Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Triền Miên Sau Ly Hôn - Chương 605
Còn Tống Nhiễm, bề ngoài dù hào nhoáng đến đâu thực chất cũng chỉ là một người phụ nữ bị chồng ghét bỏ mà thôi.
Nói đến đây, tuy khiến Thượng Điền không vui lắm nhưng cũng đã chạm đến trái tim Tống Nhiễm, khi anh ta cười khẽ đáp lại Đan Nhiêu “vậy cậu cứ thoải mái” thì cô đã bắt đầu cất bước rời đi.
Cô không nói gì, vốn dĩ cũng chỉ vì muốn tránh cuộc tranh vãi vô nghĩa này, nhưng vừa đi được vài bước, cô loáng thoáng nghe thấy Thượng Điền ở phía sau tiếp tục nói thêm gì đó trong tiếng ồn ào xung quanh, bước chân cô khựng lại.
Sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cô không kìm được bật cười.
Khi cô quay lại thì vẻ mặt đã thoáng mang ý cười, nghiêng đầu hỏi người đàn ông cách đó vài mét: “Anh Thượng vừa nói gì?”
Khi cô hỏi câu này, trên đầu tình cờ có một chùm pháo hoa rực rỡ đang nở rộ, người qua đường cũng bất giác dừng lại ngước nhìn, duy chỉ có hai người đàn ông trước mắt vẫn không rời mắt, ánh mắt đều nhìn vào cô.
Khuôn mặt cô được chiếu sáng bởi pháo hoa, ánh sáng lúc sáng lúc tối, đáy mắt cô liên tục có đốm lửa sáng lên. Cô đứng đó, bản thân đã có sức quyến rũ hơn hẳn tất cả phong cảnh xung quanh.
Cô còn chưa nhận được câu trả lời thì Đan Nhiêu ở bên cạnh đã cười nhạt lên tiếng: “Nghe ý anh Thượng thì dường như tôi không phải đối tượng thích hợp trong ý của em nhỉ?”
Giọng anh vừa dày vừa trầm, hoà cùng tiếng pháo hoa ầm ĩ bên tai nên dù lời nói không rõ ràng lắm nhưng người nên nghe thì vẫn nghe được.
Tống Nhiễm đột nhiên còn nở nụ cười đẹp hơn, mặc kệ những lọn tóc con xoà xuống, cô hờ hững nói hai chữ: “Không phải.”
Cô đang định đi về phía anh, không ngờ anh lại cất bước đi tới trước, bước chân anh vững vàng, đôi mắt đầy dịu dàng.
Cô cụp mắt chờ đợi, tưởng anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng không ngờ giây tiếp theo cô cảm thấy eo mình có thêm một lực vững vàng, chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm mại, ấm áp ấy đã đặt xuống.
Không hề thô bạo, cũng không có mạnh mẽ chiếm đoạt, chỉ là một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng mà kiềm chế, sau hai giây áp môi vào nhau, anh từ từ tách ra.
Nhưng hành động này cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tống Nhiễm bị sốc.
Mà người đàn ông giả vờ bình tĩnh buông cô ra khi nhìn vào đôi mắt ngờ vực mang theo tức giận của cô, thoáng chốc cảm thấy sống lưng tê dại, như thể con thỏ trong tim lại thức tỉnh, đang nhảy múa loạn xạ.
Tống Nhiễm không phát hiện ra sự khác thường của người trước mặt, vì sau khi hoàn hồn lại cô nở nụ cười nhẹ đối diện với người đàn ông đằng xa.
Cô cười tươi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nói lời nhắc nhở: “Chuyện tình cảm cá nhân của tôi không cần người ngoài như anh Thượng đây âm thầm phán đoán. Xét về nhân phẩm, tướng mạo hay gia thế, cậu Đan bên cạnh tôi đây sao lại không thể trở thành đối tượng mà tôi lựa chọn?”
Khi nói lời này, cô nhấn mạnh hai chữ “gia thế”.
Thượng Điền nghe xong khuôn mặt u ám cố gắng lắm nhưng cũng không nở nổi nụ cười.
Khi anh ta còn đang nín thở, chuẩn bị phản bác thì cô đã bình tĩnh quay người, nhìn con đường dẫn đến lối vào khu vui chơi rồi nhẹ giọng nói: “Tôi mệt rồi, về thôi.”
Nhìn bóng lưng hai người đang dần đi xa, Thượng Điền nở nụ cười khẽ, hạ mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Thật tiếc đã bỏ lỡ bắn pháo hoa lần này, lần sau chúng ta lại tới xem nhé.”
Đương nhiên Tề Uyên cũng chẳng còn muốn xem pháo hoa nữa, bàn tay đang bị Thượng Điền nắm chặt vùng vẫy một chút, sau khi rút ra được, cô ta đưa tay chỉnh lại cổ áo khoác cho anh ta, nhẹ giọng đáp: “Được, chúng ta về thôi.”
