-
tinh-dang-766.html
Chương 766: Gặp lại nhau (2)
Đồng Phi cũng chạy theo vào, đứng ở đó mãi, dáng vẻ muốn nói lại thôi
“Chị, chị muốn nói gì thì cứ nói đi.” “Đồng Hiểu, lần này đi em còn về nữa không?”
Đồng Hiểu cười khẽ, “Em không biết, xem tình hình đi.”
“Em thật sự định mỗi tháng chỉ gửi cho nhà hai nghìn tệ à?”
Đồng Hiểu kéo khóa va li lại, quay người nhìn thẳng vào Đồng Phi, “Chị, chị cũng cảm thấy mỗi tháng hai nghìn tệ quá ít à? Mỗi tháng chị cho ba mẹ bao nhiêu tiền?” Vẻ mặt Đồng Phi có chút mất tự nhiên, “Sao em có thể so với chị được, chỉ là con gái đã gả ra ngoài.” “Tương lai em cũng phải lấy chồng, bây giờ em cũng phải chuẩn bị của hồi2môn cho mình, nhưng tiền lương bây giờ của em ngay cả em cũng không sống nổi
Vì cái nhà này em đã bỏ ra rất nhiều rồi, nhưng em nhận lại được cái gì? Lần này về em cho mẹ năm nghìn tệ, nhưng mẹ lại lấy hai mươi nghìn tệ trong túi xách của em, hai mươi nghìn tệ kia không phải là của em, là bạn em cho em vay để dùng lúc sinh con
Em sẩy thai, bác sĩ đề nghị đi bệnh viện lớn một chút, mẹ vì bớt chuyện tiết kiệm tiền mà bảo em làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ
Em bị cảm sốt một tuần, mẹ nói uống chút thuốc là được
Trong lòng bà ấy căn bản không có đứa con gái này, đối với bà ấy7mà nói, em chỉ là một cái cây rụng tiền
Bà ấy chỉ yêu tiền thôi!” Đồng Hiểu nói xong kéo vali rời đi.
Lúc đi qua phòng khách, cô thấy Chu Vũ Vi đang ngồi khóc.
Đồng Hiểu không hề dừng bước, nói tạm biệt rồi rời khỏi nhà.
Cái nơi cô tưởng là nhà, cho dù lúc nào cũng có thể cho cô một bến đỗ, nhưng cô sai rồi, cô mang cơ thể tổn thương về đây, hôm nay lại chồng chất vết thương rời đi
Từ nhỏ cô đã là một cô bé nghe lời, từ trước đến nay đều không tính toán gì cho mình, luôn bỏ ra vì cái nhà này, nhưng cuối cùng lại mất đi tình thân cơ bản nhất
Sau khi mười tuổi quay lại cái nhà này, cô bắt9đầu sống dè dặt
Cô luôn sợ liệu có ngày nào đó cô không nghe lời, sẽ bị đuổi khỏi nhà hay không.
Vì vậy nên ở nhà cô luôn rất ngoan, ở trường học tập rất chăm chỉ
Lần nào thì cũng đứng hạng nhất, về nhà vui mừng nói cái tin tức tốt này với người nhà, nhưng mẹ cô luôn không vui, thỉnh thoảng còn nói một câu, “Con gái cần thành tích tốt như vậy làm gì? Tùy tiện học hai năm rồi ra ngoài đi làm, tìm một người tốt là được rồi
Ở nhà có ba đứa con, lấy đâu ra tiền cho con đi học.”
Đến tận sau này có thi đại học đỗ thủ khoa, trừ học bổng đại học ra, thành phố Cẩm Giang cũng thưởng cho không ít
Lúc5đó mẹ cô mới thay đổi thái độ, cười nói, “Hóa ra học giỏi còn có thể kiếm không ít tiền.” Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ là công cụ kiếm tiền của cái nhà này
Ngồi tàu hỏa từ Cẩm Giang đến Bắc Kinh, lúc trời tối cô mới tới nơi
May mà cô rất quen thuộc thành phố này, tìm một cái khách sạn rẻ ở trước
Ngày hôm sau cô đến mấy chỗ môi giới tìm phòng, lần này cô chọn thuê nhà ở gần trường, không muốn mình phải mệt mỏi như vậy nữa
Nếu trên thế giới này không có ai thương cô, vậy cô sẽ tự thương lấy mình
Hiệu suất của bên môi giới rất cao, sau khi Đồng Hiểu đưa ra yêu cầu, chẳng mấy chốc đã tìm được mấy3chỗ
Cuối cùng Đồng Hiểu chọn một căn chung cư đơn ở cách trường học không xa, mặc dù chỉ có ba mươi mấy mét vuông, bài trí cũng vô cùng đơn giản, nhưng giá cả vẫn rất dọa người.
