Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 781-785
“Nếu anh không cho tôi số tiền này, thì tôi sẽ ngày ngày đến tìm Vũ Hân, tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy, để cô ấy tha thứ cho tôi, sau đó ở bên tôi, dẫu sao chúng tôi vẫn có tình cảm rất nhiều năm rồi.” Từ Tuấn ra vẻ đắc ý.
“Sao tôi lại quen một tên cặn bã như anh chứ.” Rốt cuộc Lý Vũ Hân không nhịn được nữa, cô không ngờ lúc Từ Tuấn nói những lời này lại không hề có ý định tránh né cô.
Diệp Lăng Thiên không nhịn được bật cười, sau đó nói với Từ Tuấn: “Anh thật sự không đi?”
“Không đi, dù anh có tiền, nhưng anh có thể làm gì tôi?” Từ Tuấn không hề sợ hãi.
“Tôi đúng là không thể làm gì anh, anh tính toán không sai, anh không vi phạm pháp luật, tôi cũng không thể đối phó anh. Hơn nữa người như anh, tôi cũng lười ra tay.” Diệp Lăng Thiên lại cười một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện ngay trước mặt Lý Vũ Hân và Từ Tuấn, thẳng thừng căn dặn: “Lão Ưng, bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tô Lão Tam dặn dò một chút, bảo Tô Lão Tam gọi người mau chóng đến tiểu khu XX đợi một người tên Từ Tuấn, bảo bọn họ cảnh cáo anh ta một chút, cho anh ta ngoan ngoãn nghe lời. Nếu còn không nghe lời thì bảo người của Tô Lão Tam tìm cơ hội để anh ta biến mất khỏi cõi đời này luôn đi.”
Diệp Lăng Thiên cũng không tránh né, nói thẳng trước mặt Từ Tuấn và Lý Vũ Hân.
“Anh làm gì đấy? Anh gọi ai? Anh muốn làm gì?” Nghe thấy giọng điệu gọi điện thoại của Diệp Lăng Thiên, Từ Tuấn hơi hốt hoảng.
“Tôi muốn làm gì một lát nữa anh sẽ biết thôi, nhớ lời tôi nói, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Vũ Hân nữa, một lần cũng không được.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Từ Tuấn, sau đó quát một chữ với Từ Tuấn: “Cút.”
“Anh dọa tôi à?”
“Sợ hay không phải xem suy nghĩ của chính anh rồi. Mở cửa, em vào trước đi.” Diệp Lăng Thiên lười quan tâm đến Từ Tuấn này, cũng lười ra tay với anh ta, nói thẳng với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân có Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh cũng không sợ gì, gật đầu một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa, lại bị Từ Tuấn kéo lại: “Hôm nay em không đồng ý với anh thì đừng hòng vào nhà.”
“Anh đúng là thiếu đòn mà.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, túm lấy Từ Tuấn ném thẳng ra ngoài, Từ Tuấn này cũng không phải đối thủ của Diệp Lăng Thiên, bị Diệp Lăng Thiên ném thẳng ra, đập lên tường, đau đớn kêu rên.
“Tôi muốn kiện anh.”
“Tùy anh, đi thôi, đi vào.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói với Lý Vũ Hân, sau đó đi vào cùng Lý Vũ Hân, đóng cửa lại, hoàn toàn không để tâm đến Từ Tuấn còn đang không ngừng lảm nhảm.
“Em muốn báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát làm gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân. ngôn tình ngược
“Nếu không người này sẽ luôn dây dưa, em không biết sao anh ta lại biết chỗ làm việc và chỗ ở của em.”
“Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Anh ta không vi phạm pháp luật, bắt anh ta dù với tội quấy rối thì cũng chỉ tạm giam một hai ngày thôi, ra ngoài anh ta vẫn sẽ làm phiền em. Mục đích của anh ta rất đơn giản, em cũng nghe thấy rồi đấy, biết bây giờ em hoàn toàn không muốn làm lành với anh ta, bèn sử dụng cách vô liêm sỉ này để tống tiền, trừ khi em cho anh ta mười lăm tỷ, nếu không anh ta sẽ không thôi.”
“Em còn nơi để ở, ngày mai em sẽ chuyển nhà, em không muốn nhìn thấy anh ta nữa, ghê tởm.”
“Em dọn nhà anh ta sẽ không tìm thấy em à? Bây giờ em ở đây không phải anh ta cũng tìm thấy sao?”
“Vậy phải làm sao đây? Em cũng không thể gọi anh đi theo bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi được?”
“Nếu em đồng ý, anh rất vui lòng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Diệp Lăng Thiên, bây giờ em không có đùa với anh.” Lý Vũ Hân hơi tức giận.
“Được rồi, đừng giận, chuyện không phức tạp thế đâu. Em không cần quan tâm những chuyện này, cứ giao cho anh, sau này em sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, chắc chắn anh ta sẽ không dám xuất hiện trước mặt em.” Diệp Lăng Thiên vô cùng tự tin nói.
“Sao anh biết?”
“Vì anh có cách của mình.”
“Vì cuộc điện thoại của anh khi nãy à?” Lý Vũ Hân nửa tin nửa ngờ.
“Đúng, đúng thế, cũng vì cuộc điện thoại anh vừa gọi khi nãy.”
“Vậy cuộc điện thoại của anh khi nãy không phải hù dọa anh ta, mà là thật sự có người à?”
“Đúng!”
“Anh biết mấy người không ra gì à?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
Diệp Lăng Thiên hơi không biết làm sao với cách nói này của Lý Vũ Hân: “Em nói bọn họ là người không ra gì cũng không sai, nhưng lăn lộn ở xã hội này, em vẫn phải gặp rất nhiều loại người, ai cũng không thể tránh khỏi tên vô lại như Từ Tuấn ở bên ngoài, đối phó với tên vô lại thế này, em sử dụng đến pháp luật hay nói phải trái với anh ta đều vô dụng.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ vô lại thế này chính là tìm một người càng vô lại hơn hắn, chỉ có người như thế mới khống chế được hắn. Em yên tâm, chuyện này không liên quan đến anh, là một người bạn của anh có chút quan hệ như thế, nhờ cậu ấy mời đám người như thế đến hù dọa anh ta một chút. Những người này ra mặt có tác dụng hơn chúng ta nói nhiều, anh đảm bảo với em, sau này tên này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Diệp Lăng Thiên không muốn nói quá nhiều về chuyện này với Lý Vũ Hân, vì anh nghĩ cô không cần phải biết những chuyện này, cho nên cũng không giải thích rõ ràng với cô.
“Ừ. Nếu thế thì tốt nhất, nhưng anh bảo bọn họ đừng làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, nếu không nói không chừng sẽ dính líu đến anh. Anh ta quấy rầy em là chuyện nhỏ, dù sao anh ta cũng chỉ dám đi theo em cả ngày, cho anh ta cái gan anh ta cũng không dám làm gì em, nếu vì chuyện như vậy khiến anh phạm pháp thì không đáng.” Lý Vũ Hân hơi lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.
“Em yên tâm đi, sẽ không đâu, anh tự có chừng mực, sẽ không làm gì anh ta, chỉ hù dọa anh ta chút thôi.”
“Như thế là tốt nhất. Cảm ơn anh, Lăng Thiên, hôm nay nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao nữa. Anh không biết đâu, lúc trở về nhìn thấy anh ta đứng trước cửa, em đã sợ đến mức hai chân run rẩy, em…” Nói đến đây, trên mặt Lý Vũ Hân lại lộ vẻ sợ hãi.
Đối với một người phụ nữ độc thân, ban đêm về nhà, đột nhiên thấy người đàn ông vẫn luôn quấy rầy mình xuất hiện trước cửa, tình cảnh đó đáng sợ đến mức nào chứ? Dù Lý Vũ Hân có mạnh mẽ hơn nữa thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào gặp phải chuyện như thế mà không sợ chứ.
“Sau này dù có gặp phải chuyện gì, em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chạy đến ngay, biết không?” Diệp Lăng Thiên hơi đau lòng nói.
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh ta… Anh ta đi chưa? Anh… Anh đợi thêm một lát hẳn đi, em sợ… em sợ lát nữa anh ta lại đến.” Lý Vũ Hân không nhịn được nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên biết trong lòng Lý Vũ Hân rất sợ hãi, cho nên vẫn luôn ở lại trong nhà của cô đến khi cô ngủ mới rời đi. Hơn nữa anh cũng hiểu dù Từ Tuấn này có một trăm lá gan cũng không dám quấy rầy Lý Vũ Hân nữa.
Sau khi rời khỏi nhà của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên lại gọi điện thoại cho Lão Ưng, hỏi anh ta tình huống thế nào. Lão Ưng nói với Diệp Lăng Thiên là Tô Lão Tam đã gọi mấy người dạy dỗ Từ Tuấn này một trận, còn uy hiếp rồi, Từ Tuấn quỳ xuống đất kêu cha gọi mẹ đảm bảo sau này sẽ không dám nữa.
“Cậu nói với Tô Lão Tam, bảo ông ta phái mấy người đi theo Từ Tuấn này cả ngày, thỉnh thoảng hù dọa anh ta một chút, đến nhà của anh ta hù dọa anh ta, đến khi khiến anh ta sợ rồi cút khỏi Đông Hải, tóm lại, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này ở Đông Hải nữa. Đương nhiên chỉ cần hù dọa là được, đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn, tránh mang đến phiền phức.” Diệp Lăng Thiên dặn dò Lão Ưng xong mới đi về ngủ.
Khoảng thời gian tiếp theo cả ngày Diệp Lăng Thiên đều bận rộn chuyện của công ty, chuyện xin thành lập tập đoàn đã đi đến bước cuối, làm người đại diện pháp luật của mấy công ty, Diệp Lăng Thiên phải đích thân ra ngoài làm rất nhiều thủ tục, gần đây anh rất bận.
