Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-610.txt
Chương 610: Thẩm diệc minh đánh trả, mạc bạch linh xui xẻo (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Không, cô chủ, cô vừa hiền lành vừa tốt đẹp, đáng giá để thủ trưởng thương cô như thế. Có lẽ cô không biết, trước khi cô xuất hiện, tôi rất ít khi nhìn thấy trên mặt thủ trưởng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, cho dù trên gương mặt ngài ấy lúc nào cũng mỉm cười, nhưng đa phần là xã giao.” Ánh mắt An Noãn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh không ngừng vụt qua mặt, cô bất chợt nhắm mắt lại. Mỗi lần đi khám thai xong, rõ ràng tất cả kết quả kiểm tra đều rất tốt, bé con ở trong bụng cô rất khỏe mạnh, nhưng cô luôn có loại cảm giác trống rỗng, cô đơn. Loại tâm tình không cách nào lấp đầy2được bằng tình thân và công
việc.
Đêm hôm đó, An Noãn nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Cô mơ thấy sự việc xảy ra ở bệnh viện, nhưng nhân vật chính lại biến thành chính cô, cô quỳ ở trên mặt đất, gào thét điên cuồng, “Con của tôi, cứu con của tôi với, tôi cầu xin các người...”, trong ngực cô ôm một đứa trẻ đã tắt thở. Khi hình ảnh hướng gần về phía đứa trẻ, cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nó, là phiên bản thu nhỏ của Mạc Trọng Huy.
“Đừng mà!” Cô gào lên một tiếng rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cả người đổ đầy mồ hôi, trái tim đập dồn dập. Cho dù tỉnh lại rồi nhưng lòng cô vẫn8còn thấy sợ hãi.
An Noãn thở hổn hển, cô lấy tay đè mạnh lên mi tâm. Cô xuống giường đi đến ban công, bên ngoài tối đen như mực. Màn đêm đen như thế này làm cô không dám ngủ tiếp. Ngồi ở ban công một lúc, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cô kéo bước chân nặng nề lẳng lặng đi xuống nhà, không muốn quấy rầy giấc ngủ của mọi người.
Đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có trứng gà. Hiện tại An Noãn đang mang thai, Thẩm Diệc Minh cũng cường điệu nói rằng tất cả nguyên liệu nấu ăn trong nhà nhất định phải dùng đồ tươi mới nhất.
An Noãn mở bếp, đun nước, chờ đợi.
Không biết có phải do quá đầy đủ dinh dưỡng6hay không mà mang thai chưa tới năm tháng, bụng cô đã rất lớn rồi. Ra ngoài, mọi người đều hỏi có phải cô mang thai đôi không. Thực ra An Noãn lại hi vọng mình sinh đôi, tốt nhất là một trai một gái, đời này có con trai và con gái cô cũng thấy đủ rồi. Chỉ tiếc, cô không có may mắn như vậy.
Nâng cái bụng lớn nấu cho mình một bát mì, cô ngồi một mình ăn từ từ trong phòng ăn. Cô nhớ lần trước mang thai, Mạc Trọng Huy gần như chiều chuộng cô hết mức, mọi thứ đều nghe theo vào cô, cái gì hắn cũng giúp cô làm tốt. Bây giờ cô chỉ có một mình, có rất nhiều chuyện đều phải tự làm. Dù Thẩm3Diệc Minh rất yêu thương cô, nhưng ông không thể ở bên cạnh cô 24 giờ một ngày được. Những ngày gần đây, thỉnh thoảng Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan lại vô tình hay cố ý ở trước mặt cô nhắc đến cậu chủ nhà ai vừa đi du học ở nước ngoài về, cả dáng dấp, năng lực và gia thế đều rất tốt. Hoặc cậu chủ nhà ai đó là người các bà biệt từ bé, nhận phẩm tuyệt vời.
An Noãn không phải người ngu, cô biết hết dụng ý của mọi người, nhưng lần nào cô cũng chỉ cười trừ. Bé con vẫn còn ở trong bụng của cô, cô làm sao có thể đi nói chuyện yêu đương với người khác ở thời điểm này được?