Cô hạ quyết tâm thuê căn này, tạo cho mình một nơi ở ấm áp
Mặc dù trước kia ở Bắc Kinh cũng có chỗ đặt chân, nhưng là ở ga ra, cũng không có cảm giác thân thuộc
Thanh toán tiền thuê nhà nửa năm và tiền môi giới xong, Đồng Hiểu quét dọn nhà cửa sạch sẽ, lại sắm thêm ít đồ dùng gia đình cần thiết
Cô bận rộn cả ngày xong, nằm ở trên giường, cả người mệt lả đi
Cô cũng cảm nhận được rõ ràng, sau khi sẩy thai, hình như cơ thể trở nên yếu ớt hơn
Sau khi ổn định ở Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn thông báo của trường học, hiệu trưởng còn đích thân gọi điện thoại cho cô
“Đồng Hiểu, trường học gửi tin nhắn cô đã đọc được chưa, tám giờ sáng ngày mai toàn thể giáo viên công chức họp ở phòng họp, trang trí công việc khai giảng.” Đồng Hiểu cười nói, “Hiệu trưởng, tôi đọc rồi.” “Thể thì tôi yên tâm rồi
Đồng Hiểu, ở trường học tôi tin tưởng nhất hai giáo viên là cô và Thu Đình, tôi tin tưởng hai người sẽ không để tôi thất vọng.” “Cảm ơn hiệu trưởng đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu vào phòng tắm
Dòng nước ấm áp dội xuống, cơ thể sạch sẽ, nhưng lại chẳng gột sạch nổi trái tim chồng chất vết thương kia
Biết bao chuyện xảy ra, quay đi quay lại, cuối cùng cô vẫn trở lại thành phố này
Tương lai cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cô biết, cô chỉ có thể kiên cường
Đi tàu điện ngầm từ chung cư Đồng Hiểu thuê đến trường chỉ mất hai trạm, rõ ràng bớt rất nhiều thời gian lãng phí trên đường
Đồng Hiểu vẫn đến trường học như bình thường, ăn Tết xong, dường như các đồng nghiệp ai ai cũng thay đổi, không ít người đều đổi kiểu tóc mới
Phần lớn mọi người đều không biết chuyện Đồng Hiểu từ chức, chỉ trêu chọc cô, “Đồng Hiểu, sao cô không thay đổi chút nào thế, uổng phí cả kỳ nghỉ đông à?” Đồng Hiểu chỉ cười khẽ, trước giờ cô không thích tham gia vào cuộc đàm luận của bọn họ.
Bọn họ luôn thích so sánh kiểu tóc mới của ai đẹp hơn ai, so sánh túi xách của ai đắt hơn ai, so sánh chồng ai ưu tú hơn ai, so sánh du lịch ở đất nước nào đẳng cấp hơn.
Đồng Hiểu đi thẳng đến phòng họp, lúc Hà Thu Đình đến lập tức nhìn thấy cô ngay, cô ta vô cùng kinh ngạc
Cô ta chạy đến ngồi xuống bên cạnh Đồng Hiểu, hỏi, “Đồng Hiểu..
cô..
sao cô lại đến đây?”
Đồng Hiểu cười, nói, “Tôi cảm thấy không muốn đi nữa.”
Hà Thu Đình bĩu môi, “Cái người phụ nữ này, đúng là coi từ chức như trò đùa mà, hại tôi đón Tết không vui
Tôi luôn nghĩ, nếu như đổi thành một thiên kim tiểu thư cùng đứng lớp với tôi, vậy cuộc sống sau này của tôi chỉ có một mình rồi
May mà cô không đi, nếu không tôi sẽ là người nghèo nhất ở Anh Đốn.”
Đồng Hiểu xì một tiếng, “Cô không nỡ để tôi đi, hóa ra là vì nguyên nhân này à?”
Hà Thu Đình cười.
Cuộc họp bắt đầu, các lãnh đạo đều đã ngồi vào chỗ, nhưng mãi không thấy Chung Hân Văn đến
Đồng Hiểu chợt nhớ ra trước đó Chung Hân Văn nói, nếu như cô không còn ở Anh Đốn thì Chung Hân Văn cũng muốn từ chức
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được lo lắng
Cô muốn cho Chung Hân Văn một sự ngạc nhiên nên mới không nói trước với cô ấy.
May mà họp được một nửa thì Chung Hân Văn nghênh ngang đến
Cô đổi từ tóc dài thành tóc ngắn năng động, nhìn cực kỳ có tinh thần
Chung Hân Văn đứng ở cạnh cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy Đồng Hiểu, cô khẽ híp mắt lại.
