Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-926
Chương 926: Anh thật sự sợ mất em (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi tin tưởng tôi có thể duy trì tốt cuộc hôn nhân với anh ấy
Chung Hân Nhiên, cảm ơn cô đã khiến tôi nghĩ rõ ràng hết mọi chuyện.” Hai tay Chung Hân Nhiên nắm chặt lại.
“Đồng Hiểu, tôi chờ nhìn các người đầu bạc răng long
Phải rồi, nghe nói nhà họ Thẩm đang chuẩn bị hôn lễ của các người, nói mới thấy, nhà họ Thẩm đã chuẩn bị cho Thẩm Thần Bằng mấy lần hôn lễ rồi, không biết lần này có thể thuận lợi không nhỉ? Tôi chờ uống rượu mừng của hai người
Cô có mời người nhà của cô không? Có mời Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Huy không? Tôi nghe nói hai người là thanh mai trúc mã,3lớn lên bên nhau từ nhỏ, xem ra có người phải thương tâm giống như tôi rồi.”
Đồng Hiểu trợn mắt nhìn cô ta, cô lạnh lùng nói, “Chúng tôi sẽ hạnh phúc cho cô xem.”
Từ cửa hàng ra, Đồng Hiểu không muốn về nhà, căn nhà quá lớn, ở nhà một mình luôn làm cô cảm thấy không quá an tâm
Cô vào một quán cà phê, ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ
Đám cưới sắp được tổ chức rồi, cô không biết có nên mời Hách Triết không
Cô ngồi ở quán cà phê cho tới tận tối, chuông điện thoại reo lên mới khiến cô phát hiện ra sắc trời đã tối.
Cô ấn nút nghe máy, tiếng cười sảng khoái của Thẩm1Thần Bằng truyền đến, “Đồng Hiểu, anh còn tưởng rằng em đang giận, sẽ không nhận điện thoại của anh chứ?”
Đồng Hiểu hỏi với vẻ lạnh lùng, “Có chuyện gì không?” “Nhớ em nên gọi điện thoại cho em.” Thẩm Thần Bằng nghe thấy có tiếng còi ô tô, anh cau mày hỏi: “Em đang ở bên ngoài?”
“Ù.”
“Đi cùng ai?”
“Em đi một mình”
Thẩm Thần Bằng ở đầu bên kia thở dài, “Em một mình ở bên ngoài làm gì, mau về nhà đi
Sớm biết thế này nhẽ ra anh nên đưa em sang nhà, có một mình em ở nhà làm anh thực sự không yên lòng.”
“Biết rồi, em về ngay đây.”
“Chờ một chút, em còn chưa nói cho anh biết hôm nay em3đã làm những gì?
“Em đi dạo cửa hàng hai vòng, vào quán cà phê uống tách cà phê, chẳng mấy chốc trời đã tối rồi.” “Em đi mua đồ à?”
Đồng Hiểu nhìn chiếc hộp trên ghế, cô nói lí nhí, “Em mua cho anh một chiếc áo sơ mi.” Cô không biết, chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà đầu bên kia đã kích động sắp phát điên, nói không ra lời rồi
“Thẩm Thần Bằng, không có việc gì thì em cúp máy trước nhé, em muốn về nhà.”
“Chờ một chút.” Thẩm Thần Bằng gọi cô lại, “Đồng Hiểu, anh yêu em.”
Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, “Lên cơn thần kinh à, vậy đi.”
Cúp điện thoại, cô vẫn còn cảm thấy mặt3mình nóng bừng
“Anh yêu em”, đây là câu dỗ ngon dỗ ngọt thường thấy nhất ở các cặp tình nhân
Mỗi lần Thẩm Thần Bằng nói với cô ba chữ này, trái tim cô đều cảm thấy hơi xúc động.
