Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-594.txt
Chương 594: Quay lại với công việc (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đã ly hôn rồi, con còn giữ ảnh của nó làm gì? Có phải ngày nào cũng nhìn ảnh nó nhớ nhung nó không?” Đường Tĩnh Vi tức giận đập mạnh khung ảnh xuống đất, thủy tinh vỡ bắn đầy đất. Hình như Đường Tĩnh Vi vẫn chưa hết giận, nhặt bức ảnh lên xé thành mấy mảnh.
Không còn ảnh nữa, mẹ xem sau này con lấy cái gì mà hoài niệm nó?”
Mạc Trọng Huy mím môi, vẻ mặt bị thương, hắn chỉ vào ngực trái, lạnh lùng mở miệng nói, “Cô ấy đã sớm khắc sâu ở nơi này rồi, còn có thể vì mẹ, vì ước nguyện của ba mà rời xa cô ấy, nhưng không có bất cứ ai có thể đưa cô ấy đi khỏi nơi này được. Mẹ, trái2tim của một người chỉ lớn có như vậy, nơi này toàn là cô ấy, nếu như có một ngày trái tim bị người khác lấy đi, sinh mạng cũng sẽ chấm dứt.”
“Con có ý gì?” Đường Tĩnh Vi vừa tức giận vừa sợ hãi. “Không có ý gì, chỉ là muốn nói với mẹ, con trai mẹ đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.”
Đường Tĩnh Vi bình tĩnh lại, đi đến nắm tay Mạc Trọng Huy, “Con trai, không phải là mẹ nhất định phải ép hai đứa chia tay, những nhà họ Mạc chúng ta và nhà họ Thẩm có ân oán lớn như vậy, cho dù thế nào hai đứa cũng không thể yên tâm thoải mái ở bên nhau được. Con thử nghĩ mà xem, ở bên An Noãn, liệu8con có nghĩ đến người ba đã chết của con, nghĩ đến ước nguyện trước khi lâm chung của ông ấy không? Huy, mẹ tin tưởng con có thể thoát ra được, giống như năm đó lúc Tư Nghiên rời đi, con cũng đau lòng như vậy, nhưng không phải sau đó vẫn yêu An Noãn hay sao? Tình cảm là thứ chỉ cần con muốn, không có gì là không thể.”.
“Không giống nhau, con và Tư Nghiên yêu nhau trong những năm tháng thiếu niên vô tri, lúc đó, hiểu biết của chúng con về tình yêu quá ít. Con và An Noãn yêu nhau ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, phần tình cảm này, không có bất cứ ai thể thay thế được.”
Lửa giận của Đường Tĩnh Vi lại tăng lên,6bà gầm nhẹ, “Đừng có ở trước mặt mẹ nói cái gì mà yêu hay không yêu, tóm lại, hai đứa đừng có nghĩ đến việc ở bên nhau. Gần đây mẹ và cô con đang tìm hiểu mấy cô gái cho con, có mấy người điều kiện cũng không tệ, đợi mẹ và cô con quyết định xong sẽ sắp xếp cho các con gặp mặt.”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, vòng qua Đường Tỉnh Vi, đi thẳng.
“Huy, đã muộn thế này rồi, con còn định đi đâu nữa?”
“Con muốn đi đến một nơi không có mẹ” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc. Hắn lái xe đi lang thang không mục đích khắp cái thành phố không có ban đêm này, hắn không biết nơi3nào mới là điểm dừng, nơi nào mới là nhà.
Hắn không dám trở về nhà mới của bọn họ, không dám về Shine, quá nhiều kỷ niệm tươi đẹp tấn công hắn, hắn không dám đối mặt.
