-
tinh-dang-793.html
Chương 793: Dụ sói vào phòng, chuyện ngoài ý muốn sau khi say (4)
“Sinh nhật năm mười tuổi, tôi đòi đến công viên vui chơi, ba tôi chở xe máy đưa tôi và mẹ tôi đi
Trên đường đi xảy ra tai nạn, ba tôi mất ngay tại chỗ, mẹ tôi và bảo vệ tối nên bị thương nặng, trên đường đưa đến bệnh viện đã tắt thở.”
Thẩm Thần Bằng ngồi sang bên cạnh cô, đau lòng lau những giọt nước mắt trên mặt cô, “Ngoan, không sao rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đồng Hiểu đã say thật rồi, cô nâng mặt Thẩm Thần Bằng lên, đột nhiên gầm lên, “Thẩm Thần Bằng, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ban đầu anh rất tốt với tôi, chiều chuộng tối, tại sao không thể cứ tiếp tục tốt như vậy? Rõ ràng anh biết tôi và chương Lâm Vân không có gì, anh chỉ là2muốn đá tôi để dễ dàng đi kiểm người phụ nữ khác
Anh có biết lúc đó tôi đã có con rồi không, nhưng sau đó mất rồi, Thẩm Thần Bằng, tối hận anh, anh có biết tôi hận anh như thế nào không?”
Đối diện với sự chỉ trích mơ hồ của Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng đều nhận hết, “Được rồi được rồi, đều do anh không tốt, anh biết sai rồi.” Anh bế ngang cô lên, đi vào trong phòng ngủ
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đang chuẩn bị đi đến phòng tắm chuẩn bị nước rửa mặt cho cô, Đồng Hiểu đột nhiên nắm lấy tay anh, “Đừng đi, đừng rời xa em.” Tim anh thắt lại, anh dịch đến gần cô, nhìn vào mắt cô, hỏi rõ từng chữ, “Đồng Hiểu, em biết anh là ai không?” “Thẩm..
Thần..
Bằng.” Mặc dù nhắm mắt, nhưng cô7phát âm rất chuẩn
Giờ phút đó, tất cả sự nhẫn nhịn của Thẩm Thần Bằng đều tan thành mây khói, anh cúi người xuống dán miệng lên đôi môi nhỏ của cô.
Đồng Hiểu say rượu lại không hề phản kháng.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, lại lần nữa có được, anh mới phát hiện hóa ra mình khát vọng có được cô đến vậy
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tấm rèm cửa màu nhạt chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng hơi nhức mắt, Đồng Hiểu cố gắng mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau mỏi.
Cô đột nhớ lại chuyện đêm qua, Thẩm Thần Bằng tổ chức sinh nhật cho cô, cô còn nhớ cô uống rất nhiều rượu, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô không nhớ được nữa.
Cô kéo chăn ra, thấy trong chiếc chăn tơ tằm là cơ9thể trần truồng của mình
Trên ngực, trên đùi, trên cánh tay toàn là những vết hôn ướt át lớn nhỏ
“A!” Cô hét lên chói tai
Thẩm Thần Bằng chạy vào, lo lắng hỏi, “Em sao thế?” Đồng Hiểu dùng chăn cho người lại, nước mắt rơi xuống lã chã
“Thẩm Thần Bằng, tại sao anh lại có thể làm như vậy với tôi? Cầm thú, vô liêm sỉ, tại sao anh có thể như vậy?” Thẩm Thần Bằng đi đến bên giường ngồi xuống, Đồng Hiểu lập tức trốn xuống cuối giường
“Đừng qua đây, đừng động vào tôi.” Anh nhướng mày, giải thích, “Đồng Hiểu, tối qua chúng ta đều uống say, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” “Thẩm Thần Bằng, anh lừa tôi, đêm qua rõ ràng anh không hề say, anh vẫn rất tỉnh táo.” Mặc dù say5nhưng cô không hồ đồ, những ký ức trước khi say vẫn còn
Thẩm Thần Bằng day ấn đường, “Sau đó anh uống không ít, Đồng Hiểu, anh thực sự uống say rồi, nếu không làm sao anh có thể làm ra chuyện đó với em?” Đồng Hiểu dùng hai tay ôm chặt lấy mình, khóc nức nở thành tiếng
Thấy vai cô run lên, Thẩm Thần Bằng đi qua nhẹ nhàng vỗ vai cô
Đồng Hiểu rất nhạy cảm hất mạnh ra