Gần đây Lý Yến cũng rất bận, vụ án “ly kỳ” liên quan đến Văn Vũ trong tay Lý Yến vẫn không có tiến triển, cả ngày ông cụ nhà họ Văn cứ tạo áp lực với bên trên khiến Lý Yến thấy rất phiền, vụ án này còn chưa có kết quả rõ ràng khiến cả thành phố chú ý, điều này khiến cả tuần nay Lý Yến và cả hệ thống công an đều vùi đầu vào chuyện này. Bắt người là chuyện nhỏ, còn phải thu thập chứng cứ, phải thẩm vấn, rất phiền phức.
Vừa chuẩn bị xong những chuyện này, vừa định tập trung vào vụ án của Văn Vũ, kết quả lại có vụ án mới. Nghe nói là Chủ tịch Tần Hạo của Bất động sản Hoa Dương, một trong mấy công ty bất động sản lớn nhất thành phố A bị người ta đánh ở quán rượu, còn là bị một đám côn đồ đánh.
Đây vốn dĩ chỉ là một vụ án bình thường, giao cho khu vực quản lý giải quyết là được, nhưng thân phận người bị đánh không tầm thường, Tần Hạo, Bất động sản Hoa Dương, một trong những ông trùm lớn của thành phố A, rất giàu có, ngoài ra còn có rất nhiều người khác, cái gì mà Chủ tịch hội Cơ Kim, nhà từ thiện, người phụ trách thương hội và thư ký trưởng của Hiệp hội Trung Đảo Hữu Hảo gì đó, tóm lại là có sức ảnh hưởng rất lớn, bên trên rất chú trọng, cộng thêm Tần Hạo cảm thấy mình bị một đám côn đồ đánh trên giường như thế là bị sỉ nhục nghiêm trọng, tạo áp lực rất lớn với chính phủ, cho nên bên trên bèn đưa vụ án này đến chỗ Lý Yến luôn.
Lý Yến hết cách, chỉ có thể dẫn người đi điều tra, vừa điều tra đã khiến cô ta thấy rất bất ngờ. Mọi chuyện là thế này, đại ca của đám côn đồ này cũng là Tô Lão Tam thích một nữ ngôi sao nào đó, một hôm tình cờ nhìn thấy cô ta ở trong khách sạn, sinh lòng ái mộ, bèn bắt chuyện với nữ ngôi sao này, nói là bắt chuyện, thật ra là muốn cua cô ta, chuẩn bị bao nuôi, kết quả phát hiện nữ ngôi sao là do Tần Hạo gọi đến, đang được Tần Hạo bao nuôi, bèn tranh cãi với Tần Hạo.
Sau đó, đám côn đồ này không nhịn được cục tức này, lén đại ca đi gây chuyện với Tần Hạo này, xông vào lúc Tần Hạo đang lăn lộn với nữ ngôi sao trên giường, đánh Tần Hạo một trận. Đương nhiên Lý Yến không tin là bọn họ tự ý đi, chắc chắn là Tô Lãm Tam sắp xếp, nhưng bọn họ kiên quyết nói không liên quan đến Tô Lão Tam nên cô ta cũng hết cách.
Chuyện còn chưa xong, bọn họ đang đánh Tần Hạo thì vệ sĩ của Tần Hạo đến, đánh nhau với đám côn đồ này, đám côn đồ này lại không phải đối thủ của mấy vệ sĩ đã huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức bị mấy vệ sĩ đánh ngã xuống đất, quan trọng nhất là còn khiến một người bị thương nặng, đưa đến bệnh viện đã vào thẳng phòng ICU, sống chết không rõ, những người khác cũng bị thương theo cấp độ khác nhau. Chuyện này bị truyền thông biết được, vì liên quan đến nữ ngôi sao và Tần Hạo, bài báo liên tục đăng lên, gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vụ án này rất phức tạp, cũng ảnh hưởng đến xã hội, Lý Yến chỉ có thể cẩn thận xử lý, bắt hết đám côn đồ và vệ sĩ, thẩm vấn từng người một.
Thẩm vấn còn chưa có manh mối cuối cùng thì bên này lại có vụ án. Tần Hạo xảy ra tại nạn giao thông, xe của ông ta đang đi đàng hoàng trên đường lại bị một chiếc xe báo hỏng vượt đèn đỏ xông về phía xe của ông ta, tốc độ rất nhanh, nếu không phải vì xe Tần Hạo ngồi vô cùng đắt tiền, chất lượng còn rất tốt, thì có lẽ Tần Hạo đã xong rồi.
Nhưng dù thế, Tần Hạo, tài xế và vệ sĩ của ông ta đều bị thương, may là Tần Hạo bị thương không nặng lắm. Đây vốn dĩ chỉ là một tai nạn giao thông đơn giản, nên giao cho cảnh sát giao thông xử lý. Nhưng Tần Hạo cứ nói là Tô Lão Tam sai người trả thù mình, đây hoàn toàn không phải tai nạn giao thông mà là có người cố ý muốn giết ông ta.
Hết cách, dưới áp lực, vụ án này lại rơi vào tay Lý Yến, Lý Yến lại phải đi điều tra, vừa điều tra, cô ta đã phát hiện một vài điểm khả nghi, có lẽ thật sự có người cố ý lái xe tông người khác. Vì người lái xe là một tên côn đồ, cũng đi theo Tô Lão Tam. Mọi chuyện không thể trùng hợp như thế được, Lý Yến cũng cho rằng chuyện này là Tô Lão Tam cố ý trả thù, nhưng cô ta lại không có chứng cứ chứng minh người ta là cố ý, cũng không có chứng cứ chứng minh hai chuyện này có liên quan trực tiếp với Tô Lão Tam.
Vụ án thứ nhất người ta nói đánh nhau vì thấy bất bình thay Tô Lão Tam, không phải ông ta ra lệnh, vụ án thứ hai, người gây tai nạn cũng là tài xế nói là thắng xe của mình đột nhiên không ăn mới dẫn tới chuyện này, điều tra thì thấy đúng là thắng xe không ăn, không hề có chứng cứ chứng minh người ta là cố ý, chuyện này chỉ có thể xem như tai nạn giao thông, người ta chịu đền tiền nên không thể định tội được.
Một bên không có chứng cứ, một bên là Tần Hạo liên tục tạo áp lực, khiến Lý Yến thấy rất phiền. Cuối cùng cô không quan tâm nữa bắt Tô Lão Tam về, chuẩn bị phỏng vấn nghiêm chỉnh, nhưng Tô Lão Tam lại nói mình không biết gì cả, vừa bị bắt đã có luật sư đến, Lý Yến hoàn toàn bó tay. Cuối cùng hai vụ án chỉ có thể xử lý là đánh nhau và tai nạn giao thông.
Vụ án thứ nhất, người đánh nhau đều bị tạm giam, bồi thường tiền theo mức độ bị thương, còn một vệ sĩ của Tần Hạo vì đánh người ta bị thương nặng nên bị nhốt vào trại tạm giam đợi phán quyết, hơn nữa bên phía Tần Hạo còn phải bồi thường một khoản tiền lớn. Vụ án thứ hai càng đơn giản hơn, tài xế gây tai nạn chịu trách nhiệm hoàn toàn, bồi thường thuốc thang và phí hư hại xe. Ngoài ra vì xe báo hỏng, xe bị giữ và phải nộp phạt.
Nhưng kết quả này không khiến Tần Hạo hài lòng, ngược lại, ông ta còn vô cùng không hài lòng, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Phải biết rằng ông ta là nhân vật có máu mặt ở thành phố A, tự nhiên bị một đám người đè trên giường đánh một trận, sau đó lại bị người ta tông xe, kết quả là người ta chỉ bồi thường mấy trăm triệu, đây thật sự là một nỗi sỉ nhục rất lớn với ông ta.
Nhưng sao Tần Hạo có thể nhịn xuống cơn tức này được? Chuyện này đã bị các nhà truyền thông lớn đưa tin, chuyện của ông ta đã bị đồn khắp thành phố A rồi, nếu không trả thù Tô Lão Tam, sau này ông ta làm gì còn mặt mũi lăn lộn ở thành phố A nữa? Vì thế Tần Hạo bắt đầu trả thù, ông ta sử dụng thân phận và mạng lưới quan hệ của mình ở thành phố A, bắt đầu trả thù Tô Lão Tam.
Trong vòng mấy ngày, quán bar, câu lạc bộ và nơi vui chơi giải trí… của Tô Lão Tam đều bị niêm phong kiểm tra với đủ loại lý do. Ngoài ra, anh em dưới trướng Tô Lão Tam cũng bị đồn cảnh sát lớn bắt với đủ loại lý do, bị bắt rất nhiều.
Rõ ràng Tô Lão Tam cũng nuốt không trôi cục tức này, mấy hạng mục đang thi công ở thành phố A của Bất động sản Hoa Dương đều bị một đám người không ra gì làm phiền và ngăn cản, khiến mấy hạng mục này gần như rơi vào trạng thái đình trệ. Ngoài ra, Tô lão tam và người nhà ra ngoài luôn bị một đám người quấy rối, tin uy hiếp không ngừng xuất hiện, khiến Tô lão tam, ba người vợ và con trai của ông ta lúc nào cũng sợ hãi, cuối cùng ông ta không thể không sắp xếp vệ sĩ cho mình và người nhà, nếu không hoàn toàn không dám ra ngoài.
Chuyện này ầm ĩ khoảng một tháng, Diệp Lăng Thiên vẫn luôn theo dõi như xem kịch, tiến triển của mọi chuyện gần như đều theo kế hoạch và sắp đặt của anh, nếu để Lý Yến biết người khiến cô ta bận sứt đầu mẻ trán suốt mấy tháng không có cơ hội nghỉ ngơi là Diệp Lăng Thiên, có lẽ cô ta sẽ cầm dao tới liều mạng với anh.
Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thấy thời cơ đã đến, bèn gọi Lão Ưng và Hầu Tử đến nhà mình một lần nữa.