Giờ phút này,5cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ chờ bé con ra đời rồi, cô vẫn nên tìm cho nó một người ba tốt thì hơn. Cô có thể không cần chồng, cũng không cần người ở bên cạnh mình, tình yêu đối với cô đã mất đi ý nghĩa, thế nhưng con cô cần một mái nhà hoàn chỉnh, cần tình thương của cha, và cần cảm giác an toàn. Tựa như giờ phút này chẳng hạn, cố hi vọng biết bao có người bầu bạn ở bên cô và nói cho cô biết giấc mơ đều là giả thôi. Ăn mì xong, vì không muốn để hôm sau bị phát hiện, An Noãn rửa sạch nồi và bát. Trở lại phòng ngủ một lần nữa, cô không dám ngủ tiếp.
Cô ngồi trên ghế trúc ngoài ban công, chờ đợi bình minh lên. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng biết, thì ra đêm lại dài dằng dặc như thế. Đậu Nhã Quyên xuống nhà, vừa nhìn thấy An Noãn, bà đã hỏi: “Noãn Noãn, tối hôm qua cháu không ngủ ngon à? Trông sắc mặt cháu không được tốt lắm. Có phải bé con làm cháu quá mệt mỏi không?” An Noãn lắc đầu, “Không phải đâu ạ, là do cháu bị mất ngủ thôi.” Đậu Nhã Quyên khẩn trương, “Sao vậy? Là công việc quá mệt à?”
An Noãn lại lắc đầu, “Hôm qua cháu đến bệnh viện kiểm tra, nhìn thấy một đứa trẻ mới sinh ra được bảy ngày đã chết, nên trong lòng thấy khó chịu ạ.” Đậu Nhã Quyên sờ lên tóc cô, bà nói: “Phụ nữ đều như thể hết đấy, khi đã làm mẹ rồi thì dù là con cái nhà ai xảy ra chuyện, trái tim cũng như bị kim đâm ấy. Cuộc sống là như vậy đấy, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể kiểm soát được. Điều duy nhất có thể làm là yêu thương những người bên cạnh mình mà thôi.”
“Đúng rồi, Noãn Noãn, cháu còn nhớ mấy ngày trước bác có kể cho cháu nghe về đứa cháu nhà ông Ngô không? Hôm qua cậu ta đã trở về nước, các bác biết thằng bé ấy từ nhỏ, trước kia cùng ở trong một khu, những đứa trẻ khác rất nghịch ngợm, chỉ có mình nó là đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, nghe nói vừa về nước là nó đã được vào làm trong một công ty đa quốc gia, còn nắm chức vụ rất cao. Để hôm nào bác sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, có thêm nhiều bạn bè cũng tốt mà.”
An Noãn mỉm cười, kéo cánh tay của Đậu Nhã Quyên, nói: “Bác, bác bảo cháu nâng cái bụng to như thế này đi xem mắt, bác cảm thấy tỉ lệ thành công có lớn không ạ? Có mà người ta bị dọa sợ chạy mất dép ấy. Bác yên tâm đi, chờ bé con ra đời rồi, mọi chuyện ổn định lại, cháu sẽ không bài xích việc các bác sắp xếp cho cháu xem mặt đâu ạ. Nếu gặp được người thích hợp, cháu sẽ thử xem sao.”
Đậu Nhã Quyên nhìn cô với ánh mắt khó tin, “Noãn Noãn, sao cháu lại nghĩ thông suốt vậy? Lúc trước chẳng phải cháu nói đời này sẽ không tải giá à?” “Suy nghĩ của con người đều sẽ phải thay đổi mà bác.”
“Noãn Noãn, cháu có thể nghĩ được như vậy làm bác rất vui mừng. Cháu còn trẻ, nếu cứ sống một mình nuôi con như vậy cả đời thì thiệt thòi quá. Hơn nữa đứa trẻ cũng cần có ba, tình thương của ba là thứ mà người mẹ khó cho được. Noãn Noãn, với điều kiện của cháu và địa vị của nhà họ Thẩm ta, bác tin muốn tìm một người đàn ông tốt cho cháu không phải là chuyện khó.”
