-
tinh-dang-787.html
Chương 787: Người nhà họ thẩm ra tay (3)
Thẩm Thần Bằng đi đến cái bàn cạnh sofa, mở hết mấy chai rượu trắng trên bàn ra, dốc hết vào miệng
Chung Hân Nhiên cau mày, cướp lấy chai rượu trên tay anh.
“Anh Thẩm, anh không được uống như vậy, cứ uống như vậy anh cũng sẽ mất mạng đấy.”
“Con mẹ nó tôi cần cái mạng này để làm gì? Tôi sống có phóng khoáng thể nào đi nữa thì cô ấy cũng không bước vào nhà họ Thẩm.”
Chung Hân Nhiên đương nhiên biết “cô ấy” trong miệng anh là ai
Giờ phút này, ngoài đau lòng ra, cô ta còn cảm thấy ngưỡng mộ
Nhìn thấy người mình yêu thương uống say vì một người con gái, làm tổn thương bản thân mình như vậy, cô ta đứng2ở bên cạnh, ngay cả câu an ủi cũng không nói ra được
Dù có khuyên như thế nào thì Thẩm Thần Bằng cũng không nghe cô ta, chỉ một lúc mà anh đã uống rất nhiều rượu.
Chung Hân Nhiên lấy điện thoại gọi cho An Noãn
“Cô An, cô mau qua đây đón anh Thẩm về nhà đi, cứ tiếp tục uống như vậy sẽ phải vào viện ngay đấy.”
Lúc An Noãn và Mạc Trọng Huy đến quán bar, Thẩm Thần Bằng đã nôn thốc nôn tháo hết cả dịch ra ngoài rồi.
Nhìn thấy An Noãn, Chung Hân Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, “Cô An, may mà cô đến rồi, anh ấy nôn rất nhiều, còn không chịu đến bệnh viện, cô hãy khuyên anh ấy đi.”
An7Noãn sầm mặt lại, trực tiếp phân phó Mạc Trọng Huy, “Đưa cái tên đáng chết này lên xe cho em.”
Mạc Trọng Huy lôi Thẩm Thần Bằng ra ngoài, nhét vào trong xe
Lúc này Thẩm Thần Bằng đã say mèm rồi, anh ngã trên xe, lớn tiếng kêu, “Anh không muốn đến bệnh viện, đưa anh đến chỗ của Đồng Hiểu, anh muốn đi tìm Đồng Hiểu!”
An Noãn dùng sức tát vào mặt anh, “Cái dáng vẻ này của anh mà đến gặp Đồng Hiểu, cả đời này Đồng Hiểu sẽ không bao giờ cần anh nữa.” “Cô ấy dựa vào đâu mà không cần anh? Anh chỉ làm sai một việc, dựa vào đâu cô ấy lại tuyên án tử hình anh, không cho anh lấy9một cơ hội?”
“Đáng đời anh! Ai cũng phải chịu trách nhiệm với tất cả những hành động của mình, anh lăng nhăng thì anh phải tự trả giá.”
“Anh không lăng nhăng, anh chỉ tức giận, anh giận vì cô ấy ở bên một người đàn ông khác, đặc biệt là Chương Lâm Vân, anh ghét những người đàn ông có suy nghĩ không an phận với cô ấy
Chỉ là anh tức giận mà thôi.” “Được rồi, được rồi, anh ngậm miệng lại cho em.”
An Noãn và Mạc Trọng Huy đưa anh đến bệnh viện
Phải tốn rất nhiều công sức, bác sĩ mới truyền dịch được cho anh.
Anh không ngừng làm loạn, không ngừng rút kim ra, làm bệnh viện ồn ào náo loạn như gà bay chó5chạy.
Sau đó anh say mèm ngủ mất, mọi thứ mới yên tĩnh lại
Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu mới thành ra thế này, cuối cùng An Noãn vẫn thương anh, ở lại bệnh viện chăm sóc anh cả đêm.
Buổi trưa hôm sau, Thẩm Thần Bằng mới tỉnh
Sau khi tỉnh dậy, anh như một con người khác, nằm trên giường không nói một lời, không cử động, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài, ánh mắt rất bị thương.
“Anh đang nghĩ gì thế?” An Noãn hỏi nhỏ
Thẩm Thần Bằng khẽ trả lời, “Anh đang nghĩ, lần trước Đồng Hiểu bị ốm nằm viện, ngày đêm anh đều ở bên cạnh3cô ấy
Bây giờ anh nằm ở đây, tại sao cô ấy lại không ở bên cạnh anh?” An Noãn hít một hơi sâu, lời nói thấm thía, “Anh, bỏ đi, anh và Đồng Hiểu đã kết thúc rồi, đừng nhớ cô ấy nữa.”