Hôm sau Đồng Hiểu về Cẩm Giang một chuyến, đã đến trước cửa nhà nhưng cô lại không có dũng khí gõ cửa
Cửa bỗng nhiên được mở ra từ trên trong, Đồng Phỉ hét to, “Mẹ, Đồng Hiểu trở về!” Bên trong truyền đến giọng nói chói tai của Chu Vũ Vi
“Cái con ăn cháo đá bát này, nó còn có mặt mũi trở về à? Nó mà dám bước qua cái cửa này thì để xem tao có cầm cây chổi đuổi nó ra ngoài9không?” Đồng Hiểu thấy hối hận, nhẽ ra cô không nên trở về đây
Đồng Phỉ ôm lấy Chu Vũ Vi, “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút, em trai vẫn còn đang ở trong tay nó đấy.” Chu Vũ Vi bình tĩnh trở lại, bà ta lạnh lùng hỏi: “Mày trở về làm gì? Không phải nói không cần chúng tao nữa à?”
“Con sắp kết hôn, đến mời mọi người tham gia hôn lễ.”
Chu Vũ Vi nói với giọng quái gở, “Tao cũng không dám tham gia hôn lễ của mày, sợ làm mày mất mặt.” “Xin mẹ nghe con nói hết lời đã, nói xong con sẽ đi ngay, không ở lại làm bẩn mắt mẹ đâu.” Giọng điệu của Đồng Hiểu cũng không tốt lắm, cô nói thản nhiên: “Con và Thẩm Thần Bằng đã đăng ký kết hôn rồi.” Hai mắt Chu Vũ Vi lập tức sáng ngời, nhưng nhanh chóng ảm đạm xuống, bà ta nghĩ thầm dù cô có tìm được nhà chồng tốt thì bà ta cũng chẳng chiếm được lợi gì
“Sắp tới bọn con sẽ bổ sung hôn lễ, người nhà của anh ấy hi vọng trước khi kết hôn, mọi người có thể đến Bắc Kinh một chuyến để hai nhà gặp mặt.” Chu Vũ Vi ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay ra vẻ ta đây đại gia, bà ta lạnh lùng nói: “Không đi, chúng tao sẽ không tham gia hôn lễ.” Đồng Hiểu cười, “Tốt, nếu như mẹ thật lòng thì con sẽ nói lại y nguyên với bên nhà của anh ấy, con nghĩ bên nhà anh ấy sẽ hiểu.”
“Mày!” Chu Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi đứng phắt dậy.
“Hôm nay con trở về, một là mời mọi người tham gia hôn lễ của con, thứ hai là muốn nói qua một chút về tình huống của nhà Thẩm Thần Bằng
Mọi người đều biết anh ấy rất giàu có, nhưng thật ra anh ấy là con trai của ngài Thẩm Diệc Minh, ngài Thẩm Diệc Minh đó, chắc mọi người đều biết chứ?”
Đồng Hiểu vừa dứt lời, Chu Vũ Vi lăn ra hôn mê bất tỉnh, cơ thể đổ lên người Đồng Phỉ.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Chu Vũ Vi xụi lơ ở trên ghế sofa, giọng bà ta run rẩy, “Con, Đồng Hiểu, con nói lại một lần nữa cho mẹ nghe, Thần Bằng là con trai của ai cơ?”
“Thẩm Diệc Minh.”
Chu Vũ Vi lại hôn mê lần nữa
Một lúc lâu sau, cơ thể bà ta vẫn còn mềm nhũn
“Bên nhà anh ấy muốn gặp mặt mọi người một lần, chuyện mẹ làm loạn ở cửa hàng và trường học trước đó họ đều biết, họ cũng biết hết điều kiện và tình hình nhà chúng ta
Nhưng nhà bên ấy vẫn không coi thường con, còn đối xử với con rất tốt
Con hi vọng lần này mọi người đến Bắc Kinh đừng có làm chuyện gì kỳ quái tự mình xem thường chính mình nữa.”
Đầu Chu Vũ Vi dựa vào vai Đồng Phỉ, bà ta than thở, “Con phải nói sớm cho mẹ biết thân phận của Thần Bằng chứ, nếu biết thì có đánh chết mẹ cũng không làm náo loạn ở cửa hàng đó, có cho mẹ mười cái lá gan cũng không dám
Còn chuyện đến trường của con, thực ra là bị một con bé giật dây, là nó đưa mẹ đến Anh Đốn, dạy mẹ làm loạn như thế nào.”