Thành phố này lớn như vậy, trong thành phố bao nhiêu tòa kiến trúc, bao nhiêu ngôi nhà dưới trướng Mạc thị của hắn, nhưng lại không có một nơi nào là nhà của hắn, thậm chí ngay cả một điểm dừng chân cũng không có. Hắn không biết vì sao cuộc sống đột nhiên biến thành như vậy. Cuộc sống vốn dĩ nên là lúc hắn biết được cô mang thai, hắn nên hưng phấn ôm cô vào trong lòng, hôn cô thật mạnh. Hắn nên buông tất cả mọi công việc xuống, chuyên tâm chăm sóc5cô, cùng cô đón đứa bé đến. Lúc đứa bé đến với thế giới này, hắn phải làm một người ba tốt, không bỏ lỡ một giây phút trưởng thành nào của đứa bé. Đợi đứa bé lớn lên, lập gia đình, đến lúc tóc bọn họ đều hoa râm rồi, hắn vẫn phải dắt tay cô cùng tản bộ, rảnh rỗi ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, mây trôi gió thổi bên ngoài, cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Đây là tương lai trong kế hoạch trước đây của hắn, không theo đuổi cái gì cả, quý trọng từng ngày ở bên cô. Trong lúc vô ý thức, hắn lại lái xe đến nhà họ Thẩm. Nhìn từ xa, căn phòng của An Noãn vẫn đang còn ánh đèn mờ. Khoảng cách ngắn như vậy nhưng lại không nhìn thấy, không chạm vào được. Hôm nay là ngày đầu tiên An Noãn đi làm, Thẩm Diệc Minh không yên tâm, chạy suốt đêm từ nơi khác về. Lúc xe về đến nhà, thấy xe của Mạc Trọng Huy đỗ ở bên ngoài, ông tức giận bảo tài xế dừng xe, sai lính cảnh vệ mời Mạc Trọng Huy qua. Mặt mũi của cái tên này vẫn rất lớn, lính cảnh vệ đi rồi lại chán nản quay về. “Thủ trưởng, ngài Mạc không chịu xuống xe.” Thẩm Diệc Minh tức giận mở cửa xe đi xuống, đi đến gõ cửa kính xe hắn, lúc này Mạc Trọng Huy mới hạ cửa kính xe xuống.
“Thể diện của cậu lớn thật đấy, mời cũng không mời nổi nữa rồi.” Mạc Trọng Huy ngồi ở trong xe không nhúc nhích, lạnh lùng nói, “Tôi không cảm thấy chúng ta còn gì để nói với nhau.” “Cậu! Cậu dám dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi, cậu không sợ tối xử lý cậu à?” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Ông xử lý nhà họ Mạc còn chưa đủ thảm sao? Chỉ còn một mình tôi, ông cứ việc xử lý đi. Dù sao sinh mạng đối với ông mà nói cũng bé nhỏ không đáng kể như vậy.”
Mạc Trọng Huy mở cửa đi xuống, “Ông nhắm vào nhà họ Mạc tôi, nhắm vào tôi, tôi đã chấp nhận rồi, tại sao phải để An Noãn ra ngoài làm việc? Ông không biết cô ấy đang mang thai à?” Thẩm Diệc Minh châm biếm, “Cái giọng điệu này của cậu nghe như đang quan tâm Noãn Noãn nhà tôi, nhưng trước đó biết nó có thai, cậu đã làm gì? Nếu như không phải là chúng tôi ở bên cạnh nó, Noãn Noãn đã sớm sẩy thai rồi. Bây giờ cậu đừng có vờ vịt đối xử tốt với nó! Cả thế giới này người làm nó tổn thương nhất chính là cậu!”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy sầm xuống, hắn trầm giọng gằn từng chữ, “Tất cả mọi người đều có thể chỉ trích tôi như vậy, nhưng ông không có quyền. Tôi và An Noãn biến thành như bây giờ, tất cả đều là ân oán của đời các người, dựa vào cái gì mà tôi và An Noãn phải đi trả nợ tình năm đó các người trồng xuống? Chúng tôi vốn có thể rất hạnh phúc sống bên nhau, là các người thay đổi tất cả những thứ này.”
Thẩm Diệc Minh day trán, thở dài, “Cho dù là nguyên nhân gì, hai người đều đã chia tay rồi, từ nay về sau tôi không hy vọng cậu xuất hiện ở nơi này nữa, đừng tăng thêm phiền não cho Noãn Noãn Noãn Noãn kiên cường hơn cậu tưởng tượng nhiều, không có cậu, một mình nó vẫn có thể sống rất tốt.”
Mạc Trọng Huy nghiến răng, siết chặt hai tay lại thành nắm đấm. “Để Noãn Noãn đi ra ngoài làm việc là nhà họ Thẩm chúng tôi nhất trí đồng ý, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai gây trở ngại từ bên trong, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Từ trước đến nay, nể mặt Noãn Noãn, tôi đã rất nhân từ đối với nhà họ Mạc và với cậu rồi. Bây giờ cậu và Noãn Noãn không còn quan hệ gì, tôi cũng không cần nể mặt bất cứ ai nữa.” Thẩm Diệc Minh nói rồi đi thẳng vào nhà họ Thẩm.
Sau khi Thẩm Diệc Minh đi vào, có lính cảnh vệ chạy qua đuổi Mạc Trọng Huy đi.
“Cậu Mạc, cậu đi đi thôi, đừng làm khó chúng tôi.” Lính cảnh vệ nói năng tử tế, mãi mà Mạc Trọng Huy không rời đi.