“Anh tưởng là có thể quên được, cô ấy và Chương Lâm Vân ở bên nhau lâu như vậy, anh cố gắng chịu đựng không đi tìm cô ấy, không đến làm phiền cuộc sống của bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện trước mặt anh, cả người anh sẽ thấy khó chịu
An Noãn, anh đã yêu cô ấy rồi, em có tin không?”
An Noãn nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, phải khỏe lại mới có thể theo đuổi được, có lẽ vẫn còn hy vọng.” Thẩm Thần Bằng lắc đầu, khẽ nhắm mắt lại.
An Noãn vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh, nhưng cái người này từ sau khi tỉnh dậy, cơm cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống, cứ nằm ở trên giường giống như đã chết rồi.
“Thẩm Thần Bằng, anh có phải là đàn ông không, có thể đừng chơi cái trò đàn bà này nữa được không?”
Thẩm Thần Bằng nhắm mắt không nói gì cả
An Noãn đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm, cứ chìm vào trong thế giới riêng của mình, không tự thoát ra được An Noãn thực sự không còn cách nào khác
Cô hỏi Chung Hân Nhiên địa chỉ của Đồng Hiểu, buổi tối đến nhà Đồng Hiểu một chuyến
Đồng Hiểu ở nhà một mình, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tưởng là Chương Lâm Vân về sớm
Mở cửa ra, nhìn thấy An Noãn, cô ngẩn ra.
“Cố Mạc...”
“Đồng Hiểu, có thể mời tôi vào nhà được không?”
Đồng Hiểu vội vàng nói, “Mời vào.” An Noãn ngồi xuống sofa trong phòng khách, đi thẳng vào vấn đề, “Đồng Hiểu, hôm nay tôi đến đây tìm cô là vì anh tôi
Tôi không biết hôm qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh tôi đánh bạn ở quán bar bị thương, mình thì uống say bí tỉ, nôn thốc nôn tháo hết mật xanh mật vàng ra
Anh ấy truyền dịch xong sắc mặt vẫn rất kém, bây giờ đang nằm trên giường bệnh, không ăn không uống, chỉ muốn gặp cô
Tôi có thể xin cô đến bệnh viện thăm anh ấy được không, cho dù chỉ là an ủi anh ấy, khiến anh ấy ổn hơn.”
Đồng Hiểu cúi đầu, cắn môi
“Xin lỗi, tôi không muốn đi, tôi không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh ấy nữa.” “Đồng Hiểu, coi như tôi cầu xin cô, được không?” “Cố Mạc, tôi hy vọng cổ đừng làm khó tôi.” “Đồng Hiểu, cô thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao? Bây giờ anh ấy thật sự rất cần cô
Tôi cầu xin cô hãy đi thăm anh ấy, dỗ dành anh ấy, đợi anh ấy khỏe lại, chuyện của hai người sẽ để hai người tự giải quyết với nhau, được không?”
Đồng Hiểu cắn môi, hạ thấp giọng kiên quyết nói, “Xin lỗi.”
“Đồng Hiểu, tôi thật sự cầu xin cô đấy
Bây giờ anh tôi nằm trên giường bệnh, người chẳng ra người, tôi thậm chí còn không dám nói chuyện này với bác dâu, người già nhìn thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng
Cô biết mà, trước đây anh tôi đã từng thích một cô gái, cô là người thứ hai có thể làm anh tôi động lòng
Tôi nhìn ra được, anh ấy vô cùng yêu cô, nếu không anh ấy sẽ không vì một người con gái mà tự làm khổ mình như vậy
Đồng Hiểu, tôi cầu xin cô có được không?”
“Xin lỗi, tôi không thể” Cuối cùng An Noãn đành trở về bệnh viện một mình
Cổ tưởng mình đã là người rất bướng bỉnh, nhưng không ngờ vẫn còn có người cố chấp hơn
Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, thấy anh bị thương cũng nên đến thăm một lần đúng không? Phải nhẫn tâm thế nào mới có thể làm được như vậy?
Thẩm Thần Bằng vì lần uống say này mà bị viêm ruột cấp tính, nằm trong bệnh viện cả một tuần.
