-
tinh-dang-721.html
Chương 721: Thẩm thần bằng, anh hài lòng chưa?
Cơm nước xong xuôi, lúc đi về, An Noãn thân mật kéo cánh tay của Đồng Hiểu, và quay sang ra lệnh cho hai ông đàn ông, “Hai anh mau đi lấy xe đi.”
“Cô Đồng, chắc anh trai tôi mang đến cho cô không ít phiền hà nhỉ?”
Đồng Hiểu mím môi, cũng không phủ nhận. “Tôi nói câu thật lòng, cô cũng đừng cảm thấy là tôi đang nói tốt cho anh ấy nhé. Cô nhìn anh ấy ngoài mặt trống lưu manh thế kia thôi, thật ra anh ấy là người rất được đấy, với tình yêu, anh ấy rất chung tình. Nếu như cô có thể cùng anh ấy tiến tới thì thật sự rất tốt.”
Đồng Hiểu hơi cắn môi.
“Tôi biết trong2lòng cô nhất định có rất nhiều băn khoăn, nhưng cô tuyệt đối đừng suy nghĩ gì đến chuyện gia đình của tôi, mỗi thành viên trong gia đình tôi đều rất ủng hộ anh ấy. Tôi cũng vô cùng hi vọng nhìn thấy hai người có thể phát triển tốt.” Đồng Hiểu lí nhí: “Tôi và anh ấy không hợp nhau.”
An Noãn kéo cánh tay của Đồng Hiểu và cười nói: “Hợp hay không hợp, chỉ nhìn thôi thì không ra được đâu, phải thử, phải trải nghiệm, tình cảm nhiều khi đều phải chậm rãi bồi dưỡng. Nếu như cô và anh ấy có thể tiến tới cùng nhau, tôi hi vọng cô sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào trong7lòng, vì cả nhà chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô.”
An Noãn luôn cường điệu người trong nhà rất ủng hộ Thẩm Thần Bằng. Dù chỉ mới tiếp xúc trong khoảng thời gian một bữa ăn, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra cô gái này thực ra có cảm giác đối với Thẩm Thần Bằng, cô thực sự hi vọng Đồng Hiếu có thể dũng cảm hơn một chút.
Tình yêu, nếu chỉ có một người cố gắng thì rất cực khổ. Hai chiếc xe nối đuôi nhau lái tới, An Noãn mỉm cười vẫy tay với Đồng Hiểu, “Cô Đồng, có cơ hội xin mời cả cô và cô Hà đi ăn cơm nhé.”
Ngồi trên xe của Thẩm Thần Bằng, Đồng Hiểu không9nhịn được mà nói: “Tình cảm của ba mẹ Mạc Tử Ý thật sự rất tốt.”
“Hai đứa nó phải trải qua rất nhiều chuyện mới có được ngày hôm nay. Đồng Hiểu, nếu như em đi theo tôi, tôi cũng sẽ đối xử tốt với em y như Mạc Trọng Huy yêu chiều em gái tôi. Tôi sẽ nâng niu em trong bàn tay, yêu thương chiều chuộng em như báu vật.” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng nói đùa nữa, chuyên tâm lái xe đi.”
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, “Đồng Hiểu, mỗi lần nói tới vấn đề này là em lại lảng sang chuyện khác, rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể nhìn thẳng vào tình yêu này?” Thẩm Thần Bằng5đưa Đồng Hiểu về nhà, dừng xe, anh cười và hỏi cô. “Tối nay có thể mời tôi vào uống chén trà không?” Đồng Hiểu nhíu mày lại, lẩm bẩm, “Thẩm Thần Bằng, giờ đã muộn lắm rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.” Đồng Hiểu đẩy cửa bước xuống xe, Thẩm Thần Bằng cũng đi ra theo. “Không vào cũng được, vậy có thể hôn chúc ngủ ngon?” Đồng Hiểu trừng mắt lườm anh. Thẩm Thần Bằng không quan tâm, anh đi tới ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của cô, thì thầm bên tai cô, “Vốn tôi định có thể giới riêng với em, nhưng cô em gái thích xen vào việc của người khác của tôi cứ muốn phải thò3một chân vào.” Đồng Hiểu đẩy anh ra, lơ đễnh nói: “Em gái của anh rất tốt với anh.”
