Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 550: ĐÊM ĐÓ (6)
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
"Cô giận rồi sao?" Lý Yến bỗng nhìn Lý Vũ Hân rồi cười.
"Lý Yến, cô cảm thấy trêu chọc tôi rất vui sao? Cô cảm thấy thú vị à?" Lý Vũ Hân hơi tức tối.
"Lý Vũ Hân, cô đã quyết định chia tay với Diệp Lăng Thiên, như vậy thì nên quên anh ấy đi, cô đừng quên, hai người bây giờ là xa lạ rồi, như vậy cũng nên mặc kệ anh ấy lên giường cùng người phụ nữ nào, đều không liên quan đến cô, Nếu như cô còn quan tâm anh ấy như vậy thì hà tất gì phải chia tay? Cô đã chia tay anh ấy rồi thì sớm muộn gì anh ấy cũng tốt với người phụ nữ khác. Tôi có thể nhìn ra sự tức giận cùng sự đau khổ của cô, tôi chỉ muốn cô cảm nhận một chút, cô lựa chọn rời khỏi anh ấy là đúng sao?" Lý Yến nói tiếp.
"Cô đúng là nhọc tâm rồi" Lý Vũ Hân cười lạnh, sau đó hỏi: "Vậy ý của cô là đêm qua cô chưa xảy ra chuyện gì với anh ta sao?"
Lý Yến nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng lắc đầu, nói: "Không, đêm qua tôi đã có chuyện không nên xảy ra với anh ấy, nhưng đều là chuyện tôi và anh ấy không mong muốn, về chuyện rốt cuộc có xảy ra gì với anh ấy không, bọn tôi cũng không rõ. Ban đầu anh ấy cũng không muốn uống rượu, sau đó khi cô đến, anh ấy bắt đầu uống mạnh, chuyện tiếp đó tôi cũng không biết, bởi vì trước khi anh ấy say tôi đã say rồi, bất tỉnh không biết gì, lúc tôi tỉnh dậy thấy anh ấy và tôi nằm trên giường, không mặc quần áo, nhìn thấy vậy, anh ấy rất kinh ngạc, tôi nghĩ anh ấy cũng giống tôi, uống rượu say nên mất hết ý thức, tôi nghĩ anh ấy đã thật sự mất đi lý trí khi say rượu."
"Hôm nay tôi thật lòng muốn tìm cô nói chuyện, cho nên, tôi không giấu gì cả, những chuyện hôm nay tôi vốn không muốn cho cô biết, nhưng lại cảm thấy cần nói thật với cô. Có lẽ cô cũng hiểu một chút, tôi với anh ấy chỉ là ngoài ý muốn, trong lòng anh ấy chỉ có cô, không có tôi. Hơn nữa, hôm nay tôi nhất định phải nói cho cô một chuyện, Diệp Lăng Thiên, anh ấy rất đau khổ, cô biết anh ấy nói với tôi câu gì không? Anh ấy nói tôi biết, cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ yêu đương nữa. Anh ấy một là không nói, nếu đã nói thì chắc chắn đã phải suy nghĩ rất lâu mới nói ra, hơn nữa, lời nói ra quyết thực hiện đến cuối cùng. Những thứ khác tôi không nói nhiều, có một số chuyện cô tự nghĩ." Cuối cùng Lý Yến nói một cách chân thành.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc nhìn Lý Yến, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, cuối cùng Lý Vũ Hân nói: "Nói nhiều như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không biết hôm nay cô bảo tôi tới đây để nói cái gì."
"Tôi hy vọng cô có thể quay về bên anh ấy, bởi vì, tôi không muốn nhìn anh ấy đau khổ như vậy, cũng càng không muốn anh vì cô mà chịu đả kích, quyết định sống cô độc suốt quãng đời còn lại."
Sau khi nghi nghe Lý Yến nói, Lý Vũ Hân cười nhạt, cuối cùng nói: "Lý Yến, cô nói ra những lời này có thể thấy rõ, cô thật sự rất hiểu rõ Diệp Lăng Thiên. Cô cảm thấy Diệp Lăng Thiên có thể vì tôi mà chịu đả kích sao? Tôi thì nghĩ, trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể làm anh ta chịu đả kích. Có lẽ anh ta quan tâm đến tôi, quan tâm tình cảm giữa tôi và anh ta, cũng có thể đau khổ vì tôi rời xa, nhưng tuyệt đối không vì thể mà từ bỏ bản thân, nếu như anh ta đã quyết định như vậy rồi, thì đã có suy nghĩ của mình, một khi quyết định chuyện gì đều không thể thay đổi được, dù đó là cô hay là tôi."
