Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-657.html
Chương 657: Nhớ con trai (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thẩm Diệc Minh thu tay lại, An Noãn giãy giụa thoát ra khỏi ngực Mạc Trọng Huy, cô không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Thẩm Diệc Minh.
“An Noãn, bác đánh nó là phạm pháp, vậy dạy dỗ cháu chắc không phải làm phạm pháp chứ?”
An Noãn nhắm hai mắt lại: “Nếu bác cảm thấy đánh cháu có thể giảm bớt tức giận, thì bác cứ đánh đi.”
“Cháu cho rằng bác không dám đánh cháu à!” Thẩm Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Bác là ai chứ, có cái gì mà bác không dám làm đầu, đánh đi, cháu nhận.”
Thẩm Diệc Minh vung cao roi, động tác của ông rất nhanh khiến không một ai kịp phản ứng
An Noãn híp mắt nhìn động tác của ông, cái roi từ từ quất xuống trên người cô
Nhưng cuối cùng Thẩm Diệc Minh cũng không nhẫn tâm, tất cả mọi người đều2thót tim
“Con gái lớn cánh cũng cứng cáp rồi, bác không xen vào nữa
Thôi, cháu muốn làm thế nào thì làm đi.”
Thẩm Diệc Minh ném cây roi rồi quay người đi lên lầu
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của ông, An Noãn hướng về phía ông mà hô lên: “Bác hại, không phải cháu đang bảo vệ cho anh ta, cháu chỉ cảm thấy bác làm thể là không đúng!” Thẩm Diệc Minh không dừng lại, ông bước từng bước nặng nề lên lầu.
Thẩm Diệc Minh đi rồi, Tiết Ngọc Lan cũng đi theo ông
Đậu Nhã Quyên nhìn vết thương trên tay Mạc Trọng Huy rồi bảo An Noãn: “Noãn Noãn, cháu mau dưa Huy lên lầu xử lý vết thương đi
Bác hại của cháu nóng tính lắm, mỗi lần nổi giận đều muốn đánh người.” An Noãn nhìn về phía Mạc Trọng Huy, hờ hững nói: “Theo tôi9lên phòng.”
Mạc Trọng Huy vừa mừng vừa lo
An Noãn không chỉ nói đỡ cho hắn ở trước mặt Thẩm Diệc Minh, mà còn chịu giúp hắn xử lý vết thương, đơn giản là hắn không thể tin được
Đến phòng ngủ của An Noãn, cô lấy hòm thuốc ra, thận trọng giúp hắn khử trùng, bôi thuốc
Hai mắt Mạc Trọng Huy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, giờ phút này hắn đột nhiên có cảm giác như mình chưa từng mất đi cô
“An Noãn, về với anh đi, anh sẽ đưa em và con trai về Giang Thành, nơi đó chúng ta có thể trải qua cuộc sống yên bình.” An Noãn mím môi: “Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy bây giờ nói những lời này thích hợp à?” “An Noãn, anh rất nghiêm túc, những ngày tháng sống ở Giang Thành là khoảng thời gian hạnh phúc nhất6của anh
Khi đó cho dù chúng ta có ở bên nhau không, trái tim anh luôn được lấp đầy
Anh luôn không thích thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, quá nhiều người, quá phức tạp, không bằng địa phương nhỏ nhưng cho người khác sự ấm áp
An Noãn, anh thật sự hi vọng có một ngày có thể đưa em và Đinh Đinh cùng về Giang Thành, gia đình ba người chúng ta sẽ sống cuộc sống đơn giản nhất.” An Noãn vẫn không nói gì, chăm chú vào chuyện giúp hắn xử lý vết thương
Khi cởi áo của hắn, cô mới nhìn thấy trên lưng hắn có những vết sẹo mờ nhạt chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình.
“Mạc Trọng Huy, vết thương đã được xử lý xong rồi, anh mau đi về đi.”
“An Noãn...” Mạc Trọng Huy bức thiết nhìn cô.
“Mấy ngày này anh đừng tới đây,0chờ tôi thuyết phục được bác hai đã rồi anh lại đến gặp con.” “An Noãn, vì sao cái gì em cũng để cho bác hai quyết định hết mọi chuyện của cuộc đời mình? Em không cảm thấy bác ấy đã quản lý em quá nhiều sao?” An Noãn nói lí nhí: “Là vì bác hai quả thương yêu tôi, ông ấy đã từng rất ủng hộ chúng ta, thế nhưng chính anh đã làm tổn thương ông ấy.”
“Lúc ấy anh giận quá nên mới nói ra những lời đó.” “Vậy bây giờ trong lòng anh không giận bác hai tôi nữa sao? Anh có dám nói mình hoàn toàn không trách bác hại tôi vì cái chết của bác cả và ba anh không?” Mạc Trọng Huy mím môi, không nói gì cả
“Mạc Trọng Huy, anh về đi, hôm nay chúng ta đều mệt mỏi rồi.”