Thẩm Thần Bằng cười, “Đúng là thế thật, nhưng ngày nào con bé cũng như chị của tôi mà trông chừng tôi, cũng hơi phiền. Đúng rồi, em gái tôi có nói cho em biết chuyện trong nhà tôi không?”
Đồng Hiểu gật đầu. “Đồng Hiểu, nếu là chuyện về bối cảnh gia đình mà khiến em không dám đến với tôi thì tôi quá oan uổng, người nhà của tôi cũng oan uổng lắm. Xin em hãy tin tôi, chỉ cần là người bạn gái mà tôi đã chọn, thì người nhà tôi sẽ không phản đối đâu.” Đồng Hiểu cúi đầu không nói lời nào. Thẩm Thần Bằng dùng hai tay nắm chặt vai cô, “Đồng Hiểu, em còn có cái gì lo lắng à?” Cô hơi mấp máy môi. “Thẩm Thần Bằng, tôi...” “Em không cần phải cho tôi đáp án vội, tôi sẽ cho em đầy đủ thời gian để cân nhắc. Đồng Hiểu, thử cho chúng ta một cơ hội được không?” Thẩm Thần Bằng không vào nhà, anh dặn dò cố nhớ khóa cửa kĩ càng rồi đi luôn. Nằm ở trên giường mà Đồng Hiểu không buồn ngủ tí nào, trong lòng cô có cảm giác bực bội khó tả. Vốn dĩ cô cho là Thẩm Thần Bằng đã bỏ cuộc, nhưng anh lại xuất hiện ở trước mặt cô một lần nữa.
Rất nhiều chuyện cô không muốn phải thừa nhận, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Tâm tình của Thẩm Thần Bằng rất tốt, lúc anh lái xe về đến nhà, người trong nhà đã đi ngủ rồi.
Do dự một lúc lâu, anh vẫn gõ cửa phòng An Noãn. Mạc Trọng Huy ra mở cửa, vừa nhìn thấy là Thẩm Thần Bằng, hắn càu nhàu, “Có chuyện gì?”
“Em gái tôi ngủ chưa? Tôi có mấy câu muốn nói với nó.” Mạc Trọng Huy đóng sầm cửa. An Noãn mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy?”
Mạc Trọng Huy lên giường, duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, “Ngoan, không có ai cả, chúng ta đi ngủ.” Tiếng đập cửa lại vang lên. Mạc Trọng Huy tức giận đến mức muốn đi đánh người, An Noãn ngăn cản hắn, “Anh ngủ tiếp đi, em đi mở cửa.” Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Thần Bằng đang cười hềnh hệch.
“Cậu em rể này của anh chẳng lễ phép gì cả, sao có thể nhốt anh vợ ở ngoài cửa được? Cậu ta phải nhớ đây là nhà họ Thẩm chứ.”
“Được rồi, anh ấy dễ bị bực mình khi bị đánh thức, vừa mới ngủ thì bị anh gọi dậy đấy.” An Noãn kéo cánh tay Thẩm Thần Bằng đi xuống phòng ăn ở dưới nhà. “Em biết, nhất định là anh muốn hỏi em có suy nghĩ gì về cô giáo Đồng.” Thẩm Thần Bằng hơi khẩn trương hỏi cô: “Em cảm thấy cô ấy là người như thế nào?” An Noãn cười, “Hẳn anh phải là người rõ nhất cô ấy là người như thế nào chứ. Em chỉ muốn hỏi anh một câu, trong lòng anh, cô ấy là Đồng Hiểu hay là cái bóng của Cố Thu?” Thẩm Thần Bằng im lặng. “Anh, em hi vọng anh suy nghĩ kĩ càng vấn đề này, nếu như Đồng Hiểu chỉ là cái bóng của Cố Thu thì quá không công bằng với cô.” Thẩm Thần Bằng cau mày, bực bội nói: “Noãn Noãn, anh cũng không để ý nhiều như vậy, anh chỉ thấy rất thích cảm giác khi được ở cùng cô ấy, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
“Nếu như anh yêu thì hãy quý trọng. Còn nếu chỉ là chơi đùa vì xin đừng nên làm cô ấy lỡ dở. Cô ấy là một cô gái tốt, đáng được người khác che chở nâng niu.” Đêm đó, Thẩm Thần Bằng cũng mất ngủ. Anh nằm ở trên giường, hình bóng của Cố Thu và Đồng Hiểu trong tâm trí chồng chéo lên nhau khiến anh không thể phân rõ ai là ai. Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu đến trường học từ rất sớm, cô cảm thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình đều mang theo sự tìm tòi và dò xét.