"Nên, đã nói những điều cần nói, không phải là tôi không muốn ở cùng anh ta mà tôi rất muốn ở bên, nhưng con người của tôi quá ích kỷ, hơn nữa từ nhỏ tôi chưa bao giờ có cảm giác an toàn, cho nên tôi nhất định không thể chịu nổi cảm giác này khi ở cạnh anh ta, tuy nhiên tôi vẫn luôn ép bản thân tiếp nhận và thích ứng nó, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác, nếu như bắt ở cùng, tôi và anh ta đều phải chịu sự đau khổ. Tôi không hợp với anh ta, cho nên, vấn đề không phải tôi có nguyện ý trở về bên anh ta hay không, mà là tôi không thể ở đó. Hơn thế, chuyện tình cảm cũng có định mệnh, mặc dù anh ta nói cả đời này sẽ không yêu đương nữa, nhưng vì người con gái định mệnh đó chưa xuất hiện, nếu quả thật có người như thế xuất hiện, tôi nghĩ nhất định họ sẽ ở bên nhau."
"Cô đã thật sự nghĩ nghĩ chưa?" Lúc sau Lý Yến mới lên tiếng.
“Khi anh ta tỉnh lại sau cơn hôn mê tôi đã suy nghĩ và đưa ra quyết định này, như lời cô nói, bây giờ tôi vẫn chưa buông bỏ được anh ta, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi cũng có thể buông bỏ được anh ta và anh ta cũng giống thế. Thời gian chính là đao phủ tàn nhẫn nhất có thể chặt hết tất thảy" Lý Vũ Hân từ từ nói.
Lý Yến chọn im lặng, không nói lời nào, mục đích tìm Lý Vũ Hân của cô ta hôm nay chỉ có một, chính là hy vọng Lý Vũ Hân hoà giải với Diệp Lăng Thiên, cô ta không hy vọng Diệp Lăng Thiên phải chịu đau khổ như vậy, bởi vì cô ta biết rõ, trong lòng Diệp Lăng Thiên, khi yêu thì rất sâu đậm. Mà bây giờ xem ra, Lý Vũ Hân thật sự không đùa với Diệp Lăng Thiên.
"Lý Yến, tôi có thể hiểu hôm nay cô tìm tôi nói những lời này đều là lời tốt, nhưng tôi không thể cùng anh ta nữa, còn chuyện đêm qua cô xảy ra chuyện gì với anh ta cũng không liên quan. Nói thật thì, ngược lại tôi hy vọng cô và anh ta có thể thành một đôi, tôi cũng hy vọng bên cạnh anh ta có một người yêu anh ta thật lòng, chăm sóc cho anh ta, nhìn qua thì có vẻ không gì là anh ta không làm được, quả thật, cũng không phải quá nghe theo quyết định của chính mình. Có điều, nếu như cô thực sự quyết định ở bên cạnh anh ta thì tôi cũng có mấy lời muốn nhắc nhở cô. Ở cùng anh ta, cô phải học được cách chân thật, học được cách quan tâm không so đo."
"Giống như tôi nói, anh ta quá ưu tú, ưu tú đến mức rất khó nói rằng anh ta thuộc về người con gái nào, giống như một đoá toả hương thơm bốn phía, không thể chỉ thu hút một con ong tới hút mật. Hơn nữa, anh ta là người quá coi trọng tình cảm, anh ta còn coi trọng tình cảm hơn cả tính mạng của mình, đây cũng là một chuyện vừa đáng mừng mà cùng vừa đáng buồn đối với người phụ nữ bên cạnh. Tính cách con người tôi không thể không ích kỉ, không chân thật, cũng không quan tâm tới những điều này, cho nên tôi không thích hợp ở bên cạnh anh ta, nếu như cô quyết định ở bên, cô nhất định phải học được những thứ này, chỉ có vậy cô mới hạnh phúc" Cuối cùng Lý Vũ Hân chân thành nói.
"Tôi với anh ấy sao?" Lý Yến cười nhạt, nói tiếp vào: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc ở bên anh ấy, bởi vì tôi biết rõ, trong lòng anh ấy, người anh ấy yêu là cô, không phải là tôi."
