Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-559.txt
Chương 559: Mạc trọng huy, em thật sự yêu anh! (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mạc Bình Sơn cười nhạt, “Đừng lãng phí nước bọt làm gì, điều đó là không thể đâu.”
Nhưng không ngờ cảnh vệ lại nói: “Để tôi đi xin ý kiến cấp trên.” Cảnh vệ trưởng ra ngoài một lát, lúc quay về nói với bọn họ rằng: “Vừa rồi tôi đã xin phép và cấp trên nói các người có thể đến phòng làm việc trò chuyện riêng một lát.” Đường Tĩnh Vi cảm kích nói “cảm ơn” với cảnh vệ, ba người bọn họ đi vào căn phòng làm việc nhỏ. “Thẩm Diệc Minh lúc này hào phóng thật đấy nhỉ, không chỉ để mẹ con tôi gặp mặt ông, mà còn để chúng ta nói chuyện riêng nữa.” Mạc Bình Sơn2cười lạnh, “Bà đừng có ngốc nữa, bà nghĩ rằng chúng ta nói chuyện ở chỗ này không truyền đến tại Thẩm Diệc Minh à? Trong các căn phòng này và bên ngoài, khắp nơi đều có camera giám sát cao cấp. Trong phòng này, khắp nơi đều là máy giám thị, máy nghe trộm, không thì Thẩm Diệc Minh không yên tâm để hai người vào đây như vậy đâu.”
Đường Tĩnh Vi mấp máy môi, nói rất nhỏ: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể nhìn thấy ông thì tôi đã đủ mãn nguyện rồi.” “Hai người đã đi thăm anh cả chưa, cảm xúc của anh ấy thế nào? Có phải anh ấy rất hận tôi không?” Mạc Bình8Sơn đột nhiên hỏi như vậy làm Đường Tĩnh Vi khẩn trương lên. “Anh cả, anh ấy, anh ấy...”
Mạc Bình Sơn kích động hỏi: “Anh cả thế nào? Bà nói rõ ràng cho tôi biết đi.”
Mạc Trọng Huy thấy Đường Tĩnh Vi sắp không khống chế được, bèn nói thay: “Cảm xúc của bác cả hơi kích động, bác ấy cảm thấy rất có lỗi với Noãn Noãn. Con đã đưa Noãn Noãn đến thăm bác ấy, giờ bác ấy cũng đã trở lại bình thường rồi.” Mạc Bình Sơn thở phào, “May mà anh cả không có việc gì, nếu anh cả có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc tôi cũng không sống được.”
Đường Tĩnh Vi cau chặt mày lại, bà6phàn nàn, “Sao ông có thể nói vô trách nhiệm như thể được? Cho dù anh cả có xảy ra chuyện gì thì ông cũng không thể làm chuyện điên rồ, ông còn có hai mẹ con tôi đấy.”
Mạc Bình Sơn hơi nheo mắt lại.
Đường Tĩnh Vi sợ quá vội vàng giải thích: “Không phải tôi nói là anh cả có chuyện, mà tôi chỉ muốn nói là ông nhất định phải sống cho tốt, mẹ con tôi đều đợi ông được ra ngoài. Thẩm Diệc Minh đã nói, chỉ cần ông có ý biết hối cải thì sẽ nghĩ biện pháp để thả ông ra, đến lúc đó gia đình chúng ta lại có thể đoàn tụ.”
Mạc Bình Sơn kêu lên, “Muốn3để tôi hối cải, cúi đầu trước hắn á, nằm mơ đi!”
Đường Tĩnh Vi chán nản, nóng nảy nói: “Đến lúc nào rồi mà ông còn cứng đầu như thế, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài là tốt rồi.”
Mạc Bình Sơn nói với vẻ không quan tâm, “Sống tạm bợ như thế thì chẳng thà chết đi cho thoải mái. Chỉ tiếc chắc chắn Thẩm Diệc Minh sẽ không để cho chúng ta được chết nhẹ nhàng như vậy đâu. Giờ hắn vẫn còn để tôi sống là vì để tôi nhìn hắn thống lĩnh giang sơn này. Thứ mà tôi theo đuổi cả đời thì hắn thu vào túi dễ như trở bàn tay. Có đôi khi ông trời thực5sự quá không công bằng.”
Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay ông ta, “Ông đừng như vậy, chúng ta đều không còn trẻ nữa, nên từ bỏ những cái mà ông theo đuổi đi. Chờ ông ra ngoài chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới. Mấy chục năm tuổi trẻ ông đã hiển tặng cho quốc gia rồi, giờ còn mấy chục năm còn lại hãy sống vì chính mình đi. Thế giới này vẫn tươi đẹp lắm, ông dẫn tôi đi ra ngoài chơi có được không?”