“Mâu thuẫn giữa Tô Lão Tam và Tần Hạo đã tàm tạm rồi. Tình hình bây giờ với người ngoài, Tô Lão Tam nhất định phải đáp trả Tần Hạo một chút, nếu không ông ta sẽ khó mà nói rõ, uy tín sẽ hoàn toàn mất hết, hơn nữa, Tần Hạo chặn đường làm ăn của ông ta, còn bắt nhiều anh em của ông ta như vậy. Ông ta không thể nào nuốt được cục tức này, nếu lúc này Tần Hạo chết, thì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là Tô Lão Tam giết chết ông ta. Lão Ưng, cậu đã tìm hiểu tình huống của người bên cạnh Tần Hạo thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Trên căn bản đã tìm hiểu rõ rồi, chỉ cần là người có liên lạc với ông ta em đều tìm hiểu rõ ràng.”
“Vậy thì được, cậu đưa danh sách những người cậu nghi ngờ có thể là người nước G cho tôi, tôi sẽ nộp lên. Về chuyện theo dõi và xử lý những người này sau đó thì không liên quan đến chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cung cấp tin tức của người bên cạnh Tần Hạo và phán đoán của chúng ta, ngoài ra là xử lý Tần Hạo. Hơn nữa trong hành động này chúng ta phải chú ý một điều, đó là không thể xử lý kế hoạch quá hoàn mỹ, cũng không thể làm không chút sơ hở, càng không thể thể hiện kỹ năng quá chuyên nghiệp, vì nếu chúng ta làm được mấy điều này, đối phương sẽ biết người giết chết Tần Hạo chắc chắn không phải một tên xã hội đen như Tô Lão Tam làm được, nếu là thế, mọi công sức của chúng ta đều sẽ uổng phí, cho nên đây chính là điểm khó khăn trong hành động của chúng ta, cũng yêu cầu mọi người nhất định phải chú ý đến cách ra tay của mình trong lúc hành động, nhất định phải cho đối phương có cảm giác mọi người không quá chuyên nghiệp. Được rồi, bây giờ chúng ta sắp xếp kế hoạch hành động thôi”.
Lý Yến tức giận xông vào phòng làm việc.
“Sao vậy Lý Yến?” Cục trưởng Vương cười ha ha hỏi.
“Tần Hạo tưởng ông ta là ai? Nói chuyện hùng hồn ra vẻ, còn uy hiếp tôi, người của ông ta còn luôn miệng nói đây là ý của chú, bây giờ tôi muốn hỏi chú, đây là ý của chú phải không?” Lý Yến vô cùng tức giận.
“Sao có thể là ý của tôi được?” Cục trưởng Vương vội lắc đầu.
“Hừ, chú đừng tưởng tôi không biết những chuyện xảy ra gần đây. Người và địa bàn của Tô Lão Tam, dù là có vấn đề gì hay không đều bị người của đồn cảnh sát khắp nơi bắt, nếu không ai lên tiếng, thì ai dám làm thế chứ?” Lý Yến vô cùng tức giận nói.
“Khốn kiếp, cháu nói mấy lời gì vậy, đây là giọng điệu khi nói chuyện với tôi của cháu à? Dù cháu không coi Cục trưởng là tôi ra gì thì tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chú đấy.” Cục trưởng Vương bị Lý Yến chọc tức.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?” Lý Yến không phục nói.
“Tôi đường đường là một Cục trưởng cục cảnh sát, tôi cần phải qua lại với một ông chủ bất động sản à? Tôi muốn tham ô nhận hối lộ có cần rõ ràng như thế không?” Cục trưởng Vương tức đến mức nói không nên lời. Sau đó nói: “Cháu tưởng tôi muốn sao, nhưng tôi có cách gì? Người ta dùng lãnh đạo bên trên chèn ép tôi, cháu không nghĩ xem người ta là thân phận gì. Hơn nữa chuyện ông ta muốn tôi làm cũng là có chứng cứ, tôi có phái người theo dõi Tô Lão Tam, nhưng những nơi bị niêm phong và người bị bắt của Tô Lão Tam có cái nào không có vấn đề, không có vấn đề tôi sẽ đi bắt à? Lúc tôi làm cảnh sát con nhóc cháu vẫn chưa sinh ra đâu, cái gì là luật pháp chẳng lẽ tôi không rõ hơn cháu à?”
Cục trưởng Vương nói tiếp: “Chuyện này chúng ta cũng phải hiểu cho Tần Hạo, sự thật ông ta là loại người cháu cũng biết, mọi chuyện đều là Tô Lão Tam này đứng sau điều khiển, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ bắt đầu một đám lâu la, cháu thấy Tần Hạo có thể nuốt trôi cục tức này à? Hơn nữa Tô Lão Tam này cũng là đáng tội, nếu không phải sau khi ra ngoài Tô Lão Tam này xem như biết điều, không để lại chứng cứ và nhược điểm gì, thì tôi cũng muốn bắt ông ta rồi.
Tôi biết khoảng thời gian này cháu rất vất vả, rất nhiều chuyện không thuộc trách nhiệm của cháu đều giao cho cháu làm, nhưng hết cách rồi, người ta có máu mặt có sức ảnh hưởng, dù sao chúng ta cũng phải ra vẻ cố hết sức với người ta chứ. Được rồi, sau này đội cảnh sát hình sự các công không cần xen vào chuyện này nữa, tôi đã bảo người của cục cảnh sát thành Tây tiếp nhận chuyện này rồi, cháu có thể trở về nghỉ ngơi. Sau này đừng nghĩ xấu chú Vương của cháu nữa được không, dù gì tôi cũng là lính của ba cháu, nếu tôi thật sự giống như cháu nói, thì ba cháu đã lột da tôi từ lâu rồi.”
“Sao chú không nói sớm, được rồi, vậy tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi, rồi trở về nghỉ ngơi, gần đây mọi người thật sự quá vất vả rồi. Sắp đến giờ tan làm, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm, chú có muốn đi cùng không?” Lý Yến cười hỏi Cục trưởng Vương.
“Đây là chuyện của đám trẻ các cháu, tôi không đi. Được rồi, mọi người thả lỏng một chút đi, gần đây vất vả cho mọi người rồi.” Cục trưởng Vương cũng cười.
Vào lúc Lý Yến định rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Vương, điện thoại của cô ta reo lên, sau đó, điện thoại trên bàn Cục trưởng Vương cũng reo lên, hai người gần như nghe điện thoại cùng một lúc.
“Cái gì? Chết? Sao có thể? Chết thế nào?” Lý Yến và Cục trưởng Vương gần như quát vào điện thoại những câu nói giống nhau, sau khi nghe máy, hai người nhìn nhau.
“Tần Hạo chết rồi.” Cục trưởng Vương nói với Lý Yến.
“Đúng, vừa mới chết.” Lý Yến gật đầu.
“Không được, đây là một vụ án lớn. Mau, cháu tự mình phụ trách vụ án này, mau dẫn người đến hiện trường, cho dù thế nào, nếu kết luận là do người khác giết chết thì nhất định phải tìm ra hung thủ. Nếu không, hai chúng ta đều không thể yên ổn.” Cục trưởng Vương đứng lên nói với Lý Yến.
Lý Yến gật đầu một cái, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc nhìn đồng hồ, đã qua thời gian tan làm rồi. Lúc này, điện thoại của anh reo lên. Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, nghe máy hỏi thẳng: “Sao rồi?”
“Hoàn thành.”
“Thuận lợi không?”
“Tất cả đều thuận lợi, hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch.”
“Hóa trang thế nào?”
“Không thành vấn đề, em và Lão Ưng đã kiểm tra mấy lần rồi.”
“Vậy thì tốt, bây giờ cậu ở đâu, an toàn chứ?”
“An toàn, mấy vệ sĩ kia của ông ta đã bị em bỏ lại rồi. Hơn nữa em cũng đã thay quần áo, đi qua mấy tiểu khu, cũng tránh thoát tất cả camera giám sát từ cống thoát nước, bây giờ đang ở trên xe Lão Ưng, an toàn tuyệt đối, sẽ không để lại chứng cứ nào cả.”
“Vậy thì tốt, được rồi, cậu bảo Lão Ưng tự mình đi tìm Tô Lão Tam, nói với ông ta nên nói chuyện với cảnh sát thế nào đi, bảo ông ta nói thật, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói ông ta tự hiểu, ngoài ra bảo ông ta tìm luật sư trước, dù cảnh sát đưa ông ta đến đâu cũng phải bảo luật sư đi theo. Cảnh sát không có chứng cứ chứng minh chuyện này liên quan đến ông ta, chỉ cần có luật sư, cảnh sát cũng hết cách.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên dặn dò.
“Được, em biết rồi.”
“Ừ, sau khi nói chuyện với Tô Lão Tam xong thì nhớ, khoảng thời gian gần đây tuyệt đối không được liên lạc với ông ta, tất cả đợi vụ án này qua rồi tính. Hai người các cậu nghỉ ngơi được rồi, nhưng phải thay phiên nghỉ ngơi, phải để lại một người theo dõi Tô Lão Tam cho tôi. Được rồi, như thế đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy, sau đó cười, không nói thêm gì nữa.
“Lần này có lẽ Lý Yến phải bận rộn rồi.” Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Thiên không biết đang nghĩ gì, cuối cùng cười nói, rồi tiếp tục làm việc.
Lý Yến dẫn rất nhiều người chạy đến hiện trường, hiện trường ở trong bãi đỗ xe dưới tòa nhà làm việc của Bất động sản Hoa Dương. Lúc Lý Yến dẫn người tới, sở cảnh sát địa phương đã phong tỏa hiện trường, kéo dây cảnh giới.
“Chuyện là thế nào?” Lý Yến đi tới hỏi.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát đi đến thì hiện trường đã là thế này, vụ án này phải giao cho các cô, cho nên chúng tôi giữ nguyên hiện trường, ngoài ra cũng đã khống chế tất cả những người ở hiện trường rồi.
Lý Yến đi tới hiện trường xem thử, Tần Hạo chết cạnh cửa một chiếc xe Lincoln, nằm dưới đất, trúng hai phát súng, trên ngực trái và trên bụng.
Lý Yên quan sát hiện trường một lúc, dường như vụ án rất đơn giản, không cần nói gì nhiều, cô lập tức ra lệnh: “Khoa kỹ thuật tiến hành xử lý kỹ thuật ở hiện trường, đưa thi thể về giám định nguyên nhân tử vong. Ngoài ra điều tra tất cả những người chứng kiến hiện trường, phái người lấy hết video theo dõi xung quanh luôn.”