Nằm ở7trên giường, An Noãn lật qua lật lại mãi không ngủ được
Chuyện cô nỗ lực cố gắng, ở mắt nhìn của người khác chỉ là một chuyện cười mà thôi
Có lẽ là cô đã làm sai, không nên vội vàng như vậy
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô vội vã muốn chứng tỏ mình như thế là muốn cho ai nhìn
Cô muốn nói cho người bên cạnh, hay là chỉ muốn chứng minh cho mình nhìn, rằng không có Mạc Trọng Huy, cô vẫn có thể làm việc tốt và có cuộc sống thoải mái? Mạc Trọng Huy nói hắn muốn về Giang Thành, sao cô không muốn chứ? Cô muốn được trở lại thành phố giản đơn kia, cô muốn quay trở lại công việc ở quán cà phê, muốn sinh hoạt theo tiết tấu chậm lại, muốn có thời gian ở bên con hơn, chứng kiến mỗi giây phút nó trưởng thành
Nhưng cô sợ hãi, sợ thời gian dần trôi qua cô sẽ lại đánh mất bản thân, bị lạc lối lần nữa
Dường như chỉ có không ngừng làm việc, tăng tốc bước chân cô mới có thể quên đi rất nhiều chuyện
Hôm nay không ngủ cùng con, trong lòng cô luôn có cảm giác trống rỗng.
Vén chân xuống giường, cô chậm rãi đi đến phòng của con trai
Trong phòng con trai, cô nhìn thấy bác hai đang ôm đứa trẻ, dỗ nó ngủ
Bóng lưng to lớn kia khiển trong lòng cô thấy chua xót
An Noãn từ từ đi tới, cô ôm lấy ông từ phía sau, nghẹn ngào gọi
“Bác.” Cơ thể Thẩm Diệc Minh hơi run lên
“Bác, cháu xin lỗi, cháu luôn làm bác tức giận.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đặt đứa trẻ đã ngủ say lên chiếc giường nhỏ
Rồi ông xoay người ôm An Noãn vào trong lòng
“Bác, cháu xin lỗi, cháu luôn thích gì làm nấy, để mọi người phải lo lắng, cháu thật sự xin lỗi.” Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, ông nói bằng giọng tràn đầy yêu thương: “Cháu nhìn cháu xem, chính mình còn như đứa trẻ thế này sao có thể làm mẹ được?” “Cháu không phải là một người mẹ đạt yêu cầu.” “Nếu biết thế thì vì sao cháu còn muốn đi làm như vậy? Nhà họ Thẩm chúng ta cũng đấu thiếu cháu ít tiền này, ở nhà chăm sóc con chẳng phải tốt hơn à? Có bao nhiêu người làm mẹ vì đứa con mà bỏ cả công việc, vì sao cháu ngược lại, sinh con xong lại muốn ra ngoài làm việc?” “Bác, cháu chỉ là muốn dựa vào chính bản thân mình.”
Thẩm Diệc Minh đưa tay gõ lên trán cô một cái: “Mạc Trọng Huy không đáng tin, chẳng lẽ bác hai cũng không đáng tin sao? Cho dù đến lúc bác hại nghỉ hưu, bác cũng cam đoan cho hai mẹ con cháu không lo cơm áo gạo tiền
Ngoan, bắt đầu từ ngày mai đừng đến công ty nữa.”
“Thế nhưng mà...”
“Cháu mời một chuyên gia để quản lý đi, một cô gái muốn quản lý một công ty thì cần phải trả giá rất lớn
Bác hại không muốn cháu trở thành người phụ nữ thành đạt, bác hai chỉ muốn cháu là cô gái nhỏ hạnh phúc thôi
Tìm một người đàn ông có thể dựa vào, thật lòng đối xử với cháu và con cháu.” Nếu biết trước An Noãn kiên trì như vậy thì lúc trước ông đã không cho cô tiền
Ông cứ nghĩ rằng chẳng mấy chốc cô sẽ biết khó mà lui, xem ra ông thật sự đã coi thường quyết tâm của cô.
Suy nghĩ từ một góc độ khác thì tổn thương mà Mạc Trọng Huy đã tạo cho cô là không cách nào tưởng tượng được
“Bác, cháu không muốn từ bỏ công ty
Cháu thừa nhận mấy ngày hôm nay đúng là cháu bỏ ra rất nhiều thời gian cho công việc, nhưng chờ đến khi công ty dần dần tiến vào quỹ đạo là cháu có thể dành rất nhiều thời gian cho thằng bé rối
Bác, cháu yêu Định Đinh hơn bất cứ ai trên đời, xin bác hãy tin tưởng cháu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“An Noãn, bác đánh nó là phạm pháp, vậy dạy dỗ cháu chắc không phải làm phạm pháp chứ?”