Đồng Hiểu mím môi, nói thản nhiên: “Chuyện quá khứ thì nên để cho nó qua đi, con hi vọng mẹ có thể nể mặt chuyện con đã nỗ lực nhiều như vậy vì cái nhà này, mà lần này đi Bắc Kinh đừng gây chuyện nữa.” “Đồng Hiểu, con yên tâm đi, mẹ không dám đâu, nhà người ta lợi hại như vậy, mẹ nào dám quậy phá chứ
Mẹ sẽ thành thật, không làm mất mặt con nữa đâu.” Đồng Hiểu gật đầu, “Cảm ơn mẹ” Chu Vũ Vi đi đến trước mặt Đồng Hiểu, nắm chặt tay của cô, “Hiểu Hiểu, đừng có khách sáo với mẹ như vậy.” Đồng Hiểu rút tay mình ra, lùi về phía sau hai bước, “Hôm nay con trở về chủ yếu là muốn nói những chuyện này
Hai hôm nay Thần Bằng đang đi công tác, chờ anh ấy trở về, bọn con sẽ cho người tới đón mọi người
Đến lúc đó tất cả đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa.”
“Được, được, đến lúc đó tất cả chúng ta đều nghe theo con.”
“Con đi trước.”
Đồng Hiểu quay người chuẩn bị rời đi
Chu Vũ Vi lập tức chặn trước mặt cô, “Hiểu Hiểu, đã trễ thế này rồi, con ở lại nhà một đêm đi
Mẹ sẽ đi mua đồ ăn làm bữa tối cho con ngay.”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Không cần, con đã mua vé khứ hồi rồi.”
Chu Vũ vị hơi thất vọng.
“Chắc mọi người cũng rõ ngài Thẩm Diệc Minh có thân phận gì, chớ có nói chuyện này ra bên ngoài, nếu không để nhà họ Thẩm tức giận thì con cũng không bảo vệ được mọi người đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chung Hân Nhiên, cảm ơn cô đã khiến tôi nghĩ rõ ràng hết mọi chuyện.” Hai tay Chung Hân Nhiên nắm chặt lại.
“Đồng Hiểu, tôi chờ nhìn các người đầu bạc răng long
Phải rồi, nghe nói nhà họ Thẩm đang chuẩn bị hôn lễ của các người, nói mới thấy, nhà họ Thẩm đã chuẩn bị cho Thẩm Thần Bằng mấy lần hôn lễ rồi, không biết lần này có thể thuận lợi không nhỉ? Tôi chờ uống rượu mừng của hai người
Cô có mời người nhà của cô không? Có mời Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Huy không? Tôi nghe nói hai người là thanh mai trúc mã,3lớn lên bên nhau từ nhỏ, xem ra có người phải thương tâm giống như tôi rồi.”
Đồng Hiểu trợn mắt nhìn cô ta, cô lạnh lùng nói, “Chúng tôi sẽ hạnh phúc cho cô xem.”
Từ cửa hàng ra, Đồng Hiểu không muốn về nhà, căn nhà quá lớn, ở nhà một mình luôn làm cô cảm thấy không quá an tâm
Cô vào một quán cà phê, ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ
Đám cưới sắp được tổ chức rồi, cô không biết có nên mời Hách Triết không
Cô ngồi ở quán cà phê cho tới tận tối, chuông điện thoại reo lên mới khiến cô phát hiện ra sắc trời đã tối.
Cô ấn nút nghe máy, tiếng cười sảng khoái của Thẩm1Thần Bằng truyền đến, “Đồng Hiểu, anh còn tưởng rằng em đang giận, sẽ không nhận điện thoại của anh chứ?”
Đồng Hiểu hỏi với vẻ lạnh lùng, “Có chuyện gì không?” “Nhớ em nên gọi điện thoại cho em.” Thẩm Thần Bằng nghe thấy có tiếng còi ô tô, anh cau mày hỏi: “Em đang ở bên ngoài?”