Sau khi ra lệnh xong Lý Yến định đi về trước, còn nói với một người khác: “Bây giờ anh lập tức dẫn người đi bắt Tô Lão Tam về cho tôi.”
“Tô Lão Tam, đội trưởng Lý, cô nghi ngờ Tô Lão Tam sao?”
“Anh hỏi nhảm thật, gần đây Tô Lão Tam và Tần Hạo mâu thuẫn với nhau như vậy, rõ ràng đây là một hiện trường án mạng, chắc chắn Tô Lão Tam là người đáng nghi nhất.”
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta không hề có chứng cứ chứng minh đây là Tô Lão Tam, chỉ có thể dẫn ông ta về giúp đỡ điều tra thôi. Chúng ta không có lý do bắt ông ta.”
“Không có lý do à? Bắt ông ta về thẩm vấn, giúp đỡ điều tra trước. Nếu không hỏi được gì thì tìm cách giam ông ta lại, đàn em của ông ta làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể nhốt ông ta mất ngày. Dù nói thế nào, trước khi chưa làm rõ vụ án, nhất định phải khống chế Tô Lão Tam này cho tôi, tuyệt đối không thể để ông ta chạy mất. Ngoài ra, anh phái người đi điều tra xem Tần Hạo này còn có kẻ thù nào khác không.” Lý Yến lạnh lùng nói.
Lý Yến vốn tưởng có thể nghỉ một thời gian lập tức từ bỏ suy nghĩ này, hơn nữa cô ta còn biết, chỉ cần ngày nào vụ án này chưa giải quyết, cô ta sẽ không được nghỉ ngơi.
Lý Yến bận bịu đến hơn chín giờ tối mới tập hợp mọi người mở họp phân tích tình tiết vụ án, trong cuộc họp Lý Yến đưa ra kết luận: “Vụ án này rất quan trọng nhưng không phức tạp. Theo thông tin chúng ta có được từ lời khai của nhân chứng và vệ sĩ của nạn nhân, cùng với tình hình mà chúng ta quan sát được từ thiết bị theo dõi, hung thủ chắc chắn là người này.”
Nói xong, Lý Yến chỉ vào người trong ảnh trên màn hình lớn, sau đó tiếp tục nói: “Mọi người hãy nhớ diện mạo và đặc điểm của người này, mặc dù đội mũ nhưng quan sát kỹ có thể phát hiện người này để tóc dài, hơn nữa là tóc vàng, hiển nhiên là người từng nhuộm tóc.
Mặt khác, dựa vào bức ảnh không rõ nét này, có thể đoán đây là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, đặc điểm khác là trên cổ có nốt ruồi, vả lại từ động tác vô thức của anh ta, tôi phát hiện trên cánh tay trái của anh ta có một hình xăm thế này. Mọi người nhớ kỹ những đặc điểm này, sau đó đi tìm người có những đặc điểm này cho tôi.
Ngoài ra còn một điều về cơ bản tôi có thể xác định, hung thủ hẳn là người của Tô Lão Tam. Người này chắc chắn không phải kẻ phạm tội hình sự nhiều lần, từ phần anh ta bắn trúng là có thể đoán được. Nếu là cao thủ hay kẻ thường xuyên giết người, phát súng này chỉ có thể trúng vào tim hoặc giữa lông mày, bởi vì đây mới là nơi trí mạng, nhưng với vết thương hiện tại, đối thủ chỉ bắn hai phát súng, hơn nữa cả hai đều không trúng vị trí gây mất mạng.
Mặt khác dựa theo lời khai của vệ sĩ cũng có thể chứng minh điều này, họ nói hung thủ rất căng thẳng, lúc nổ súng tay còn run bần bật. Chúng tôi đã phong toả tất cả các lối ra vào thành phố, người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố, hơn nữa có lẽ là người nào đó dưới tay Tô Lão Tam, nên mọi người hãy tập trung điều tra những người có quan hệ với Tô Lão Tam, tôi tin chắc người này sẽ chạy không thoát.” Lý Yến tự tin nói.
“Tình hình thẩm vấn bên Tô Lão Tam sao rồi?” Lý Yến hỏi một cảnh sát khác.
“Đã thẩm vấn xong, ông ta nói mình không biết gì cả, hơn nữa chúng tôi đã tiến hành điều tra dựa theo lời của ông ta, lúc vụ án xảy ra đúng thật ông ta đã không có mặt tại hiện trường, có nhân chứng có thể chứng minh.”
“Việc này tôi biết, đương nhiên ông ta không phải hung thủ, video theo dõi này đã rất rõ ràng, hung thủ chắc chắn không phải ông ta. Cái tôi hỏi là ông ta có khai gì không, chẳng hạn như ông ta có quen hung thủ hay không, có phải do ông ta ra lệnh hay không.” Lý Yến cạn lời.
“Không có, ông ta chỉ bảo mình không biết gì, ông ta không hề có ý định giết Tần Hạo.”
“Không khai phải không, vậy thì để cho ông ta ở trong đó vài ngày đi.”
“Nhưng luật sư mà Tô lão tam mời đã đến, anh ta hỏi chúng ta tại sao lại bắt Tô lão tam và muốn kiện chúng ta.”
“Kệ anh ta đi, dù sao cũng không thể thả Tô Lão Tam, hơn nữa phải cắt đứt mọi liên lạc của ông ta với bên ngoài. Chỉ cần Tô Lão Tam mất tích, mấy tên cấp dưới của ông ta mới luống cuống, tên hung thủ này mới có thể tự xuất hiện.” Lý Yến nhận định một cách chắc chắn.
“Được rồi, mọi người tăng ca, tất cả vào vị trí và làm việc của mình đi. Tôi đã đặt bữa khuya cho mọi người, sẽ đến ngay thôi.” Lý Yến vỗ tay nói.
Lý Yến bên này đang bận tối mày tối mặt, nhưng Diệp Lăng Thiên ở bên kia lại hết sức thoải mái. Anh vừa ăn xong bữa cơm do Lý Vũ Hân nấu, sau đó cô ấy dọn bàn trong bếp rồi đi đổ rác mới ra về. Sau khi Lý Vũ Hân đi, Diệp Lăng Thiên nhàn nhã cầm tách trà uống trong vườn hoa phía sau.
Trong khoảng thời gian này, bữa tối mỗi ngày hầu như không phải Diệp Lăng Thiên ăn ở nhà Lý Vũ Hân thì là Lý Vũ Hân ăn ở nhà anh. Cả hai đều sống một mình, hơn nữa người như họ không muốn ăn đồ ăn ngoài nhà hàng chút nào, kết quả cuối cùng là hai người cùng ăn cơm, có điều người nấu mỗi lần luôn là Lý Vũ Hân, không phải nói anh lười mà do mỗi lần anh muốn xuống bếp đều bị Lý Vũ Hân đẩy ra ngoài, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, cô ấy muốn xuống bếp, anh cũng yên tâm ngồi ở ngoài xem ti vi, đợi cô ấy nấu cơm xong.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong vườn sau nhà đến khoảng mười giờ thì vừa hay uống hết một ấm trà, bèn dọn đồ chuẩn bị đi ngủ, lúc này anh bỗng khựng lại, sau đó chạy nhanh về một hướng, tuy chạy với tốc độ rất nhanh nhưng lại không hề phát ra một tiếng động.
Ở khúc ngoặt, Diệp Lăng Thiên túm ngay lấy bóng người kia rồi khoá chặt cổ họng đối phương.
“Độc Lang, là tôi!” Bóng người lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, sau đó vội vàng buông tay, hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Đừng có lần nào đến cũng lén lút, chẳng lẽ không có cửa à?”
“Anh không biết quy tắc sao? Nếu không vì lý do an toàn, anh nghĩ lần nào tôi cũng thích trèo tường à? Anh nghĩ tôi không muốn lái xe thẳng vào sân nhà anh sao? Anh nặng tay quá, suýt chút nữa giết tôi luôn.” Bọ Cạp bất mãn nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không biết là cô, đừng ở đây vờ vĩnh với tôi, chẳng lẽ tôi không biết mình dùng bao nhiêu sức sao?” Diệp Lăng Thiên cạn lời đáp, sau đó đi về phía đình nghỉ mát.
“Tôi là con gái, chẳng lẽ anh không biết con gái da mịn thịt mềm sao?”
“Cô có da mịn thịt mềm hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết cô đã được chính tay tôi huấn luyện, biết rõ khả năng đánh trả của cô. Được rồi, ngồi đi, uống trà không? Muốn uống thì tự rót, tiện thể rót giúp tôi một ly.” Diệp Lăng Thiên không chút khách sáo chỉ vào ly trà của mình.
“Muốn tôi rót trà cho anh thì cứ nói, đâu phải anh không biết tôi không uống trà.” Bọ Cạp lườm Diệp Lăng Thiên, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ly trà của anh vào nhà rót trà.
“Nói đi, giờ này tới tìm tôi là có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên nhấp một hớp trà, lại châm một điếu thuốc hỏi.
“Anh nói thử xem là chuyện gì? Lẽ nào anh không đoán được? Lần này tôi được cấp trên cử đến để nói với anh rằng hành động của các anh lần này rất hoàn hảo, cấp trên rất hài lòng, nhưng họ cũng rất tiếc nuối vì không thể khen thưởng cho anh được gì, ngay cả tiền thưởng cũng không thể gửi cho anh, vả lại cũng biết anh không cần số tiền ít ỏi này.”
“Được rồi, sau này mấy chuyện này không cần cô đích thân đi một chuyến đâu. Tôi làm việc này không phải vì cái mà các cô gọi là tiền thưởng, cũng không phải vì phần thưởng của các cô, nên sau này cứ lược bỏ thủ tục này đi.”
“Có một câu tôi phải mang tới cho anh, chắc anh sẽ thích nghe. Chính miệng số 1 đã nói với tôi, ông ta bảo, thằng nhóc này khá lắm, không hổ là lính do lão quỷ tôi đào tạo, rất có khí phách. Đây là nguyên văn của Số 1, tôi không thêm mắm thêm muối gì cả.”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.