An Noãn nhắm hai mắt lại: “Nếu bác cảm thấy đánh cháu có thể giảm bớt tức giận, thì bác cứ đánh đi.”
“Cháu cho rằng bác không dám đánh cháu à!” Thẩm Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Bác là ai chứ, có cái gì mà bác không dám làm đầu, đánh đi, cháu nhận.”
Thẩm Diệc Minh vung cao roi, động tác của ông rất nhanh khiến không một ai kịp phản ứng
An Noãn híp mắt nhìn động tác của ông, cái roi từ từ quất xuống trên người cô
Nhưng cuối cùng Thẩm Diệc Minh cũng không nhẫn tâm, tất cả mọi người đều2thót tim
“Con gái lớn cánh cũng cứng cáp rồi, bác không xen vào nữa
Thôi, cháu muốn làm thế nào thì làm đi.”
Thẩm Diệc Minh ném cây roi rồi quay người đi lên lầu
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của ông, An Noãn hướng về phía ông mà hô lên: “Bác hại, không phải cháu đang bảo vệ cho anh ta, cháu chỉ cảm thấy bác làm thể là không đúng!” Thẩm Diệc Minh không dừng lại, ông bước từng bước nặng nề lên lầu.
Thẩm Diệc Minh đi rồi, Tiết Ngọc Lan cũng đi theo ông
Đậu Nhã Quyên nhìn vết thương trên tay Mạc Trọng Huy rồi bảo An Noãn: “Noãn Noãn, cháu mau dưa Huy lên lầu xử lý vết thương đi
Bác hại của cháu nóng tính lắm, mỗi lần nổi giận đều muốn đánh người.” An Noãn nhìn về phía Mạc Trọng Huy, hờ hững nói: “Theo tôi9lên phòng.”
Mạc Trọng Huy vừa mừng vừa lo
An Noãn không chỉ nói đỡ cho hắn ở trước mặt Thẩm Diệc Minh, mà còn chịu giúp hắn xử lý vết thương, đơn giản là hắn không thể tin được
Đến phòng ngủ của An Noãn, cô lấy hòm thuốc ra, thận trọng giúp hắn khử trùng, bôi thuốc
Hai mắt Mạc Trọng Huy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, giờ phút này hắn đột nhiên có cảm giác như mình chưa từng mất đi cô
“An Noãn, về với anh đi, anh sẽ đưa em và con trai về Giang Thành, nơi đó chúng ta có thể trải qua cuộc sống yên bình.” An Noãn mím môi: “Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy bây giờ nói những lời này thích hợp à?” “An Noãn, anh rất nghiêm túc, những ngày tháng sống ở Giang Thành là khoảng thời gian hạnh phúc nhất6của anh
Khi đó cho dù chúng ta có ở bên nhau không, trái tim anh luôn được lấp đầy
Anh luôn không thích thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, quá nhiều người, quá phức tạp, không bằng địa phương nhỏ nhưng cho người khác sự ấm áp
An Noãn, anh thật sự hi vọng có một ngày có thể đưa em và Đinh Đinh cùng về Giang Thành, gia đình ba người chúng ta sẽ sống cuộc sống đơn giản nhất.” An Noãn vẫn không nói gì, chăm chú vào chuyện giúp hắn xử lý vết thương
Khi cởi áo của hắn, cô mới nhìn thấy trên lưng hắn có những vết sẹo mờ nhạt chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình.
“Mạc Trọng Huy, vết thương đã được xử lý xong rồi, anh mau đi về đi.”
“An Noãn...” Mạc Trọng Huy bức thiết nhìn cô.
“Mấy ngày này anh đừng tới đây,0chờ tôi thuyết phục được bác hai đã rồi anh lại đến gặp con.” “An Noãn, vì sao cái gì em cũng để cho bác hai quyết định hết mọi chuyện của cuộc đời mình? Em không cảm thấy bác ấy đã quản lý em quá nhiều sao?” An Noãn nói lí nhí: “Là vì bác hai quả thương yêu tôi, ông ấy đã từng rất ủng hộ chúng ta, thế nhưng chính anh đã làm tổn thương ông ấy.”
“Lúc ấy anh giận quá nên mới nói ra những lời đó.” “Vậy bây giờ trong lòng anh không giận bác hai tôi nữa sao? Anh có dám nói mình hoàn toàn không trách bác hại tôi vì cái chết của bác cả và ba anh không?” Mạc Trọng Huy mím môi, không nói gì cả
“Mạc Trọng Huy, anh về đi, hôm nay chúng ta đều mệt mỏi rồi.”