“Ù.”
“Đi cùng ai?”
“Em đi một mình”
Thẩm Thần Bằng ở đầu bên kia thở dài, “Em một mình ở bên ngoài làm gì, mau về nhà đi
Sớm biết thế này nhẽ ra anh nên đưa em sang nhà, có một mình em ở nhà làm anh thực sự không yên lòng.”
“Biết rồi, em về ngay đây.”
“Chờ một chút, em còn chưa nói cho anh biết hôm nay em3đã làm những gì?
“Em đi dạo cửa hàng hai vòng, vào quán cà phê uống tách cà phê, chẳng mấy chốc trời đã tối rồi.” “Em đi mua đồ à?”
Đồng Hiểu nhìn chiếc hộp trên ghế, cô nói lí nhí, “Em mua cho anh một chiếc áo sơ mi.” Cô không biết, chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà đầu bên kia đã kích động sắp phát điên, nói không ra lời rồi
“Thẩm Thần Bằng, không có việc gì thì em cúp máy trước nhé, em muốn về nhà.”
“Chờ một chút.” Thẩm Thần Bằng gọi cô lại, “Đồng Hiểu, anh yêu em.”
Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, “Lên cơn thần kinh à, vậy đi.”
Cúp điện thoại, cô vẫn còn cảm thấy mặt3mình nóng bừng
“Anh yêu em”, đây là câu dỗ ngon dỗ ngọt thường thấy nhất ở các cặp tình nhân
Mỗi lần Thẩm Thần Bằng nói với cô ba chữ này, trái tim cô đều cảm thấy hơi xúc động.
Hôm sau Đồng Hiểu về Cẩm Giang một chuyến, đã đến trước cửa nhà nhưng cô lại không có dũng khí gõ cửa
Cửa bỗng nhiên được mở ra từ trên trong, Đồng Phỉ hét to, “Mẹ, Đồng Hiểu trở về!” Bên trong truyền đến giọng nói chói tai của Chu Vũ Vi
“Cái con ăn cháo đá bát này, nó còn có mặt mũi trở về à? Nó mà dám bước qua cái cửa này thì để xem tao có cầm cây chổi đuổi nó ra ngoài9không?” Đồng Hiểu thấy hối hận, nhẽ ra cô không nên trở về đây
Đồng Phỉ ôm lấy Chu Vũ Vi, “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút, em trai vẫn còn đang ở trong tay nó đấy.” Chu Vũ Vi bình tĩnh trở lại, bà ta lạnh lùng hỏi: “Mày trở về làm gì? Không phải nói không cần chúng tao nữa à?”
“Con sắp kết hôn, đến mời mọi người tham gia hôn lễ.”
Chu Vũ Vi nói với giọng quái gở, “Tao cũng không dám tham gia hôn lễ của mày, sợ làm mày mất mặt.” “Xin mẹ nghe con nói hết lời đã, nói xong con sẽ đi ngay, không ở lại làm bẩn mắt mẹ đâu.” Giọng điệu của Đồng Hiểu cũng không tốt lắm, cô nói thản nhiên: “Con và Thẩm Thần Bằng đã đăng ký kết hôn rồi.” Hai mắt Chu Vũ Vi lập tức sáng ngời, nhưng nhanh chóng ảm đạm xuống, bà ta nghĩ thầm dù cô có tìm được nhà chồng tốt thì bà ta cũng chẳng chiếm được lợi gì
“Sắp tới bọn con sẽ bổ sung hôn lễ, người nhà của anh ấy hi vọng trước khi kết hôn, mọi người có thể đến Bắc Kinh một chuyến để hai nhà gặp mặt.” Chu Vũ Vi ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay ra vẻ ta đây đại gia, bà ta lạnh lùng nói: “Không đi, chúng tao sẽ không tham gia hôn lễ.” Đồng Hiểu cười, “Tốt, nếu như mẹ thật lòng thì con sẽ nói lại y nguyên với bên nhà của anh ấy, con nghĩ bên nhà anh ấy sẽ hiểu.”