“Sao tôi lại quen một tên cặn bã như anh chứ.” Rốt cuộc Lý Vũ Hân không nhịn được nữa, cô không ngờ lúc Từ Tuấn nói những lời này lại không hề có ý định tránh né cô.
Diệp Lăng Thiên không nhịn được bật cười, sau đó nói với Từ Tuấn: “Anh thật sự không đi?”
“Không đi, dù anh có tiền, nhưng anh có thể làm gì tôi?” Từ Tuấn không hề sợ hãi.
“Tôi đúng là không thể làm gì anh, anh tính toán không sai, anh không vi phạm pháp luật, tôi cũng không thể đối phó anh. Hơn nữa người như anh, tôi cũng lười ra tay.” Diệp Lăng Thiên lại cười một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện ngay trước mặt Lý Vũ Hân và Từ Tuấn, thẳng thừng căn dặn: “Lão Ưng, bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tô Lão Tam dặn dò một chút, bảo Tô Lão Tam gọi người mau chóng đến tiểu khu XX đợi một người tên Từ Tuấn, bảo bọn họ cảnh cáo anh ta một chút, cho anh ta ngoan ngoãn nghe lời. Nếu còn không nghe lời thì bảo người của Tô Lão Tam tìm cơ hội để anh ta biến mất khỏi cõi đời này luôn đi.”
Diệp Lăng Thiên cũng không tránh né, nói thẳng trước mặt Từ Tuấn và Lý Vũ Hân.
“Anh làm gì đấy? Anh gọi ai? Anh muốn làm gì?” Nghe thấy giọng điệu gọi điện thoại của Diệp Lăng Thiên, Từ Tuấn hơi hốt hoảng.
“Tôi muốn làm gì một lát nữa anh sẽ biết thôi, nhớ lời tôi nói, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Vũ Hân nữa, một lần cũng không được.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Từ Tuấn, sau đó quát một chữ với Từ Tuấn: “Cút.”
“Anh dọa tôi à?”
“Sợ hay không phải xem suy nghĩ của chính anh rồi. Mở cửa, em vào trước đi.” Diệp Lăng Thiên lười quan tâm đến Từ Tuấn này, cũng lười ra tay với anh ta, nói thẳng với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân có Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh cũng không sợ gì, gật đầu một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa, lại bị Từ Tuấn kéo lại: “Hôm nay em không đồng ý với anh thì đừng hòng vào nhà.”
“Anh đúng là thiếu đòn mà.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, túm lấy Từ Tuấn ném thẳng ra ngoài, Từ Tuấn này cũng không phải đối thủ của Diệp Lăng Thiên, bị Diệp Lăng Thiên ném thẳng ra, đập lên tường, đau đớn kêu rên.
“Tôi muốn kiện anh.”
“Tùy anh, đi thôi, đi vào.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói với Lý Vũ Hân, sau đó đi vào cùng Lý Vũ Hân, đóng cửa lại, hoàn toàn không để tâm đến Từ Tuấn còn đang không ngừng lảm nhảm.
“Em muốn báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát làm gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân. ngôn tình ngược
“Nếu không người này sẽ luôn dây dưa, em không biết sao anh ta lại biết chỗ làm việc và chỗ ở của em.”
“Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Anh ta không vi phạm pháp luật, bắt anh ta dù với tội quấy rối thì cũng chỉ tạm giam một hai ngày thôi, ra ngoài anh ta vẫn sẽ làm phiền em. Mục đích của anh ta rất đơn giản, em cũng nghe thấy rồi đấy, biết bây giờ em hoàn toàn không muốn làm lành với anh ta, bèn sử dụng cách vô liêm sỉ này để tống tiền, trừ khi em cho anh ta mười lăm tỷ, nếu không anh ta sẽ không thôi.”
“Em còn nơi để ở, ngày mai em sẽ chuyển nhà, em không muốn nhìn thấy anh ta nữa, ghê tởm.”
“Em dọn nhà anh ta sẽ không tìm thấy em à? Bây giờ em ở đây không phải anh ta cũng tìm thấy sao?”
“Vậy phải làm sao đây? Em cũng không thể gọi anh đi theo bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi được?”
“Nếu em đồng ý, anh rất vui lòng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Diệp Lăng Thiên, bây giờ em không có đùa với anh.” Lý Vũ Hân hơi tức giận.
“Được rồi, đừng giận, chuyện không phức tạp thế đâu. Em không cần quan tâm những chuyện này, cứ giao cho anh, sau này em sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, chắc chắn anh ta sẽ không dám xuất hiện trước mặt em.” Diệp Lăng Thiên vô cùng tự tin nói.
“Sao anh biết?”
“Vì anh có cách của mình.”
“Vì cuộc điện thoại của anh khi nãy à?” Lý Vũ Hân nửa tin nửa ngờ.
“Đúng, đúng thế, cũng vì cuộc điện thoại anh vừa gọi khi nãy.”
“Vậy cuộc điện thoại của anh khi nãy không phải hù dọa anh ta, mà là thật sự có người à?”
“Đúng!”
“Anh biết mấy người không ra gì à?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
Diệp Lăng Thiên hơi không biết làm sao với cách nói này của Lý Vũ Hân: “Em nói bọn họ là người không ra gì cũng không sai, nhưng lăn lộn ở xã hội này, em vẫn phải gặp rất nhiều loại người, ai cũng không thể tránh khỏi tên vô lại như Từ Tuấn ở bên ngoài, đối phó với tên vô lại thế này, em sử dụng đến pháp luật hay nói phải trái với anh ta đều vô dụng.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ vô lại thế này chính là tìm một người càng vô lại hơn hắn, chỉ có người như thế mới khống chế được hắn. Em yên tâm, chuyện này không liên quan đến anh, là một người bạn của anh có chút quan hệ như thế, nhờ cậu ấy mời đám người như thế đến hù dọa anh ta một chút. Những người này ra mặt có tác dụng hơn chúng ta nói nhiều, anh đảm bảo với em, sau này tên này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Diệp Lăng Thiên không muốn nói quá nhiều về chuyện này với Lý Vũ Hân, vì anh nghĩ cô không cần phải biết những chuyện này, cho nên cũng không giải thích rõ ràng với cô.
“Ừ. Nếu thế thì tốt nhất, nhưng anh bảo bọn họ đừng làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, nếu không nói không chừng sẽ dính líu đến anh. Anh ta quấy rầy em là chuyện nhỏ, dù sao anh ta cũng chỉ dám đi theo em cả ngày, cho anh ta cái gan anh ta cũng không dám làm gì em, nếu vì chuyện như vậy khiến anh phạm pháp thì không đáng.” Lý Vũ Hân hơi lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.
“Em yên tâm đi, sẽ không đâu, anh tự có chừng mực, sẽ không làm gì anh ta, chỉ hù dọa anh ta chút thôi.”
“Như thế là tốt nhất. Cảm ơn anh, Lăng Thiên, hôm nay nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao nữa. Anh không biết đâu, lúc trở về nhìn thấy anh ta đứng trước cửa, em đã sợ đến mức hai chân run rẩy, em…” Nói đến đây, trên mặt Lý Vũ Hân lại lộ vẻ sợ hãi.
Đối với một người phụ nữ độc thân, ban đêm về nhà, đột nhiên thấy người đàn ông vẫn luôn quấy rầy mình xuất hiện trước cửa, tình cảnh đó đáng sợ đến mức nào chứ? Dù Lý Vũ Hân có mạnh mẽ hơn nữa thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào gặp phải chuyện như thế mà không sợ chứ.
“Sau này dù có gặp phải chuyện gì, em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chạy đến ngay, biết không?” Diệp Lăng Thiên hơi đau lòng nói.
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh ta… Anh ta đi chưa? Anh… Anh đợi thêm một lát hẳn đi, em sợ… em sợ lát nữa anh ta lại đến.” Lý Vũ Hân không nhịn được nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên biết trong lòng Lý Vũ Hân rất sợ hãi, cho nên vẫn luôn ở lại trong nhà của cô đến khi cô ngủ mới rời đi. Hơn nữa anh cũng hiểu dù Từ Tuấn này có một trăm lá gan cũng không dám quấy rầy Lý Vũ Hân nữa.
Sau khi rời khỏi nhà của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên lại gọi điện thoại cho Lão Ưng, hỏi anh ta tình huống thế nào. Lão Ưng nói với Diệp Lăng Thiên là Tô Lão Tam đã gọi mấy người dạy dỗ Từ Tuấn này một trận, còn uy hiếp rồi, Từ Tuấn quỳ xuống đất kêu cha gọi mẹ đảm bảo sau này sẽ không dám nữa.
“Cậu nói với Tô Lão Tam, bảo ông ta phái mấy người đi theo Từ Tuấn này cả ngày, thỉnh thoảng hù dọa anh ta một chút, đến nhà của anh ta hù dọa anh ta, đến khi khiến anh ta sợ rồi cút khỏi Đông Hải, tóm lại, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này ở Đông Hải nữa. Đương nhiên chỉ cần hù dọa là được, đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn, tránh mang đến phiền phức.” Diệp Lăng Thiên dặn dò Lão Ưng xong mới đi về ngủ.
Khoảng thời gian tiếp theo cả ngày Diệp Lăng Thiên đều bận rộn chuyện của công ty, chuyện xin thành lập tập đoàn đã đi đến bước cuối, làm người đại diện pháp luật của mấy công ty, Diệp Lăng Thiên phải đích thân ra ngoài làm rất nhiều thủ tục, gần đây anh rất bận.
Gần đây Lý Yến cũng rất bận, vụ án “ly kỳ” liên quan đến Văn Vũ trong tay Lý Yến vẫn không có tiến triển, cả ngày ông cụ nhà họ Văn cứ tạo áp lực với bên trên khiến Lý Yến thấy rất phiền, vụ án này còn chưa có kết quả rõ ràng khiến cả thành phố chú ý, điều này khiến cả tuần nay Lý Yến và cả hệ thống công an đều vùi đầu vào chuyện này. Bắt người là chuyện nhỏ, còn phải thu thập chứng cứ, phải thẩm vấn, rất phiền phức.
