Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-601.txt
Chương 601: Khổ nhục kế vô dụng (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Buổi tối, Đường Tĩnh Vi lại tới, Trương Húc thật sự muốn cản bà lại ở bên ngoài. Mà cậu ta cũng làm như vậy thật. “Thưa bà, ngài Mạc đang tập trung nghiên cứu một phương án rất quan trọng, ngài ấy không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy ạ.” Lông mày Đường Tĩnh Vi nhăn lại, bà ta lạnh lùng nói: “Trong đó cũng bao gồm cả tôi à? Trợ lý Trương, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy nhỉ, có phải Huy cho cậu quyền lợi quá lớn, khiến cậu có cảm giác tự kiêu không?”
“Tôi...” Trợ lý Trương giải thích trong sự bất lực.
Đường Tĩnh Vi “hư” một tiếng, sau đó vòng qua cậu ta và đi thẳng vào văn phòng Tổng giám2đốc. Đúng là Mạc Trọng Huy đang rất nghiêm túc làm việc, hắn không ngẩng đầu mà nói: “Trợ lý Trường, tôi đã nói tôi không ăn tối rồi, đừng vào quấy rầy tôi nữa.” “Lại không ăn tối, nhìn con xem gầy đến thế kia rồi!” Đường Tĩnh Vi đau lòng đi tới. Nghe được giọng nói quen thuộc, Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày lại. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Đường Tĩnh Vi cười, “Mẹ định sau này ngày nào cũng đưa cơm cho con ăn, dù sao mẹ cũng nhàn rỗi mà.” Đường Tĩnh Vi tỏ ra rất bình tĩnh, như thể chưa từng xảy ra việc không thoải mái trước đó.
“Mẹ, mẹ không cần làm như thế này đâu.” “Con trai à, hiện8tại mẹ chỉ có mình con, con bảo cuộc sống của mẹ không xoay quanh con thì còn có thể xoay quanh ai đây? Hay là con mau cưới vợ, sinh con đi, mẹ lại có việc để làm.”
Đứa con là vết thương sâu nhất nơi đáy lòng của hắn, vẻ mặt Mạc Trọng Huy lập tức lộ ra sự cô đơn. Đường Tĩnh Vi tất nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, bà ta an ủi: “Huy, con không cần khổ sở vì đứa trẻ trong bụng An Noãn làm gì, trong người đứa trẻ kia có một nửa dòng máu nhà họ Thẩm, đã định sẵn không có duyên với nhà họ Mạc chúng ta rồi.” “Mẹ, để con bảo trợ lý Trường đưa mẹ về, con6còn rất nhiều công việc phải làm.” Sắc mặt Đường Tĩnh Vi sầm xuống, bà ta cáu kỉnh, “Mỗi lần mẹ đến gặp con, con đều vội vã đuổi mẹ đi. Huy, giờ con ghét mẹ đến như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy nói với vẻ bực bội. “Mẹ, con thật sự rất bận.” “Mẹ mặc kệ con bạn thế nào, tóm lại con dành thời gian đi gặp mặt cô Cung đi, nếu không ngày nào mẹ cũng sẽ đến làm phiền con, để xem con có bản lĩnh đuổi mẹ đi không?” Mạc Trọng Huy đưa tay lên đè mi tâm đau nhức, hắn thấy đau đầu, đau lòng, toàn thân đều đau.
Đường Tĩnh Viyên tĩnh lại, bà ta khẽ nói: “Huy, trước tiên con phải ăn cơm3đi đã, có bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.”
Đường Tĩnh Vi đưa bát cơm đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy không nhận, bà ta đành đặt bát vào tay hắn, nhưng vừa đụng vào tay con trai, bà ta đã sững người, vội vàng nói: “Huy, sao tay con lại nóng như vậy?”
Bà ta sờ lên trán hắn, nhiệt độ còn cao hơn.
“Huy, con sốt rồi!” “Mẹ, con không sao.” Đường Tĩnh Vi tức giận, quát lên: “Huy, con bây giờ còn giống như người sao? Một đứa như An Noãn đã khiến con trở nên chật vật như vậy rồi, mẹ không hiểu, cô ta là người có thù giết cha với con, vì sao con cứ nhớ mãi không quên cô ta hả?5Con có thể tỉnh táo lại một chút, nhìn ra thế giới bên ngoài được không? Bên ngoài có rất nhiều cô gái rất tốt khác.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy mệt mỏi, hắn ngửa người ra ghế, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mẹ, con sẽ ăn những thứ này, xin mẹ hãy đi về trước đi, con muốn nghỉ ngơi một lúc.” “Không được, bây giờ con phải đến bệnh viện.”