"Cô giận rồi sao?" Lý Yến bỗng nhìn Lý Vũ Hân rồi cười.
"Lý Yến, cô cảm thấy trêu chọc tôi rất vui sao? Cô cảm thấy thú vị à?" Lý Vũ Hân hơi tức tối.
"Lý Vũ Hân, cô đã quyết định chia tay với Diệp Lăng Thiên, như vậy thì nên quên anh ấy đi, cô đừng quên, hai người bây giờ là xa lạ rồi, như vậy cũng nên mặc kệ anh ấy lên giường cùng người phụ nữ nào, đều không liên quan đến cô, Nếu như cô còn quan tâm anh ấy như vậy thì hà tất gì phải chia tay? Cô đã chia tay anh ấy rồi thì sớm muộn gì anh ấy cũng tốt với người phụ nữ khác. Tôi có thể nhìn ra sự tức giận cùng sự đau khổ của cô, tôi chỉ muốn cô cảm nhận một chút, cô lựa chọn rời khỏi anh ấy là đúng sao?" Lý Yến nói tiếp.
"Cô đúng là nhọc tâm rồi" Lý Vũ Hân cười lạnh, sau đó hỏi: "Vậy ý của cô là đêm qua cô chưa xảy ra chuyện gì với anh ta sao?"
Lý Yến nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng lắc đầu, nói: "Không, đêm qua tôi đã có chuyện không nên xảy ra với anh ấy, nhưng đều là chuyện tôi và anh ấy không mong muốn, về chuyện rốt cuộc có xảy ra gì với anh ấy không, bọn tôi cũng không rõ. Ban đầu anh ấy cũng không muốn uống rượu, sau đó khi cô đến, anh ấy bắt đầu uống mạnh, chuyện tiếp đó tôi cũng không biết, bởi vì trước khi anh ấy say tôi đã say rồi, bất tỉnh không biết gì, lúc tôi tỉnh dậy thấy anh ấy và tôi nằm trên giường, không mặc quần áo, nhìn thấy vậy, anh ấy rất kinh ngạc, tôi nghĩ anh ấy cũng giống tôi, uống rượu say nên mất hết ý thức, tôi nghĩ anh ấy đã thật sự mất đi lý trí khi say rượu."
"Hôm nay tôi thật lòng muốn tìm cô nói chuyện, cho nên, tôi không giấu gì cả, những chuyện hôm nay tôi vốn không muốn cho cô biết, nhưng lại cảm thấy cần nói thật với cô. Có lẽ cô cũng hiểu một chút, tôi với anh ấy chỉ là ngoài ý muốn, trong lòng anh ấy chỉ có cô, không có tôi. Hơn nữa, hôm nay tôi nhất định phải nói cho cô một chuyện, Diệp Lăng Thiên, anh ấy rất đau khổ, cô biết anh ấy nói với tôi câu gì không? Anh ấy nói tôi biết, cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ yêu đương nữa. Anh ấy một là không nói, nếu đã nói thì chắc chắn đã phải suy nghĩ rất lâu mới nói ra, hơn nữa, lời nói ra quyết thực hiện đến cuối cùng. Những thứ khác tôi không nói nhiều, có một số chuyện cô tự nghĩ." Cuối cùng Lý Yến nói một cách chân thành.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc nhìn Lý Yến, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, cuối cùng Lý Vũ Hân nói: "Nói nhiều như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không biết hôm nay cô bảo tôi tới đây để nói cái gì."
"Tôi hy vọng cô có thể quay về bên anh ấy, bởi vì, tôi không muốn nhìn anh ấy đau khổ như vậy, cũng càng không muốn anh vì cô mà chịu đả kích, quyết định sống cô độc suốt quãng đời còn lại."
Sau khi nghi nghe Lý Yến nói, Lý Vũ Hân cười nhạt, cuối cùng nói: "Lý Yến, cô nói ra những lời này có thể thấy rõ, cô thật sự rất hiểu rõ Diệp Lăng Thiên. Cô cảm thấy Diệp Lăng Thiên có thể vì tôi mà chịu đả kích sao? Tôi thì nghĩ, trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể làm anh ta chịu đả kích. Có lẽ anh ta quan tâm đến tôi, quan tâm tình cảm giữa tôi và anh ta, cũng có thể đau khổ vì tôi rời xa, nhưng tuyệt đối không vì thể mà từ bỏ bản thân, nếu như anh ta đã quyết định như vậy rồi, thì đã có suy nghĩ của mình, một khi quyết định chuyện gì đều không thể thay đổi được, dù đó là cô hay là tôi."