Vừa chuẩn bị xong những chuyện này, vừa định tập trung vào vụ án của Văn Vũ, kết quả lại có vụ án mới. Nghe nói là Chủ tịch Tần Hạo của Bất động sản Hoa Dương, một trong mấy công ty bất động sản lớn nhất thành phố A bị người ta đánh ở quán rượu, còn là bị một đám côn đồ đánh.
Đây vốn dĩ chỉ là một vụ án bình thường, giao cho khu vực quản lý giải quyết là được, nhưng thân phận người bị đánh không tầm thường, Tần Hạo, Bất động sản Hoa Dương, một trong những ông trùm lớn của thành phố A, rất giàu có, ngoài ra còn có rất nhiều người khác, cái gì mà Chủ tịch hội Cơ Kim, nhà từ thiện, người phụ trách thương hội và thư ký trưởng của Hiệp hội Trung Đảo Hữu Hảo gì đó, tóm lại là có sức ảnh hưởng rất lớn, bên trên rất chú trọng, cộng thêm Tần Hạo cảm thấy mình bị một đám côn đồ đánh trên giường như thế là bị sỉ nhục nghiêm trọng, tạo áp lực rất lớn với chính phủ, cho nên bên trên bèn đưa vụ án này đến chỗ Lý Yến luôn.
Lý Yến hết cách, chỉ có thể dẫn người đi điều tra, vừa điều tra đã khiến cô ta thấy rất bất ngờ. Mọi chuyện là thế này, đại ca của đám côn đồ này cũng là Tô Lão Tam thích một nữ ngôi sao nào đó, một hôm tình cờ nhìn thấy cô ta ở trong khách sạn, sinh lòng ái mộ, bèn bắt chuyện với nữ ngôi sao này, nói là bắt chuyện, thật ra là muốn cua cô ta, chuẩn bị bao nuôi, kết quả phát hiện nữ ngôi sao là do Tần Hạo gọi đến, đang được Tần Hạo bao nuôi, bèn tranh cãi với Tần Hạo.
Sau đó, đám côn đồ này không nhịn được cục tức này, lén đại ca đi gây chuyện với Tần Hạo này, xông vào lúc Tần Hạo đang lăn lộn với nữ ngôi sao trên giường, đánh Tần Hạo một trận. Đương nhiên Lý Yến không tin là bọn họ tự ý đi, chắc chắn là Tô Lãm Tam sắp xếp, nhưng bọn họ kiên quyết nói không liên quan đến Tô Lão Tam nên cô ta cũng hết cách.
Chuyện còn chưa xong, bọn họ đang đánh Tần Hạo thì vệ sĩ của Tần Hạo đến, đánh nhau với đám côn đồ này, đám côn đồ này lại không phải đối thủ của mấy vệ sĩ đã huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức bị mấy vệ sĩ đánh ngã xuống đất, quan trọng nhất là còn khiến một người bị thương nặng, đưa đến bệnh viện đã vào thẳng phòng ICU, sống chết không rõ, những người khác cũng bị thương theo cấp độ khác nhau. Chuyện này bị truyền thông biết được, vì liên quan đến nữ ngôi sao và Tần Hạo, bài báo liên tục đăng lên, gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vụ án này rất phức tạp, cũng ảnh hưởng đến xã hội, Lý Yến chỉ có thể cẩn thận xử lý, bắt hết đám côn đồ và vệ sĩ, thẩm vấn từng người một.
Thẩm vấn còn chưa có manh mối cuối cùng thì bên này lại có vụ án. Tần Hạo xảy ra tại nạn giao thông, xe của ông ta đang đi đàng hoàng trên đường lại bị một chiếc xe báo hỏng vượt đèn đỏ xông về phía xe của ông ta, tốc độ rất nhanh, nếu không phải vì xe Tần Hạo ngồi vô cùng đắt tiền, chất lượng còn rất tốt, thì có lẽ Tần Hạo đã xong rồi.
Nhưng dù thế, Tần Hạo, tài xế và vệ sĩ của ông ta đều bị thương, may là Tần Hạo bị thương không nặng lắm. Đây vốn dĩ chỉ là một tai nạn giao thông đơn giản, nên giao cho cảnh sát giao thông xử lý. Nhưng Tần Hạo cứ nói là Tô Lão Tam sai người trả thù mình, đây hoàn toàn không phải tai nạn giao thông mà là có người cố ý muốn giết ông ta.
Hết cách, dưới áp lực, vụ án này lại rơi vào tay Lý Yến, Lý Yến lại phải đi điều tra, vừa điều tra, cô ta đã phát hiện một vài điểm khả nghi, có lẽ thật sự có người cố ý lái xe tông người khác. Vì người lái xe là một tên côn đồ, cũng đi theo Tô Lão Tam. Mọi chuyện không thể trùng hợp như thế được, Lý Yến cũng cho rằng chuyện này là Tô Lão Tam cố ý trả thù, nhưng cô ta lại không có chứng cứ chứng minh người ta là cố ý, cũng không có chứng cứ chứng minh hai chuyện này có liên quan trực tiếp với Tô Lão Tam.
Vụ án thứ nhất người ta nói đánh nhau vì thấy bất bình thay Tô Lão Tam, không phải ông ta ra lệnh, vụ án thứ hai, người gây tai nạn cũng là tài xế nói là thắng xe của mình đột nhiên không ăn mới dẫn tới chuyện này, điều tra thì thấy đúng là thắng xe không ăn, không hề có chứng cứ chứng minh người ta là cố ý, chuyện này chỉ có thể xem như tai nạn giao thông, người ta chịu đền tiền nên không thể định tội được.
Một bên không có chứng cứ, một bên là Tần Hạo liên tục tạo áp lực, khiến Lý Yến thấy rất phiền. Cuối cùng cô không quan tâm nữa bắt Tô Lão Tam về, chuẩn bị phỏng vấn nghiêm chỉnh, nhưng Tô Lão Tam lại nói mình không biết gì cả, vừa bị bắt đã có luật sư đến, Lý Yến hoàn toàn bó tay. Cuối cùng hai vụ án chỉ có thể xử lý là đánh nhau và tai nạn giao thông.
Vụ án thứ nhất, người đánh nhau đều bị tạm giam, bồi thường tiền theo mức độ bị thương, còn một vệ sĩ của Tần Hạo vì đánh người ta bị thương nặng nên bị nhốt vào trại tạm giam đợi phán quyết, hơn nữa bên phía Tần Hạo còn phải bồi thường một khoản tiền lớn. Vụ án thứ hai càng đơn giản hơn, tài xế gây tai nạn chịu trách nhiệm hoàn toàn, bồi thường thuốc thang và phí hư hại xe. Ngoài ra vì xe báo hỏng, xe bị giữ và phải nộp phạt.
Nhưng kết quả này không khiến Tần Hạo hài lòng, ngược lại, ông ta còn vô cùng không hài lòng, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Phải biết rằng ông ta là nhân vật có máu mặt ở thành phố A, tự nhiên bị một đám người đè trên giường đánh một trận, sau đó lại bị người ta tông xe, kết quả là người ta chỉ bồi thường mấy trăm triệu, đây thật sự là một nỗi sỉ nhục rất lớn với ông ta.
Nhưng sao Tần Hạo có thể nhịn xuống cơn tức này được? Chuyện này đã bị các nhà truyền thông lớn đưa tin, chuyện của ông ta đã bị đồn khắp thành phố A rồi, nếu không trả thù Tô Lão Tam, sau này ông ta làm gì còn mặt mũi lăn lộn ở thành phố A nữa? Vì thế Tần Hạo bắt đầu trả thù, ông ta sử dụng thân phận và mạng lưới quan hệ của mình ở thành phố A, bắt đầu trả thù Tô Lão Tam.
Trong vòng mấy ngày, quán bar, câu lạc bộ và nơi vui chơi giải trí… của Tô Lão Tam đều bị niêm phong kiểm tra với đủ loại lý do. Ngoài ra, anh em dưới trướng Tô Lão Tam cũng bị đồn cảnh sát lớn bắt với đủ loại lý do, bị bắt rất nhiều.
Rõ ràng Tô Lão Tam cũng nuốt không trôi cục tức này, mấy hạng mục đang thi công ở thành phố A của Bất động sản Hoa Dương đều bị một đám người không ra gì làm phiền và ngăn cản, khiến mấy hạng mục này gần như rơi vào trạng thái đình trệ. Ngoài ra, Tô lão tam và người nhà ra ngoài luôn bị một đám người quấy rối, tin uy hiếp không ngừng xuất hiện, khiến Tô lão tam, ba người vợ và con trai của ông ta lúc nào cũng sợ hãi, cuối cùng ông ta không thể không sắp xếp vệ sĩ cho mình và người nhà, nếu không hoàn toàn không dám ra ngoài.
Chuyện này ầm ĩ khoảng một tháng, Diệp Lăng Thiên vẫn luôn theo dõi như xem kịch, tiến triển của mọi chuyện gần như đều theo kế hoạch và sắp đặt của anh, nếu để Lý Yến biết người khiến cô ta bận sứt đầu mẻ trán suốt mấy tháng không có cơ hội nghỉ ngơi là Diệp Lăng Thiên, có lẽ cô ta sẽ cầm dao tới liều mạng với anh.
Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thấy thời cơ đã đến, bèn gọi Lão Ưng và Hầu Tử đến nhà mình một lần nữa.
“Mâu thuẫn giữa Tô Lão Tam và Tần Hạo đã tàm tạm rồi. Tình hình bây giờ với người ngoài, Tô Lão Tam nhất định phải đáp trả Tần Hạo một chút, nếu không ông ta sẽ khó mà nói rõ, uy tín sẽ hoàn toàn mất hết, hơn nữa, Tần Hạo chặn đường làm ăn của ông ta, còn bắt nhiều anh em của ông ta như vậy. Ông ta không thể nào nuốt được cục tức này, nếu lúc này Tần Hạo chết, thì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là Tô Lão Tam giết chết ông ta. Lão Ưng, cậu đã tìm hiểu tình huống của người bên cạnh Tần Hạo thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Trên căn bản đã tìm hiểu rõ rồi, chỉ cần là người có liên lạc với ông ta em đều tìm hiểu rõ ràng.”