“Chị, chị muốn nói gì thì cứ nói đi.” “Đồng Hiểu, lần này đi em còn về nữa không?”
Đồng Hiểu cười khẽ, “Em không biết, xem tình hình đi.”
“Em thật sự định mỗi tháng chỉ gửi cho nhà hai nghìn tệ à?”
Đồng Hiểu kéo khóa va li lại, quay người nhìn thẳng vào Đồng Phi, “Chị, chị cũng cảm thấy mỗi tháng hai nghìn tệ quá ít à? Mỗi tháng chị cho ba mẹ bao nhiêu tiền?” Vẻ mặt Đồng Phi có chút mất tự nhiên, “Sao em có thể so với chị được, chỉ là con gái đã gả ra ngoài.” “Tương lai em cũng phải lấy chồng, bây giờ em cũng phải chuẩn bị của hồi2môn cho mình, nhưng tiền lương bây giờ của em ngay cả em cũng không sống nổi
Vì cái nhà này em đã bỏ ra rất nhiều rồi, nhưng em nhận lại được cái gì? Lần này về em cho mẹ năm nghìn tệ, nhưng mẹ lại lấy hai mươi nghìn tệ trong túi xách của em, hai mươi nghìn tệ kia không phải là của em, là bạn em cho em vay để dùng lúc sinh con
Em sẩy thai, bác sĩ đề nghị đi bệnh viện lớn một chút, mẹ vì bớt chuyện tiết kiệm tiền mà bảo em làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ
Em bị cảm sốt một tuần, mẹ nói uống chút thuốc là được
Trong lòng bà ấy căn bản không có đứa con gái này, đối với bà ấy7mà nói, em chỉ là một cái cây rụng tiền
Bà ấy chỉ yêu tiền thôi!” Đồng Hiểu nói xong kéo vali rời đi.
Lúc đi qua phòng khách, cô thấy Chu Vũ Vi đang ngồi khóc.
Đồng Hiểu không hề dừng bước, nói tạm biệt rồi rời khỏi nhà.
Cái nơi cô tưởng là nhà, cho dù lúc nào cũng có thể cho cô một bến đỗ, nhưng cô sai rồi, cô mang cơ thể tổn thương về đây, hôm nay lại chồng chất vết thương rời đi
Từ nhỏ cô đã là một cô bé nghe lời, từ trước đến nay đều không tính toán gì cho mình, luôn bỏ ra vì cái nhà này, nhưng cuối cùng lại mất đi tình thân cơ bản nhất
Sau khi mười tuổi quay lại cái nhà này, cô bắt9đầu sống dè dặt
Cô luôn sợ liệu có ngày nào đó cô không nghe lời, sẽ bị đuổi khỏi nhà hay không.
Vì vậy nên ở nhà cô luôn rất ngoan, ở trường học tập rất chăm chỉ
Lần nào thì cũng đứng hạng nhất, về nhà vui mừng nói cái tin tức tốt này với người nhà, nhưng mẹ cô luôn không vui, thỉnh thoảng còn nói một câu, “Con gái cần thành tích tốt như vậy làm gì? Tùy tiện học hai năm rồi ra ngoài đi làm, tìm một người tốt là được rồi
Ở nhà có ba đứa con, lấy đâu ra tiền cho con đi học.”
Đến tận sau này có thi đại học đỗ thủ khoa, trừ học bổng đại học ra, thành phố Cẩm Giang cũng thưởng cho không ít
Lúc5đó mẹ cô mới thay đổi thái độ, cười nói, “Hóa ra học giỏi còn có thể kiếm không ít tiền.” Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ là công cụ kiếm tiền của cái nhà này
Ngồi tàu hỏa từ Cẩm Giang đến Bắc Kinh, lúc trời tối cô mới tới nơi
May mà cô rất quen thuộc thành phố này, tìm một cái khách sạn rẻ ở trước
Ngày hôm sau cô đến mấy chỗ môi giới tìm phòng, lần này cô chọn thuê nhà ở gần trường, không muốn mình phải mệt mỏi như vậy nữa
Nếu trên thế giới này không có ai thương cô, vậy cô sẽ tự thương lấy mình
Hiệu suất của bên môi giới rất cao, sau khi Đồng Hiểu đưa ra yêu cầu, chẳng mấy chốc đã tìm được mấy3chỗ
Cuối cùng Đồng Hiểu chọn một căn chung cư đơn ở cách trường học không xa, mặc dù chỉ có ba mươi mấy mét vuông, bài trí cũng vô cùng đơn giản, nhưng giá cả vẫn rất dọa người.