“Cút đi, đừng động vào tôi!” “Đồng Hiểu, chuyện đã xảy ra rồi, anh đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với em, anh lấy em là được chứ gì?” Đồng Hiểu tức giận gầm lên, “Ai cần anh lấy tôi, ai muốn gả cho anh
Thẩm Thần Bằng, anh cút đi, tôi coi như bị heo gặm một miếng vậy!” Thẩm Thần Bằng không hề tức giận mà còn3cười phụt ra thành tiếng
“Đồng Hiểu, em so anh với ai không so lại so với heo, vậy em thành cái gì?” “Thẩm Thần Bằng, ai cợt nhả với anh, tôi biết anh đã ủ mưu từ lâu
Anh đã trực ở chung cư của tôi nhiều ngày liên tục, đợi Chương Lâm Vân không có ở đây, tấn công tôi.” “Chậc chậc, Đồng Hiểu, anh thật sự cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của em đấy
Thẩm Thần Bằng anh dù sao cũng là thái tử gia ở Bắc Kinh này, đừng nói anh như kẻ trộm thế, khó coi chết đi được.” Đồng Hiểu không thèm để ý đến anh, đẩy anh ra, gần như cuồng loạn, “Thẩm Thần Bằng, anh cút đi cho tôi
Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Anh thở dài, “Được rồi, tắm xong ra ăn sáng đi, anh gọi đồ ăn bên ngoài rồi.”
Thẩm Thần Bằng, anh cút đi!” “Đồng Hiểu, em là máy nhắc lại à? Bây giờ anh sẽ cút ngay, em mau ra đi.” Thẩm Thần Bằng nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ
Trong phòng tắm, vòi hoa sen lạnh xả xuống cũng không thể nào gột rửa được những dấu vết anh để lại trên người cô
Thẩm Thần Bằng chính là một tên cầm thú, cô hận bản thân mình tại sao lại mềm lòng để anh vào nhà, hận bản thân lại không có chút phòng bị nào với tên cầm thú này
Nếu như chiếc xe đó là của Thẩm Thần Bằng, anh đã theo dõi cô từ rất lâu, lần này nhất định cũng là ủ mưu từ lâu, nói không chừng còn động tay động chân trong rượu vang, nếu không một chai rượu vang làm sao có thể làm cô say được
Nghĩ đến đây, cô lau sạch nước trên người, mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài tranh luận phải trái với anh
Sinh nhật của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân tạm thời có việc phải đi công tác nên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô
Thực ra anh ta đã định sẽ cầu hôn Đồng Hiểu vào ngày sinh nhật cô, ngay cả nhẫn cưới cũng đã mua rồi, chỉ tiếc mọi chuyện lại không được như ý muốn.
Đến nơi rồi, anh ta nhanh chóng xử lý hết mọi việc, bay ngay trong đêm về Bắc Kinh.
Sáng sớm về đến Bắc Kinh, anh ta muốn cho Đồng Hiểu bất ngờ
Vừa xuống máy bay, anh ta đã nhanh chóng đến chung cư của Đồng Hiểu
Thẩm Thần Bằng nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng là người giao đồ ăn sáng đến rồi
Anh đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa lại là Chương Lâm Vân, trên tay còn ôm một bó hoa
Chương Lâm Vân nhìn thấy Thẩm Thần Bằng cởi trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm phía dưới người, giờ phút đó, anh ta có cảm giác như trời đã sập xuống rồi.
Thẩm Thần Bằng, có phải anh đã bỏ thuốc vào rượu không?” Giọng của Đồng Hiểu vang lên trong phòng, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bó hoa trong tay Chương Lâm Vân rơi thẳng xuống đất
Đồng Hiểu đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cửa đang mở, Chương Lâm Vân đang đứng ở bên ngoài
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, ba người với ba vẻ mặt khác nhau, duy nhất chỉ có Thẩm Thần Bằng khẽ nhếch khóe môi lên.
“Chương Lâm Vân, sao anh đã về rồi?” Đồng Hiểu nghe thấy giọng mình đang run rẩy
Cách từ xa, anh ta đã nhìn thấy những dấu vết ái muội trên cổ cô.
