-
tinh-dang-789.html
Chương 789: Người nhà họ thẩm ra tay (5)
Đồng Hiểu vốn định tự trả tiền, nhưng những thứ mà Chương Lâm Vẫn chọn đều trên một trăm nghìn tệ
Ngay cả tiền của một chiếc váy cô cũng không trả nổi
“Chương Lâm Vân, em không cần, đừng mua nữa được không?” Chương Lâm Vân không nghe, trực tiếp bảo nhân viên gói lại, mua hết tất cả
Trên đường đưa cô về nhà, Đồng Hiểu không nói gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ
Xe dừng ở dưới tòa chung cư của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân cùng cô đi lên.
Đến cổng chung cư, Đồng Hiểu dừng bước lại, “Hôm nay em hơi mệt, anh cũng vừa mới đi công tác về, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm đi.” Chương Lâm Vân nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Coi như nể tình chỗ quần áo giày dép túi xách anh tặng em, mời anh vào nhà uống cốc trà đi.”2Đồng Hiểu cũng không biết mình làm sao, giống như bị tổn thương đến lòng tự trọng, đột nhiên lớn tiếng quát lên, “Chương Lâm Vân, chỗ quần áo giày dép túi xách anh tặng em, em đều không cần, anh mang về đi!” Chương Lâm Vân khẽ cau mày lại, “Đồng Hiểu, sao vậy? Sao lại đột nhiên em tức giận vậy?” Đồng Hiểu cũng ý thức được bản thân mình không nên tức giận, khẽ nói, “Chương Lâm Vân, em không muốn anh tặng em những thứ đắt tiền này.”
Chương Lâm Vân vuốt má cô, mỉm cười cưng chiều, “Cô gái ngốc này, dọa chết anh rồi, anh còn tưởng là anh đã làm sai chuyện gì
Anh là bạn trai em, ở bên cạnh em, em thấy anh đã tặng em những đồ đắt tiền lần nào chưa? Anh chỉ sợ em sẽ nghĩ ngợi linh7tinh
Hôm nay anh tặng em những thứ này, anh hy vọng em sẽ không nghĩ gì cả
Đồng Hiểu, lần đầu tiên dẫn em về nhà, nói thật lòng bản thân anh cũng cảm thấy căng thẳng
Anh muốn khiến em thật xinh đẹp, để người nhà anh vừa nhìn thấy là sẽ thích em ngay.”
“Chương Lâm Vân, đừng lừa mình dối người nữa, cho dù anh có mua cho em quần áo giày dép đắt tiền, mặc lên người em cũng sẽ không giống quý cô được
Thứ khí chất bẩm sinh đó, em không thể giả vờ được.” “Đồng Hiểu, anh không có ý đó.” “Xin lỗi anh, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.” Đồng Hiểu dùng chìa khóa mở cửa, đi vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô mệt mỏi dựa người vào cửa, biết Chương Lâm Vân vẫn ở bên ngoài, cô biết như vậy9là không công bằng với anh ta, nhưng cô tự ti
Cô biết nhà họ Chương là một gia tộc có thân phận có địa vị, mà cô lại chỉ là một người dân bình thường.
Ngày hôm sau Đồng Hiểu vẫn lên lớp như mọi ngày, rất nhiều chuyện cổ cố gắng không nghĩ đến, nhưng không thể nào tránh được
Buổi tối sau khi tan làm, Chương Lâm Vân vẫn đến, đứng đợi cô ở ngoài cổng trường.
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh anh.
“Đồng Hiểu, hôm qua là anh không đúng, anh không nên mua quần áo giày dép cho em, không nên ép em phải mặc
Em chính là em, chính là giống như lúc này, đã rất mê đắm lòng người rồi, người nhà anh nhất định sẽ thích em.”
“Chương Lâm Vân, hôm nay em sẽ không đến nhà anh.”
Chương Lâm Vân khẽ cau5mày lại, “Đồng Hiểu, anh đã nói với người nhà anh, mẹ anh đã ở nhà chuẩn bị rồi
Chúng ta cùng đi được không? Không cần thay quần áo, em cứ chân thật nhất là được rồi.” Đồng Hiểu lên xe, xe chạy êm ái trên đường.
