếp. An Noãn muốn giúp Mạc Trọng Huy, nhưng hắn không cho, do trên tay cô bị thương nhẹ nên hắn coi cô như bệnh nhân.
“Mạc Trọng Huy, vết thương trên tay em không đáng lo đâu, để em giúp anh.”
Mạc Trọng Huy vẫn không cho, hắn cười và nói: “Anh thích nghe em gọi anh là chồng yêu.” “Anh là đồ biến thái hả?”
Hắn trừng mắt với cô một cái, “Em nói3thử xem?” An Noãn đi tới ôm hắn từ sau lưng, cô nũng nịu: “Anh không phải biến thái, anh là chồng yêu của em.” Đường Tĩnh Vi dậy trước, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này trong phòng bếp, tâm tình của bà hơi phức tạp.
Hai đứa trẻ này yêu nhau quá sâu đậm, không có gì có thể chia cắt chúng nó.
An Noãn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực phía sau, cô hơi xoay người lại, nhìn thấy Đường Tĩnh Vi đứng ở đó với vẻ mặt hơi phức tạp. Cô xấu hổ buông lỏng Mạc Trọng Huy ra, nói lí nhí: “Bác gái, bác dậy rồi à? Bác gọi cô xuống cùng ăn sáng đi ạ.”
Đường Tĩnh Vi gật nhẹ rồi đi ra ngoài.5Bữa sáng của bốn người, đơn giản mà vẫn đầy đủ. Mạc Bạch Linh ngồi trước bàn ăn nhưng không hề đụng đũa.
“Bạch Linh, sao em không ăn? Huy tự mình làm cho chúng ta đó.”
Mạc Bạch Linh nói với giọng khiêu khích, “Có kẻ thù ở đây em không nuốt được.” Một câu nói làm cho bầu không khí vốn đã rất ngột ngạt nháy mắt như rơi vào hầm bằng, Đường Tĩnh Vi nhìn về phía Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy đứng phắt dậy, nắm chặt tay An Noãn, rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.”
An Noãn hơi cong môi, nhỏ giọng hỏi, “Mạc Trọng Huy, chúng ta đi đâu?” “Chỗ nào cũng được, chỉ cần không phải cái nhà này.”
Lời này hoàn toàn chọc giận Mạc Bạch Linh, bà ta chỉ vào mũi Mạc Trọng Huy mà gào lên, “Cái nhà này khổ cực nuôi mày lớn lên, có chỗ nào không tốt? Bác của mày chết trong tay người nhà họ Thẩm, sao mày vẫn có thể thản nhiên ở cùng một chỗ với con gái Thẩm Diệc Minh chứ?”
Mạc Trọng Huy nói rành mạch, “Bác cả tự sát, không phải bị giết.”. “Có gì khác nhau à? Nếu như không phải bị Thẩm Diệc Minh giam giữ, tiền đồ tăm tối, anh cả sẽ tự sát sao? Tất cả đều là do An Noãn, mày đừng tìm bất cứ lí do gì cho nhà họ Thẩm nữa, nếu như mày vẫn bất chấp mặt mũi ở cùng với An Noãn, bác cả của mày trên trời có linh thiêng sẽ không được an nghỉ đâu.”
“Đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, nếu cháu chia tay với An Noãn, lúc đó bác cả mới thất vọng.”
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nói, sau đó kéo mạnh An Noãn đi ra ngoài. Bọn họ rời đi rồi, Mạc Bạch Linh lại chĩa mũi dùi về phía Đường Tĩnh Vi, “Chị sinh được một đứa con tốt nhỉ, đến lúc này rồi mà nó vẫn không chịu chia tay với An Noãn.” Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, bà nói bằng giọng khẩn cầu, “Chị van em buông tha cho hai đứa nó đi, hai đứa nó đã yêu rất vất vả rồi. Cái chết của anh cả không liên quan đến bất kì ai, anh ấy đã để lại một bức di thư, nếu thật muốn tìm người có lỗi, thì toàn bộ đều là do Bình Sơn đã sai, do Bình Sơn giật dây anh cả bắt cóc An Noãn, khiến lòng anh cả cứ mãi tự trách và không chịu nổi áp lực đó.”
Mạc Bạch Linh nhắn mày và không nói thêm gì nữa.
“Bạch Linh, chúng ta đừng nói cho Bình Sơn biết anh cả đã chết, chị sợ anh ấy sẽ không chịu được cú sốc này. Thẩm Diệc Minh cũng đã đồng ý rồi, chỉ cần Bình Sơn có lòng hối cải, sẽ nghĩ biện pháp thả anh ấy ra.”
Mạc Bạch Linh nhíu mày, “Chị tin tưởng Thẩm Diệc Minh à? Cả bức di thư đó chị cũng tin sao?”