Nói đến đây, tuy khiến Thượng Điền không vui lắm nhưng cũng đã chạm đến trái tim Tống Nhiễm, khi anh ta cười khẽ đáp lại Đan Nhiêu “vậy cậu cứ thoải mái” thì cô đã bắt đầu cất bước rời đi.
Cô không nói gì, vốn dĩ cũng chỉ vì muốn tránh cuộc tranh vãi vô nghĩa này, nhưng vừa đi được vài bước, cô loáng thoáng nghe thấy Thượng Điền ở phía sau tiếp tục nói thêm gì đó trong tiếng ồn ào xung quanh, bước chân cô khựng lại.
Sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cô không kìm được bật cười.
Khi cô quay lại thì vẻ mặt đã thoáng mang ý cười, nghiêng đầu hỏi người đàn ông cách đó vài mét: “Anh Thượng vừa nói gì?”
Khi cô hỏi câu này, trên đầu tình cờ có một chùm pháo hoa rực rỡ đang nở rộ, người qua đường cũng bất giác dừng lại ngước nhìn, duy chỉ có hai người đàn ông trước mắt vẫn không rời mắt, ánh mắt đều nhìn vào cô.
Khuôn mặt cô được chiếu sáng bởi pháo hoa, ánh sáng lúc sáng lúc tối, đáy mắt cô liên tục có đốm lửa sáng lên. Cô đứng đó, bản thân đã có sức quyến rũ hơn hẳn tất cả phong cảnh xung quanh.
Cô còn chưa nhận được câu trả lời thì Đan Nhiêu ở bên cạnh đã cười nhạt lên tiếng: “Nghe ý anh Thượng thì dường như tôi không phải đối tượng thích hợp trong ý của em nhỉ?”
Giọng anh vừa dày vừa trầm, hoà cùng tiếng pháo hoa ầm ĩ bên tai nên dù lời nói không rõ ràng lắm nhưng người nên nghe thì vẫn nghe được.
Tống Nhiễm đột nhiên còn nở nụ cười đẹp hơn, mặc kệ những lọn tóc con xoà xuống, cô hờ hững nói hai chữ: “Không phải.”
Cô đang định đi về phía anh, không ngờ anh lại cất bước đi tới trước, bước chân anh vững vàng, đôi mắt đầy dịu dàng.
Cô cụp mắt chờ đợi, tưởng anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng không ngờ giây tiếp theo cô cảm thấy eo mình có thêm một lực vững vàng, chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm mại, ấm áp ấy đã đặt xuống.
Không hề thô bạo, cũng không có mạnh mẽ chiếm đoạt, chỉ là một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng mà kiềm chế, sau hai giây áp môi vào nhau, anh từ từ tách ra.
Nhưng hành động này cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tống Nhiễm bị sốc.
Mà người đàn ông giả vờ bình tĩnh buông cô ra khi nhìn vào đôi mắt ngờ vực mang theo tức giận của cô, thoáng chốc cảm thấy sống lưng tê dại, như thể con thỏ trong tim lại thức tỉnh, đang nhảy múa loạn xạ.
Tống Nhiễm không phát hiện ra sự khác thường của người trước mặt, vì sau khi hoàn hồn lại cô nở nụ cười nhẹ đối diện với người đàn ông đằng xa.
Cô cười tươi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nói lời nhắc nhở: “Chuyện tình cảm cá nhân của tôi không cần người ngoài như anh Thượng đây âm thầm phán đoán. Xét về nhân phẩm, tướng mạo hay gia thế, cậu Đan bên cạnh tôi đây sao lại không thể trở thành đối tượng mà tôi lựa chọn?”
Khi nói lời này, cô nhấn mạnh hai chữ “gia thế”.
Thượng Điền nghe xong khuôn mặt u ám cố gắng lắm nhưng cũng không nở nổi nụ cười.
Khi anh ta còn đang nín thở, chuẩn bị phản bác thì cô đã bình tĩnh quay người, nhìn con đường dẫn đến lối vào khu vui chơi rồi nhẹ giọng nói: “Tôi mệt rồi, về thôi.”
Nhìn bóng lưng hai người đang dần đi xa, Thượng Điền nở nụ cười khẽ, hạ mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Thật tiếc đã bỏ lỡ bắn pháo hoa lần này, lần sau chúng ta lại tới xem nhé.”
Đương nhiên Tề Uyên cũng chẳng còn muốn xem pháo hoa nữa, bàn tay đang bị Thượng Điền nắm chặt vùng vẫy một chút, sau khi rút ra được, cô ta đưa tay chỉnh lại cổ áo khoác cho anh ta, nhẹ giọng đáp: “Được, chúng ta về thôi.”