Anh ta cười lạnh ra tiếng, “Đồng Hiểu, anh ngồi máy bay về ngay trong đêm, muốn cho em một bất ngờ, không ngờ em lại cho anh một bất ngờ lớn như vậy.”
Trên đường đi xảy ra tai nạn, ba tôi mất ngay tại chỗ, mẹ tôi và bảo vệ tối nên bị thương nặng, trên đường đưa đến bệnh viện đã tắt thở.”
Thẩm Thần Bằng ngồi sang bên cạnh cô, đau lòng lau những giọt nước mắt trên mặt cô, “Ngoan, không sao rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đồng Hiểu đã say thật rồi, cô nâng mặt Thẩm Thần Bằng lên, đột nhiên gầm lên, “Thẩm Thần Bằng, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ban đầu anh rất tốt với tôi, chiều chuộng tối, tại sao không thể cứ tiếp tục tốt như vậy? Rõ ràng anh biết tôi và chương Lâm Vân không có gì, anh chỉ là2muốn đá tôi để dễ dàng đi kiểm người phụ nữ khác
Anh có biết lúc đó tôi đã có con rồi không, nhưng sau đó mất rồi, Thẩm Thần Bằng, tối hận anh, anh có biết tôi hận anh như thế nào không?”
Đối diện với sự chỉ trích mơ hồ của Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng đều nhận hết, “Được rồi được rồi, đều do anh không tốt, anh biết sai rồi.” Anh bế ngang cô lên, đi vào trong phòng ngủ
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đang chuẩn bị đi đến phòng tắm chuẩn bị nước rửa mặt cho cô, Đồng Hiểu đột nhiên nắm lấy tay anh, “Đừng đi, đừng rời xa em.” Tim anh thắt lại, anh dịch đến gần cô, nhìn vào mắt cô, hỏi rõ từng chữ, “Đồng Hiểu, em biết anh là ai không?” “Thẩm..
Thần..
Bằng.” Mặc dù nhắm mắt, nhưng cô7phát âm rất chuẩn
Giờ phút đó, tất cả sự nhẫn nhịn của Thẩm Thần Bằng đều tan thành mây khói, anh cúi người xuống dán miệng lên đôi môi nhỏ của cô.
Đồng Hiểu say rượu lại không hề phản kháng.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, lại lần nữa có được, anh mới phát hiện hóa ra mình khát vọng có được cô đến vậy
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tấm rèm cửa màu nhạt chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng hơi nhức mắt, Đồng Hiểu cố gắng mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau mỏi.
Cô đột nhớ lại chuyện đêm qua, Thẩm Thần Bằng tổ chức sinh nhật cho cô, cô còn nhớ cô uống rất nhiều rượu, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô không nhớ được nữa.
Cô kéo chăn ra, thấy trong chiếc chăn tơ tằm là cơ9thể trần truồng của mình
Trên ngực, trên đùi, trên cánh tay toàn là những vết hôn ướt át lớn nhỏ
“A!” Cô hét lên chói tai
Thẩm Thần Bằng chạy vào, lo lắng hỏi, “Em sao thế?” Đồng Hiểu dùng chăn cho người lại, nước mắt rơi xuống lã chã
“Thẩm Thần Bằng, tại sao anh lại có thể làm như vậy với tôi? Cầm thú, vô liêm sỉ, tại sao anh có thể như vậy?” Thẩm Thần Bằng đi đến bên giường ngồi xuống, Đồng Hiểu lập tức trốn xuống cuối giường
“Đừng qua đây, đừng động vào tôi.” Anh nhướng mày, giải thích, “Đồng Hiểu, tối qua chúng ta đều uống say, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” “Thẩm Thần Bằng, anh lừa tôi, đêm qua rõ ràng anh không hề say, anh vẫn rất tỉnh táo.” Mặc dù say5nhưng cô không hồ đồ, những ký ức trước khi say vẫn còn
Thẩm Thần Bằng day ấn đường, “Sau đó anh uống không ít, Đồng Hiểu, anh thực sự uống say rồi, nếu không làm sao anh có thể làm ra chuyện đó với em?” Đồng Hiểu dùng hai tay ôm chặt lấy mình, khóc nức nở thành tiếng
Thấy vai cô run lên, Thẩm Thần Bằng đi qua nhẹ nhàng vỗ vai cô
Đồng Hiểu rất nhạy cảm hất mạnh ra