“Cậu Mạc, sao cậu phải khổ như vậy chứ, cô An đã ngủ rồi, cho dù cậu đợi ở đây cả đêm, cô An cũng sẽ không biết.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Không còn ảnh nữa, mẹ xem sau này con lấy cái gì mà hoài niệm nó?”
Mạc Trọng Huy mím môi, vẻ mặt bị thương, hắn chỉ vào ngực trái, lạnh lùng mở miệng nói, “Cô ấy đã sớm khắc sâu ở nơi này rồi, còn có thể vì mẹ, vì ước nguyện của ba mà rời xa cô ấy, nhưng không có bất cứ ai có thể đưa cô ấy đi khỏi nơi này được. Mẹ, trái2tim của một người chỉ lớn có như vậy, nơi này toàn là cô ấy, nếu như có một ngày trái tim bị người khác lấy đi, sinh mạng cũng sẽ chấm dứt.”
“Con có ý gì?” Đường Tĩnh Vi vừa tức giận vừa sợ hãi. “Không có ý gì, chỉ là muốn nói với mẹ, con trai mẹ đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.”
Đường Tĩnh Vi bình tĩnh lại, đi đến nắm tay Mạc Trọng Huy, “Con trai, không phải là mẹ nhất định phải ép hai đứa chia tay, những nhà họ Mạc chúng ta và nhà họ Thẩm có ân oán lớn như vậy, cho dù thế nào hai đứa cũng không thể yên tâm thoải mái ở bên nhau được. Con thử nghĩ mà xem, ở bên An Noãn, liệu8con có nghĩ đến người ba đã chết của con, nghĩ đến ước nguyện trước khi lâm chung của ông ấy không? Huy, mẹ tin tưởng con có thể thoát ra được, giống như năm đó lúc Tư Nghiên rời đi, con cũng đau lòng như vậy, nhưng không phải sau đó vẫn yêu An Noãn hay sao? Tình cảm là thứ chỉ cần con muốn, không có gì là không thể.”.
“Không giống nhau, con và Tư Nghiên yêu nhau trong những năm tháng thiếu niên vô tri, lúc đó, hiểu biết của chúng con về tình yêu quá ít. Con và An Noãn yêu nhau ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, phần tình cảm này, không có bất cứ ai thể thay thế được.”
Lửa giận của Đường Tĩnh Vi lại tăng lên,6bà gầm nhẹ, “Đừng có ở trước mặt mẹ nói cái gì mà yêu hay không yêu, tóm lại, hai đứa đừng có nghĩ đến việc ở bên nhau. Gần đây mẹ và cô con đang tìm hiểu mấy cô gái cho con, có mấy người điều kiện cũng không tệ, đợi mẹ và cô con quyết định xong sẽ sắp xếp cho các con gặp mặt.”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, vòng qua Đường Tỉnh Vi, đi thẳng.
“Huy, đã muộn thế này rồi, con còn định đi đâu nữa?”
“Con muốn đi đến một nơi không có mẹ” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc. Hắn lái xe đi lang thang không mục đích khắp cái thành phố không có ban đêm này, hắn không biết nơi3nào mới là điểm dừng, nơi nào mới là nhà.
Hắn không dám trở về nhà mới của bọn họ, không dám về Shine, quá nhiều kỷ niệm tươi đẹp tấn công hắn, hắn không dám đối mặt.
Thành phố này lớn như vậy, trong thành phố bao nhiêu tòa kiến trúc, bao nhiêu ngôi nhà dưới trướng Mạc thị của hắn, nhưng lại không có một nơi nào là nhà của hắn, thậm chí ngay cả một điểm dừng chân cũng không có. Hắn không biết vì sao cuộc sống đột nhiên biến thành như vậy. Cuộc sống vốn dĩ nên là lúc hắn biết được cô mang thai, hắn nên hưng phấn ôm cô vào trong lòng, hôn cô thật mạnh. Hắn nên buông tất cả mọi công việc xuống, chuyên tâm chăm sóc5cô, cùng cô đón đứa bé đến. Lúc đứa bé đến với thế giới này, hắn phải làm một người ba tốt, không bỏ lỡ một giây phút trưởng thành nào của đứa bé. Đợi đứa bé lớn lên, lập gia đình, đến lúc tóc bọn họ đều hoa râm rồi, hắn vẫn phải dắt tay cô cùng tản bộ, rảnh rỗi ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, mây trôi gió thổi bên ngoài, cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Đây là tương lai trong kế hoạch trước đây của hắn, không theo đuổi cái gì cả, quý trọng từng ngày ở bên cô. Trong lúc vô ý thức, hắn lại lái xe đến nhà họ Thẩm. Nhìn từ xa, căn phòng của An Noãn vẫn đang còn ánh đèn mờ. Khoảng cách ngắn như vậy nhưng lại không nhìn thấy, không chạm vào được. Hôm nay là ngày đầu tiên An Noãn đi làm, Thẩm Diệc Minh không yên tâm, chạy suốt đêm từ nơi khác về. Lúc xe về đến nhà, thấy xe của Mạc Trọng Huy đỗ ở bên ngoài, ông tức giận bảo tài xế dừng xe, sai lính cảnh vệ mời Mạc Trọng Huy qua. Mặt mũi của cái tên này vẫn rất lớn, lính cảnh vệ đi rồi lại chán nản quay về. “Thủ trưởng, ngài Mạc không chịu xuống xe.” Thẩm Diệc Minh tức giận mở cửa xe đi xuống, đi đến gõ cửa kính xe hắn, lúc này Mạc Trọng Huy mới hạ cửa kính xe xuống.