Mạc Trọng Huy đứng phắt dậy quát ầm lên: “Mẹ có thấy phiền không hả? Con thật sự rất mệt mỏi, con cần phải nghỉ ngơi!” Đường Tĩnh Vi vội dịu giọng nói: “Được được được, mẹ đi, nhưng con nhất định phải ăn cơm đấy.” Rốt cuộc thì Đường Tĩnh Vi vẫn thấy sợ hãi. Bước ra từ văn phòng Mạc Trọng Huy, bà ta tìm tới Trương Húc và trút giận lên đầu cậu ta, Trợ lý Trương, cậu chăm sóc cho con trai tôi như thế nào vậy hả? Hàng năm tập đoàn Mạc thị trả cho cậu nhiều tiền lương như vậy mà cậu không chịu làm việc à?”
Trương Húc cũng tức giận. Cậu ta nhận lương của Mạc Trọng Huy và làm việc cho hắn, nếu làm không tốt bị phê bình là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu ta không hề cầm một đồng nào của Đường Tĩnh Vi, cho tới nay vì nể mặt Mạc Trọng Huy nên cậu ta vẫn rất tôn trọng bà ta, nhưng nếu bị bà ta nhục nhã thế này, thì bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.
“Thưa bà, nếu bà cảm thấy tôi làm không tốt thì có thể nói ngài Mạc đuổi việc tôi. Tôi tin tưởng với năng lực làm việc của mình, tôi không sợ không tìm được việc làm. Vậy bà có muốn biết vì sao ngài Mạc lại bị bệnh thành ra như thể này không ạ? Tôi có thể nói rõ ràng cho bà biết, vì ngài Mạc đang bị áp lực. Trước kia ngài ấy đã từng vì cô An mà bị mắc bệnh kén ăn và bị trầm cảm. Tôi nghi ngờ hiện tại ngài ấy đang có dấu hiệu tái phát bệnh cũ, ngài ấy ăn không ngon, suốt ngày nhớ tới cô An. Bà là mẹ của ngài ấy, nhưng ngoại trừ việc mỗi ngày bức ngài ấy phải quên cô An ra thì bà chưa từng thật lòng quan tâm đến ngài ấy. Ngài Mạc quá hiếu thuận, ngài ấy vì bà mà có thể từ bỏ tình cảm chân thành của mình, nhưng bà đã từng làm gì cho con của mình chưa? Nếu như bà còn tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy thì tôi tin chắc rằng bà sẽ mất đi con của mình giống như đã mất đi chống của bà đấy, đến lúc đó chỉ sợ bà hối hận cũng không kịp!”
“Cậu!” Đường Tĩnh Vi bị tức giận đến xanh mét cả mặt.
“Tôi đã dám nói những lời này ở trước mặt bà thì tôi cũng không sợ bị đuổi việc đầu. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy bà là một vị phu nhân cao quý, nhưng gần đây tôi mới phát hiện thì ra bà chỉ là một người phụ nữ ích kỷ. Chồng của bà khi còn sống đã làm bao nhiêu chuyện sai? Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ bà còn không biết sao? Lúc trước cô An vì cứu chồng của bà mà suýt hỏng mất hai chân khi quỳ trước mặt bác hại của cô ấy. Phải là loại sức mạnh nào mới khiến cô ấy cố gắng như vậy chứ? Chính là vì tình yêu đối với ngài Mạc đã giúp cô ấy làm như thế đấy. Bây giờ bà vừa phản đối vừa ép ngài Mạc, khiến ngài ấy mất đi người mà ngài ấy yêu nhất, cũng là người yêu ngài ấy nhất. Chẳng lẽ đời này bà còn mong chờ vào việc ngài Mục sẽ lấy người phụ nữ khác sao? Xin bà đừng nằm mơ nữa, có chết ngài Mạc cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ khác đâu!”
“Trương Húc, cậu giỏi lắm! An Noãn đã cho cậu cái gì tốt hả?”