An Noãn mỉm cười. Công việc thiết kế dự án khu nghỉ dưỡng, dưới sự quản lý của An Noãn đang rất phát triển, vì công việc tương đối nhiều nên cô tiến hành phân công làm việc. Là người lãnh đạo tối cao của công ty, Lee cũng rất coi trọng dự án lần này, anh ta hay đến kiểm tra thiết kế của bọn họ. Một thời gian sau tin đồn của An Noãn và Lee càng ồn ào hơn, nghe nói nó đã được đồn đại khắp công ty rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
việc.
Đêm hôm đó, An Noãn nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Cô mơ thấy sự việc xảy ra ở bệnh viện, nhưng nhân vật chính lại biến thành chính cô, cô quỳ ở trên mặt đất, gào thét điên cuồng, “Con của tôi, cứu con của tôi với, tôi cầu xin các người...”, trong ngực cô ôm một đứa trẻ đã tắt thở. Khi hình ảnh hướng gần về phía đứa trẻ, cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nó, là phiên bản thu nhỏ của Mạc Trọng Huy.
“Đừng mà!” Cô gào lên một tiếng rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cả người đổ đầy mồ hôi, trái tim đập dồn dập. Cho dù tỉnh lại rồi nhưng lòng cô vẫn8còn thấy sợ hãi.
An Noãn thở hổn hển, cô lấy tay đè mạnh lên mi tâm. Cô xuống giường đi đến ban công, bên ngoài tối đen như mực. Màn đêm đen như thế này làm cô không dám ngủ tiếp. Ngồi ở ban công một lúc, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cô kéo bước chân nặng nề lẳng lặng đi xuống nhà, không muốn quấy rầy giấc ngủ của mọi người.
Đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có trứng gà. Hiện tại An Noãn đang mang thai, Thẩm Diệc Minh cũng cường điệu nói rằng tất cả nguyên liệu nấu ăn trong nhà nhất định phải dùng đồ tươi mới nhất.
An Noãn mở bếp, đun nước, chờ đợi.
Không biết có phải do quá đầy đủ dinh dưỡng6hay không mà mang thai chưa tới năm tháng, bụng cô đã rất lớn rồi. Ra ngoài, mọi người đều hỏi có phải cô mang thai đôi không. Thực ra An Noãn lại hi vọng mình sinh đôi, tốt nhất là một trai một gái, đời này có con trai và con gái cô cũng thấy đủ rồi. Chỉ tiếc, cô không có may mắn như vậy.
Nâng cái bụng lớn nấu cho mình một bát mì, cô ngồi một mình ăn từ từ trong phòng ăn. Cô nhớ lần trước mang thai, Mạc Trọng Huy gần như chiều chuộng cô hết mức, mọi thứ đều nghe theo vào cô, cái gì hắn cũng giúp cô làm tốt. Bây giờ cô chỉ có một mình, có rất nhiều chuyện đều phải tự làm. Dù Thẩm3Diệc Minh rất yêu thương cô, nhưng ông không thể ở bên cạnh cô 24 giờ một ngày được. Những ngày gần đây, thỉnh thoảng Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan lại vô tình hay cố ý ở trước mặt cô nhắc đến cậu chủ nhà ai vừa đi du học ở nước ngoài về, cả dáng dấp, năng lực và gia thế đều rất tốt. Hoặc cậu chủ nhà ai đó là người các bà biệt từ bé, nhận phẩm tuyệt vời.
An Noãn không phải người ngu, cô biết hết dụng ý của mọi người, nhưng lần nào cô cũng chỉ cười trừ. Bé con vẫn còn ở trong bụng của cô, cô làm sao có thể đi nói chuyện yêu đương với người khác ở thời điểm này được?
Giờ phút này,5cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ chờ bé con ra đời rồi, cô vẫn nên tìm cho nó một người ba tốt thì hơn. Cô có thể không cần chồng, cũng không cần người ở bên cạnh mình, tình yêu đối với cô đã mất đi ý nghĩa, thế nhưng con cô cần một mái nhà hoàn chỉnh, cần tình thương của cha, và cần cảm giác an toàn. Tựa như giờ phút này chẳng hạn, cố hi vọng biết bao có người bầu bạn ở bên cô và nói cho cô biết giấc mơ đều là giả thôi. Ăn mì xong, vì không muốn để hôm sau bị phát hiện, An Noãn rửa sạch nồi và bát. Trở lại phòng ngủ một lần nữa, cô không dám ngủ tiếp.