Do dự rất lâu, cuối cùng cô quyết định mở miệng, “Đến chung cư của em trước đi, em muốn thay quần áo.” Chương Lâm Vân lái xe đến chung cư của Đồng Hiểu, Đồng Hiểu vào phòng thay quần áo
Lúc cô bước ra, Chương Lâm Vân ngay cả người, anh ta cũng không ngờ cô gái này lại có thể đem lại cho anh ta sự bất ngờ lớn như vậy
Cô thay quần áo giày dép túi xách hôm qua anh ta đã mua cho cô.
Bình thường Đồng Hiểu ăn mặc tùy ý quen rồi, mặc chiếc váy dài dịu dàng,3đi giày cao gót, lại trang điểm nhẹ một chút, nhìn cô khác hẳn
Chương Lâm Vân kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, “Đồng Hiểu, anh yêu em, anh yêu em quá mất rồi.”
“Đừng quậy nữa, chúng ta sắp muộn rồi.”
Chương Lâm Vân ôm cô vào thang máy, cười nói: “Không sao, anh rất ít khi về nhà, chỉ cần anh về nhà, người nhà anh đều sẽ rất vui
Hơn nữa hôm nay anh còn dẫn cả vợ tương lai về, bọn họ đều rất mong đợi.”
Xe chạy trên đường, Đồng Hiểu căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài
Lần đầu tiên gặp phụ huynh, cô rất sợ sẽ làm gì đó không tốt
Biệt thự nhà họ Chương nằm ở một khu khá xa trên núi, môi trường nơi này rất tốt, nói là biệt thự, nhưng thật ra nó giống như một trang viên lớn hơn
Ngoài cửa có lính cảnh vệ cánh cửa tăng thêm sự nghiêm túc cho trang viên
Chương Lâm Vân lái thẳng xe vào rồi vòng qua phía cô, mở cửa xe giúp cô, dắt tay cô xuống xe
Chương Lâm Vân đã chuẩn bị sẵn quà từ trước, Đồng Hiểu cầm lấy rồi đi vào nhà
Rất nhiều người ngồi trên sofa trong phòng khách, Đồng Hiểu gần như không dám ngẩng đầu lên
Chương Lâm Vân luôn nắm tay cô, cảm nhận được rất rõ cô đang căng thẳng, lòng bàn tay đang đẩy mồ hôi
“Ông nội, ba, mẹ, bác trai, bác gái, đây là bạn gái con, Đồng Hiểu.” “Đồng Hiểu, để anh giới thiệu với em một chút, đây là ông nội anh.” Đồng Hiểu ngẩng đầu cẩn thận nhìn ông cụ, rất lễ phép chào hỏi, “Cháu chào ông.”
Ông cụ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm khắc
“Đây là ba anh, mẹ anh.”
“Cháu chào hai bác.”
Ba mẹ của Chương Lâm Vân cũng nghiêm túc như vậy
“Đây là bác trai, bác gái anh.” “Cháu chào bác trai, bác gái.”
Vẫn là biểu hiện nghiêm túc.
Thái độ của bọn họ khiển Đồng Hiểu càng thêm căng thẳng.
Chương Lâm Vân nắm chặt tay cô hơn, nói nhỏ vào tai cô, “Không sao, người nhà anh đều như vậy, nhìn thì rất nghiêm túc, thực ra là rất dễ gần”
Đồng Hiểu khẽ mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy khó chịu
Mẹ và bác gái của Chương Lâm Vân đứng dậy
“Đồng Hiểu đúng không, xuống bếp giúp các bác một tay nhé.”
“Dạ vâng.” Đồng Hiểu ngoan ngoãn đi theo bọn họ xuống bếp
Phòng bếp của nhà họ Chương rất lớn, không có cách nào so sánh với căn chung cư nhỏ của Đồng Hiểu, nhưng đứng ở đây cô vẫn có cảm giác khó thở
“Cháu đã qua lại với Lâm Vân nhà bác được bao lâu rồi? Vẫn chưa từng nghe nó nhắc gì về cháu?” Đồng Hiểu mỉm cười trả lời, “Chúng cháu đã ở bên nhau được hơn một tháng rồi.” Mẹ Chương Lâm Vân hừ một tiếng, “Mới hơn một tháng mà thằng bé này đã dẫn về nhà, đúng là quá không nghiêm túc rồi.” Đồng Hiểu khẽ ngây người.