“Vậy thì được, cậu đưa danh sách những người cậu nghi ngờ có thể là người nước G cho tôi, tôi sẽ nộp lên. Về chuyện theo dõi và xử lý những người này sau đó thì không liên quan đến chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cung cấp tin tức của người bên cạnh Tần Hạo và phán đoán của chúng ta, ngoài ra là xử lý Tần Hạo. Hơn nữa trong hành động này chúng ta phải chú ý một điều, đó là không thể xử lý kế hoạch quá hoàn mỹ, cũng không thể làm không chút sơ hở, càng không thể thể hiện kỹ năng quá chuyên nghiệp, vì nếu chúng ta làm được mấy điều này, đối phương sẽ biết người giết chết Tần Hạo chắc chắn không phải một tên xã hội đen như Tô Lão Tam làm được, nếu là thế, mọi công sức của chúng ta đều sẽ uổng phí, cho nên đây chính là điểm khó khăn trong hành động của chúng ta, cũng yêu cầu mọi người nhất định phải chú ý đến cách ra tay của mình trong lúc hành động, nhất định phải cho đối phương có cảm giác mọi người không quá chuyên nghiệp. Được rồi, bây giờ chúng ta sắp xếp kế hoạch hành động thôi”.
Lý Yến tức giận xông vào phòng làm việc.
“Sao vậy Lý Yến?” Cục trưởng Vương cười ha ha hỏi.
“Tần Hạo tưởng ông ta là ai? Nói chuyện hùng hồn ra vẻ, còn uy hiếp tôi, người của ông ta còn luôn miệng nói đây là ý của chú, bây giờ tôi muốn hỏi chú, đây là ý của chú phải không?” Lý Yến vô cùng tức giận.
“Sao có thể là ý của tôi được?” Cục trưởng Vương vội lắc đầu.
“Hừ, chú đừng tưởng tôi không biết những chuyện xảy ra gần đây. Người và địa bàn của Tô Lão Tam, dù là có vấn đề gì hay không đều bị người của đồn cảnh sát khắp nơi bắt, nếu không ai lên tiếng, thì ai dám làm thế chứ?” Lý Yến vô cùng tức giận nói.
“Khốn kiếp, cháu nói mấy lời gì vậy, đây là giọng điệu khi nói chuyện với tôi của cháu à? Dù cháu không coi Cục trưởng là tôi ra gì thì tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chú đấy.” Cục trưởng Vương bị Lý Yến chọc tức.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?” Lý Yến không phục nói.
“Tôi đường đường là một Cục trưởng cục cảnh sát, tôi cần phải qua lại với một ông chủ bất động sản à? Tôi muốn tham ô nhận hối lộ có cần rõ ràng như thế không?” Cục trưởng Vương tức đến mức nói không nên lời. Sau đó nói: “Cháu tưởng tôi muốn sao, nhưng tôi có cách gì? Người ta dùng lãnh đạo bên trên chèn ép tôi, cháu không nghĩ xem người ta là thân phận gì. Hơn nữa chuyện ông ta muốn tôi làm cũng là có chứng cứ, tôi có phái người theo dõi Tô Lão Tam, nhưng những nơi bị niêm phong và người bị bắt của Tô Lão Tam có cái nào không có vấn đề, không có vấn đề tôi sẽ đi bắt à? Lúc tôi làm cảnh sát con nhóc cháu vẫn chưa sinh ra đâu, cái gì là luật pháp chẳng lẽ tôi không rõ hơn cháu à?”
Cục trưởng Vương nói tiếp: “Chuyện này chúng ta cũng phải hiểu cho Tần Hạo, sự thật ông ta là loại người cháu cũng biết, mọi chuyện đều là Tô Lão Tam này đứng sau điều khiển, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ bắt đầu một đám lâu la, cháu thấy Tần Hạo có thể nuốt trôi cục tức này à? Hơn nữa Tô Lão Tam này cũng là đáng tội, nếu không phải sau khi ra ngoài Tô Lão Tam này xem như biết điều, không để lại chứng cứ và nhược điểm gì, thì tôi cũng muốn bắt ông ta rồi.
Tôi biết khoảng thời gian này cháu rất vất vả, rất nhiều chuyện không thuộc trách nhiệm của cháu đều giao cho cháu làm, nhưng hết cách rồi, người ta có máu mặt có sức ảnh hưởng, dù sao chúng ta cũng phải ra vẻ cố hết sức với người ta chứ. Được rồi, sau này đội cảnh sát hình sự các công không cần xen vào chuyện này nữa, tôi đã bảo người của cục cảnh sát thành Tây tiếp nhận chuyện này rồi, cháu có thể trở về nghỉ ngơi. Sau này đừng nghĩ xấu chú Vương của cháu nữa được không, dù gì tôi cũng là lính của ba cháu, nếu tôi thật sự giống như cháu nói, thì ba cháu đã lột da tôi từ lâu rồi.”
“Sao chú không nói sớm, được rồi, vậy tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi, rồi trở về nghỉ ngơi, gần đây mọi người thật sự quá vất vả rồi. Sắp đến giờ tan làm, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm, chú có muốn đi cùng không?” Lý Yến cười hỏi Cục trưởng Vương.
“Đây là chuyện của đám trẻ các cháu, tôi không đi. Được rồi, mọi người thả lỏng một chút đi, gần đây vất vả cho mọi người rồi.” Cục trưởng Vương cũng cười.
Vào lúc Lý Yến định rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Vương, điện thoại của cô ta reo lên, sau đó, điện thoại trên bàn Cục trưởng Vương cũng reo lên, hai người gần như nghe điện thoại cùng một lúc.
“Cái gì? Chết? Sao có thể? Chết thế nào?” Lý Yến và Cục trưởng Vương gần như quát vào điện thoại những câu nói giống nhau, sau khi nghe máy, hai người nhìn nhau.
“Tần Hạo chết rồi.” Cục trưởng Vương nói với Lý Yến.
“Đúng, vừa mới chết.” Lý Yến gật đầu.
“Không được, đây là một vụ án lớn. Mau, cháu tự mình phụ trách vụ án này, mau dẫn người đến hiện trường, cho dù thế nào, nếu kết luận là do người khác giết chết thì nhất định phải tìm ra hung thủ. Nếu không, hai chúng ta đều không thể yên ổn.” Cục trưởng Vương đứng lên nói với Lý Yến.
Lý Yến gật đầu một cái, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc nhìn đồng hồ, đã qua thời gian tan làm rồi. Lúc này, điện thoại của anh reo lên. Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, nghe máy hỏi thẳng: “Sao rồi?”
“Hoàn thành.”
“Thuận lợi không?”
“Tất cả đều thuận lợi, hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch.”
“Hóa trang thế nào?”
“Không thành vấn đề, em và Lão Ưng đã kiểm tra mấy lần rồi.”
“Vậy thì tốt, bây giờ cậu ở đâu, an toàn chứ?”
“An toàn, mấy vệ sĩ kia của ông ta đã bị em bỏ lại rồi. Hơn nữa em cũng đã thay quần áo, đi qua mấy tiểu khu, cũng tránh thoát tất cả camera giám sát từ cống thoát nước, bây giờ đang ở trên xe Lão Ưng, an toàn tuyệt đối, sẽ không để lại chứng cứ nào cả.”
“Vậy thì tốt, được rồi, cậu bảo Lão Ưng tự mình đi tìm Tô Lão Tam, nói với ông ta nên nói chuyện với cảnh sát thế nào đi, bảo ông ta nói thật, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói ông ta tự hiểu, ngoài ra bảo ông ta tìm luật sư trước, dù cảnh sát đưa ông ta đến đâu cũng phải bảo luật sư đi theo. Cảnh sát không có chứng cứ chứng minh chuyện này liên quan đến ông ta, chỉ cần có luật sư, cảnh sát cũng hết cách.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên dặn dò.
“Được, em biết rồi.”
“Ừ, sau khi nói chuyện với Tô Lão Tam xong thì nhớ, khoảng thời gian gần đây tuyệt đối không được liên lạc với ông ta, tất cả đợi vụ án này qua rồi tính. Hai người các cậu nghỉ ngơi được rồi, nhưng phải thay phiên nghỉ ngơi, phải để lại một người theo dõi Tô Lão Tam cho tôi. Được rồi, như thế đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy, sau đó cười, không nói thêm gì nữa.
“Lần này có lẽ Lý Yến phải bận rộn rồi.” Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Thiên không biết đang nghĩ gì, cuối cùng cười nói, rồi tiếp tục làm việc.
Lý Yến dẫn rất nhiều người chạy đến hiện trường, hiện trường ở trong bãi đỗ xe dưới tòa nhà làm việc của Bất động sản Hoa Dương. Lúc Lý Yến dẫn người tới, sở cảnh sát địa phương đã phong tỏa hiện trường, kéo dây cảnh giới.
“Chuyện là thế nào?” Lý Yến đi tới hỏi.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát đi đến thì hiện trường đã là thế này, vụ án này phải giao cho các cô, cho nên chúng tôi giữ nguyên hiện trường, ngoài ra cũng đã khống chế tất cả những người ở hiện trường rồi.
Lý Yến đi tới hiện trường xem thử, Tần Hạo chết cạnh cửa một chiếc xe Lincoln, nằm dưới đất, trúng hai phát súng, trên ngực trái và trên bụng.
Lý Yên quan sát hiện trường một lúc, dường như vụ án rất đơn giản, không cần nói gì nhiều, cô lập tức ra lệnh: “Khoa kỹ thuật tiến hành xử lý kỹ thuật ở hiện trường, đưa thi thể về giám định nguyên nhân tử vong. Ngoài ra điều tra tất cả những người chứng kiến hiện trường, phái người lấy hết video theo dõi xung quanh luôn.”