Cô hạ quyết tâm thuê căn này, tạo cho mình một nơi ở ấm áp
Mặc dù trước kia ở Bắc Kinh cũng có chỗ đặt chân, nhưng là ở ga ra, cũng không có cảm giác thân thuộc
Thanh toán tiền thuê nhà nửa năm và tiền môi giới xong, Đồng Hiểu quét dọn nhà cửa sạch sẽ, lại sắm thêm ít đồ dùng gia đình cần thiết
Cô bận rộn cả ngày xong, nằm ở trên giường, cả người mệt lả đi
Cô cũng cảm nhận được rõ ràng, sau khi sẩy thai, hình như cơ thể trở nên yếu ớt hơn
Sau khi ổn định ở Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn thông báo của trường học, hiệu trưởng còn đích thân gọi điện thoại cho cô
“Đồng Hiểu, trường học gửi tin nhắn cô đã đọc được chưa, tám giờ sáng ngày mai toàn thể giáo viên công chức họp ở phòng họp, trang trí công việc khai giảng.” Đồng Hiểu cười nói, “Hiệu trưởng, tôi đọc rồi.” “Thể thì tôi yên tâm rồi
Đồng Hiểu, ở trường học tôi tin tưởng nhất hai giáo viên là cô và Thu Đình, tôi tin tưởng hai người sẽ không để tôi thất vọng.” “Cảm ơn hiệu trưởng đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu vào phòng tắm
Dòng nước ấm áp dội xuống, cơ thể sạch sẽ, nhưng lại chẳng gột sạch nổi trái tim chồng chất vết thương kia
Biết bao chuyện xảy ra, quay đi quay lại, cuối cùng cô vẫn trở lại thành phố này
Tương lai cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cô biết, cô chỉ có thể kiên cường
Đi tàu điện ngầm từ chung cư Đồng Hiểu thuê đến trường chỉ mất hai trạm, rõ ràng bớt rất nhiều thời gian lãng phí trên đường
Đồng Hiểu vẫn đến trường học như bình thường, ăn Tết xong, dường như các đồng nghiệp ai ai cũng thay đổi, không ít người đều đổi kiểu tóc mới
Phần lớn mọi người đều không biết chuyện Đồng Hiểu từ chức, chỉ trêu chọc cô, “Đồng Hiểu, sao cô không thay đổi chút nào thế, uổng phí cả kỳ nghỉ đông à?” Đồng Hiểu chỉ cười khẽ, trước giờ cô không thích tham gia vào cuộc đàm luận của bọn họ.
Bọn họ luôn thích so sánh kiểu tóc mới của ai đẹp hơn ai, so sánh túi xách của ai đắt hơn ai, so sánh chồng ai ưu tú hơn ai, so sánh du lịch ở đất nước nào đẳng cấp hơn.
Đồng Hiểu đi thẳng đến phòng họp, lúc Hà Thu Đình đến lập tức nhìn thấy cô ngay, cô ta vô cùng kinh ngạc
Cô ta chạy đến ngồi xuống bên cạnh Đồng Hiểu, hỏi, “Đồng Hiểu..
cô..
sao cô lại đến đây?”
Đồng Hiểu cười, nói, “Tôi cảm thấy không muốn đi nữa.”
Hà Thu Đình bĩu môi, “Cái người phụ nữ này, đúng là coi từ chức như trò đùa mà, hại tôi đón Tết không vui
Tôi luôn nghĩ, nếu như đổi thành một thiên kim tiểu thư cùng đứng lớp với tôi, vậy cuộc sống sau này của tôi chỉ có một mình rồi
May mà cô không đi, nếu không tôi sẽ là người nghèo nhất ở Anh Đốn.”
Đồng Hiểu xì một tiếng, “Cô không nỡ để tôi đi, hóa ra là vì nguyên nhân này à?”
Hà Thu Đình cười.
Cuộc họp bắt đầu, các lãnh đạo đều đã ngồi vào chỗ, nhưng mãi không thấy Chung Hân Văn đến
Đồng Hiểu chợt nhớ ra trước đó Chung Hân Văn nói, nếu như cô không còn ở Anh Đốn thì Chung Hân Văn cũng muốn từ chức
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được lo lắng
Cô muốn cho Chung Hân Văn một sự ngạc nhiên nên mới không nói trước với cô ấy.
May mà họp được một nửa thì Chung Hân Văn nghênh ngang đến
Cô đổi từ tóc dài thành tóc ngắn năng động, nhìn cực kỳ có tinh thần
Chung Hân Văn đứng ở cạnh cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy Đồng Hiểu, cô khẽ híp mắt lại.