Bác gái Chương Lâm Vân quan sát Đồng Hiểu từ đầu đến chân, hỏi: “Cô Đồng có phải là người Bắc Kinh sao? Ba mẹ cô làm gì?”
Ngay cả tiền của một chiếc váy cô cũng không trả nổi
“Chương Lâm Vân, em không cần, đừng mua nữa được không?” Chương Lâm Vân không nghe, trực tiếp bảo nhân viên gói lại, mua hết tất cả
Trên đường đưa cô về nhà, Đồng Hiểu không nói gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ
Xe dừng ở dưới tòa chung cư của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân cùng cô đi lên.
Đến cổng chung cư, Đồng Hiểu dừng bước lại, “Hôm nay em hơi mệt, anh cũng vừa mới đi công tác về, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm đi.” Chương Lâm Vân nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Coi như nể tình chỗ quần áo giày dép túi xách anh tặng em, mời anh vào nhà uống cốc trà đi.”2Đồng Hiểu cũng không biết mình làm sao, giống như bị tổn thương đến lòng tự trọng, đột nhiên lớn tiếng quát lên, “Chương Lâm Vân, chỗ quần áo giày dép túi xách anh tặng em, em đều không cần, anh mang về đi!” Chương Lâm Vân khẽ cau mày lại, “Đồng Hiểu, sao vậy? Sao lại đột nhiên em tức giận vậy?” Đồng Hiểu cũng ý thức được bản thân mình không nên tức giận, khẽ nói, “Chương Lâm Vân, em không muốn anh tặng em những thứ đắt tiền này.”
Chương Lâm Vân vuốt má cô, mỉm cười cưng chiều, “Cô gái ngốc này, dọa chết anh rồi, anh còn tưởng là anh đã làm sai chuyện gì
Anh là bạn trai em, ở bên cạnh em, em thấy anh đã tặng em những đồ đắt tiền lần nào chưa? Anh chỉ sợ em sẽ nghĩ ngợi linh7tinh
Hôm nay anh tặng em những thứ này, anh hy vọng em sẽ không nghĩ gì cả
Đồng Hiểu, lần đầu tiên dẫn em về nhà, nói thật lòng bản thân anh cũng cảm thấy căng thẳng
Anh muốn khiến em thật xinh đẹp, để người nhà anh vừa nhìn thấy là sẽ thích em ngay.”
“Chương Lâm Vân, đừng lừa mình dối người nữa, cho dù anh có mua cho em quần áo giày dép đắt tiền, mặc lên người em cũng sẽ không giống quý cô được
Thứ khí chất bẩm sinh đó, em không thể giả vờ được.” “Đồng Hiểu, anh không có ý đó.” “Xin lỗi anh, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.” Đồng Hiểu dùng chìa khóa mở cửa, đi vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô mệt mỏi dựa người vào cửa, biết Chương Lâm Vân vẫn ở bên ngoài, cô biết như vậy9là không công bằng với anh ta, nhưng cô tự ti
Cô biết nhà họ Chương là một gia tộc có thân phận có địa vị, mà cô lại chỉ là một người dân bình thường.
Ngày hôm sau Đồng Hiểu vẫn lên lớp như mọi ngày, rất nhiều chuyện cổ cố gắng không nghĩ đến, nhưng không thể nào tránh được
Buổi tối sau khi tan làm, Chương Lâm Vân vẫn đến, đứng đợi cô ở ngoài cổng trường.
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh anh.
“Đồng Hiểu, hôm qua là anh không đúng, anh không nên mua quần áo giày dép cho em, không nên ép em phải mặc
Em chính là em, chính là giống như lúc này, đã rất mê đắm lòng người rồi, người nhà anh nhất định sẽ thích em.”
“Chương Lâm Vân, hôm nay em sẽ không đến nhà anh.”
Chương Lâm Vân khẽ cau5mày lại, “Đồng Hiểu, anh đã nói với người nhà anh, mẹ anh đã ở nhà chuẩn bị rồi
Chúng ta cùng đi được không? Không cần thay quần áo, em cứ chân thật nhất là được rồi.” Đồng Hiểu lên xe, xe chạy êm ái trên đường.