Đường Tĩnh Vi trầm mặt hỏi: “Em có ý gì?”.
“Chị chưa từng được chứng kiến mưu mô của Thẩm Diệc Minh đấy thôi, theo em thấy chuyện này không hề đơn giản như thế đâu.” Đường Tĩnh Vĩ cắn môi, nói nhỏ: “Chị tin tưởng chuyện chỉ đơn giản như thế, chị nguyện ý tác hợp cho hai đứa nó.” “Sẽ có ngày chị phải hối hận.”
Mạc Bạch Linh lạnh lùng nói rồi rời khỏi phòng ăn. Một mình Đường Tỉnh Vi ngồi trong phòng ăn rộng lớn mà chỉ biết than thở. Nếu như có thể không dây dưa với nhà họ Thẩm thì thật là tốt, nhưng bà đã tận mắt chứng kiến hai đứa yêu nhau sâu đậm, bà không nhẫn tâm chia tách chúng.
Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn rời đi, An Noãn ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt rất phức tạp.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bể An Noãn về phòng, hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhưng cô vẫn ôm chặt cổ hắn không chịu buông tay.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Ngoan nào, anh đi tắm đã, sẽ vào ngủ cùng em nhanh thôi.” An Noãn vẫn chưa chịu buông tay, cứ như vừa thả tay xuống thì hắn sẽ biến mất vậy. Không còn cách nào, Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, hôm nay anh bận ở bên ngoài cả ngày, cả người rất bẩn, anh sẽ tắm nhanh thôi rồi vào ngủ với em.” Lúc này An Noãn mới yên tâm thả2lỏng tay. Nhìn theo bóng lưng hắn đi vào buồng tắm, giây phút này trong hốc mắt cô có chút chua xót. Xảy ra nhiều chuyện như thể mà bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, thật tốt! Mạc Trọng Huy dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong rồi bò lên giường. Trên chiếc giường lớn, hai người ôm chặt lấy nhau. Hắn cầm tay cô rồi ngắm nhìn, An Noãn kêu lên. “Sao thế?”
Mạc Trong Huy cầm tay cô nhìn cẩn thận, lúc này mới thấy trên mu bàn tay cô có một vết đỏ rất lớn, còn cả hai mảng da phồng rộp nữa.
Hắn sầm mặt hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” An Noãn mím môi, giải thích, “Vừa rồi lúc em đổ nước nóng8không cẩn thận thôi.”
“An Noãn, nói thật với anh đi!” Giọng Mạc Trọng Huy vô cùng nghiêm túc.
“Thật sự là lúc đổ nước em bất cẩn bị bỏng mà.”
Mạc Trọng Huy gằn giọng từng chữ một: “Có phải cô của anh làm không?” “Không phải, thực sự không phải mà Mạc Trọng Huy. Em không đau chút nào đâu, anh đừng làm ầm lên.”
An Noãn chui vào trong ngực hắn, “Thôi mà, lúc mới đầu hơi đau một chút, nhưng giờ tốt hơn nhiều rồi, anh giúp em xoa rồi hôn một lúc là hết đau ngay.” Mạc Trọng Huy thở phì phò, hắn xoay người xuống giường, đi tìm hộp thuốc để giúp cô bôi thuốc. “Sau này đừng để bị thương nữa, anh sẽ đau lòng đấy.”6Hốc mắt An Noãn hơi đỏ lên: “Mạc Trọng Huy à, trong lòng anh đau em cũng sẽ đau.” Đêm đó, hắn ôm chặt cô vào trong ngực, dường như để không ai có thể tách bọn họ ra.
Sáng hôm sau, Mạc Trọng Huy và An Noãn rời giường từ sớm để làm bữa sáng trong bếp. An Noãn muốn giúp Mạc Trọng Huy, nhưng hắn không cho, do trên tay cô bị thương nhẹ nên hắn coi cô như bệnh nhân.
“Mạc Trọng Huy, vết thương trên tay em không đáng lo đâu, để em giúp anh.”
Mạc Trọng Huy vẫn không cho, hắn cười và nói: “Anh thích nghe em gọi anh là chồng yêu.” “Anh là đồ biến thái hả?”
Hắn trừng mắt với cô một cái, “Em nói3thử xem?” An Noãn đi tới ôm hắn từ sau lưng, cô nũng nịu: “Anh không phải biến thái, anh là chồng yêu của em.” Đường Tĩnh Vi dậy trước, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này trong phòng bếp, tâm tình của bà hơi phức tạp.
Hai đứa trẻ này yêu nhau quá sâu đậm, không có gì có thể chia cắt chúng nó.