Mạc Bình Sơn mím môi, cúi thấp đầu mà không nói gì.
Đường Tĩnh Vi vừa cười vừa nói tiếp: “Chúng ta cứ quyết định như vậy nhé! Tôi chờ ông ra ngoài đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới đấy. Bọn trẻ bây giờ thịnh hành kiểu kết hôn xong đi hưởng tuần trăng mật. Từ lúc tôi gả cho ông đến giờ, ông chưa từng đưa tôi đi đến chỗ nào cả, coi như ông bổ sung tuần trăng mật cho tôi đi.”
Mạc Bình Sơn cũng cảm thấy hơi áy náy. Tuy ông ta không yêu người phụ nữ này, nhưng cũng sinh sống cùng bà ba mươi mấy năm, chung quy lại cũng có chút tình cảm. “Được, chờ tôi ra ngoài rồi sẽ bổ sung một chuyến trăng mật cho bà.” Ông ta hứa hẹn.
Hốc mắt Đường Tĩnh Vi đỏ lên. Từ lúc còn trẻ bà đã theo Mạc Bình Sơn, thời gian ba mươi mấy năm để đổi lấy câu hứa hẹn này của ông ta, thể cũng đủ rồi. Mạc Trọng Huy thấy hai người họ như vậy đột nhiên có cảm giác mình như người thừa ở đây, hắn khẽ nói: “Mẹ, mẹ và ba nói chuyện một lúc đi, con ra ngoài chờ mẹ.”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ. Hai mắt Đường Tĩnh Vi càng đỏ hơn. Mạc Bình Sơn cau mày cầm tay bà và nói: “Tôi đã đồng ý sẽ bổ sung cho bà một tuần trăng mật rồi, sao còn buồn nữa?” Đường Tĩnh Vi vừa khóc vừa cười: “Không phải tôi buồn, mà là tôi đang vui mừng đấy. Tôi thực sự không thể tin được mình có thể đợi được đến ngày này.”
Mạc Bình Sơn khẽ thở dài, ông ta nói với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, lúc trước tôi quá quan tâm đến sự nghiệp của mình, một lòng suy nghĩ đến việc leo lên cao nên hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của bà. Giờ tôi ở nơi cao như vậy ngã xuống mới phát hiện, có rất nhiều thứ chỉ là hư ảo, chỉ có bà là người ở bên cạnh tôi từ đầu đến cuối.”
“Ông đột nhiên nói xúc động như vậy làm tôi không thích ứng kịp đấy.”
Đường Tỉnh Vĩnói với giọng khàn khàn,
Hồi tưởng lại quá khứ của bọn họ, tất cả đều là những thứ không mong muốn, gia tộc hai bên không thoải mái khi làm thông gia với nhau, vì gia tộc lớn như nhà họ Mạc hoàn toàn không chấp nhận được xuất thân của bà. Ba của Đường Tỉnh Vị trước kia là mafia, lập nghiệp dựa vào buôn lậu súng ống đạn dược. Sau này trong một trận chiến các bang phái sống mái với nhau, ba của Đường Tĩnh Vi bị thương nặng, không thể cứu được nên qua đời.
Sở dĩ lúc ông cụ Mạc còn sống đồng ý cho Đường Tĩnh Vi vào nhà họ Mạc là bởi vì lúc đó bà đã có thai. Có đứa trẻ này là việc ngoài ý muốn, nhưng lại giúp bà có cơ hội danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người đàn ông này. Những năm qua bà vẫn luôn sống trong nơm nớp lo sợ ở nhà họ Mạc và cố gắng hết sức chăm sóc cho ông cụ Mạc.
Mạc Bình Sơn thì thầm: “Có mấy lời tôi vẫn muốn nói với bà, nhỡ sau này không còn cơ hội để nói nữa, có lẽ sẽ trở thành sự tiếc nuối suốt đời này của tôi.”
“Được rồi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội mà. Vả lại chúng ta cũng coi như còn trẻ, hẳn là vẫn còn có thể sống thêm hơn hai mươi năm nữa.” Mạc Bình Sơn cười, “Sống thêm hơn hai mươi năm nữa không biết có thể được làm ông nội không nhỉ?” “Cái đó còn còn phải nói à? Sống thêm hai mươi năm nữa có khi cháu trai của chúng ta cũng phải lấy vợ ấy.”