“Cô Đồng, chắc anh trai tôi mang đến cho cô không ít phiền hà nhỉ?”
Đồng Hiểu mím môi, cũng không phủ nhận. “Tôi nói câu thật lòng, cô cũng đừng cảm thấy là tôi đang nói tốt cho anh ấy nhé. Cô nhìn anh ấy ngoài mặt trống lưu manh thế kia thôi, thật ra anh ấy là người rất được đấy, với tình yêu, anh ấy rất chung tình. Nếu như cô có thể cùng anh ấy tiến tới thì thật sự rất tốt.”
Đồng Hiểu hơi cắn môi.
“Tôi biết trong2lòng cô nhất định có rất nhiều băn khoăn, nhưng cô tuyệt đối đừng suy nghĩ gì đến chuyện gia đình của tôi, mỗi thành viên trong gia đình tôi đều rất ủng hộ anh ấy. Tôi cũng vô cùng hi vọng nhìn thấy hai người có thể phát triển tốt.” Đồng Hiểu lí nhí: “Tôi và anh ấy không hợp nhau.”
An Noãn kéo cánh tay của Đồng Hiểu và cười nói: “Hợp hay không hợp, chỉ nhìn thôi thì không ra được đâu, phải thử, phải trải nghiệm, tình cảm nhiều khi đều phải chậm rãi bồi dưỡng. Nếu như cô và anh ấy có thể tiến tới cùng nhau, tôi hi vọng cô sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào trong7lòng, vì cả nhà chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô.”
An Noãn luôn cường điệu người trong nhà rất ủng hộ Thẩm Thần Bằng. Dù chỉ mới tiếp xúc trong khoảng thời gian một bữa ăn, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra cô gái này thực ra có cảm giác đối với Thẩm Thần Bằng, cô thực sự hi vọng Đồng Hiếu có thể dũng cảm hơn một chút.
Tình yêu, nếu chỉ có một người cố gắng thì rất cực khổ. Hai chiếc xe nối đuôi nhau lái tới, An Noãn mỉm cười vẫy tay với Đồng Hiểu, “Cô Đồng, có cơ hội xin mời cả cô và cô Hà đi ăn cơm nhé.”
Ngồi trên xe của Thẩm Thần Bằng, Đồng Hiểu không9nhịn được mà nói: “Tình cảm của ba mẹ Mạc Tử Ý thật sự rất tốt.”
“Hai đứa nó phải trải qua rất nhiều chuyện mới có được ngày hôm nay. Đồng Hiểu, nếu như em đi theo tôi, tôi cũng sẽ đối xử tốt với em y như Mạc Trọng Huy yêu chiều em gái tôi. Tôi sẽ nâng niu em trong bàn tay, yêu thương chiều chuộng em như báu vật.” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng nói đùa nữa, chuyên tâm lái xe đi.”
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, “Đồng Hiểu, mỗi lần nói tới vấn đề này là em lại lảng sang chuyện khác, rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể nhìn thẳng vào tình yêu này?” Thẩm Thần Bằng5đưa Đồng Hiểu về nhà, dừng xe, anh cười và hỏi cô. “Tối nay có thể mời tôi vào uống chén trà không?” Đồng Hiểu nhíu mày lại, lẩm bẩm, “Thẩm Thần Bằng, giờ đã muộn lắm rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.” Đồng Hiểu đẩy cửa bước xuống xe, Thẩm Thần Bằng cũng đi ra theo. “Không vào cũng được, vậy có thể hôn chúc ngủ ngon?” Đồng Hiểu trừng mắt lườm anh. Thẩm Thần Bằng không quan tâm, anh đi tới ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của cô, thì thầm bên tai cô, “Vốn tôi định có thể giới riêng với em, nhưng cô em gái thích xen vào việc của người khác của tôi cứ muốn phải thò3một chân vào.” Đồng Hiểu đẩy anh ra, lơ đễnh nói: “Em gái của anh rất tốt với anh.”
Thẩm Thần Bằng cười, “Đúng là thế thật, nhưng ngày nào con bé cũng như chị của tôi mà trông chừng tôi, cũng hơi phiền. Đúng rồi, em gái tôi có nói cho em biết chuyện trong nhà tôi không?”