Cô ngồi trên ghế trúc ngoài ban công, chờ đợi bình minh lên. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng biết, thì ra đêm lại dài dằng dặc như thế. Đậu Nhã Quyên xuống nhà, vừa nhìn thấy An Noãn, bà đã hỏi: “Noãn Noãn, tối hôm qua cháu không ngủ ngon à? Trông sắc mặt cháu không được tốt lắm. Có phải bé con làm cháu quá mệt mỏi không?” An Noãn lắc đầu, “Không phải đâu ạ, là do cháu bị mất ngủ thôi.” Đậu Nhã Quyên khẩn trương, “Sao vậy? Là công việc quá mệt à?”
An Noãn lại lắc đầu, “Hôm qua cháu đến bệnh viện kiểm tra, nhìn thấy một đứa trẻ mới sinh ra được bảy ngày đã chết, nên trong lòng thấy khó chịu ạ.” Đậu Nhã Quyên sờ lên tóc cô, bà nói: “Phụ nữ đều như thể hết đấy, khi đã làm mẹ rồi thì dù là con cái nhà ai xảy ra chuyện, trái tim cũng như bị kim đâm ấy. Cuộc sống là như vậy đấy, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể kiểm soát được. Điều duy nhất có thể làm là yêu thương những người bên cạnh mình mà thôi.”
“Đúng rồi, Noãn Noãn, cháu còn nhớ mấy ngày trước bác có kể cho cháu nghe về đứa cháu nhà ông Ngô không? Hôm qua cậu ta đã trở về nước, các bác biết thằng bé ấy từ nhỏ, trước kia cùng ở trong một khu, những đứa trẻ khác rất nghịch ngợm, chỉ có mình nó là đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, nghe nói vừa về nước là nó đã được vào làm trong một công ty đa quốc gia, còn nắm chức vụ rất cao. Để hôm nào bác sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, có thêm nhiều bạn bè cũng tốt mà.”
An Noãn mỉm cười, kéo cánh tay của Đậu Nhã Quyên, nói: “Bác, bác bảo cháu nâng cái bụng to như thế này đi xem mắt, bác cảm thấy tỉ lệ thành công có lớn không ạ? Có mà người ta bị dọa sợ chạy mất dép ấy. Bác yên tâm đi, chờ bé con ra đời rồi, mọi chuyện ổn định lại, cháu sẽ không bài xích việc các bác sắp xếp cho cháu xem mặt đâu ạ. Nếu gặp được người thích hợp, cháu sẽ thử xem sao.”
Đậu Nhã Quyên nhìn cô với ánh mắt khó tin, “Noãn Noãn, sao cháu lại nghĩ thông suốt vậy? Lúc trước chẳng phải cháu nói đời này sẽ không tải giá à?” “Suy nghĩ của con người đều sẽ phải thay đổi mà bác.”
“Noãn Noãn, cháu có thể nghĩ được như vậy làm bác rất vui mừng. Cháu còn trẻ, nếu cứ sống một mình nuôi con như vậy cả đời thì thiệt thòi quá. Hơn nữa đứa trẻ cũng cần có ba, tình thương của ba là thứ mà người mẹ khó cho được. Noãn Noãn, với điều kiện của cháu và địa vị của nhà họ Thẩm ta, bác tin muốn tìm một người đàn ông tốt cho cháu không phải là chuyện khó.”
An Noãn mỉm cười. Công việc thiết kế dự án khu nghỉ dưỡng, dưới sự quản lý của An Noãn đang rất phát triển, vì công việc tương đối nhiều nên cô tiến hành phân công làm việc. Là người lãnh đạo tối cao của công ty, Lee cũng rất coi trọng dự án lần này, anh ta hay đến kiểm tra thiết kế của bọn họ. Một thời gian sau tin đồn của An Noãn và Lee càng ồn ào hơn, nghe nói nó đã được đồn đại khắp công ty rồi.