Do dự rất lâu, cuối cùng cô quyết định mở miệng, “Đến chung cư của em trước đi, em muốn thay quần áo.” Chương Lâm Vân lái xe đến chung cư của Đồng Hiểu, Đồng Hiểu vào phòng thay quần áo
Lúc cô bước ra, Chương Lâm Vân ngay cả người, anh ta cũng không ngờ cô gái này lại có thể đem lại cho anh ta sự bất ngờ lớn như vậy
Cô thay quần áo giày dép túi xách hôm qua anh ta đã mua cho cô.
Bình thường Đồng Hiểu ăn mặc tùy ý quen rồi, mặc chiếc váy dài dịu dàng,3đi giày cao gót, lại trang điểm nhẹ một chút, nhìn cô khác hẳn
Chương Lâm Vân kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, “Đồng Hiểu, anh yêu em, anh yêu em quá mất rồi.”
“Đừng quậy nữa, chúng ta sắp muộn rồi.”
Chương Lâm Vân ôm cô vào thang máy, cười nói: “Không sao, anh rất ít khi về nhà, chỉ cần anh về nhà, người nhà anh đều sẽ rất vui
Hơn nữa hôm nay anh còn dẫn cả vợ tương lai về, bọn họ đều rất mong đợi.”
Xe chạy trên đường, Đồng Hiểu căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài
Lần đầu tiên gặp phụ huynh, cô rất sợ sẽ làm gì đó không tốt
Biệt thự nhà họ Chương nằm ở một khu khá xa trên núi, môi trường nơi này rất tốt, nói là biệt thự, nhưng thật ra nó giống như một trang viên lớn hơn
Ngoài cửa có lính cảnh vệ cánh cửa tăng thêm sự nghiêm túc cho trang viên
Chương Lâm Vân lái thẳng xe vào rồi vòng qua phía cô, mở cửa xe giúp cô, dắt tay cô xuống xe
Chương Lâm Vân đã chuẩn bị sẵn quà từ trước, Đồng Hiểu cầm lấy rồi đi vào nhà
Rất nhiều người ngồi trên sofa trong phòng khách, Đồng Hiểu gần như không dám ngẩng đầu lên
Chương Lâm Vân luôn nắm tay cô, cảm nhận được rất rõ cô đang căng thẳng, lòng bàn tay đang đẩy mồ hôi
“Ông nội, ba, mẹ, bác trai, bác gái, đây là bạn gái con, Đồng Hiểu.” “Đồng Hiểu, để anh giới thiệu với em một chút, đây là ông nội anh.” Đồng Hiểu ngẩng đầu cẩn thận nhìn ông cụ, rất lễ phép chào hỏi, “Cháu chào ông.”
Ông cụ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm khắc
“Đây là ba anh, mẹ anh.”
“Cháu chào hai bác.”
Ba mẹ của Chương Lâm Vân cũng nghiêm túc như vậy
“Đây là bác trai, bác gái anh.” “Cháu chào bác trai, bác gái.”
Vẫn là biểu hiện nghiêm túc.
Thái độ của bọn họ khiển Đồng Hiểu càng thêm căng thẳng.
Chương Lâm Vân nắm chặt tay cô hơn, nói nhỏ vào tai cô, “Không sao, người nhà anh đều như vậy, nhìn thì rất nghiêm túc, thực ra là rất dễ gần”
Đồng Hiểu khẽ mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy khó chịu
Mẹ và bác gái của Chương Lâm Vân đứng dậy
“Đồng Hiểu đúng không, xuống bếp giúp các bác một tay nhé.”
“Dạ vâng.” Đồng Hiểu ngoan ngoãn đi theo bọn họ xuống bếp
Phòng bếp của nhà họ Chương rất lớn, không có cách nào so sánh với căn chung cư nhỏ của Đồng Hiểu, nhưng đứng ở đây cô vẫn có cảm giác khó thở
“Cháu đã qua lại với Lâm Vân nhà bác được bao lâu rồi? Vẫn chưa từng nghe nó nhắc gì về cháu?” Đồng Hiểu mỉm cười trả lời, “Chúng cháu đã ở bên nhau được hơn một tháng rồi.” Mẹ Chương Lâm Vân hừ một tiếng, “Mới hơn một tháng mà thằng bé này đã dẫn về nhà, đúng là quá không nghiêm túc rồi.” Đồng Hiểu khẽ ngây người.
Bác gái Chương Lâm Vân quan sát Đồng Hiểu từ đầu đến chân, hỏi: “Cô Đồng có phải là người Bắc Kinh sao? Ba mẹ cô làm gì?”