Đồng Hiểu gật đầu. “Đồng Hiểu, nếu là chuyện về bối cảnh gia đình mà khiến em không dám đến với tôi thì tôi quá oan uổng, người nhà của tôi cũng oan uổng lắm. Xin em hãy tin tôi, chỉ cần là người bạn gái mà tôi đã chọn, thì người nhà tôi sẽ không phản đối đâu.” Đồng Hiểu cúi đầu không nói lời nào. Thẩm Thần Bằng dùng hai tay nắm chặt vai cô, “Đồng Hiểu, em còn có cái gì lo lắng à?” Cô hơi mấp máy môi. “Thẩm Thần Bằng, tôi...” “Em không cần phải cho tôi đáp án vội, tôi sẽ cho em đầy đủ thời gian để cân nhắc. Đồng Hiểu, thử cho chúng ta một cơ hội được không?” Thẩm Thần Bằng không vào nhà, anh dặn dò cố nhớ khóa cửa kĩ càng rồi đi luôn. Nằm ở trên giường mà Đồng Hiểu không buồn ngủ tí nào, trong lòng cô có cảm giác bực bội khó tả. Vốn dĩ cô cho là Thẩm Thần Bằng đã bỏ cuộc, nhưng anh lại xuất hiện ở trước mặt cô một lần nữa.
Rất nhiều chuyện cô không muốn phải thừa nhận, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Tâm tình của Thẩm Thần Bằng rất tốt, lúc anh lái xe về đến nhà, người trong nhà đã đi ngủ rồi.
Do dự một lúc lâu, anh vẫn gõ cửa phòng An Noãn. Mạc Trọng Huy ra mở cửa, vừa nhìn thấy là Thẩm Thần Bằng, hắn càu nhàu, “Có chuyện gì?”
“Em gái tôi ngủ chưa? Tôi có mấy câu muốn nói với nó.” Mạc Trọng Huy đóng sầm cửa. An Noãn mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy?”
Mạc Trọng Huy lên giường, duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, “Ngoan, không có ai cả, chúng ta đi ngủ.” Tiếng đập cửa lại vang lên. Mạc Trọng Huy tức giận đến mức muốn đi đánh người, An Noãn ngăn cản hắn, “Anh ngủ tiếp đi, em đi mở cửa.” Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Thần Bằng đang cười hềnh hệch.
“Cậu em rể này của anh chẳng lễ phép gì cả, sao có thể nhốt anh vợ ở ngoài cửa được? Cậu ta phải nhớ đây là nhà họ Thẩm chứ.”
“Được rồi, anh ấy dễ bị bực mình khi bị đánh thức, vừa mới ngủ thì bị anh gọi dậy đấy.” An Noãn kéo cánh tay Thẩm Thần Bằng đi xuống phòng ăn ở dưới nhà. “Em biết, nhất định là anh muốn hỏi em có suy nghĩ gì về cô giáo Đồng.” Thẩm Thần Bằng hơi khẩn trương hỏi cô: “Em cảm thấy cô ấy là người như thế nào?” An Noãn cười, “Hẳn anh phải là người rõ nhất cô ấy là người như thế nào chứ. Em chỉ muốn hỏi anh một câu, trong lòng anh, cô ấy là Đồng Hiểu hay là cái bóng của Cố Thu?” Thẩm Thần Bằng im lặng. “Anh, em hi vọng anh suy nghĩ kĩ càng vấn đề này, nếu như Đồng Hiểu chỉ là cái bóng của Cố Thu thì quá không công bằng với cô.” Thẩm Thần Bằng cau mày, bực bội nói: “Noãn Noãn, anh cũng không để ý nhiều như vậy, anh chỉ thấy rất thích cảm giác khi được ở cùng cô ấy, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
“Nếu như anh yêu thì hãy quý trọng. Còn nếu chỉ là chơi đùa vì xin đừng nên làm cô ấy lỡ dở. Cô ấy là một cô gái tốt, đáng được người khác che chở nâng niu.” Đêm đó, Thẩm Thần Bằng cũng mất ngủ. Anh nằm ở trên giường, hình bóng của Cố Thu và Đồng Hiểu trong tâm trí chồng chéo lên nhau khiến anh không thể phân rõ ai là ai. Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu đến trường học từ rất sớm, cô cảm thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình đều mang theo sự tìm tòi và dò xét.