Sau khi ra lệnh xong Lý Yến định đi về trước, còn nói với một người khác: “Bây giờ anh lập tức dẫn người đi bắt Tô Lão Tam về cho tôi.”
“Tô Lão Tam, đội trưởng Lý, cô nghi ngờ Tô Lão Tam sao?”
“Anh hỏi nhảm thật, gần đây Tô Lão Tam và Tần Hạo mâu thuẫn với nhau như vậy, rõ ràng đây là một hiện trường án mạng, chắc chắn Tô Lão Tam là người đáng nghi nhất.”
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta không hề có chứng cứ chứng minh đây là Tô Lão Tam, chỉ có thể dẫn ông ta về giúp đỡ điều tra thôi. Chúng ta không có lý do bắt ông ta.”
“Không có lý do à? Bắt ông ta về thẩm vấn, giúp đỡ điều tra trước. Nếu không hỏi được gì thì tìm cách giam ông ta lại, đàn em của ông ta làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể nhốt ông ta mất ngày. Dù nói thế nào, trước khi chưa làm rõ vụ án, nhất định phải khống chế Tô Lão Tam này cho tôi, tuyệt đối không thể để ông ta chạy mất. Ngoài ra, anh phái người đi điều tra xem Tần Hạo này còn có kẻ thù nào khác không.” Lý Yến lạnh lùng nói.
Lý Yến vốn tưởng có thể nghỉ một thời gian lập tức từ bỏ suy nghĩ này, hơn nữa cô ta còn biết, chỉ cần ngày nào vụ án này chưa giải quyết, cô ta sẽ không được nghỉ ngơi.
Lý Yến bận bịu đến hơn chín giờ tối mới tập hợp mọi người mở họp phân tích tình tiết vụ án, trong cuộc họp Lý Yến đưa ra kết luận: “Vụ án này rất quan trọng nhưng không phức tạp. Theo thông tin chúng ta có được từ lời khai của nhân chứng và vệ sĩ của nạn nhân, cùng với tình hình mà chúng ta quan sát được từ thiết bị theo dõi, hung thủ chắc chắn là người này.”
Nói xong, Lý Yến chỉ vào người trong ảnh trên màn hình lớn, sau đó tiếp tục nói: “Mọi người hãy nhớ diện mạo và đặc điểm của người này, mặc dù đội mũ nhưng quan sát kỹ có thể phát hiện người này để tóc dài, hơn nữa là tóc vàng, hiển nhiên là người từng nhuộm tóc.
Mặt khác, dựa vào bức ảnh không rõ nét này, có thể đoán đây là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, đặc điểm khác là trên cổ có nốt ruồi, vả lại từ động tác vô thức của anh ta, tôi phát hiện trên cánh tay trái của anh ta có một hình xăm thế này. Mọi người nhớ kỹ những đặc điểm này, sau đó đi tìm người có những đặc điểm này cho tôi.
Ngoài ra còn một điều về cơ bản tôi có thể xác định, hung thủ hẳn là người của Tô Lão Tam. Người này chắc chắn không phải kẻ phạm tội hình sự nhiều lần, từ phần anh ta bắn trúng là có thể đoán được. Nếu là cao thủ hay kẻ thường xuyên giết người, phát súng này chỉ có thể trúng vào tim hoặc giữa lông mày, bởi vì đây mới là nơi trí mạng, nhưng với vết thương hiện tại, đối thủ chỉ bắn hai phát súng, hơn nữa cả hai đều không trúng vị trí gây mất mạng.
Mặt khác dựa theo lời khai của vệ sĩ cũng có thể chứng minh điều này, họ nói hung thủ rất căng thẳng, lúc nổ súng tay còn run bần bật. Chúng tôi đã phong toả tất cả các lối ra vào thành phố, người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố, hơn nữa có lẽ là người nào đó dưới tay Tô Lão Tam, nên mọi người hãy tập trung điều tra những người có quan hệ với Tô Lão Tam, tôi tin chắc người này sẽ chạy không thoát.” Lý Yến tự tin nói.
“Tình hình thẩm vấn bên Tô Lão Tam sao rồi?” Lý Yến hỏi một cảnh sát khác.
“Đã thẩm vấn xong, ông ta nói mình không biết gì cả, hơn nữa chúng tôi đã tiến hành điều tra dựa theo lời của ông ta, lúc vụ án xảy ra đúng thật ông ta đã không có mặt tại hiện trường, có nhân chứng có thể chứng minh.”
“Việc này tôi biết, đương nhiên ông ta không phải hung thủ, video theo dõi này đã rất rõ ràng, hung thủ chắc chắn không phải ông ta. Cái tôi hỏi là ông ta có khai gì không, chẳng hạn như ông ta có quen hung thủ hay không, có phải do ông ta ra lệnh hay không.” Lý Yến cạn lời.
“Không có, ông ta chỉ bảo mình không biết gì, ông ta không hề có ý định giết Tần Hạo.”
“Không khai phải không, vậy thì để cho ông ta ở trong đó vài ngày đi.”
“Nhưng luật sư mà Tô lão tam mời đã đến, anh ta hỏi chúng ta tại sao lại bắt Tô lão tam và muốn kiện chúng ta.”
“Kệ anh ta đi, dù sao cũng không thể thả Tô Lão Tam, hơn nữa phải cắt đứt mọi liên lạc của ông ta với bên ngoài. Chỉ cần Tô Lão Tam mất tích, mấy tên cấp dưới của ông ta mới luống cuống, tên hung thủ này mới có thể tự xuất hiện.” Lý Yến nhận định một cách chắc chắn.
“Được rồi, mọi người tăng ca, tất cả vào vị trí và làm việc của mình đi. Tôi đã đặt bữa khuya cho mọi người, sẽ đến ngay thôi.” Lý Yến vỗ tay nói.
Lý Yến bên này đang bận tối mày tối mặt, nhưng Diệp Lăng Thiên ở bên kia lại hết sức thoải mái. Anh vừa ăn xong bữa cơm do Lý Vũ Hân nấu, sau đó cô ấy dọn bàn trong bếp rồi đi đổ rác mới ra về. Sau khi Lý Vũ Hân đi, Diệp Lăng Thiên nhàn nhã cầm tách trà uống trong vườn hoa phía sau.
Trong khoảng thời gian này, bữa tối mỗi ngày hầu như không phải Diệp Lăng Thiên ăn ở nhà Lý Vũ Hân thì là Lý Vũ Hân ăn ở nhà anh. Cả hai đều sống một mình, hơn nữa người như họ không muốn ăn đồ ăn ngoài nhà hàng chút nào, kết quả cuối cùng là hai người cùng ăn cơm, có điều người nấu mỗi lần luôn là Lý Vũ Hân, không phải nói anh lười mà do mỗi lần anh muốn xuống bếp đều bị Lý Vũ Hân đẩy ra ngoài, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, cô ấy muốn xuống bếp, anh cũng yên tâm ngồi ở ngoài xem ti vi, đợi cô ấy nấu cơm xong.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong vườn sau nhà đến khoảng mười giờ thì vừa hay uống hết một ấm trà, bèn dọn đồ chuẩn bị đi ngủ, lúc này anh bỗng khựng lại, sau đó chạy nhanh về một hướng, tuy chạy với tốc độ rất nhanh nhưng lại không hề phát ra một tiếng động.
Ở khúc ngoặt, Diệp Lăng Thiên túm ngay lấy bóng người kia rồi khoá chặt cổ họng đối phương.
“Độc Lang, là tôi!” Bóng người lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, sau đó vội vàng buông tay, hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Đừng có lần nào đến cũng lén lút, chẳng lẽ không có cửa à?”
“Anh không biết quy tắc sao? Nếu không vì lý do an toàn, anh nghĩ lần nào tôi cũng thích trèo tường à? Anh nghĩ tôi không muốn lái xe thẳng vào sân nhà anh sao? Anh nặng tay quá, suýt chút nữa giết tôi luôn.” Bọ Cạp bất mãn nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không biết là cô, đừng ở đây vờ vĩnh với tôi, chẳng lẽ tôi không biết mình dùng bao nhiêu sức sao?” Diệp Lăng Thiên cạn lời đáp, sau đó đi về phía đình nghỉ mát.
“Tôi là con gái, chẳng lẽ anh không biết con gái da mịn thịt mềm sao?”
“Cô có da mịn thịt mềm hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết cô đã được chính tay tôi huấn luyện, biết rõ khả năng đánh trả của cô. Được rồi, ngồi đi, uống trà không? Muốn uống thì tự rót, tiện thể rót giúp tôi một ly.” Diệp Lăng Thiên không chút khách sáo chỉ vào ly trà của mình.
“Muốn tôi rót trà cho anh thì cứ nói, đâu phải anh không biết tôi không uống trà.” Bọ Cạp lườm Diệp Lăng Thiên, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ly trà của anh vào nhà rót trà.
“Nói đi, giờ này tới tìm tôi là có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên nhấp một hớp trà, lại châm một điếu thuốc hỏi.
“Anh nói thử xem là chuyện gì? Lẽ nào anh không đoán được? Lần này tôi được cấp trên cử đến để nói với anh rằng hành động của các anh lần này rất hoàn hảo, cấp trên rất hài lòng, nhưng họ cũng rất tiếc nuối vì không thể khen thưởng cho anh được gì, ngay cả tiền thưởng cũng không thể gửi cho anh, vả lại cũng biết anh không cần số tiền ít ỏi này.”
“Được rồi, sau này mấy chuyện này không cần cô đích thân đi một chuyến đâu. Tôi làm việc này không phải vì cái mà các cô gọi là tiền thưởng, cũng không phải vì phần thưởng của các cô, nên sau này cứ lược bỏ thủ tục này đi.”
“Có một câu tôi phải mang tới cho anh, chắc anh sẽ thích nghe. Chính miệng số 1 đã nói với tôi, ông ta bảo, thằng nhóc này khá lắm, không hổ là lính do lão quỷ tôi đào tạo, rất có khí phách. Đây là nguyên văn của Số 1, tôi không thêm mắm thêm muối gì cả.”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.