Tuần đó là thời gian An Noãn thấy anh yên tĩnh nhất
Anh nằm trên giường, không nói một câu
An Noãn luôn giấu người nhà, nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Diệc Minh phát hiện ra.
Chung Hân Nhiên cau mày, cướp lấy chai rượu trên tay anh.
“Anh Thẩm, anh không được uống như vậy, cứ uống như vậy anh cũng sẽ mất mạng đấy.”
“Con mẹ nó tôi cần cái mạng này để làm gì? Tôi sống có phóng khoáng thể nào đi nữa thì cô ấy cũng không bước vào nhà họ Thẩm.”
Chung Hân Nhiên đương nhiên biết “cô ấy” trong miệng anh là ai
Giờ phút này, ngoài đau lòng ra, cô ta còn cảm thấy ngưỡng mộ
Nhìn thấy người mình yêu thương uống say vì một người con gái, làm tổn thương bản thân mình như vậy, cô ta đứng2ở bên cạnh, ngay cả câu an ủi cũng không nói ra được
Dù có khuyên như thế nào thì Thẩm Thần Bằng cũng không nghe cô ta, chỉ một lúc mà anh đã uống rất nhiều rượu.
Chung Hân Nhiên lấy điện thoại gọi cho An Noãn
“Cô An, cô mau qua đây đón anh Thẩm về nhà đi, cứ tiếp tục uống như vậy sẽ phải vào viện ngay đấy.”
Lúc An Noãn và Mạc Trọng Huy đến quán bar, Thẩm Thần Bằng đã nôn thốc nôn tháo hết cả dịch ra ngoài rồi.
Nhìn thấy An Noãn, Chung Hân Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, “Cô An, may mà cô đến rồi, anh ấy nôn rất nhiều, còn không chịu đến bệnh viện, cô hãy khuyên anh ấy đi.”
An7Noãn sầm mặt lại, trực tiếp phân phó Mạc Trọng Huy, “Đưa cái tên đáng chết này lên xe cho em.”
Mạc Trọng Huy lôi Thẩm Thần Bằng ra ngoài, nhét vào trong xe
Lúc này Thẩm Thần Bằng đã say mèm rồi, anh ngã trên xe, lớn tiếng kêu, “Anh không muốn đến bệnh viện, đưa anh đến chỗ của Đồng Hiểu, anh muốn đi tìm Đồng Hiểu!”
An Noãn dùng sức tát vào mặt anh, “Cái dáng vẻ này của anh mà đến gặp Đồng Hiểu, cả đời này Đồng Hiểu sẽ không bao giờ cần anh nữa.” “Cô ấy dựa vào đâu mà không cần anh? Anh chỉ làm sai một việc, dựa vào đâu cô ấy lại tuyên án tử hình anh, không cho anh lấy9một cơ hội?”
“Đáng đời anh! Ai cũng phải chịu trách nhiệm với tất cả những hành động của mình, anh lăng nhăng thì anh phải tự trả giá.”
“Anh không lăng nhăng, anh chỉ tức giận, anh giận vì cô ấy ở bên một người đàn ông khác, đặc biệt là Chương Lâm Vân, anh ghét những người đàn ông có suy nghĩ không an phận với cô ấy
Chỉ là anh tức giận mà thôi.” “Được rồi, được rồi, anh ngậm miệng lại cho em.”
An Noãn và Mạc Trọng Huy đưa anh đến bệnh viện
Phải tốn rất nhiều công sức, bác sĩ mới truyền dịch được cho anh.
Anh không ngừng làm loạn, không ngừng rút kim ra, làm bệnh viện ồn ào náo loạn như gà bay chó5chạy.
Sau đó anh say mèm ngủ mất, mọi thứ mới yên tĩnh lại
Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu mới thành ra thế này, cuối cùng An Noãn vẫn thương anh, ở lại bệnh viện chăm sóc anh cả đêm.
Buổi trưa hôm sau, Thẩm Thần Bằng mới tỉnh
Sau khi tỉnh dậy, anh như một con người khác, nằm trên giường không nói một lời, không cử động, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài, ánh mắt rất bị thương.
“Anh đang nghĩ gì thế?” An Noãn hỏi nhỏ
Thẩm Thần Bằng khẽ trả lời, “Anh đang nghĩ, lần trước Đồng Hiểu bị ốm nằm viện, ngày đêm anh đều ở bên cạnh3cô ấy
Bây giờ anh nằm ở đây, tại sao cô ấy lại không ở bên cạnh anh?” An Noãn hít một hơi sâu, lời nói thấm thía, “Anh, bỏ đi, anh và Đồng Hiểu đã kết thúc rồi, đừng nhớ cô ấy nữa.”