Nằm ở7trên giường, An Noãn lật qua lật lại mãi không ngủ được
Chuyện cô nỗ lực cố gắng, ở mắt nhìn của người khác chỉ là một chuyện cười mà thôi
Có lẽ là cô đã làm sai, không nên vội vàng như vậy
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô vội vã muốn chứng tỏ mình như thế là muốn cho ai nhìn
Cô muốn nói cho người bên cạnh, hay là chỉ muốn chứng minh cho mình nhìn, rằng không có Mạc Trọng Huy, cô vẫn có thể làm việc tốt và có cuộc sống thoải mái? Mạc Trọng Huy nói hắn muốn về Giang Thành, sao cô không muốn chứ? Cô muốn được trở lại thành phố giản đơn kia, cô muốn quay trở lại công việc ở quán cà phê, muốn sinh hoạt theo tiết tấu chậm lại, muốn có thời gian ở bên con hơn, chứng kiến mỗi giây phút nó trưởng thành
Nhưng cô sợ hãi, sợ thời gian dần trôi qua cô sẽ lại đánh mất bản thân, bị lạc lối lần nữa
Dường như chỉ có không ngừng làm việc, tăng tốc bước chân cô mới có thể quên đi rất nhiều chuyện
Hôm nay không ngủ cùng con, trong lòng cô luôn có cảm giác trống rỗng.
Vén chân xuống giường, cô chậm rãi đi đến phòng của con trai
Trong phòng con trai, cô nhìn thấy bác hai đang ôm đứa trẻ, dỗ nó ngủ
Bóng lưng to lớn kia khiển trong lòng cô thấy chua xót
An Noãn từ từ đi tới, cô ôm lấy ông từ phía sau, nghẹn ngào gọi
“Bác.” Cơ thể Thẩm Diệc Minh hơi run lên
“Bác, cháu xin lỗi, cháu luôn làm bác tức giận.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đặt đứa trẻ đã ngủ say lên chiếc giường nhỏ
Rồi ông xoay người ôm An Noãn vào trong lòng
“Bác, cháu xin lỗi, cháu luôn thích gì làm nấy, để mọi người phải lo lắng, cháu thật sự xin lỗi.” Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, ông nói bằng giọng tràn đầy yêu thương: “Cháu nhìn cháu xem, chính mình còn như đứa trẻ thế này sao có thể làm mẹ được?” “Cháu không phải là một người mẹ đạt yêu cầu.” “Nếu biết thế thì vì sao cháu còn muốn đi làm như vậy? Nhà họ Thẩm chúng ta cũng đấu thiếu cháu ít tiền này, ở nhà chăm sóc con chẳng phải tốt hơn à? Có bao nhiêu người làm mẹ vì đứa con mà bỏ cả công việc, vì sao cháu ngược lại, sinh con xong lại muốn ra ngoài làm việc?” “Bác, cháu chỉ là muốn dựa vào chính bản thân mình.”
Thẩm Diệc Minh đưa tay gõ lên trán cô một cái: “Mạc Trọng Huy không đáng tin, chẳng lẽ bác hai cũng không đáng tin sao? Cho dù đến lúc bác hại nghỉ hưu, bác cũng cam đoan cho hai mẹ con cháu không lo cơm áo gạo tiền
Ngoan, bắt đầu từ ngày mai đừng đến công ty nữa.”
“Thế nhưng mà...”
“Cháu mời một chuyên gia để quản lý đi, một cô gái muốn quản lý một công ty thì cần phải trả giá rất lớn
Bác hại không muốn cháu trở thành người phụ nữ thành đạt, bác hai chỉ muốn cháu là cô gái nhỏ hạnh phúc thôi
Tìm một người đàn ông có thể dựa vào, thật lòng đối xử với cháu và con cháu.” Nếu biết trước An Noãn kiên trì như vậy thì lúc trước ông đã không cho cô tiền
Ông cứ nghĩ rằng chẳng mấy chốc cô sẽ biết khó mà lui, xem ra ông thật sự đã coi thường quyết tâm của cô.
Suy nghĩ từ một góc độ khác thì tổn thương mà Mạc Trọng Huy đã tạo cho cô là không cách nào tưởng tượng được
“Bác, cháu không muốn từ bỏ công ty
Cháu thừa nhận mấy ngày hôm nay đúng là cháu bỏ ra rất nhiều thời gian cho công việc, nhưng chờ đến khi công ty dần dần tiến vào quỹ đạo là cháu có thể dành rất nhiều thời gian cho thằng bé rối
Bác, cháu yêu Định Đinh hơn bất cứ ai trên đời, xin bác hãy tin tưởng cháu.”