"Nên, đã nói những điều cần nói, không phải là tôi không muốn ở cùng anh ta mà tôi rất muốn ở bên, nhưng con người của tôi quá ích kỷ, hơn nữa từ nhỏ tôi chưa bao giờ có cảm giác an toàn, cho nên tôi nhất định không thể chịu nổi cảm giác này khi ở cạnh anh ta, tuy nhiên tôi vẫn luôn ép bản thân tiếp nhận và thích ứng nó, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác, nếu như bắt ở cùng, tôi và anh ta đều phải chịu sự đau khổ. Tôi không hợp với anh ta, cho nên, vấn đề không phải tôi có nguyện ý trở về bên anh ta hay không, mà là tôi không thể ở đó. Hơn thế, chuyện tình cảm cũng có định mệnh, mặc dù anh ta nói cả đời này sẽ không yêu đương nữa, nhưng vì người con gái định mệnh đó chưa xuất hiện, nếu quả thật có người như thế xuất hiện, tôi nghĩ nhất định họ sẽ ở bên nhau."
"Cô đã thật sự nghĩ nghĩ chưa?" Lúc sau Lý Yến mới lên tiếng.
“Khi anh ta tỉnh lại sau cơn hôn mê tôi đã suy nghĩ và đưa ra quyết định này, như lời cô nói, bây giờ tôi vẫn chưa buông bỏ được anh ta, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi cũng có thể buông bỏ được anh ta và anh ta cũng giống thế. Thời gian chính là đao phủ tàn nhẫn nhất có thể chặt hết tất thảy" Lý Vũ Hân từ từ nói.
Lý Yến chọn im lặng, không nói lời nào, mục đích tìm Lý Vũ Hân của cô ta hôm nay chỉ có một, chính là hy vọng Lý Vũ Hân hoà giải với Diệp Lăng Thiên, cô ta không hy vọng Diệp Lăng Thiên phải chịu đau khổ như vậy, bởi vì cô ta biết rõ, trong lòng Diệp Lăng Thiên, khi yêu thì rất sâu đậm. Mà bây giờ xem ra, Lý Vũ Hân thật sự không đùa với Diệp Lăng Thiên.
"Lý Yến, tôi có thể hiểu hôm nay cô tìm tôi nói những lời này đều là lời tốt, nhưng tôi không thể cùng anh ta nữa, còn chuyện đêm qua cô xảy ra chuyện gì với anh ta cũng không liên quan. Nói thật thì, ngược lại tôi hy vọng cô và anh ta có thể thành một đôi, tôi cũng hy vọng bên cạnh anh ta có một người yêu anh ta thật lòng, chăm sóc cho anh ta, nhìn qua thì có vẻ không gì là anh ta không làm được, quả thật, cũng không phải quá nghe theo quyết định của chính mình. Có điều, nếu như cô thực sự quyết định ở bên cạnh anh ta thì tôi cũng có mấy lời muốn nhắc nhở cô. Ở cùng anh ta, cô phải học được cách chân thật, học được cách quan tâm không so đo."
"Giống như tôi nói, anh ta quá ưu tú, ưu tú đến mức rất khó nói rằng anh ta thuộc về người con gái nào, giống như một đoá toả hương thơm bốn phía, không thể chỉ thu hút một con ong tới hút mật. Hơn nữa, anh ta là người quá coi trọng tình cảm, anh ta còn coi trọng tình cảm hơn cả tính mạng của mình, đây cũng là một chuyện vừa đáng mừng mà cùng vừa đáng buồn đối với người phụ nữ bên cạnh. Tính cách con người tôi không thể không ích kỉ, không chân thật, cũng không quan tâm tới những điều này, cho nên tôi không thích hợp ở bên cạnh anh ta, nếu như cô quyết định ở bên, cô nhất định phải học được những thứ này, chỉ có vậy cô mới hạnh phúc" Cuối cùng Lý Vũ Hân chân thành nói.
"Tôi với anh ấy sao?" Lý Yến cười nhạt, nói tiếp vào: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc ở bên anh ấy, bởi vì tôi biết rõ, trong lòng anh ấy, người anh ấy yêu là cô, không phải là tôi."