“Anh tưởng là có thể quên được, cô ấy và Chương Lâm Vân ở bên nhau lâu như vậy, anh cố gắng chịu đựng không đi tìm cô ấy, không đến làm phiền cuộc sống của bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện trước mặt anh, cả người anh sẽ thấy khó chịu
An Noãn, anh đã yêu cô ấy rồi, em có tin không?”
An Noãn nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, phải khỏe lại mới có thể theo đuổi được, có lẽ vẫn còn hy vọng.” Thẩm Thần Bằng lắc đầu, khẽ nhắm mắt lại.
An Noãn vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh, nhưng cái người này từ sau khi tỉnh dậy, cơm cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống, cứ nằm ở trên giường giống như đã chết rồi.
“Thẩm Thần Bằng, anh có phải là đàn ông không, có thể đừng chơi cái trò đàn bà này nữa được không?”
Thẩm Thần Bằng nhắm mắt không nói gì cả
An Noãn đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm, cứ chìm vào trong thế giới riêng của mình, không tự thoát ra được An Noãn thực sự không còn cách nào khác
Cô hỏi Chung Hân Nhiên địa chỉ của Đồng Hiểu, buổi tối đến nhà Đồng Hiểu một chuyến
Đồng Hiểu ở nhà một mình, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tưởng là Chương Lâm Vân về sớm
Mở cửa ra, nhìn thấy An Noãn, cô ngẩn ra.
“Cố Mạc...”
“Đồng Hiểu, có thể mời tôi vào nhà được không?”
Đồng Hiểu vội vàng nói, “Mời vào.” An Noãn ngồi xuống sofa trong phòng khách, đi thẳng vào vấn đề, “Đồng Hiểu, hôm nay tôi đến đây tìm cô là vì anh tôi
Tôi không biết hôm qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh tôi đánh bạn ở quán bar bị thương, mình thì uống say bí tỉ, nôn thốc nôn tháo hết mật xanh mật vàng ra
Anh ấy truyền dịch xong sắc mặt vẫn rất kém, bây giờ đang nằm trên giường bệnh, không ăn không uống, chỉ muốn gặp cô
Tôi có thể xin cô đến bệnh viện thăm anh ấy được không, cho dù chỉ là an ủi anh ấy, khiến anh ấy ổn hơn.”
Đồng Hiểu cúi đầu, cắn môi
“Xin lỗi, tôi không muốn đi, tôi không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh ấy nữa.” “Đồng Hiểu, coi như tôi cầu xin cô, được không?” “Cố Mạc, tôi hy vọng cổ đừng làm khó tôi.” “Đồng Hiểu, cô thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao? Bây giờ anh ấy thật sự rất cần cô
Tôi cầu xin cô hãy đi thăm anh ấy, dỗ dành anh ấy, đợi anh ấy khỏe lại, chuyện của hai người sẽ để hai người tự giải quyết với nhau, được không?”
Đồng Hiểu cắn môi, hạ thấp giọng kiên quyết nói, “Xin lỗi.”
“Đồng Hiểu, tôi thật sự cầu xin cô đấy
Bây giờ anh tôi nằm trên giường bệnh, người chẳng ra người, tôi thậm chí còn không dám nói chuyện này với bác dâu, người già nhìn thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng
Cô biết mà, trước đây anh tôi đã từng thích một cô gái, cô là người thứ hai có thể làm anh tôi động lòng
Tôi nhìn ra được, anh ấy vô cùng yêu cô, nếu không anh ấy sẽ không vì một người con gái mà tự làm khổ mình như vậy
Đồng Hiểu, tôi cầu xin cô có được không?”
“Xin lỗi, tôi không thể” Cuối cùng An Noãn đành trở về bệnh viện một mình
Cổ tưởng mình đã là người rất bướng bỉnh, nhưng không ngờ vẫn còn có người cố chấp hơn
Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, thấy anh bị thương cũng nên đến thăm một lần đúng không? Phải nhẫn tâm thế nào mới có thể làm được như vậy?
Thẩm Thần Bằng vì lần uống say này mà bị viêm ruột cấp tính, nằm trong bệnh viện cả một tuần.
Tuần đó là thời gian An Noãn thấy anh yên tĩnh nhất
Anh nằm trên giường, không nói một câu
An Noãn luôn giấu người nhà, nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Diệc Minh phát hiện ra.