“Cút đi, đừng động vào tôi!” “Đồng Hiểu, chuyện đã xảy ra rồi, anh đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với em, anh lấy em là được chứ gì?” Đồng Hiểu tức giận gầm lên, “Ai cần anh lấy tôi, ai muốn gả cho anh
Thẩm Thần Bằng, anh cút đi, tôi coi như bị heo gặm một miếng vậy!” Thẩm Thần Bằng không hề tức giận mà còn3cười phụt ra thành tiếng
“Đồng Hiểu, em so anh với ai không so lại so với heo, vậy em thành cái gì?” “Thẩm Thần Bằng, ai cợt nhả với anh, tôi biết anh đã ủ mưu từ lâu
Anh đã trực ở chung cư của tôi nhiều ngày liên tục, đợi Chương Lâm Vân không có ở đây, tấn công tôi.” “Chậc chậc, Đồng Hiểu, anh thật sự cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của em đấy
Thẩm Thần Bằng anh dù sao cũng là thái tử gia ở Bắc Kinh này, đừng nói anh như kẻ trộm thế, khó coi chết đi được.” Đồng Hiểu không thèm để ý đến anh, đẩy anh ra, gần như cuồng loạn, “Thẩm Thần Bằng, anh cút đi cho tôi
Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Anh thở dài, “Được rồi, tắm xong ra ăn sáng đi, anh gọi đồ ăn bên ngoài rồi.”
Thẩm Thần Bằng, anh cút đi!” “Đồng Hiểu, em là máy nhắc lại à? Bây giờ anh sẽ cút ngay, em mau ra đi.” Thẩm Thần Bằng nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ
Trong phòng tắm, vòi hoa sen lạnh xả xuống cũng không thể nào gột rửa được những dấu vết anh để lại trên người cô
Thẩm Thần Bằng chính là một tên cầm thú, cô hận bản thân mình tại sao lại mềm lòng để anh vào nhà, hận bản thân lại không có chút phòng bị nào với tên cầm thú này
Nếu như chiếc xe đó là của Thẩm Thần Bằng, anh đã theo dõi cô từ rất lâu, lần này nhất định cũng là ủ mưu từ lâu, nói không chừng còn động tay động chân trong rượu vang, nếu không một chai rượu vang làm sao có thể làm cô say được
Nghĩ đến đây, cô lau sạch nước trên người, mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài tranh luận phải trái với anh
Sinh nhật của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân tạm thời có việc phải đi công tác nên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô
Thực ra anh ta đã định sẽ cầu hôn Đồng Hiểu vào ngày sinh nhật cô, ngay cả nhẫn cưới cũng đã mua rồi, chỉ tiếc mọi chuyện lại không được như ý muốn.
Đến nơi rồi, anh ta nhanh chóng xử lý hết mọi việc, bay ngay trong đêm về Bắc Kinh.
Sáng sớm về đến Bắc Kinh, anh ta muốn cho Đồng Hiểu bất ngờ
Vừa xuống máy bay, anh ta đã nhanh chóng đến chung cư của Đồng Hiểu
Thẩm Thần Bằng nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng là người giao đồ ăn sáng đến rồi
Anh đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa lại là Chương Lâm Vân, trên tay còn ôm một bó hoa
Chương Lâm Vân nhìn thấy Thẩm Thần Bằng cởi trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm phía dưới người, giờ phút đó, anh ta có cảm giác như trời đã sập xuống rồi.
Thẩm Thần Bằng, có phải anh đã bỏ thuốc vào rượu không?” Giọng của Đồng Hiểu vang lên trong phòng, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bó hoa trong tay Chương Lâm Vân rơi thẳng xuống đất
Đồng Hiểu đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cửa đang mở, Chương Lâm Vân đang đứng ở bên ngoài
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, ba người với ba vẻ mặt khác nhau, duy nhất chỉ có Thẩm Thần Bằng khẽ nhếch khóe môi lên.
“Chương Lâm Vân, sao anh đã về rồi?” Đồng Hiểu nghe thấy giọng mình đang run rẩy
Cách từ xa, anh ta đã nhìn thấy những dấu vết ái muội trên cổ cô.
Anh ta cười lạnh ra tiếng, “Đồng Hiểu, anh ngồi máy bay về ngay trong đêm, muốn cho em một bất ngờ, không ngờ em lại cho anh một bất ngờ lớn như vậy.”