Hai người bọn họ cùng tưởng tượng tương lai gần, nhưng dường như lại rất xa, và rất mông lung. Lúc Đường Tĩnh Vi muốn đi, Mạc Bình Sơn đột nhiên hỏi một câu: “Có phải Thẩm Diệc Minh cho phép tất cả mọi người ở nhà họ Thẩm được phép tới thăm tôi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng không ngờ cảnh vệ lại nói: “Để tôi đi xin ý kiến cấp trên.” Cảnh vệ trưởng ra ngoài một lát, lúc quay về nói với bọn họ rằng: “Vừa rồi tôi đã xin phép và cấp trên nói các người có thể đến phòng làm việc trò chuyện riêng một lát.” Đường Tĩnh Vi cảm kích nói “cảm ơn” với cảnh vệ, ba người bọn họ đi vào căn phòng làm việc nhỏ. “Thẩm Diệc Minh lúc này hào phóng thật đấy nhỉ, không chỉ để mẹ con tôi gặp mặt ông, mà còn để chúng ta nói chuyện riêng nữa.” Mạc Bình Sơn2cười lạnh, “Bà đừng có ngốc nữa, bà nghĩ rằng chúng ta nói chuyện ở chỗ này không truyền đến tại Thẩm Diệc Minh à? Trong các căn phòng này và bên ngoài, khắp nơi đều có camera giám sát cao cấp. Trong phòng này, khắp nơi đều là máy giám thị, máy nghe trộm, không thì Thẩm Diệc Minh không yên tâm để hai người vào đây như vậy đâu.”
Đường Tĩnh Vi mấp máy môi, nói rất nhỏ: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể nhìn thấy ông thì tôi đã đủ mãn nguyện rồi.” “Hai người đã đi thăm anh cả chưa, cảm xúc của anh ấy thế nào? Có phải anh ấy rất hận tôi không?” Mạc Bình8Sơn đột nhiên hỏi như vậy làm Đường Tĩnh Vi khẩn trương lên. “Anh cả, anh ấy, anh ấy...”
Mạc Bình Sơn kích động hỏi: “Anh cả thế nào? Bà nói rõ ràng cho tôi biết đi.”
Mạc Trọng Huy thấy Đường Tĩnh Vi sắp không khống chế được, bèn nói thay: “Cảm xúc của bác cả hơi kích động, bác ấy cảm thấy rất có lỗi với Noãn Noãn. Con đã đưa Noãn Noãn đến thăm bác ấy, giờ bác ấy cũng đã trở lại bình thường rồi.” Mạc Bình Sơn thở phào, “May mà anh cả không có việc gì, nếu anh cả có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc tôi cũng không sống được.”
Đường Tĩnh Vi cau chặt mày lại, bà6phàn nàn, “Sao ông có thể nói vô trách nhiệm như thể được? Cho dù anh cả có xảy ra chuyện gì thì ông cũng không thể làm chuyện điên rồ, ông còn có hai mẹ con tôi đấy.”
Mạc Bình Sơn hơi nheo mắt lại.
Đường Tĩnh Vi sợ quá vội vàng giải thích: “Không phải tôi nói là anh cả có chuyện, mà tôi chỉ muốn nói là ông nhất định phải sống cho tốt, mẹ con tôi đều đợi ông được ra ngoài. Thẩm Diệc Minh đã nói, chỉ cần ông có ý biết hối cải thì sẽ nghĩ biện pháp để thả ông ra, đến lúc đó gia đình chúng ta lại có thể đoàn tụ.”
Mạc Bình Sơn kêu lên, “Muốn3để tôi hối cải, cúi đầu trước hắn á, nằm mơ đi!”
Đường Tĩnh Vi chán nản, nóng nảy nói: “Đến lúc nào rồi mà ông còn cứng đầu như thế, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài là tốt rồi.”
Mạc Bình Sơn nói với vẻ không quan tâm, “Sống tạm bợ như thế thì chẳng thà chết đi cho thoải mái. Chỉ tiếc chắc chắn Thẩm Diệc Minh sẽ không để cho chúng ta được chết nhẹ nhàng như vậy đâu. Giờ hắn vẫn còn để tôi sống là vì để tôi nhìn hắn thống lĩnh giang sơn này. Thứ mà tôi theo đuổi cả đời thì hắn thu vào túi dễ như trở bàn tay. Có đôi khi ông trời thực5sự quá không công bằng.”
Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay ông ta, “Ông đừng như vậy, chúng ta đều không còn trẻ nữa, nên từ bỏ những cái mà ông theo đuổi đi. Chờ ông ra ngoài chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới. Mấy chục năm tuổi trẻ ông đã hiển tặng cho quốc gia rồi, giờ còn mấy chục năm còn lại hãy sống vì chính mình đi. Thế giới này vẫn tươi đẹp lắm, ông dẫn tôi đi ra ngoài chơi có được không?”