An Noãn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực phía sau, cô hơi xoay người lại, nhìn thấy Đường Tĩnh Vi đứng ở đó với vẻ mặt hơi phức tạp. Cô xấu hổ buông lỏng Mạc Trọng Huy ra, nói lí nhí: “Bác gái, bác dậy rồi à? Bác gọi cô xuống cùng ăn sáng đi ạ.”
Đường Tĩnh Vi gật nhẹ rồi đi ra ngoài.5Bữa sáng của bốn người, đơn giản mà vẫn đầy đủ. Mạc Bạch Linh ngồi trước bàn ăn nhưng không hề đụng đũa.
“Bạch Linh, sao em không ăn? Huy tự mình làm cho chúng ta đó.”
Mạc Bạch Linh nói với giọng khiêu khích, “Có kẻ thù ở đây em không nuốt được.” Một câu nói làm cho bầu không khí vốn đã rất ngột ngạt nháy mắt như rơi vào hầm bằng, Đường Tĩnh Vi nhìn về phía Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy đứng phắt dậy, nắm chặt tay An Noãn, rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.”
An Noãn hơi cong môi, nhỏ giọng hỏi, “Mạc Trọng Huy, chúng ta đi đâu?” “Chỗ nào cũng được, chỉ cần không phải cái nhà này.”
Lời này hoàn toàn chọc giận Mạc Bạch Linh, bà ta chỉ vào mũi Mạc Trọng Huy mà gào lên, “Cái nhà này khổ cực nuôi mày lớn lên, có chỗ nào không tốt? Bác của mày chết trong tay người nhà họ Thẩm, sao mày vẫn có thể thản nhiên ở cùng một chỗ với con gái Thẩm Diệc Minh chứ?”
Mạc Trọng Huy nói rành mạch, “Bác cả tự sát, không phải bị giết.”. “Có gì khác nhau à? Nếu như không phải bị Thẩm Diệc Minh giam giữ, tiền đồ tăm tối, anh cả sẽ tự sát sao? Tất cả đều là do An Noãn, mày đừng tìm bất cứ lí do gì cho nhà họ Thẩm nữa, nếu như mày vẫn bất chấp mặt mũi ở cùng với An Noãn, bác cả của mày trên trời có linh thiêng sẽ không được an nghỉ đâu.”
“Đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, nếu cháu chia tay với An Noãn, lúc đó bác cả mới thất vọng.”
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nói, sau đó kéo mạnh An Noãn đi ra ngoài. Bọn họ rời đi rồi, Mạc Bạch Linh lại chĩa mũi dùi về phía Đường Tĩnh Vi, “Chị sinh được một đứa con tốt nhỉ, đến lúc này rồi mà nó vẫn không chịu chia tay với An Noãn.” Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, bà nói bằng giọng khẩn cầu, “Chị van em buông tha cho hai đứa nó đi, hai đứa nó đã yêu rất vất vả rồi. Cái chết của anh cả không liên quan đến bất kì ai, anh ấy đã để lại một bức di thư, nếu thật muốn tìm người có lỗi, thì toàn bộ đều là do Bình Sơn đã sai, do Bình Sơn giật dây anh cả bắt cóc An Noãn, khiến lòng anh cả cứ mãi tự trách và không chịu nổi áp lực đó.”
Mạc Bạch Linh nhắn mày và không nói thêm gì nữa.
“Bạch Linh, chúng ta đừng nói cho Bình Sơn biết anh cả đã chết, chị sợ anh ấy sẽ không chịu được cú sốc này. Thẩm Diệc Minh cũng đã đồng ý rồi, chỉ cần Bình Sơn có lòng hối cải, sẽ nghĩ biện pháp thả anh ấy ra.”
Mạc Bạch Linh nhíu mày, “Chị tin tưởng Thẩm Diệc Minh à? Cả bức di thư đó chị cũng tin sao?”
Đường Tĩnh Vi trầm mặt hỏi: “Em có ý gì?”.
“Chị chưa từng được chứng kiến mưu mô của Thẩm Diệc Minh đấy thôi, theo em thấy chuyện này không hề đơn giản như thế đâu.” Đường Tĩnh Vĩ cắn môi, nói nhỏ: “Chị tin tưởng chuyện chỉ đơn giản như thế, chị nguyện ý tác hợp cho hai đứa nó.” “Sẽ có ngày chị phải hối hận.”
Mạc Bạch Linh lạnh lùng nói rồi rời khỏi phòng ăn. Một mình Đường Tỉnh Vi ngồi trong phòng ăn rộng lớn mà chỉ biết than thở. Nếu như có thể không dây dưa với nhà họ Thẩm thì thật là tốt, nhưng bà đã tận mắt chứng kiến hai đứa yêu nhau sâu đậm, bà không nhẫn tâm chia tách chúng.
Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn rời đi, An Noãn ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt rất phức tạp.