Đường Tĩnh Vi đưa bàn tay run rẩy chỉ vào mặt trợ lý Trương. Trương Húc cố tình trêu tức bà ta, “Cô An là người có giáo dưỡng, có cốt cách, chí ít cô ấy sẽ không vô lễ đến mức chỉ tay vào mặt người khác để nói chuyện.” Đường Tĩnh Vi nghẹn họng không nói được lời nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Tôi...” Trợ lý Trương giải thích trong sự bất lực.
Đường Tĩnh Vi “hư” một tiếng, sau đó vòng qua cậu ta và đi thẳng vào văn phòng Tổng giám2đốc. Đúng là Mạc Trọng Huy đang rất nghiêm túc làm việc, hắn không ngẩng đầu mà nói: “Trợ lý Trường, tôi đã nói tôi không ăn tối rồi, đừng vào quấy rầy tôi nữa.” “Lại không ăn tối, nhìn con xem gầy đến thế kia rồi!” Đường Tĩnh Vi đau lòng đi tới. Nghe được giọng nói quen thuộc, Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày lại. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Đường Tĩnh Vi cười, “Mẹ định sau này ngày nào cũng đưa cơm cho con ăn, dù sao mẹ cũng nhàn rỗi mà.” Đường Tĩnh Vi tỏ ra rất bình tĩnh, như thể chưa từng xảy ra việc không thoải mái trước đó.
“Mẹ, mẹ không cần làm như thế này đâu.” “Con trai à, hiện8tại mẹ chỉ có mình con, con bảo cuộc sống của mẹ không xoay quanh con thì còn có thể xoay quanh ai đây? Hay là con mau cưới vợ, sinh con đi, mẹ lại có việc để làm.”
Đứa con là vết thương sâu nhất nơi đáy lòng của hắn, vẻ mặt Mạc Trọng Huy lập tức lộ ra sự cô đơn. Đường Tĩnh Vi tất nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, bà ta an ủi: “Huy, con không cần khổ sở vì đứa trẻ trong bụng An Noãn làm gì, trong người đứa trẻ kia có một nửa dòng máu nhà họ Thẩm, đã định sẵn không có duyên với nhà họ Mạc chúng ta rồi.” “Mẹ, để con bảo trợ lý Trường đưa mẹ về, con6còn rất nhiều công việc phải làm.” Sắc mặt Đường Tĩnh Vi sầm xuống, bà ta cáu kỉnh, “Mỗi lần mẹ đến gặp con, con đều vội vã đuổi mẹ đi. Huy, giờ con ghét mẹ đến như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy nói với vẻ bực bội. “Mẹ, con thật sự rất bận.” “Mẹ mặc kệ con bạn thế nào, tóm lại con dành thời gian đi gặp mặt cô Cung đi, nếu không ngày nào mẹ cũng sẽ đến làm phiền con, để xem con có bản lĩnh đuổi mẹ đi không?” Mạc Trọng Huy đưa tay lên đè mi tâm đau nhức, hắn thấy đau đầu, đau lòng, toàn thân đều đau.
Đường Tĩnh Viyên tĩnh lại, bà ta khẽ nói: “Huy, trước tiên con phải ăn cơm3đi đã, có bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.”
Đường Tĩnh Vi đưa bát cơm đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy không nhận, bà ta đành đặt bát vào tay hắn, nhưng vừa đụng vào tay con trai, bà ta đã sững người, vội vàng nói: “Huy, sao tay con lại nóng như vậy?”
Bà ta sờ lên trán hắn, nhiệt độ còn cao hơn.
“Huy, con sốt rồi!” “Mẹ, con không sao.” Đường Tĩnh Vi tức giận, quát lên: “Huy, con bây giờ còn giống như người sao? Một đứa như An Noãn đã khiến con trở nên chật vật như vậy rồi, mẹ không hiểu, cô ta là người có thù giết cha với con, vì sao con cứ nhớ mãi không quên cô ta hả?5Con có thể tỉnh táo lại một chút, nhìn ra thế giới bên ngoài được không? Bên ngoài có rất nhiều cô gái rất tốt khác.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy mệt mỏi, hắn ngửa người ra ghế, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mẹ, con sẽ ăn những thứ này, xin mẹ hãy đi về trước đi, con muốn nghỉ ngơi một lúc.” “Không được, bây giờ con phải đến bệnh viện.”