“Mày!” Chu Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi đứng phắt dậy.
“Hôm nay con trở về, một là mời mọi người tham gia hôn lễ của con, thứ hai là muốn nói qua một chút về tình huống của nhà Thẩm Thần Bằng
Mọi người đều biết anh ấy rất giàu có, nhưng thật ra anh ấy là con trai của ngài Thẩm Diệc Minh, ngài Thẩm Diệc Minh đó, chắc mọi người đều biết chứ?”
Đồng Hiểu vừa dứt lời, Chu Vũ Vi lăn ra hôn mê bất tỉnh, cơ thể đổ lên người Đồng Phỉ.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Chu Vũ Vi xụi lơ ở trên ghế sofa, giọng bà ta run rẩy, “Con, Đồng Hiểu, con nói lại một lần nữa cho mẹ nghe, Thần Bằng là con trai của ai cơ?”
“Thẩm Diệc Minh.”
Chu Vũ Vi lại hôn mê lần nữa
Một lúc lâu sau, cơ thể bà ta vẫn còn mềm nhũn
“Bên nhà anh ấy muốn gặp mặt mọi người một lần, chuyện mẹ làm loạn ở cửa hàng và trường học trước đó họ đều biết, họ cũng biết hết điều kiện và tình hình nhà chúng ta
Nhưng nhà bên ấy vẫn không coi thường con, còn đối xử với con rất tốt
Con hi vọng lần này mọi người đến Bắc Kinh đừng có làm chuyện gì kỳ quái tự mình xem thường chính mình nữa.”
Đầu Chu Vũ Vi dựa vào vai Đồng Phỉ, bà ta than thở, “Con phải nói sớm cho mẹ biết thân phận của Thần Bằng chứ, nếu biết thì có đánh chết mẹ cũng không làm náo loạn ở cửa hàng đó, có cho mẹ mười cái lá gan cũng không dám
Còn chuyện đến trường của con, thực ra là bị một con bé giật dây, là nó đưa mẹ đến Anh Đốn, dạy mẹ làm loạn như thế nào.”
Đồng Hiểu mím môi, nói thản nhiên: “Chuyện quá khứ thì nên để cho nó qua đi, con hi vọng mẹ có thể nể mặt chuyện con đã nỗ lực nhiều như vậy vì cái nhà này, mà lần này đi Bắc Kinh đừng gây chuyện nữa.” “Đồng Hiểu, con yên tâm đi, mẹ không dám đâu, nhà người ta lợi hại như vậy, mẹ nào dám quậy phá chứ
Mẹ sẽ thành thật, không làm mất mặt con nữa đâu.” Đồng Hiểu gật đầu, “Cảm ơn mẹ” Chu Vũ Vi đi đến trước mặt Đồng Hiểu, nắm chặt tay của cô, “Hiểu Hiểu, đừng có khách sáo với mẹ như vậy.” Đồng Hiểu rút tay mình ra, lùi về phía sau hai bước, “Hôm nay con trở về chủ yếu là muốn nói những chuyện này
Hai hôm nay Thần Bằng đang đi công tác, chờ anh ấy trở về, bọn con sẽ cho người tới đón mọi người
Đến lúc đó tất cả đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa.”
“Được, được, đến lúc đó tất cả chúng ta đều nghe theo con.”
“Con đi trước.”
Đồng Hiểu quay người chuẩn bị rời đi
Chu Vũ Vi lập tức chặn trước mặt cô, “Hiểu Hiểu, đã trễ thế này rồi, con ở lại nhà một đêm đi
Mẹ sẽ đi mua đồ ăn làm bữa tối cho con ngay.”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Không cần, con đã mua vé khứ hồi rồi.”
Chu Vũ vị hơi thất vọng.
“Chắc mọi người cũng rõ ngài Thẩm Diệc Minh có thân phận gì, chớ có nói chuyện này ra bên ngoài, nếu không để nhà họ Thẩm tức giận thì con cũng không bảo vệ được mọi người đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com