“Thể diện của cậu lớn thật đấy, mời cũng không mời nổi nữa rồi.” Mạc Trọng Huy ngồi ở trong xe không nhúc nhích, lạnh lùng nói, “Tôi không cảm thấy chúng ta còn gì để nói với nhau.” “Cậu! Cậu dám dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi, cậu không sợ tối xử lý cậu à?” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Ông xử lý nhà họ Mạc còn chưa đủ thảm sao? Chỉ còn một mình tôi, ông cứ việc xử lý đi. Dù sao sinh mạng đối với ông mà nói cũng bé nhỏ không đáng kể như vậy.”
Mạc Trọng Huy mở cửa đi xuống, “Ông nhắm vào nhà họ Mạc tôi, nhắm vào tôi, tôi đã chấp nhận rồi, tại sao phải để An Noãn ra ngoài làm việc? Ông không biết cô ấy đang mang thai à?” Thẩm Diệc Minh châm biếm, “Cái giọng điệu này của cậu nghe như đang quan tâm Noãn Noãn nhà tôi, nhưng trước đó biết nó có thai, cậu đã làm gì? Nếu như không phải là chúng tôi ở bên cạnh nó, Noãn Noãn đã sớm sẩy thai rồi. Bây giờ cậu đừng có vờ vịt đối xử tốt với nó! Cả thế giới này người làm nó tổn thương nhất chính là cậu!”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy sầm xuống, hắn trầm giọng gằn từng chữ, “Tất cả mọi người đều có thể chỉ trích tôi như vậy, nhưng ông không có quyền. Tôi và An Noãn biến thành như bây giờ, tất cả đều là ân oán của đời các người, dựa vào cái gì mà tôi và An Noãn phải đi trả nợ tình năm đó các người trồng xuống? Chúng tôi vốn có thể rất hạnh phúc sống bên nhau, là các người thay đổi tất cả những thứ này.”
Thẩm Diệc Minh day trán, thở dài, “Cho dù là nguyên nhân gì, hai người đều đã chia tay rồi, từ nay về sau tôi không hy vọng cậu xuất hiện ở nơi này nữa, đừng tăng thêm phiền não cho Noãn Noãn Noãn Noãn kiên cường hơn cậu tưởng tượng nhiều, không có cậu, một mình nó vẫn có thể sống rất tốt.”
Mạc Trọng Huy nghiến răng, siết chặt hai tay lại thành nắm đấm. “Để Noãn Noãn đi ra ngoài làm việc là nhà họ Thẩm chúng tôi nhất trí đồng ý, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai gây trở ngại từ bên trong, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Từ trước đến nay, nể mặt Noãn Noãn, tôi đã rất nhân từ đối với nhà họ Mạc và với cậu rồi. Bây giờ cậu và Noãn Noãn không còn quan hệ gì, tôi cũng không cần nể mặt bất cứ ai nữa.” Thẩm Diệc Minh nói rồi đi thẳng vào nhà họ Thẩm.
Sau khi Thẩm Diệc Minh đi vào, có lính cảnh vệ chạy qua đuổi Mạc Trọng Huy đi.
“Cậu Mạc, cậu đi đi thôi, đừng làm khó chúng tôi.” Lính cảnh vệ nói năng tử tế, mãi mà Mạc Trọng Huy không rời đi.
“Cậu Mạc, sao cậu phải khổ như vậy chứ, cô An đã ngủ rồi, cho dù cậu đợi ở đây cả đêm, cô An cũng sẽ không biết.”