Mạc Trọng Huy đứng phắt dậy quát ầm lên: “Mẹ có thấy phiền không hả? Con thật sự rất mệt mỏi, con cần phải nghỉ ngơi!” Đường Tĩnh Vi vội dịu giọng nói: “Được được được, mẹ đi, nhưng con nhất định phải ăn cơm đấy.” Rốt cuộc thì Đường Tĩnh Vi vẫn thấy sợ hãi. Bước ra từ văn phòng Mạc Trọng Huy, bà ta tìm tới Trương Húc và trút giận lên đầu cậu ta, Trợ lý Trương, cậu chăm sóc cho con trai tôi như thế nào vậy hả? Hàng năm tập đoàn Mạc thị trả cho cậu nhiều tiền lương như vậy mà cậu không chịu làm việc à?”
Trương Húc cũng tức giận. Cậu ta nhận lương của Mạc Trọng Huy và làm việc cho hắn, nếu làm không tốt bị phê bình là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu ta không hề cầm một đồng nào của Đường Tĩnh Vi, cho tới nay vì nể mặt Mạc Trọng Huy nên cậu ta vẫn rất tôn trọng bà ta, nhưng nếu bị bà ta nhục nhã thế này, thì bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.
“Thưa bà, nếu bà cảm thấy tôi làm không tốt thì có thể nói ngài Mạc đuổi việc tôi. Tôi tin tưởng với năng lực làm việc của mình, tôi không sợ không tìm được việc làm. Vậy bà có muốn biết vì sao ngài Mạc lại bị bệnh thành ra như thể này không ạ? Tôi có thể nói rõ ràng cho bà biết, vì ngài Mạc đang bị áp lực. Trước kia ngài ấy đã từng vì cô An mà bị mắc bệnh kén ăn và bị trầm cảm. Tôi nghi ngờ hiện tại ngài ấy đang có dấu hiệu tái phát bệnh cũ, ngài ấy ăn không ngon, suốt ngày nhớ tới cô An. Bà là mẹ của ngài ấy, nhưng ngoại trừ việc mỗi ngày bức ngài ấy phải quên cô An ra thì bà chưa từng thật lòng quan tâm đến ngài ấy. Ngài Mạc quá hiếu thuận, ngài ấy vì bà mà có thể từ bỏ tình cảm chân thành của mình, nhưng bà đã từng làm gì cho con của mình chưa? Nếu như bà còn tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy thì tôi tin chắc rằng bà sẽ mất đi con của mình giống như đã mất đi chống của bà đấy, đến lúc đó chỉ sợ bà hối hận cũng không kịp!”
“Cậu!” Đường Tĩnh Vi bị tức giận đến xanh mét cả mặt.
“Tôi đã dám nói những lời này ở trước mặt bà thì tôi cũng không sợ bị đuổi việc đầu. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy bà là một vị phu nhân cao quý, nhưng gần đây tôi mới phát hiện thì ra bà chỉ là một người phụ nữ ích kỷ. Chồng của bà khi còn sống đã làm bao nhiêu chuyện sai? Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ bà còn không biết sao? Lúc trước cô An vì cứu chồng của bà mà suýt hỏng mất hai chân khi quỳ trước mặt bác hại của cô ấy. Phải là loại sức mạnh nào mới khiến cô ấy cố gắng như vậy chứ? Chính là vì tình yêu đối với ngài Mạc đã giúp cô ấy làm như thế đấy. Bây giờ bà vừa phản đối vừa ép ngài Mạc, khiến ngài ấy mất đi người mà ngài ấy yêu nhất, cũng là người yêu ngài ấy nhất. Chẳng lẽ đời này bà còn mong chờ vào việc ngài Mục sẽ lấy người phụ nữ khác sao? Xin bà đừng nằm mơ nữa, có chết ngài Mạc cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ khác đâu!”
“Trương Húc, cậu giỏi lắm! An Noãn đã cho cậu cái gì tốt hả?”
Đường Tĩnh Vi đưa bàn tay run rẩy chỉ vào mặt trợ lý Trương. Trương Húc cố tình trêu tức bà ta, “Cô An là người có giáo dưỡng, có cốt cách, chí ít cô ấy sẽ không vô lễ đến mức chỉ tay vào mặt người khác để nói chuyện.” Đường Tĩnh Vi nghẹn họng không nói được lời nào.