Mạc Bình Sơn mím môi, cúi thấp đầu mà không nói gì.
Đường Tĩnh Vi vừa cười vừa nói tiếp: “Chúng ta cứ quyết định như vậy nhé! Tôi chờ ông ra ngoài đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới đấy. Bọn trẻ bây giờ thịnh hành kiểu kết hôn xong đi hưởng tuần trăng mật. Từ lúc tôi gả cho ông đến giờ, ông chưa từng đưa tôi đi đến chỗ nào cả, coi như ông bổ sung tuần trăng mật cho tôi đi.”
Mạc Bình Sơn cũng cảm thấy hơi áy náy. Tuy ông ta không yêu người phụ nữ này, nhưng cũng sinh sống cùng bà ba mươi mấy năm, chung quy lại cũng có chút tình cảm. “Được, chờ tôi ra ngoài rồi sẽ bổ sung một chuyến trăng mật cho bà.” Ông ta hứa hẹn.
Hốc mắt Đường Tĩnh Vi đỏ lên. Từ lúc còn trẻ bà đã theo Mạc Bình Sơn, thời gian ba mươi mấy năm để đổi lấy câu hứa hẹn này của ông ta, thể cũng đủ rồi. Mạc Trọng Huy thấy hai người họ như vậy đột nhiên có cảm giác mình như người thừa ở đây, hắn khẽ nói: “Mẹ, mẹ và ba nói chuyện một lúc đi, con ra ngoài chờ mẹ.”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ. Hai mắt Đường Tĩnh Vi càng đỏ hơn. Mạc Bình Sơn cau mày cầm tay bà và nói: “Tôi đã đồng ý sẽ bổ sung cho bà một tuần trăng mật rồi, sao còn buồn nữa?” Đường Tĩnh Vi vừa khóc vừa cười: “Không phải tôi buồn, mà là tôi đang vui mừng đấy. Tôi thực sự không thể tin được mình có thể đợi được đến ngày này.”
Mạc Bình Sơn khẽ thở dài, ông ta nói với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, lúc trước tôi quá quan tâm đến sự nghiệp của mình, một lòng suy nghĩ đến việc leo lên cao nên hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của bà. Giờ tôi ở nơi cao như vậy ngã xuống mới phát hiện, có rất nhiều thứ chỉ là hư ảo, chỉ có bà là người ở bên cạnh tôi từ đầu đến cuối.”
“Ông đột nhiên nói xúc động như vậy làm tôi không thích ứng kịp đấy.”
Đường Tỉnh Vĩnói với giọng khàn khàn,
Hồi tưởng lại quá khứ của bọn họ, tất cả đều là những thứ không mong muốn, gia tộc hai bên không thoải mái khi làm thông gia với nhau, vì gia tộc lớn như nhà họ Mạc hoàn toàn không chấp nhận được xuất thân của bà. Ba của Đường Tỉnh Vị trước kia là mafia, lập nghiệp dựa vào buôn lậu súng ống đạn dược. Sau này trong một trận chiến các bang phái sống mái với nhau, ba của Đường Tĩnh Vi bị thương nặng, không thể cứu được nên qua đời.
Sở dĩ lúc ông cụ Mạc còn sống đồng ý cho Đường Tĩnh Vi vào nhà họ Mạc là bởi vì lúc đó bà đã có thai. Có đứa trẻ này là việc ngoài ý muốn, nhưng lại giúp bà có cơ hội danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người đàn ông này. Những năm qua bà vẫn luôn sống trong nơm nớp lo sợ ở nhà họ Mạc và cố gắng hết sức chăm sóc cho ông cụ Mạc.
Mạc Bình Sơn thì thầm: “Có mấy lời tôi vẫn muốn nói với bà, nhỡ sau này không còn cơ hội để nói nữa, có lẽ sẽ trở thành sự tiếc nuối suốt đời này của tôi.”
“Được rồi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội mà. Vả lại chúng ta cũng coi như còn trẻ, hẳn là vẫn còn có thể sống thêm hơn hai mươi năm nữa.” Mạc Bình Sơn cười, “Sống thêm hơn hai mươi năm nữa không biết có thể được làm ông nội không nhỉ?” “Cái đó còn còn phải nói à? Sống thêm hai mươi năm nữa có khi cháu trai của chúng ta cũng phải lấy vợ ấy.”
Hai người bọn họ cùng tưởng tượng tương lai gần, nhưng dường như lại rất xa, và rất mông lung. Lúc Đường Tĩnh Vi muốn đi, Mạc Bình Sơn đột nhiên hỏi một câu: “Có phải Thẩm Diệc Minh cho phép tất cả mọi người ở nhà họ Thẩm được phép tới thăm tôi?”